Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Ngoài sảnh chính của toà nhà, tiếng ồn bỗng vang lên. Vương Lam Phong thân mặc tây trang mang theo gương mặt đẹp trai yêu nghiệt từ cửa bước vào. Anh bỗng dừng chân trước chỗ Lãnh Tử Tuyết ngồi. Cô cảm nhận mùi sát khí phía trên, liền ngẩng đầu. Cô tự trấn an mình rằng sẽ không có chuyện bị phát hiện, vì ngay cả máy quét nhiệt cũng không quét được cô cơ mà. Vương Lam Phong lại tiếp tục bước đi. Cô thở phào một cái nhưng liền sau đó cơ thể cô cứng lại rồi như không nghe theo sự điều khiển của cô, bay đến ngay bên cạnh Vương Lam Phong. Cô không nói được, càng không cử động được, chỉ còn cách thả cho cơ thể lơ lửng trôi theo Vương Lam Phong vào thang máy lên tầng.

Vừa lên đến nơi, cô liền bị ném vào một chiếc ghế.

"Máy quét nhiệt không quét được ngươi, mau hiện ra không ta bóp chết."_ Vương Lam Phong lạnh giọng nói. Cô vẫn im lặng, không chút động đậy. Vương Lam Phong giơ ngón tay, chỉ về phía cô, ngay lập tức cô liền bị ngạt, không sao thở được. Lãnh Tử Tuyết buộc phải hiện thân.

"Nữ nhân sao?"_ Vương Lam Phong mặt không biến sắc nói

"Không phải nữ thì là cái gì. Giới tính thứ ba à."_ Lãnh Tử Tuyết bình tĩnh lên tiếng

"Mạnh miệng nhỉ. Ai phái cô tới, muốn gì?"

"Tôi tự phái bản thân tới, muốn tiền."

"Rồi đó, cút đi."_Vương Lam Phong ném tờ chi phiếu trống xuống đất, nói. Quả nhiên là rất giàu a. Có thể đem nguyên tờ chi phiếu trống mà ném như vậy, không biết hắn ta có bao nhiêu kiêu ngạo rồi. Lãnh Tử Tuyết đứng dậy, cười lớn "Tôi đã muốn tiền, anh có đem cả gia tài ra cũng không đủ đâu." rồi cầm tờ chi phiếu xé ra làm đôi.

"Rốt cuộc cô muốn gì?"_ Vương Lam Phong bắt đầu hứng thú với cô gái này rồi.

"Chỉ là dạo chơi chút thôi. Ai ngờ công ty anh lại có bộ máy bảo vệ lỗi thời như vậy. Ngay cả tôi vào mà cũng không phát hiện nổi. Dù sao tôi cũng chỉ là một tiểu thư chân yếu tay mềm thôi mà."_ Lãnh Tử Tuyết vừa nói, vừa tiện tay bẻ gẫy chân ghế làm bằng titanium bọc bạc rồi vứt qua một bên. Rồi "soạt" một cái, cô biến mất, ngay trước mắt Vương Lam Phong.

"Cô gái nhỏ, đợi đấy, tôi sẽ tìm em."_ Vương Lam Phong cầm chiếc chân ghế vừa bị bẻ gẫy rất thẳm thương lên, biến nó thành một quả cầu kim loại rồi đặt lên bàn.

Lãnh Tử Tuyết vừa đặt chân lên nền nhà của mình liền hít mấy ngụm khí lớn. Sát khí này, áp lực này, thật đáng sợ. Cô ổn định lại bản thân rồi bắt đầu thay đồ. Cô gỡ lớp mặt nạ, để lộ khuôn mặt xinh đẹp của mình ra rồi lấy khăn lau đi lớp kem làm nâu da. Tháo bộ tóc giả ném qua một bên, cô xoã mái tóc đen mượt của mình xuống. Lãnh Tử Tuyết lấy một chiếc váy đen trễ vai mặc vào rồi đi một đôi bốt thấp cổ đen.

"R....rr..."_ Tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Tiểu Châu?"

"Đói quá đi tình yêu. Mau mau qua chở mình đi ăn."_ Giọng Từ Lệ Châu như vừa mới ngủ dậy, nói.

"Vừa hay Lam Kỳ ca ca mời cơm, thay đồ đi mình qua."

"Lam Kỳ á!?! Có phải là đại thần của giới thời trang không? Sao cậu biết anh ấy vậy, lại còn gọi thân thiết như vậy?"_ Từ Lệ Châu hỏi dồn dập khiến Lãnh Tử Lam không kịp nói gì.

"Bạn thân của tớ khi còn bé."

"Thanh mai trúc mã á? Oa!"

"Thôi thay đồ đi."

"Ok"_ Lãnh Tử Tuyết dập máy, bước ra xe phóng đi.

Bước vào nhà hàng, Lãnh Tử Tuyết và Từ Lệ Châu liền thu hút sự chú ý của mọi người. Từ Lệ Châu mặc một chiếc váy trắng dài cùng với đôi giày cao gót pha lê trang nhã, cổ đeo trang sức kim cương nhã nhặn như một tiểu công chúa bước đi cùng Lãnh Tử Tuyết thân mặc váy đen, chân đi bốt ngắn lạnh lùng bí ẩn khiến ai cũng phải ngước nhìn.

"Hai vị tiểu thư đã đặt chỗ trước chưa ạ?"_ Một người phục vụ tới hỏi.

"Tôi có bạn đi cùng. Là chủ tịch Lam Kỳ của JK."

"À vâng, Lãnh tiểu thư, xin mời đi lối này."_ Người phục vụ dẫn đường đưa Lãnh Tử Tuyết và Từ Lệ Châu đến một căn phòng V.I.P

"Tuyết Nhi!"_ Vừa thấy Lãnh Tử Tuyết bước vào, Lam Kỳ liền đứng lên ôm chầm lấy cô.

"Kỳ ca ca"

"Cô, bỏ lớp hoá trang rồi sao?"_ Giọng nói lạnh lùng vang lên

"Oh, Vương tổng nhận ra?"_ Lãnh Tử Tuyết bình tĩnh nói

"Hai người biết nhau?"_ Lam Kỳ cùng Từ Lệ Châu đồng thanh

"Là cô gái tôi kể cho cậu."

"Em gái, vẫn nghịch ngợm như thế nhỉ"

Lãnh Tử Tuyết chỉ cười rồi kéo Từ Lệ Châu vào ngồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top