Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 73- Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một tuần trôi qua kể từ khi Joong được đưa vào bệnh viện, Dunk bỏ hết công việc của mình mà cắm rễ luôn ở cạnh hắn. Dunk nhiều khi ngồi nói chuyện với hắn một mình cho vơi đi nỗi cô đơn, bởi vì ngoài những lúc có mọi người đến thăm ra thì chỉ có Dunk và hắn là ở trong phòng. Mấy hôm nay ngày nào Dunk cũng mong mỏi hắn tỉnh lại, chỉ cần như vậy thôi, cậu không dám khóc, cũng không dám bỏ bữa, bởi vì cậu sợ nếu như vậy sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, bệnh của cậu cũng có thể sẽ tái phát và cậu sẽ không chăm sóc được cho hắn.

Hôm nay Dunk vẫn một mình ở cùng hắn, cậu vừa mới lau người cho hắn xong, bác sĩ bảo tình trạng của hắn đã tốt lên, sẽ tỉnh lại sớm, vì vậy lúc nào Dunk cũng túc trực bên cạnh hắn cả, đề phòng khi hắn tỉnh dậy không có ai. Dunk cất chậu nước ấm vừa mới lau người cho hắn rồi bước ra kéo ghế ngồi lại gần, hắn đã không cần đến máy thở oxi nữa, Dunk cứ thế mà ngồi ngắm nhìn gương mặt hắn. Đưa tay nắm lấy bàn tay bất động của hắn, Dunk khẽ cất tiếng nói

" Joong, đến bao giờ anh mới chịu tỉnh lại đây, em chấp nhận làm người yêu anh mà"

Một cử động nhẹ thoáng qua, Dunk cảm nhận ngón tay của Joong có chút động dậy, Dunk bất ngờ, sau đó là nhìn lại vào bàn tay hắn như muốn xác nhận lại, quả thực là hắn đang có dấu hiệu động đậy, Dunk gấp gáp gọi tên hắn

" Joong, Joong, nghe thấy tiếng em không?"

Chất giọng quen thuộc lọt vào tai hắn, Joong từ từ mở mắt ra, nhìn vào con người nhỏ bé đang rưng rưng trước mặt, bản thân muốn nhào tới mà an ủi cậu, nhưng cơ thể bây giờ yếu ớt đến mức không thể cử động được nhiều. Dunk vội vàng ấn nút gọi bác sĩ, trong lòng vui mừng khôn xiết, cuối cùng sau bao ngày chờ đợi thì hắn cũng đã tỉnh lại, cuối cùng thì cậu cũng đã nhìn thấy hắn mở mắt nhìn về cậu mặc dù hắn chưa nói được gì.

Bác sĩ sau một hồi khám qua tình trạng của Joong thì chúc mừng vì hắn hoàn toàn khỏe mạnh, không có ảnh hưởng gì nặng, va chạm ở đầu cũng không gây nên hậu quả gì nghiêm trọng, hắn chỉ cần nghỉ ngơi tốt và dưỡng bệnh là được. Sau khi bác sĩ rời khỏi, Dunk chạy đến ngồi cạnh hắn, nỗi nhớ nhung bao ngày khiến cậu nhào vào lòng ôm hắn

" Joong, anh làm em lo lắng lắm đấy, anh có biết là em đã sợ như thế nào không hả?"

Sau khi ngẩng dậy, câu nói đầu tiên của cậu là trách cứ hắn, cũng phải thôi, hắn làm cậu lo lắng đến vậy mà. Nhưng nhìn Dunk như vậy, hắn cảm thấy vui trong lòng, có lẽ nên cảm ơn sự cố lần này đã giúp cậu và hắn lại gần nhau đi. Joong nhìn cậu, cất tiếng yếu ớt nói

" Bệnh nhân của anh mà anh không bảo vệ được thì làm sao làm bác sĩ đây"

Câu nói này thật sự là gây nên nhiều rung động, hắn từ khi nào biết nói những lời ngọt ngào như thế này rồi.

" Em không phải là bệnh nhân của anh"

Dunk mũi lòng, cậu nghe câu nói đó của hắn nên xúc động vô cùng, nhưng vẫn cố cãi lại đôi câu

" Không phải là bệnh nhân, vậy thì là người yêu anh, được không?"

Joong lần nữa dùng giọng điệu ngọt ngào ấy nói chuyện với Dunk, làm sao đây, Dunk không thể chịu nổi cái chất giọng này của hắn mà

" Vậy thì từ nay về sau anh không được phép để bản thân mình nguy hiểm như thế này nữa"

" Được"

Dunk vui vẻ khi nghe câu trả lời của hắn, vậy là hai người đã xác định mối quan hệ từ bây giờ, theo đuổi hắn bao lâu nay, đã có lần cố gắng níu kéo, cũng đã có lần cố gắng buông bỏ, nhưng cho đến cuối cùng, yêu vẫn là yêu, vẫn không thể rời xa hắn dù chỉ một bước. Cả hai dùng ánh mắt thâm tình mà nhìn nhau cho đến khi Gemini, Fourth, Pond, Phuwin mở cửa cùng bước đến. Sao hôm nay tất cả mọi người lại rủ nhau đến đây cả vậy, lúc nãy chỉ kịp nhắn tin là Joong đã tỉnh lại, vậy mà GeminiFourth vừa tan học đã chạy ngay đến đây, Phuwin đọc được tin nhắn cũng tức tốc rời khỏi công ty, khổ một cái là cậu bị Pond bắt đi cùng hắn, thế là có cảnh bốn người đến đây cùng một lúc như thế này.

Kể từ hôm Joong tỉnh lại, mọi người đều biết mối quan hệ của JoongDunk, bố mẹ của hai nhà tất nhiên là rất vui vì chuyện này, tình cảm của hai người cũng thuận lợi mà tiến triển. Pond nhìn vào em trai cùng bạn thân mình như vậy, hắn cũng gấp gáp lắm chứ, nhiều lúc hắn ngồi nói chuyện với Phuwin

" Phuwin, ai cũng có cặp rồi, hay là chúng ta là một đôi đi"

" Anh mơ đi"

" Phuwin, nghĩ đến việc làm người yêu anh đi"

" Không"

" Phuwin, nếu có vấn đề gì, hãy gọi anh đầu tiên nhé, anh sẽ luôn xuất hiện"

" Tôi có lẽ nên gọi người khác thì hơn"

Cứ thế ngày qua ngày, Pond bị phũ không thương tiếc, mặc dù Phuwin cũng không còn ác cảm với hắn nữa nhưng cậu dường như vẫn không thể vượt qua một tấm chắn vô hình nào đó khiến cậu sợ hãi trong một mối quan hệ yêu đương. Hắn cũng đã từng xin lỗi cậu, ngỏ ý muốn chịu trách nhiệm với cậu vì những gì hắn đã làm trước đây nhưng Phuwin không muốn, cậu chỉ bảo rằng mọi chuyện đã qua rồi thì nên để cho nó qua đi, cậu không muốn nhắc lại nữa.

----------------------

Hôm nay Phuwin ở nhà một mình bởi vì Fourth đi hẹn hò cuối tuần với Gemini. Cậu nằm trên sô pha mà suy nghĩ về Pond, gần đây hắn tán tỉnh cậu như vậy khiến cậu có chút rung động rồi, trước đây từng nghĩ rằng có lẽ là do cảm xúc nhất thời, nhưng hắn càng ngày càng đi sâu vào tâm trí cậu. Phuwin lắc đầu thôi không nghĩ đến chuyện này nữa, chiếc bụng rỗng của cậu biểu tình rồi, Phuwin nhanh chóng bước xuống ghế rồi đi ra nhà bếp kiếm thứ gì đó ăn

" Đã hết đồ ăn rồi ư..."

Khẽ nói thầm trong miệng, Phuwin đóng cửa tủ lạnh lại, thôi thì đi bộ sang tạp hoá gần nhà mua chút đồ về nấu vậy. Nghĩ đến là Phuwin đi ra cửa xỏ dép đi ngay, cậu đi bộ trên con đường nhỏ dẫn đến tạp hoá, bản thân đang vui vẻ thưởng thức không khí mát lạnh này. Cũng may là hôm nay không mưa, chỉ lạnh đôi chút, Phuwin đưa hai tay đút vào túi áo giữ ấm vừa đi vừa nhìn ngắm xung quanh.

Phuwin trên tay xách túi đồ ăn, lúc đến ngang một khi đất nhỏ thì nhìn thấy một nhóm thanh niên đang đứng, biểu hiện trông rất kì lạ. Phuwin bỗng có cảm giác ớn lạnh đôi chút, cậu phải đi ngang chỗ tụi hắn, nhưng bọn nó đang uống rượu và hút thuốc, giống như một nhóm côn đồ vậy.

Cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, cậu đi trên con đường của mình trở về nhà, nhưng khi đi ngang đám người kia, cảm giác như mọi ánh mắt đang nhìn về cậu

" Ngon vãi"

Phuwin loáng thoáng nghe được một câu cảm thán từ bọn chúng, cậu sau đó bắt đầu bước nhanh vượt qua nhưng đã bị chắn lại.

" Các anh muốn làm gì?"

Phải làm sao đây, nhìn ánh mắt săn mồi kia khiến Phuwin sợ hãi vô cùng.

" Ngon thế này phải để tụi anh thưởng thức, tụi mày, kéo nó lên xe"

" Aaaa các anh buông tôi ra. Có ai không, cứu tôi với"

------------------------------------------------------------

Căng cực căng cực căng cực

Con mực con mực con mực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top