Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 14: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tắm rửa xong thì Sanghyeok đã cho người gọi cậu đến phòng ăn, Minhyung thấy Minseok thì ngạc nhiên hỏi.

"Hôm nay anh ngủ ở đây à?"

"Ừm, nhớ em quá nên phải quay lại đó" Minseok khẽ trêu.

"Hứ, đừng có điêu. Anh rõ ràng là nhớ ba em thì có"

"Sao cơ?"

"Nào ăn cơm thôi!" Sanghyeok kịp thời lên tiếng, cắt đứt câu nói tiếp theo của Minhyung. Đã hơn 8 giờ tối, mưa vẫn nặng hạt chưa chịu ngớt, một bàn cơm 3 người họ ăn vui vẻ.

"Minseok, cậu sống chung với tôi đi!?"

"Dạ?"

"Ý tôi là, cậu dọn đến đây ở đi, ngoài kia rất nguy hiểm, ở cạnh tôi và Minhyung, tôi mới yên tâm được. Minhyung cũng có cậu chăm sóc, tôi sẽ yên tâm hơn"

"Đúng đó, anh sống chung với ba con em đi cho vui" Minhyung tuy không hiểu vì lí do gì mà ba mình lại muốn Minseok ở cùng, nhưng nhóc cũng gật đầu đồng ý, vì nhóc thích có Minseok ở cạnh.

"Nhưng cháu..."

"Tiền nhà tiền ăn uống tôi sẽ không tính, cậu trông Minhyung cũng tiện hơn, tiết kiệm được một khoản, cậu không phải là muốn dành tiền đưa bà lên đây sống cùng hay sao?" Sanghyeok nắm nhược điểm, Minseok thấy anh nói cũng đúng, bắt đầu lưỡng lự.

"Cậu xem, không phải lần nào cũng may mắn như hôm nay, thêm nữa, ngoài kia rất nhiều kẻ xấu. Một lần bị chuốc thuốc, một lần bị theo dõi, cậu thấy liệu tôi có yên tâm để cậu ở một mình nổi không?"

"Vâng, vậy cháu đành làm phiền chú vậy" Minseok gật đầu, trong lòng cũng rất cảm động, Sanghyeok thật sự quá tốt. Cậu không biết vì sao lại đối xử tốt với cậu như vậy, có lẽ vì Sanghyeok thương cậu, chẳng phải anh từng nói coi cậu như anh trai Minhyung còn gì. Minseok vẫn một mực nghĩ như vậy, mặc dù cậu biết trong lòng mình cậu mong chờ nhiều hơn như thế.

"Không phiền, ăn xong lên phòng nghỉ ngơi đi" Sanghyeok nói rồi đứng dậy về phòng. Anh lấy điện thoại gọi cho Wooje.

"Thế nào rồi?"

[Hắn sẽ không làm phiền Minseok nữa đâu ạ]

"Tốt, em xử hắn thế nào rồi?"

[Em cho hắn một trận, bị đánh trả không ít. Chỉ là, hắn bỗng quay ra nói có hứng thú với em, và còn đeo bám em nữa]

Wooje khẽ thở dài. Nhớ lại chuyện xảy ra cách đây một tiếng. Đấm nhau một trận xong, cậu nói.

"Mày đừng làm phiền cuộc sống của Minseok nữa, nó mới có 18 tuổi, mày biến thái vừa thôi"

"Ừm, tao không theo em ấy nữa"

"Nói là phải làm được" Wooje cũng hơi ngạc nhiên vì Hyeonjun chịu thoả hiệp nhanh thế.

"Nhưng tao thấy có hứng thú với mày, nên tao sẽ đeo bám mày" Hyeonjun nói, khuôn mặt hắn bị đấm bầm tím, khoé miệng còn rướm máu, Wooje bỗng thấy có lẽ mình đụng phải biến thái hạng nặng rồi.

"Thế cũng tốt, miễn sao đừng đến gần Minseok của anh là được" Sanghyeok nói, làm Wooje thoát ra khỏi hồi tưởng.

[Anh phũ với em thế, dù sao cũng là anh em họ với nhau]

"Thân ai người đó lo đi, không phải tên đó cũng hợp gu em à" Sanghyeok cười nhếch mép, rồi cúp máy.

Minseok ăn no rồi thì cùng Minhyung lên phòng ngủ, Minhyung đoán là có chuyện gì đó xảy ra, nhưng nó cũng không hỏi, mai hỏi chú Wooje sau vậy.

"Minseok, mấy hôm nữa cho em đi cùng anh về phòng trọ dọn đồ nhé"

"Ở đó bẩn với cũ lắm, sợ là..."

"Không sao, em muốn đi cùng, thế chúng ta đi ngủ thôi"

"Ừm. Mà ba em tốt thật đó, anh mới gặp ba em một thời gian, mà cho anh ở không mất tiền, lại còn cứu anh mấy lần"

"Anh nghĩ thế à?"

"Ừm, chắc chú ấy coi anh như anh trai của em mà đối xử, anh thật sự rất cảm động" Minhyung bỗng nhiên thấy thương ba nó quá, thích người ta thì bị gọi là chú, đối xử tốt, quan tâm thì lại bị người ta hiểu lầm.

"Chắc ba em rất vui khi biết anh nghĩ như vậy" Có khi vui đến phát khóc cũng nên ấy chứ.

Trong lúc Minseok và Minhyung dần chìm vào giấc ngủ, thì bên phòng của Sanghyeok, anh vẫn bận xử lý nốt vài việc, lúc đang chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại trên bàn của anh báo có cuộc gọi đến, là số lạ.

"Alo"

[Sanghyeokie, nhận ra tôi là ai không?]

"Lim Somin?"

[Tôi đây, tưởng cậu quên tôi rồi, tôi mới về nước, khi nào rảnh hẹn nhau đi ăn nhé] Giọng nói của Somin rất hay, nhẹ nhàng mà truyền cảm.

"Được." Sanghyeok không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là bạn cũ gọi hỏi thăm.

Lim Somin, cũng chính là mối tình đầu của Sanghyeok, cô là bạn đại học của anh, trước bọn họ rất thân, anh còn suýt nữa tỏ tình, nhưng cô phải sang Đức đột ngột, cũng từ đó hai người không còn liên lạc nữa, không ngờ cô lại về nước.

Somin nhìn màn hình điện thoại, lòng vui vẻ. Cô khẽ lẩm bẩm.

"Sanghyeokie, em rất nhớ anh, mối tình đầu của em".

Somin vẫy chiếc taxi rồi nói địa chỉ khách sạn, cô lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Gần 10 năm rồi, mọi thứ thay đổi quá nhiều, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ vừa lạ vừa quen.

"Cô lâu rồi mới về nước đúng không?" Tài xế taxi mở lời bắt chuyện.

"Vâng, đúng vậy" Somin rời tầm mắt từ cửa sổ vào trong xe, nhìn tài xế hỏi: "Sao chú biết ạ?"

"Tại tôi để ý thấy cô cứ nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt hơi hoài niệm, bây giờ ít ai như vậy lắm, chắc cô nhớ quê hương lắm nhỉ?"

"Đúng thế, cháu rất nhớ" Somin nhớ Sanghyeok đến phát điên. Cô biết trước đây Sanghyeok có tình cảm với mình, và cô cũng thế. Nhưng khi đó còn trẻ nên cô chọn sự nghiệp, âm thầm ra nước ngoài phát triển, ai ngờ tình cảm cô dành cho anh quá nhiều, khi có tuổi rồi cô thấy cô quạnh, muốn tìm một người bên cạnh bầu bạn hơn.

Cô quen nhiều người rồi, nhưng chưa ai đem lại cảm giác hạnh phúc cho cô khi ở bên anh, cô suy nghĩ rất lâu, rồi quyết định từ bỏ tất cả, trở về nước.

Cô có nghe bạn đại học nói là anh đã kết hôn, và có con rồi, nhưng tin mừng là vợ anh đã mất, cô tin đây chính là cơ hội cho cô, cô nhất định sẽ nắm lấy, không ngốc như trước nữa. Nhưng tiếc là cô không biết, bây giờ Sanghyeok ngay cả tên cô anh còn không nhớ đến, trong lòng anh có người khác rồi.

Hôm sau Sanghyeok dậy sớm, anh biết Minseok có thói quen dậy sớm, điều này là Minhyung bí mật nói với anh, y như rằng, khi anh xuống nhà đã thấy Minseok ở bếp phụ giúp việc nấu đồ ăn sáng.

"Cậu đang làm gì?" Anh xuất hiện đột ngột, làm Minseok giật mình, dao chệch tay cứa một ít vào da thịt, vài giọt máu chảy ra, Minseok quay ra nhìn Sanghyeok.

"Chú làm cháu giật cả mình." Khuôn mặt nhỏ nhắn như cún con làm nũng, trông vừa tội nghiệp làm người khác muốn ôm lấy vỗ về, cũng vừa đáng yêu làm cho người khác muốn yêu thương cưng nựng.

Sanghyeok gạt đi ý nghĩ đó, vội chạy đến gần Minseok, "Có đau không?" Anh cầm bàn tay bị thương của cậu, kéo ra bồn rửa qua vết thương, nhưng máu vẫn chảy ra, anh không nghĩ nhiều liền đem ngón tay vào miệng mút lấy.

Lưỡi Sanghyeok vô tình chạm vào đầu ngón tay cậu, lưỡi hơi ấm với ẩm ướt, mút lấy ngón tay Minseok, cậu thấy hơi ngại, khẽ đỏ mặt, tránh mặt đi chỗ khác.

Thịch

Tim Minseok đập liên hồi trong lồng ngực, cậu tự trấn an mình. Không có gì cả, mày phải bình tĩnh. Chú ấy đã có gia đình rồi, không được có ý nghĩ bậy bạ. Nói thì nói thế thôi chứ tim cậu vẫn đập nhanh lắm.

"Băng cá nhân đây ạ" Giúp việc lấy miếng dán về đưa cho Sanghyeok, anh thả ngón tay cậu ra, cẩn thận dán vào.

"Tôi xin lỗi, không nghĩ sẽ làm cậu giật mình." Sanghyeok thấy tội lỗi, ngoan tay nhỏ xinh bị anh làm cho chảy máu, anh xót cả ruột gan.

"Không sao đâu ạ, lỗi do cháu không cẩn thận"

"Từ giờ không phải vào bếp, việc của cậu là chăm chỉ học hành, chăm sóc Minhyung là được, đi lên phòng khách thôi" Sanghyeok kéo tay cậu lên nhà, mấy người giúp việc nhìn nhau, đây là chuyện gì vậy? Nhưng thắc mắc của họ mãi không có câu trả lời.

Vừa ngồi xuống thì Minhyung đi xuống nhà, thấy Minseok bị thương ở tay nó xót xa nói.

"Anh đau lắm không?"

"Ừm, nãy hơi đau, giờ hết rồi"

"À ba ơi, nãy có người gọi cho ba, nói là đang trên đường đến nhà mình. Không thấy ba nên con nghe máy"

"Ai vậy?"

"Cô ấy nói tên là Lim Somin, bạn của ba"

"Đến làm gì buổi sáng sớm vậy nhỉ?" Sanghyeok khó hiểu nói. Vừa dứt câu thì giúp việc báo là có người tên Lim Somin đến tìm.

"Cho vào đi"

Somin vừa đi vào nhà, đã ôm lấy Sanghyeok, bao nhiêu nỗi nhớ nhung đã vơi đi phần nào. Nhưng Sanghyeok thì ngược lại, vừa bị ôm anh đã vội liếc mắt nhìn Minseok, thấy cậu hơi ngạc nhiên rồi khó chịu, Sanghyeok bỗng nảy ra một ý tưởng.

"Somin, cậu tìm tớ có việc gì sớm thế?" Anh dùng giọng hơi mềm mỏng và thân mật hỏi.

"À, nhớ cậu quá, với cả tớ muốn qua thăm gia đình. Không ngờ bao năm rồi nhà cậu vẫn không thay đổi gì mấy" Sanghyeok vừa nói chuyện vừa uyển chuyển rời ra khỏi cái ôm.

"Ừ, nhà tớ vẫn vậy thôi."

"Cháu chào cô ạ" Minhyung lại gần, chào hỏi.

"Chào cháu, cháu là Lee Minhyung con trai Sanghyeokie phải không? Giống bố quá, rất đẹp trai" Somin ẩn ý nói, cúi xuống xoa đầu Minhyung.

"Vâng, cháu vừa giống mẹ vừa giống ba, mẹ cháu cũng xinh lắm" Minhyung tránh khỏi cái xoa đầu, mỉm cười nói, trà xanh này chắc chắn có ý đồ xấu, ánh mắt nhìn ba nó như muốn ăn thịt đến nơi vậy.

"Haha, nhóc con nói chuyện lém lỉnh ghê. Cô là Lim Somin, bạn gái của ba cháu"

"Bạn là con gái chứ ạ, bạn gái là người yêu mà cô" Minhyung rất nhanh đáp trả, vẻ mặt thì tỏ vẻ bình thường như đứa trẻ không biết gì.

"À ừ..." Somin bị quê, ngượng ngùng đứng dậy, quay qua nhìn Sanghyeok.

"Cậu ăn sáng chưa? Tớ muốn mời cậu đi ăn, có nhà hàng bạn tớ mở, ăn ngon lắm"

"Ba cháu không quen ăn đồ ngoài, với cả ba phải ăn cùng cháu và Minseokie rồi"

"Ừ tôi hơi kén ăn, nếu cậu không ngại thì mời vào dùng bữa cùng gia đình tôi"

"À được, vậy thì đành làm phiền cậu rồi" Somin uyển chuyển gật đầu.

"Minseok, tay cậu còn đau không?" Sanghyeok thấy mặt bảo bối của mình đen xì thì cũng hơi không nỡ, vẫn là hỏi thăm cậu.

"Không đau!" Minseok hơi gằn giọng xuống, kéo tay Minhyung bỏ đi trước, làm Sanghyeok khẽ cười trong lòng, xem ra phải nhờ Somin diễn cùng, hay nói đúng hơn là anh phải lợi dụng Somin rồi.

"Ai vậy?" Somin thấy Sanghyeok quan tâm Minseok thì tò mò hỏi.

"À, bảo mẫu của Minhyungie nhà tớ, nhưng tớ coi như thành viên trong gia đình ấy mà. Tên cậu ấy là Minseokie" Nhắc đến cậu, khuôn mặt và giọng nói Sanghyeok bỗng vui vẻ hẳn, trực giác của Somin mách bảo, chắc chắn không đơn giản như vậy, cô sẽ để ý người này, không được để ai ngáng đường cô.

Nhưng Somin không có biết rằng, chính cô lại là con cờ trong tay Sanghyeok, bị anh lợi dụng để tán đổ crush.

"Chúng ta vào ăn cơm thôi!" Sanghyeok nói rồi đi trước, còn không thèm chờ Somin trả lời, anh muốn nhanh nhanh vào xem vẻ mặt của ai kia, ghen cũng đáng yêu lắm, nhưng hình như cậu không ý thức được thì phải, còn không thèm che dấu cơ mà.

End chap 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top