Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4; không phải là ảo mộng

Ở buổi phỏng vấn trực tiếp hôm nay em đã gặp được một người, là Park Dohyun, nghệ danh của cậu ấy là Viper.

Cậu ấy là nghệ sĩ solo của công ty khác, hôm nay là lần đầu họ gặp nhau trong cùng một chương trình. Trước đây tuy hay chạm mặt nhưng chỉ là gặp chào hỏi nhau ở phòng chờ như một phép xã giao thôi.

Cậu bạn này dù bằng tuổi em nhưng lại ra mắt sau em, còn bày tỏ là một fan cứng của em, nên cứ một miệng tiền bối mà gọi khiến em có chút ngại ngùng.

Sau khi buổi ghi hình kết thúc thì mọi người đã trao đổi phương thức liên lạc cho nhau và chào nhau bằng một cái ôm thân thiện, nhưng chính điều này lại khiến một cơn sóng vô hình ập đến trong lòng em.

Park Dohyun toả ra một mùi hương giống với mùi cứ quanh quẩn trong khoang mũi của em lúc em tỉnh dậy sau cơn mộng mị.

Han Wangho bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào người Park Dohyun khiến cả GenG trở nên nháo nhào.

"Gì đây? Cậu nhìn đàn em như vậy sẽ khiến người ta áp lực đó Wangho à?"

Son Siwoo thúc tay vào người em khiến em choàng tỉnh.

"Anh Wangxi luôn bị thu hút bởi những người cao ráo mà."

Lần này lại là miệng của con mèo béo Jung Jihoon.

Em liếc hai cái người vừa luyên thuyên một cái, miệng lẩm bẩm mắng nhưng cũng không quên giải thích với Park Dohyun đang ngây người ra.

"Là vì trên người cậu có một mùi hương mà tôi khá yêu thích..." em có hơi ngập ngừng ở mấy từ yêu thích, bởi em còn không biết người lạ đó và mùi hương này có thật hay không, nhưng cũng không biết nên thay thế bằng từ gì, đành miễn cưỡng tiếp tục: "...nên có chút phản ứng không phải, xin lỗi cậu."

Park Dohyun xua tay, lặng lẽ cúi đầu mỉm cười.

"Cái này là nhân duyên đấy tiền bối."

Câu nói đùa của Park Dohyun khiến cả đám cười phá lên, Park Jaehyuk còn nói chêm vào một câu.

"Nhân duyên với Han Wangho chỉ giúp cậu ta có thêm một đầy tớ thôi."

"Chắc cậu thiếu đánh lắm hả, Jaehyuk yêu?"

Han Wangho nắm tay lại thành đấm, nở ra một nụ cười của tiểu ác quỷ.

Người yên lặng dõi theo cuộc nói chuyện vô bổ nãy giờ chỉ có mỗi một mình main-vocal Choi Hyunjoon. Cậu ấy còn đang nhẩm hát theo một đoạn nhạc rất chăm chỉ như đang chìm vào thế giới riêng của mình.

Quả là không gì có thể ngăn cản được đam mê âm nhạc của main-vocal nhà ta.

"Mọi người có thể về rồi, còn Wangho ở lại nói chuyện với anh một chút."

Một giọng nói quen thuộc truyền đến khiến cả đám dựng tóc gáy, nhanh chóng đáp lại một tiếng "Vâng..." rồi dọn dẹp đồ đạc bước ra ngoài.

Lúc đi ngang qua người em, Park Jaehyuk còn khẽ vỗ vỗ lên vai em vài cái rồi trao đổi ánh mắt với nhau.

Trái tim em đang run rẩy nhưng mặt cố tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười đáp lại để các thành viên khác không quá lo lắng.

"Wangho căng thẳng quá nhỉ? Ngồi đi."

"Em không sao."

"Vậy em nên biết là không nên bỏ trốn như vậy chứ, đúng không?"

"Em không bỏ trốn," Han Wangho cố gắng giải thích "...em bị ngất trong nhà vệ sinh nên có người đã đưa em đến bệnh viện."

"Nếu em biến mất như vậy sẽ khiến anh khó xử lắm, em biết mà." giọng hắn cứ trầm trầm đều đều nhưng sát thương đối với hệ thần kinh của em cực kì cao.

Hắn ta tiến lại gần, đưa tay vuốt ve gương mặt bắt đầu đỏ lên vì sợ hãi, răng cắn chặt vào môi dưới đến khi nghe được mùi sắt trong miệng.

"Em biết vì em xinh đẹp nên anh mới nói giúp với giám đốc cho em được debut mà?"

Bỗng hắn nắm chặt lấy cằm em, ép em quay mặt về phía hắn, ánh mắt hắn đáng sợ xoáy sâu vào đôi môi đang rỉ máu của em. Cúi sát người lại.

'Cạch'

Tiếng mở cửa vang lên khiến hắn chửi thề một tiếng rồi quay lại nhìn.

Là Park Dohyun.

"A, em xin lỗi, mọi người vẫn chưa nói chuyện xong sao? Em để quên đồ."

Park Dohyun đưa mắt tìm kiếm gì đó rồi bỗng ánh mắt loé sáng lên nhìn về phía hai người đang đứng giữa phòng.

"Tiền bối Peanut, cậu có thấy nó không? Cái móc chìa khoá hình con thỏ nhỏ ấy."

Em không hiểu cậu bạn này đang nói gì, ánh mắt mơ hồ nhìn theo cậu ta rảo bước xung quanh.

"Lúc nãy tiền bối bảo nhìn thấy nó rơi ở toilet, nhưng tôi tìm cách nào cũng không thấy, tiền bối có thể tìm giúp tôi không?"

Han Wangho chợt hiểu được ý định của cậu bạn này, vội reo lên "A, chỗ đó khá khuất, để tôi giúp cậu."

Nói rồi em quay qua cúi chào người kia.

"Em sẽ ghi nhớ lời dặn, vậy em xin phép."

Han Wangho vội vàng lấy đồ rồi chạy thật nhanh đến chỗ Park Dohyun, cậu ta cũng tự nhiên choàng tay lên vai kéo em đi, dưới cái chau mày khó chịu của người còn lại kia - quản lý của GenG.

Sau khi bước chân khuất đi sau những dãy phòng, em vội đẩy Park Dohyun ra. Đã đi xa đến như vậy, sao cậu ta cứ choàng vai thân thiết mãi khiến em hơi ngại ngùng.

"Cảm ơn cậu, đến đây được rồi."

"Tiền bối đã nợ tôi lần này, lần sau gặp lại nhớ mua cà phê cho tôi đấy."

Cậu ta vẫy tay chào tạm biệt nhưng miệng vẫn tiếp tục, "Còn nữa, đừng tỏ ra xa lạ như thế, cứ vui vẻ mà chào hỏi nhau nha, tiền bối."

Park Dohyun cong khoé miệng lên nở ra một nụ cười, còn em chỉ có thể nhẹ gật đầu. Nhìn theo bóng dáng cậu ta đi về phía xa rồi khuất hẳn.

*

Vì cũng không biết đi đâu nên em đã quay lại studio để tập luyện, đến khi chân tay rã rời.

Trong đầu liên tục vẽ lại dáng vẻ xinh đẹp của bản thân khi đứng dưới ánh đèn lấp lánh và pháo giấy ngợp trời làm động lực tiếp tục cố gắng.

Trời dần về khuya, bóng dáng Han Wangho xiêu vẹo lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà. Dù đó chỉ là một căn chung cư cũ kĩ nhưng em đã dành hết số tiền kiếm được trong những năm làm idol của mình để mua đứt trong một lần.

Có thể gọi là niềm tự hào cũng có thể nói nó là thành quả lao động bao năm nay của em.

Với một bản hợp đồng không khác gì nô lệ, phần trăm lợi nhuận với công ty chủ quản là 95-5.

95 cho công ty và 5 cho nghệ sĩ.

Để mà có thể mua được căn nhà này, em đã cố gắng dành dụm biết bao nhiêu. Chưa kể thời gian đầu không được trả lương vì công ty bảo số tiền để đầu tư cho một nhóm idol là rất lớn, nên gần như trong hai năm đầu tiên hoạt động, 100% tiền lợi nhuận và các hợp đồng cá nhân đều bị công ty giữ sạch, có những giai đoạn chỉ có thể ăn mì gói thay cơm.

Vừa đi vừa nghĩ vu vơ, chẳng mấy chốc mà chân đã dừng ở bậc thang tầng bảy.

Han Wangho đưa tay vào chậu cây lấy chìa khoá, bỗng những chuỗi kí ức không rõ đầu đuôi cứ xuất hiện trong đầu em.

"Không sao rồi." "Đừng sợ." "Cậu ấy phải được nhập viện." "Fan." "Chăm sóc." "Không rời đi."

Cơn đau đầu lại ập đến khiến em choáng váng, vội mở cửa bước vào nhà tìm lấy một viên giảm đau để nuốt xuống. Han Wangho có thể cảm nhận được viên thuốc chạm vào thành dạ dày rỗng tuếch của em.

Em cứ thả người mình lên ghế sofa như vậy, nhìn vô định lên trần nhà đen ngòm.

Chợt nhận ra hôm nay nó không đen ngòm!

Bởi vì em luôn làm mọi thứ như một thói quen nên cứ bước vào nhà như thế, lặp đi lặp lại những động tác thường ngày. Đến khi tỉnh táo lại mới nhận ra căn nhà không còn tối tăm như mọi khi nữa.

Bóng đèn đã được thay mới, lúc nãy mở tủ lạnh ra lấy nước uống thuốc cũng ngờ ngợ có gì đó không phải. Bây giờ kiểm tra lại mới thấy thứ đập vào mắt không phải những chai nước lọc chất thành núi mà là trái cây và sữa, thức uống bổ sung năng lượng, bổ sung men vi sinh, sữa chua,...

Em hoang mang quay trở ngược vào phòng ngủ đã nhìn thấy thứ được xếp chung với mớ thuốc an thần lại chính là vitamin tổng hợp, thuốc bổ máu, và còn có cả collagen dạng nước, vitamin C dạng thạch,...

Hoá ra giấc mơ đó không hề hoang đường, không phải vì em quá mệt mỏi mà sinh ra ảo giác, hoá ra bên cạnh em lúc ấy lại thực sự là một người.

Người tự xưng là fan của em, người đã cứu em một mạng, đưa em đến bệnh viện, lo lắng cho em, chăm sóc em cả đêm, và làm tất cả những thứ này cho em, một cách thầm lặng.

Và em cũng chợt nhận ra, thứ em vừa nuốt xuống ban nãy là một viên thuốc bổ máu, có vị dâu. Nhưng kì lạ thay, cơn đau đầu của em lại giảm đi đáng kể sau khi uống nó.

Han Wangho chợt cảm thấy có lỗi, người đã lo lắng cho em đến nhường này nhưng em lại không hề biết mặt, không hề biết tên, thứ đọng lại chỉ còn là mùi hương đã dần phai nhạt. Chỉ có thể vô vọng tìm kiếm một người qua hoạ tiết của chiếc cà vạt mờ ảo.

Không hiểu sao trong đầu Han Wangho lúc này lại là hình ảnh của Park Dohyun, cậu bạn có mùi hương thân quen đó.

*

Lee Sanghyuk cố ép mình tập trung vào một việc gì đó để khiến bản thân thôi nghĩ về những chuyện cá nhân của em nhưng không thành.

Cuốn sách trên tay dù cầm suốt mấy tiếng đồng hồ vẫn đang được lật giở ở trang đầu tiên.

Anh luôn nghĩ về hình ảnh đối lập mà em luôn khiến anh bất ngờ, một người bên ngoài vui vẻ tích cực nhưng bên trong lại có quá nhiều nỗi lo.

Đến cả căn nhà của em cũng thế, dưới dáng vẻ xập xệ đổ nát của toà chung cư, lại có một căn nhà xinh xắn lạ thường.

Bởi vì buổi tối không thể bật đèn nên sáng ngày ra Lee Sanghyuk đã đến siêu thị gần đó mua những thực phẩm thiết yếu và sửa lại bóng đèn. Xong xuôi mọi thứ mới có thể rảnh rang nhìn kỹ lại căn nhà này dưới ánh sáng.

Dù chỉ là căn phòng nhỏ nhưng rất ấm cúng, có một phòng ngủ và một căn bếp nhỏ, sofa xanh nhạt và một chiếc tivi ở đối diện, rèm cửa cũng là loại có những hình thù đáng yêu và có vẻ em rất thích cây xanh, bên trong nhà nơi nào cũng đặt vài chậu cây be bé. Chắc rằng em đã bỏ rất nhiều công sức để sơn sửa lại nơi này.

Em thật biết cách làm anh cảm thấy tò mò, cũng luôn có cách để khiến bản thân mình hạnh phúc và khiến người khác hạnh phúc lây vì nhìn vào em.



-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top