Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mèo đen khờ khạo (mèo trắng cũng thế?)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

"Anh bị dở à?"

Chắc chắn không phải là câu chào hỏi mà Hách mong đợi khi mở cửa về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi.

"Nay em về sớm thế?"

Hách vừa tháo giày bỏ vào tủ vừa hỏi ngược lại. Lúc cúi đầu xuống bị vướng anh mới nhận ra mình chưa tháo dây tai nghe, thế mới biết câu quát vừa rồi của người cùng nhà có âm lượng cao thế nào - từng chữ rõ ràng át cả tiếng podcast "Những điều kỳ bí" anh đang nghe.

"Tự nhiên anh mua cái này làm gì? Em còn tưởng hàng gì của anh nên mới bê vào, nặng vãi."

Khuê đang đứng chống tay giữa phòng khách, hai má đỏ ửng vẫn còn dính mồ hôi viết mấy chữ to đùng "Tui đang rất mệt". Trên người vẫn là quần dài với áo sơ mi xanh, rõ ràng là mới về nhà trước anh có mấy phút là cùng.

"Sao em không bật điều hòa lên?"

Hách nhìn quanh phòng khách định đi tìm điều khiển điều hòa, nhưng chưa kịp thấy tung tích của nó đâu thì đã bị Khuê tóm lấy.

"Thôi đừng có diễn nữa, em hỏi anh sao tự nhiên mua máy lọc không khí về làm gì?"

Được rồi, Hách thừa nhận: anh đã biết ngay có gì trong cái thùng xám kia từ lúc bước vào. Xin thề nãy giờ anh đi quanh không hề để đánh trống lảng, anh chỉ đang nghĩ... lý do giải thích cho sự xuất hiện bất ngờ sớm hơn dự định của cái máy lọc không khí to chình ình này. Thế mà lúc chuyển khoản, ông này còn bảo là đang hết hàng, chắc phải sang tháng sau mới có. Sao mà mình mắc giao hàng quá vậy, mới đặt có hai ngày mà đã đến nơi. Thế là hết hàng dữ chưa?

"Thì... sớm muộn gì mình cũng phải mua thôi. Mua sớm ngày nào hay ngày đó, em không thấy vậy à?"

"Không."

Khuê trả lời bằng giọng rất cáu bẳn, không hề có vẻ gì là muốn nghe anh giải thích.

"Anh Kiên làm cùng anh ấy mà, nhà anh ấy mới mở cửa hàng bán đồ điện tử kiểu máy lạnh, điều hòa, máy lọc không khí. Em cũng biết là anh hay làm với anh ấy, cửa hàng lại đang giảm giá nhân dịp khai trương nên..."

Nên anh mới mua làm quà chúc mừng kỉ niệm 1 năm chúng mình về chung nhà. Ai mà ngờ nó về sớm thế này, lại thành quà kỉ niệm 11 tháng. Nhưng nhìn gương mặt vẫn chưa có vẻ gì là muốn giãn ra của người cùng nhà, Hách quyết định chọn một giải pháp khôn ngoan hơn.

"Nên... anh xin lỗi vì không bảo em trước. Giờ thì bật điều hòa rồi mình nói tiếp được không?"

Hách với lấy điều khiển điều hòa trên kệ tủ tivi rồi chỉnh xuống 20 độ. Máy điều hòa đã cũ, mỗi lần bật lên đều kêu cạch cạch mấy phút rồi mới có gió mát. Nhân lúc chờ cho căn phòng vẫn còn đang nóng ran giảm dần nhiệt sau khi được sấy trong một buổi chiều Hà Nội 37 độ đầu hè, Hách đẩy Khuê ngồi xuống ghế salon, vơ vội lấy cái quạt không biết đã bị văng xuống dưới đất từ lúc nào lên rồi hướng về phía cậu, vội vàng vung vẩy.

Cái quạt cầm tay có hình hai con mèo, mèo trắng đang ngoạm đầu màu đen - trông hơi vô tri nhưng được cái dễ thương. Hách vẫn còn nhớ nó nằm trong thùng quà mừng nhà mới của Mẫn. Trần đời anh chưa thấy ai tặng quà mừng nhà mới bằng những món đồ trông không khác gì bộ sưu tập chốt đơn lúc hai giờ sáng - nhưng Mẫn khăng khăng khẳng định nó đã mất mấy tháng trời để hoàn thành việc lựa chọn những món quà không thông dụng nhưng chắc chắn sẽ có lúc cần dùng cho hai ông anh hờ. Cái quạt này bình thường hay bị lôi xa làm đồ chơi cho con Xám - dù thú thật là Xám cũng chẳng mê lắm vì nó đã được bố Khuê đầu tư cho dàn đồ hàng xịn xò khéo là nhất phố - nên mới bị vứt chỏng chơ thế này. Chẳng lẽ Mẫn đã nhìn trước được cảnh anh phải ngồi dùng nó để dỗ người cùng nhà bớt nóng, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng như này à?

Không biết có phải Mẫn thần thông đoán được tương lai, hay do Hách ngồi quạt nhìn rất thành khẩn mà mới phe phẩy được vài đường, đôi môi bặm lại thành đường chỉ của Khuê đã từ từ giãn ra.

"Cũng cần thật, nhưng tháng này mình tiêu nhiều quá rồi. Để mấy bữa nữa mua cũng không muộn mà."

Thế nên Hách mới đặt bằng tiền riêng chứ không động đến quỹ chung của của hai đứa. Nhưng đúng là nó xuất hiện sai thời điểm thật, không cần là người cập nhật file Excel quản lý chi tiêu trong nhà như Khuê, Hách cũng hoàn toàn có thể liệt kê đủ mấy pha tốn kém gần đây để phản đối lần chốt đơn này: mấy hôm trước con Xám phi từ trên nóc tủ lạnh xuống làm đổ bình đun nước và vỡ cả nửa trạm bát, dây cắm điện TV vốn đang bình thường bỗng nhiên chập cháy toé lửa, iPad vừa hết hạn bảo hành thì bị hỏng màn hình. Nhưng chỉ vì thêm mới một gạch đầu dòng trong danh sách này mà Khuê lại to tiếng với anh ư? Chắc chắn phải có lí do gì nữa chứ nhỉ?

Dù đã theo học bộ môn hẹn hò của thầy Khuê được hơn bảy năm và còn được thầy tận tay trao bằng khen cách đây một năm - tức là về một nhà với thầy, theo kiểu nói năng luyên thuyên xàm xí của Mẫn - Hách luôn tự thấy nhiều lúc mình vẫn chẳng thể chạy theo được tâm trạng lên xuống thất thường của Khuê. Anh chỉ giỏi nhất bộ môn yêu thầy thôi, còn môn hiểu thầy thì chắc chỉ có Mẫn mới tranh được vị trí nhất bảng (vụ này đáng ra anh nên hỏi ý kiến Mẫn cho chắc, chỉ tại chủ shop chèo kéo dữ quá nên mới chốt đơn hơi nhanh). Nhưng dù không phải là học sinh tinh ý nhất thì Hách luôn là học sinh ham học hỏi nhất.

"Có chuyện gì đúng không, sao em bực mình thế?"

Và dù chưa chính thức ngồi lớp nghe thầy giảng bao giờ, nhưng Hách nghĩ thầy chắc chắn không phải người cáu gắt lâu với học trò. Bằng chứng là sau một cái thở dài thườn thượt, Khuê cuối cùng đã chịu quay ra nhìn anh:

"Anh có thấy mình rất lỗ không?"

"Lỗ cái gì?"

Hách giật mình như nghĩ ra chuyện gì, vội vàng xua tay với Khuê.

"Anh bảo em đừng vào app xem nữa mà. Lỗ thì cũng lỗ rồi, mình cứ tạm coi như chỗ cổ phiếu đấy không tồn tại đi, cứ chờ tiếp..."

Không đợi Hách nói hết câu, Khuê đã vỗ đùi anh cái bốp.

"Ai bảo anh em nói chuyện cổ phiếu? Tự nhiên anh nhắc đến làm em bực mình thêm."

Hách cảm thấy hôm nay chắc chắn mình đã bước nhầm chân khi ra khỏi nhà, chứ không thể nói câu nào là người cùng nhà cáu câu ấy thế này được. Anh đưa tay lên làm động tác kéo khoá miệng, ý bảo Khuê cứ nói tiếp đi.

"Thằng bé Xán, nó đã nhắn gì cho anh chưa?"

Thấy Hách lắc đầu trong hoang mang, Khuê lại thở dài lần nữa.

"Anh mở điện thoại ra xem đi, chắc nó nhắn cho anh rồi mà anh chưa đọc được đấy. Nó mời mình đi cưới."

Chi tiết này thì Hách chưa nghĩ đến thật, vì với người chẳng có mấy bạn bè như Hách thì đến tuổi này, anh mới được đi có 2, 3 cái đám cưới. Trong nhà thì Khuê mới hay được (bị) mời đi ăn cỗ. Nhưng hình như đây... đã là lần thứ 3 trong tháng Khuê kể chuyện nhận được thiệp mời rồi thì phải? Là tay chơi cổ phiếu gà mờ, họ còn có hi vọng mong manh có ngày được về bờ, chứ là cặp đôi đồng tính không công khai ở đất Hà Nội, hai người cùng nhà chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện thu hồi tiền mừng cưới. Một khoản đầu tư chẳng bao giờ có ngày hồi vốn, chứ đừng nói là lãi.

Thảo nào thủ quỹ trong nhà lại cáu kỉnh, Hách nghĩ ngợi.

Thế là lần này lỗi của mình cũng không to lắm, Hách cười thầm.

2.

Xán là người quen chung hiếm hoi của Hách và Khuê khi học đại học. Nói chính xác hơn thì Xán học cùng khoa, khác khóa với Hách và vào làm cùng đợt với Khuê trong một trung tâm ngoại ngữ. Hai người chỉ phát hiện ra sự trùng hợp này khi Khuê cho Hách xem ảnh chụp chung trong buổi team building của các thầy cô ở trung tâm và nhận ra thằng nhóc Xán cùng khoa hay hỏi bài trong câu chuyện của Hách và bé Xán vừa giỏi giang vừa nhiệt tình trong câu chuyện của Khuê là một người.

Hách từ lúc nhập học đã luôn đứng trong top 5 của khoa cơ khí, thường xuyên có tên trong danh sách nhận học bổng của trường nên nghiễm nhiên trở thành idol của khối người, nhưng tính cách hướng nội cùng gương mặt xin-đừng-làm-phiền lạnh tanh thường ngày khiến anh chẳng có mấy bạn bè. Thế mà thằng nhóc Xán này, chỉ xem anh thực hành một lần trong lớp chuyên ngành đã lân la làm thân rồi hỏi bài. Điều Hách không ngờ là mối quan hệ này lại kéo dài đến tận bây giờ, khi anh đã tốt nghiệp được hơn ba năm nhưng lâu lâu Xán vẫn nhắn tin hỏi thăm và hẹn ra cafe nói chuyện.

Khuê gặp Xán gần như cùng thời điểm với Hách. Khuê xin vào làm giáo viên tiếng Anh của trung tâm, còn Xán xin vào làm trợ giảng cho lớp tiếng Trung. Chắc vì thế nên khi biết Xán học cùng trường mình, Khuê mới nghiễm nhiên cho rằng Xán học chuyên ngành ngoại ngữ. Khuê chưa bao giờ nghĩ đến cảnh thằng bé cùng khoa với người yêu của mình - mà nói thật thì thời điểm ấy, Khuê chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ nhiều đến chuyện của ai cả. Lúc này cậu còn đang bận rối trí ghê lắm vì chuyện nghề nghiệp tương lai.

Vốn dĩ Khuê chỉ định đi dạy thêm tiếng Anh đến năm 3 là cùng, đằng nào thì sau khi tốt nghiệp bố mẹ cậu cũng muốn con trai về quê, nộp đơn vào làm ở công ty thuộc khu công nghiệp gần đó. Thế là vừa được sống gần bố mẹ, vừa được làm đúng chuyên ngành logistics - nói chung là không liên quan gì đến nghề gia sư gõ đầu trẻ cậu đã làm mấy năm nay. Thậm chí Hách - người có rất nhiều cơ hội tốt hơn - cũng sẵn sàng về quê với cậu. Anh đã nhận học bổng của công ty nước ngoài lớn nhất trong khu công nghiệp từ năm 2, chỉ chờ tốt nghiệp là về làm luôn. Thế mà lên kì 1 năm 4, Khuê bỗng nhiên lại tuyên bố mình vẫn đang phân vân có nên tiếp tục gắn bó với nghề dạy này không, lại còn xin hẳn vào làm trung tâm để đứng lớp chứ không chỉ đi dạy gia sư nữa. Bố mẹ thì phản đối hết mực, Mẫn thì lẩm bẩm "Biết ngay mà" còn Hách thì "Tùy em thôi, cùng lắm thì em làm ở Hà Nội còn hằng ngày anh đi xe công ty đi đi về về là được chứ gì". Thế mà khi nghe Khuê kể chuyện này trong bữa liên hoan 20/11 sau khi đã có mấy cốc bia vào người, Xán lại thản nhiên nói "Anh giỏi mà, lại còn thích bọn trẻ con nữa. Mình chọn sai thì chọn lại thôi." Có cả tỷ lý do để Khuê bỏ tấm bằng cử nhân vào tủ và đi làm thầy giáo dạy tiếng Anh, nhưng nếu bảo rằng câu nói vu vơ của cậu em cùng làm mới quen này lại là lời khuyên có ích nhất với cậu thời điểm đó thì sẽ bị mọi người cười cho mất, nên Khuê định sẽ giữ bí mật chuyện này mãi mãi. Có lẽ là vì thế nên cậu mới cố gắng giữ mối quan hệ thân thiết với Xán hơn bất kì người đồng nghiệp cũ nào.

Dù chưa gặp nhau bao giờ nhưng lần nào nghe Hách và Khuê kể chuyện về Xán, Mẫn cũng không ngần ngại giấu thái độ thù địch với "đồ tâm cơ giỏi lấy lòng người khác" này, như thể bất kì lúc nào Xán cũng có thể leo lên chiếm lấy vị trí em trai cưng của mình. Nhăn nhó cau mày khó chịu là chưa đủ, Mẫn luôn dùng đến bài tủ: "Anh Khuê bế em từ bé nên đương nhiên phải thương em nhất rồi, còn anh Hách đừng quên là không chơi với em thì đừng hòng có cửa yêu anh Khuê." Để ngăn thằng nhỏ lại kể lần thứ 1000 chuyện hai nhà cạnh nhau nên Khuê mới bị mẹ bắt trông đồ quỷ sứ này từ nhỏ, hay chuyện Hách thích thầm Khuê từ hồi mới lên cấp 3 nhưng phải đến hết năm lớp 11 mới nghĩ ra cách làm thân với cái đuôi của Khuê để tìm cơ hội tỏ tình thì Khuê sẽ luôn cau mày nói lại ngay: "Thế nên mới đến lượt mày, chứ được thì người ta chọn đứa nào ngoan ngoãn mà làm em chứ ai thèm chọn mày." Đây chính là lúc Hách vội vàng nhảy vào giữa để ngăn chiến tranh gia đình bùng nổ: "Thôi thôi, em nào ngoan không quan trọng, quan trọng là anh yêu hai em này nhất. Bọn anh kể thế thôi, chứ bọn anh chơi với Xán kiểu xã giao ấy mà." Hôm nào may mắn thì hai em sẽ im lặng, hôm nào không may lắm thì em Mẫn im nhưng em Khuê sẽ quay ra cáu với anh "Yêu hai em nhất là sao? Ý anh là em cũng giống nó?"

Đương nhiên là Hách yêu Khuê số một thế giới - anh xin đặt tay lên ngực thề lần sau không được nói sai nữa. Nhưng chỉ có vế trước là anh lỡ mồm, chứ vế sau thì là sự thật. Hách và Khuê chỉ coi Xán là một cậu em xã giao, tính tình khá được. Điểm khác biệt duy nhất là Xán lại vô tình quen cả hai người, dù cả Khuê lẫn Hách đều thấy không cần thiết phải tiết lộ chuyện này cho Xán. Họ chưa thân thiết đến mức đó, mà quan trọng hơn nữa phải giới thiệu hai người là gì đây?


3.

Nếu hỏi bạn học cùng cấp ba, những người đã mấy năm chẳng nói chuyện mà lâu lâu chỉ tương tác like ảnh đăng lên Facebook, chắc chắn sẽ chẳng mấy ai nghĩ ra được mối liên hệ nào giữa Hách và Khuê - ngoài việc họ từng học cùng khối nhưng khác lớp. Hách bắt đầu lân la làm quen Khuê từ đợt nghỉ hè lớp 11 bằng cách cùng đăng ký lớp học bơi ở nhà thi đấu tỉnh - theo lời tư vấn của quân sư Mẫn. Hết hè, khi khóa học kết thúc cũng là lúc hai người quen thân hơn, Hách vừa muốn tỏ tình lại vừa sợ bị từ chối nên mới nghĩ ra kịch bản ngốc nghếch nhất trên đời "Tớ thích cậu từ lâu rồi nhưng cậu chỉ cần biết thế thôi, cậu cứ coi như chưa nghe thấy câu này rồi chúng mình chơi với nhau như bình thường được không? Để khi nào thi đại học xong cậu trả lời tớ cũng được."

Sao mà coi như bình thường được khi chính Khuê cũng đang loay hoay không biết tại sao cứ bơi cạnh con mèo đen ướt nhẹp hom hem trong bể bơi này là tim mình lại đập thình thịch, còn đến khi lên bờ thấy mèo hóa người và đeo thêm gọng kính dày cộp thì đến cả hô hấp cũng khó khăn? Vốn dĩ đã khác lớp từ lớp 10 nên lên lớp 12 bận rộn, hai người càng không có nhiều cơ hội chạm mặt, thi thoảng có lướt qua nhau trên hành lang, căng tin trường hay sân thể dục thì cũng chỉ biết gật đầu chào xã giao (rồi mất ngủ cả đêm hôm ấy).

Người ngoài nhìn vào sẽ không nhận ra có chuyện gì bất thường, nếu không phải là tổ tư vấn tình cảm đứng giữa như Mẫn chắc chắn sẽ không biết những chuyện này. Đương nhiên họ sẽ không biết cả chuyện mỗi lần nghe anh Hách vẽ kịch bản tương lai cho hai người là Mẫn lại nghi ngờ IQ của học sinh giỏi tỉnh, hay chuyện anh Khuê lúc nào cũng dửng dưng không quan tâm đến sự đời nhưng chỉ cần nhắc đến tên người kia là mặt sẽ đỏ au. Ban đầu Mẫn còn thấy nhìn hai người hành hạ nhau cũng vui, cũng giải trí nhưng nghe mãi cũng oải, nên khỏi phải nói cậu mừng thế nào khi hai ông anh cuối cùng cũng đến với nhau ngay sau khi kì thi tốt nghiệp, lại còn đỗ cùng trường đại học, chỉ khác khoa.

Hỏi bạn đại học về mối quan hệ của hai người thì càng khó hơn: gương mặt lạnh lùng của Hách bỗng thành kim bài miễn tử cho mấy câu trêu đùa bồ bịch này, còn bạn cùng khoa hay cùng câu lạc bộ của Khuê chỉ biết chuyện cậu đã có người yêu nhưng mãi không thấy ra mắt. Hồi năm nhất còn có người trêu Khuê chỉ nói xạo để đỡ bị gán ghép trên trường, nhưng sau mấy lần thấy cậu bỏ ra ngoài nói chuyện tỉ tê với người gọi có tên lưu danh bạ là hình con mèo đen kèm trái tim, hay lâu lâu lại được một tay gầy gầy đeo kính trông hơi khờ mang trà sữa đến - chắc là người yêu gọi ship cho - thì mọi người đều ngầm bảo nhau không dò hỏi nữa.

Hai người không có ý định giấu giếm mối quan hệ này ngay từ đầu. Ban đầu mấy anh em bạn bè thân thiết đều tình cờ biết chuyện qua lời đồn của Mẫn, cũng không ai tỏ vẻ quá ngạc nhiên hay bất ngờ gì. Phải đến khi Quang, bạn cùng lớp của Mẫn có lần chở thằng nhỏ tới quán cafe gặp hai anh, vô tình thấy Hách nắm tay rồi thơm lên má Khuê ở tít trong góc mà shock đến nỗi không dám nhìn thẳng mặt hai người cả tuần trời, mọi chuyện mới thay đổi. Quang là một thằng bé xởi lởi và tốt tính, có lẽ cậu chàng chỉ bất ngờ chứ không có ý gì, nhưng ánh mắt bối rối khi ấy vẫn khiến Hách và Khuê trong năm đầu tiên của mối quan hệ thấy hoảng hốt đến mức phải ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc hơn về chuyện nên come out hay không. Câu trả lời là không với các mối quan hệ xã hội và có với gia đình.

Dù phản ứng của Quang có khiến cả hai ngỡ ngàng và trăn trở đến mấy, thì Hách vẫn tin không có lý nào bà hay bố lại không muốn anh được hạnh phúc, giống như cách Khuê không tưởng tượng được cảnh mình sẽ không được mẹ yêu thương nữa. Tóm lại là kế hoạch này của họ vẫn đang được tiến hành rất tốt đến tận bây giờ.

(Trong trường hợp có ai thắc mắc kết quả cụ thể hơn thì xin được tiết lộ là nếu không được bà giúi cho mấy miếng vàng và bố cho vay tiền vô thời hạn không lấy lãi, còn lâu kỹ sư mới ra trường như Hách mới có đủ tiền mua được căn hộ ở Hà Nội mà rủ Khuê sống cùng.)

4.

Ngày đầu tiên trong đợt nghỉ lễ 30/4 dài ngày hiếm hoi, nhưng Hách và Khuê vẫn phải dậy sớm sửa soạn đi ăn cưới. Khuê vùi đầu vào trong tủ quần áo, gọi vọng ra hỏi Hách đang ngồi vắt vẻo chơi game trên điện thoại.

"Cái áo màu xanh nhạt của em đâu rồi nhỉ?"

"Anh tưởng hôm trước em bỏ vào giỏ để giặt rồi."

Khuê ló đầu ra khỏi cánh cửa tủ, mặt bất ngờ thấy rõ.

"Tuần này mình vẫn chưa giặt đồ nhỉ?"

"Ừ, nhưng em mặc cái áo trắng như hôm trước cũng xinh mà."

"Mới mặc có một lần mà, sao lại bỏ nhầm được nhỉ. Mới có tí tuổi đã lẫn..."

Hôm nay Khuê thậm chí còn dậy sớm hơn Hách, thế mà mới mở mắt đã thấy tin nhắn của sếp nhắn hỏn lọn hai chữ "Em ơi", hóa ra là nhờ sửa bài để còn đăng lên web. Thế nên mới có chuyện Hách đã thay xong đồ từ lâu mà giờ Khuê mới tắt máy tính đứng dậy vội vàng tìm quần áo. Lúc nãy Khuê đã kịp liếc mục thời tiết trong điện thoại, vạch báo nhiệt độ đỏ lừ. Hôm nay trời Hà Nội vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt tí nào. Khuê khoác áo trắng lên người, quay ra hỏi Hách.

"Anh bôi kem chống nắng chưa?"

"Chưa, anh đang chờ em đây."

Khuê ngoan ngoãn ngồi xuống nửa ghế còn lại bên cạnh Khuê, chờ người cùng nhà thành thạo đổ kem chống nắng ra tay rồi xoa lên mặt cậu trước.

"Tóc mái hơi dài rồi này, mai hay kia đi cắt không."

Khuê nhắm chặt mắt nhưng đầu vẫn gật gật, bỗng nhiên bật cười như thể nhớ ra chuyện gì thú vị lắm.

"Hôm trước cu Minh tự nhiên chạy lên bám lấy tay em rồi nói thầm, bảo là thầy đừng cắt tóc nhé."

"Sao tự nhiên nó lại nói thế?"

"Nó bảo mấy thầy trên trường cứ để tóc vuốt vuốt keo, chỉ có thầy để tóc mái mà lại đẹp trai hơn, haha."

Khuê hơi ngửa đầu ra đằng sau để Hách bôi kem chống nắng xuống cả cổ, nhưng chờ mãi mà không thấy động tĩnh gì. Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu khi mở mắt ra là gương mặt đang nhăn nhó của Hách.

"Minh là thằng nào?"

Biết ngay lại đang nghĩ đi đâu rồi.

"Thôi đi ông, nó mới học lớp 4 thôi ấy."

"Tưởng lại thằng nào trong lớp ôn thi đại học. Bé tí mà đã tia trai giỏi thế."

Khuê lắc lắc đầu, huých huých cổ tay Hách ý bảo anh bôi kem tiếp đi. Hách còn đang bận thắc mắc, nhưng vẫn nghe lời Khuê đưa tay xuống cổ.

"Nhưng sao anh nghe tên lạ thế?"

"Ừ, nó mới đi học lớp giao tiếp thôi."

Chẳng biết nghĩ gì mà Khuê lại kể tiếp.

"Mà sao người ta đẻ con khéo lắm. Hôm trước mẹ nó đến đón, em nhìn nó giống y hệt mẹ."

Đổ kem chống nắng lên hai cánh tay của Khuê, Hách tiếp lời.

"Ví dụ mình mà đẻ được thì con cũng trắng lắm."

Hách không hề nói xuông, anh có bằng chứng cụ thể. Anh đưa tay mình ra đặt cạnh tay Khuê rồi gật gù.

"Em xem, anh còn chưa bôi kem chống nắng nâng tông mà đã thế này rồi. Không biết mặt mũi nó giống ai, nhưng các bố thế này thì chắc chắn con cũng sẽ trắng."

Khác với gương mặt hớn hở, rõ là rất hài lòng với phát hiện mới này của Hách, Khuê chỉ lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.

"Thái độ này là sao, em không muốn đẻ con với anh à?"

"Là anh thì anh có dám đẻ không?"

"Được thì anh đẻ luôn chứ sợ gì."

"Nhớ cái mồm đấy, con mình là anh đẻ chứ em không biết gì đâu."

Hách còn chưa nhận ra tình tiết này sao giống mấy cô gái bị người ta lừa đưa vào tròng quá thì Khuê đã lấy tuýp kem chống nắng trong tay anh.

"Thôi nhanh đưa tay đây em bôi cho anh, sắp muộn đến nơi rồi."

"Nhưng em thử nghĩ mà xem, nếu mình mà đẻ được thì giờ đã có con chưa nhỉ? Anh nghĩ chắc mình vẫn đang kế hoạch, phải đến năm sau..."

Khuê gật gù tỏ vẻ vẫn đang lắng nghe, nhưng thật ra tâm trí cậu đang nghĩ đến đám nhóc con ồn ào ở trung tâm rồi. Minh là học sinh mới, cũng là đứa còi cọc nhất lớp. Mấy đứa còn lại, đứa thì cao ngổng, đứa thì mũm mĩm, đứa thì đầu tóc xoăn tít bù xù to gấp đôi người - mỗi đứa một kiểu nhưng có điểm chung là đứa nào cũng nhem nhẻm đen vì dãi nắng cả hè, hình như không có đứa nào trắng bóc thật. Tốt nhất Hách phải đẻ ra một đứa trắng như hai bố, thông minh giống người đẻ ra nó, còn mặt mũi thì giống cậu là được rồi.

Lại nhìn đến cái mặt đang lên kịch bản của "ông bố" tương lai kìa, đang tưởng trẻ con đứa nào cũng như Pam với Xoài đây mà. Thử đi dạy một hôm nghe chúng nó hét vào mặt xem có còn đòi đẻ nữa không. Đúng là đồ khờ khạo, may mà được mình hốt về. Nghĩ đến đây là Khuê cũng bôi xong kem chống nắng cho Hách. Cậu đóng nắp chai, ngắt lời người cùng nhà:

"Được rồi mom, thắc mắc nhiều thế thì tí ngồi đám cưới thử bắt chuyện với người ta nhiều vào nha, ở đấy chắc có nhiều người cùng chí hướng với mom đấy."

Hách hùa theo gật gù như thật.

"Cũng đúng, có rất nhiều nhân chứng sống cho mình tham khảo. Mom cũng hỏi nữa nha, con đâu phải mình anh nuôi."

Lần này thì Khuê phải bật cười thành tiếng.

"Em đã bảo anh cứ chơi game đi, đừng xem Tiktok nữa mà."

5.

Trên đường đi Hách và Khuê đã nói chuyện với nhau, không biết sẽ gặp những ai ở đám cưới. Hách có thể kể được vài cái tên cùng khoa mà Xán từng nhắc tới với anh trong mấy chầu cà phê.

"Toàn tên em chưa nghe bao giờ."

"Ừ, anh cũng không chơi gì với mấy tay này, chỉ biết mặt với nghe kể thôi."

Khuê không biết Xán có mời ai ở chỗ họ cùng làm không, dù sao Xán cũng đã tiếp tục làm thêm ở đó cả mấy năm đại học.

"Mình chưa đi đám cưới nào với nhau nhỉ?"

Khuê hỏi khi hai người đi thang máy từ tầng hầm gửi xe lên. Hách còn đang đảo mắt nghĩ ngợi thì Khuê đã tiếp lời luôn.

"Thì đúng mà, bạn chung của mình chưa ai cưới cả. Mấy đứa anh em họ hàng trong nhà tầm tuổi bọn mình cũng thế."

"Thế mà toàn thấy em đi đám cưới của ai ấy."

"Công nhận đấy, tháng này đã mấy đám rồi."

Nói đến đây thì thang máy đã dừng tới nơi.

"Nhiều kinh nghiệm quá, sau đến lượt mình thì..."

Khuê giơ tay huých vào sườn người bên cạnh đúng lúc cửa thang máy mở ra. Mấy thanh niên đứng ở ngoài không có vẻ gì là đã nghe được câu này, họ còn đang bận cười nói với nhau. Khuê còn chưa kịp thở phào vì tính tình lâu lâu nổi hứng thích ăn nói xà lơ của người yêu vẫn chưa bị phanh phui thì đã thấy có cánh tay hớn hở vẫy chào Hách.

"Ơ kìa, anh Hách! Lâu lắm không gặp!"

Có vẻ là một cậu em cùng khoa với Hách và Xán. Mấy người đứng cùng chắc hẳn cũng thế, vì thấy họ đều gật đầu chào hỏi khi nhìn thấy Hách. Không ai bận để ý đến Khuê đang lẽo đẽo đi đằng sau.

Bàn của Khuê ở ngay sau bàn mấy anh em khoa cơ khí của Hách. Khuê nhìn sang bên cạnh, bàn cậu đã có mấy người tới sớm đang mải tám chuyện với nhau. Khuê còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe một giọng nói quen quen cất tiếng gọi.

"Ơ, hóa ra Khuê cũng biết Xán à?"

Khuê nhìn cô gái xinh xắn vừa lên tiếng, trong đầu cố gắng liên tưởng gương mặt quen quen này với cái tên chính xác: là Khanh hay Hạnh nhỉ? Dù sao thì cũng phải lịch sự chào hỏi trước.

"Ừ, tớ với Xán ngày trước làm cùng trung tâm ngoại ngữ. Không ngờ cậu cũng quen Xán đấy!"

"Tại tớ học hai bằng mà, ban đầu tớ cũng học khoa cơ khí đấy, sau mới học ở khoa mình. Thế mà suýt không tốt nghiệp khoa cơ khí, khoa mình thì lại trơn tru..."

Khuê nhớ ra rồi, cô bạn này tên Khanh, có mấy môn hai người được xếp thi cùng phòng vì tên có chữ cái đầu giống nhau.

"Dạo này Khuê làm ở đâu thế? Sau đợt bị hack facebook tớ mất hết nick bạn trong khoa ấy, chẳng còn tin tức của ai cả."

Chào mừng đến với những cuộc nói chuyện xã giao của người trưởng thành. Nhưng Khuê cũng thấy may là được ngồi cạnh Khanh, đỡ tốn thời gian phải bắt chuyện từ đầu với một người lạ khác trên bàn. Hơn nữa, mặc dù Khuê không có mấy ấn tượng với Khanh hồi đại học, nhưng cô gái ngồi trước mặt anh bây giờ lại nói chuyện rất vui vẻ và đặc biệt tỏ vẻ hứng thú với nghề dạy tiếng Anh của Khuê.

"Nghe hay nhỉ. Tớ giờ làm đúng ngành mà vẫn chẳng thấy yêu nghề gì cả. Mà tớ có bà chị ở gần khu ấy cũng đang tìm chỗ dạy tiếng Anh cho thằng cu con, hay tớ hỏi thêm về trung tâm chỗ cậu được không?"

Thầy giáo vừa đứng lớp vừa làm sale mà chỉ ăn có một đầu lương, đúng là công việc trong mơ. Nhưng mặt cậu trông hiền lành uy tín, dễ lấy lòng tin của các cô các mẹ nên cũng quen với chuyện này rồi. Khuê lấy điện thoại từ trong túi ra định thêm số Zalo của Khanh thì mới nhận ra có gì đó sai sai. Điện thoại thì ở trong túi cậu thật, nhưng nhìn ốp thì đây rõ ràng là điện thoại của Hách mà?

Khuê quay ra bàn đằng sau, trùng hợp đúng lúc Hách cũng vừa quay ra nhìn cậu, trên tay là chiếc điện thoại gần như y hệt điện thoại cậu đang cầm trên tay, chỉ khác mỗi ốp lưng. Hách nhìn từ điện thoại trên tay cậu lên mặt cậu rồi cười cười, kéo ghế đứng dậy đi về phía này.

"Chắc lúc nãy anh cầm nhầm đấy."

"Ừ, thế mà em cũng không nhận ra."

"Ơ, Hách hơn tuổi tụi mình hả?"

Khuê giật mình quay sang bên cạnh, còn chưa kịp tiêu hóa câu hỏi này thì Khanh đã tiếp lời, lần này là hướng về phía Hách đang đứng.

"Hách có nhớ tớ không đó, tớ là Khanh, tụi mình từng học chung mấy môn chuyên ngành này! Nhưng mà tớ tưởng mấy đứa mình đều là khóa 14, sao hai người lại xưng hô là anh em vậy?"

"... Ừ."

Người ta nói liền một hơi mà chỉ trả lời có đúng một chữ, chẳng biết là "Ừ" cho câu nào? Đúng là học sinh giỏi lạnh lùng trong truyền thuyết. Đấy là Khuê mới được nghe kể thế chứ đã được chứng kiến bao giờ. Hơn nữa Khuê biết thừa không phải là Hách lạnh lùng gì hết, nhìn mặt này rõ là đang nghệt ra không biết trả lời sao thì đúng hơn.

"Bọn tớ bằng tuổi nhưng gọi trêu nhau thế ấy mà."

Khuê vừa nói vừa đổi điện thoại trong tay Hách, vừa huých huých vào người anh, ý bảo mau về chỗ đi chứ đừng đứng đây nữa. Nhưng Khanh lại có vẻ rất hào hứng trước thông tin này.

"Thật á? Hai người siêu nổi của hai khoa ngày ấy, thế mà hồi đó không ai biết chuyện này hả?"

Khuê phủi tay cười trừ.

"Khanh có nhớ nhầm không đó, nổi gì đâu. Mà tụi tớ cũng không thân lắm đâu, chẳng qua là học cùng trường cấp ba nên mới quen biết sơ sơ thôi."

"Quen nhau từ hồi đó đến giờ mà lại còn không thân hả! Lại cầm nhầm điện thoại của nhau, hôm nay hai người cùng nhau tới đây đúng không?"

Khuê xin rút lại câu nói lúc nãy. Gì mà nói chuyện vui vẻ chứ, nhìn cái mặt hóng hớt của nhỏ kìa, đây rõ là một bà tám đích thực.

"Nếu quen nhau từ hồi cấp ba thì chắc Hách cũng biết người yêu của Khuê hả? Vụ này thì nhiều người đồn lắm nha!"

Người ngoài nhìn vào chắc chỉ thấy mặt Hách vẫn đang không cảm xúc, nhưng chỉ cần liếc nhìn hàng lông mày hơi nhíu lên rồi giật xuống dưới lớp kính là Khuê biết ngay anh đang trải qua 101 màn đấu tranh tâm lý đây.

"Tớ có biết chứ."

Nhưng chưa kịp để Khuê ra tay cứu cánh lần nữa thì Hách đã đáp lời luôn.

"Thế mà còn bảo hai người không thân! Hồi đó mọi người không cách nào điều tra ra bạn kia, ai bảo Khuê giữ kín thế làm gì. Hóa ra trùm cuối biết tất cả lại ở ngay đây, chậc chậc..."

"Cậu không hỏi tiếp à?"

Hách bất ngờ lên tiếng hỏi, cắt ngang màn độc thoại của Khanh.

"Hỏi tiếp chuyện gì?"

"Ví dụ như Khuê yêu người tính tình thế nào, trông ra sao, giờ còn yêu không..."

Lần này thì Khuê không chỉ huých nhẹ nữa mà quay ngoắt lên nhìn Hách. Khuê không phải là người duy nhất, vì Khanh cũng ngẩng lên nhìn Hách, gương mặt lộ rõ vẻ thích thú. Nhưng khác với tưởng tượng của Khuê về một bà tám đích thực - tức là tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn vàng này, Khanh lại chỉ xua tay nói.

"Thôi, Khuê không kể thì tớ hỏi làm gì. Tự nhiên tớ nhớ ra nên mới đùa thế thôi. Phải có lý do người ta mới không tiết lộ cho ai chứ."

Khuê không thể đoán được ánh mắt đang đảo qua đảo lại giữa hai người của cô khi nói câu này là có ý gì. Hách có vẻ định nói thêm gì đó, nhưng Khanh đã nhanh hơn.

"Nhưng nghe thì có vẻ là Khuê vẫn đang yêu nhỉ. Bạn kia may mắn ghê, kiếm đâu ra người yêu vừa đẹp trai vừa giỏi giang, lại còn yêu lâu thế chứ."

"Ừ."

Câu "Ừ" này khác hẳn câu "Ừ" lúc nãy, không biết Khanh có nhận ra không? Khuê nghĩ là có, vì cốc nước cô vừa cầm lên tay cũng không thể che được nụ cười rõ hớn hở kia. May là đúng lúc này có tiếng gọi Hách từ bàn đối diện, nếu không thì Khuê không biết cuộc nói chuyện này sẽ kéo dài đến đâu nữa.

"Thế... số cậu là gì ấy nhỉ?"

Phải đến lúc Khanh lên tiếng hỏi, Khuê mới nhớ ra mọi chuyện này bắt đầu từ đâu. Khuê mở máy lên, nói đoạn lại chần chừ.

"0904... Hay cậu nhắn cho trung tâm cũng được, fanpage sẽ có người trực để tư vấn cụ thể hơn đó."

"Là sao, mới lúc nãy còn thấy cậu tư vấn nhiệt tình lắm mà."

Đương nhiên là vì lúc đấy tôi chưa biết bà vẫn còn nhớ mấy tin đồn yêu đương của tôi trong khoa chứ sao? Nhưng ai mà lại nói huỵch toẹt ra thế được, Khuê chỉ biết cười cười phân bua và cầu mong cho lễ cưới bắt đầu càng sớm càng tốt.

6.

Chú rể Xán trong bộ vest xanh navy đẹp trai đến mức Khuê suýt không nhận ra. Xem đến clip hai bên gia đình và bạn bè nhắn gửi tới đôi trẻ mới biết hai đứa là bạn từ bé nhưng yêu nhau cũng gian nan trắc trở, nên đến phần hai bên đọc lời thề nguyện Khuê cũng bị bầu không khí làm cho xúc động theo. Xung quanh có không ít người phải lấy khăn chấm nước mắt... Đợi đã, sao nhìn đằng sau thấy bóng lưng Hách giống như cũng đang run run vậy?

"Tớ còn tưởng chú rể ngồi bàn bên cạnh đó."

Tiếng Khanh từ bên cạnh vang lên kéo Khuê ra khỏi cơn hoang mang này.

"Hả?"

"Tại thấy cậu cứ liếc sang nhìn Hách mãi."

Chú rể đương nhiên không ngồi ở bàn bên cạnh, mà đang cùng cô dâu đi tới từng bàn để chào hỏi. Chỉ còn mấy bàn nữa là tới lượt bàn Khuê rồi, thế mà nãy giờ cậu hoàn toàn không để ý. Từ khi liếc thấy Hách cúi đầu nhìn rất giống đang... gạt nước mắt, mọi sự chú ý của cậu đã để sang bàn bên cạnh mất rồi. Khuê không biết phải trả lời sao với câu khẳng định chứ không phải câu hỏi của Khanh nên đành hắng giọng, cầm cốc nước lên uống tạm cho đỡ ngượng.

Lần cuối cùng Khuê gặp Xán là cuối năm ngoái, gọi là bữa gặp mặt thường niên trước khi sang năm mới. Xán tốt nghiệp xong không đi làm đúng chuyên ngành giống Hách cũng không rẽ sang ngành mới như Khuê mà về làm sếp ở công ty gia đình. Lúc nghe tin, Khuê đã thầm nghĩ hóa ra người ta phong thái tự tin cũng đều có lý do cả. Nhưng giờ lại gần mới thấy, ngoài vẻ đẹp trai hay phong độ ra còn thấy chú rể rạng rỡ hạnh phúc thấy rõ, đây chính là hào quang tình yêu chiếu lên nam chính trong truyền thuyết à?

Bàn của Khuê có vẻ không ai quen biết cô dâu từ trước nên được giới thiệu kỹ hơn. Cô dâu đương nhiên là rất xinh, trên đời này làm gì có cô dâu nào không xinh chứ. Là người chưa bao giờ có hứng thú với bất kỳ trang sức hay đá quý nào trên đời, lúc này Khuê còn thấy nhẫn cưới lấp lánh trên tay hai người thật đẹp. Đến cả khi buổi lễ tới hồi kết, Khuê vẫn không khỏi thắc mắc tại sao bỗng dưng hôm nay mình lại dạt dào cảm xúc thế này. Cũng đâu phải lần đầu tiên đi ăn cưới chứ.

7.

Khuê phải lấy lý do trong người không khỏe để từ chối lời rủ đi uống nước của Khanh, một phần là thấy hơi bị át vía trước cô nàng quá nhiều năng lượng này, phần nhiều cũng là vì cậu thấy trong người hơi mệt thật. Ở ngoài rõ nắng nóng nhưng phòng lễ hôm nay để điều hòa xuống rất thấp, mà Khuê lại là người vừa không chịu được trời nóng vừa ghét cái lạnh nhân tạo của điều hòa.

Kết thúc buổi lễ, Hách còn nán lại một hồi nói chuyện với người đã vẫy tay chào anh đầu tiên ở ngoài thang máy. Đứng đợi ở xa nên Khuê cũng không nghe rõ, nhưng nhìn Hách gật đầu liên tục thì có vẻ anh đang khá hứng thú với cuộc nói chuyện này. Lúc nãy nghe Khanh nói, Khuê chợt nhớ hồi học đại học, thi thoảng cậu vẫn được nghe tin đồn về cậu bạn Hách bên khoa cơ khí nổi tiếng là mọt sách học giỏi nhưng lạnh lùng. Ngoài mặt thì cậu luôn tỏ vẻ ngạc nhiên, hóng hớt drama nhưng trong lòng chỉ thấy vừa buồn cười vừa khó hiểu. Nhìn qua Hách chỉ có gương mặt hơi khó gần - đây chắc là đánh giá khách quan nhất Khuê có thể đưa ra rồi. Nếu muốn nghe đánh giá chủ quan của cậu thì khó lắm, vì lần đầu hai người gặp nhau Hách đã nói chuyện hụt hơi ("Anh đã tập nói chuyện trước gương cả tháng rồi mới dám đến bắt chuyện với em, thế mà vẫn run") và mỉm cười rất khờ khạo - nói chung là y hệt con mèo hen ở nhà. Khuê nghĩ đương nhiên không thể bắt người siêu cấp hướng nội như Hách luôn luôn cười nói và bắt chuyện với mọi người xung quanh được. Nhưng Hách cũng chẳng mấy quan tâm mọi người nghĩ gì về mình và những lúc cần thiết, anh vẫn có thể chủ động nói cười xã giao với mọi người, như bây giờ chẳng hạn. Khuê nghĩ nếu không có cậu, khéo Hách còn đứng thêm một lát nữa, vì cậu thấy anh liếc về phía này như dò hỏi. Cậu chẳng tỏ vẻ gì nhưng chẳng bao lâu sau đã thấy anh vẫy tay chào người ta.

Có lẽ thấy sắc mặt Khuê không tốt nên trên đường Hách cũng không bắt chuyện với cậu nhiều. Về đến nhà là Khuê trèo lên giường luôn, không hề để ý đến gương mặt đầy tâm sự của Hách.

8.

Lúc Khuê mở mắt ra thì trời đã tối hẳn. Cửa chỉ khép hờ nên thấy được cả ánh đèn hắt vào từ bên ngoài. Có tiếng lạch cạch dao thớt nên cậu đoán là Hách đang nấu bữa tối. Khuê xoay người tìm điện thoại mới biết mình đã ngủ mấy tiếng liền, ngủ được một giấc mà thấy đỡ đau đầu hơn hẳn. Không biết có phải nghe được tiếng động trong phòng không mà Xám đẩy cửa vào nhảy vọt lên giường, cọ cọ đầu vào người bố. Hồi đầu mới ở với nhau, Hách toàn quen tay đóng chặt cửa làm nửa đêm lại phải lọ mọ mò dậy mở cửa cho Xám vào, không thì nó ở ngoài gào khóc không cho ai ngủ cả.

Khuê một tay bế trọn Xám, một tay lục đống đồ chơi của nó vứt ở góc phòng để tìm que lông vũ. Đẩy cửa ra ngoài đã thấy Hách đứng chống tay nhìn chăm chăm vào điện thoại đang bật loa ngoài, nguyên liệu đang xếp trên bàn sẵn.

"Anh nấu gì đấy?"

"Canh mướp đắng nhồi thịt."

Bình thường trong nhà không hề phân chia ai sẽ là người nấu chính, khi hai người đều nấu dở như nhau thì ai nấu cũng thế thôi. Nghe tiếng từ điện thoại thì có vẻ như Hách đang xem clip dạy nấu ăn.

"Em đói quá, bao giờ mới xong thế."

Khuê ngồi xuống ghế cạnh bàn ăn, thả con Xám xuống đất và ve vẩy que lông vũ để nó chơi một mình. Dạo này nó tăng cân hay sao, mới bế từ phòng ngủ ra phòng khách đã thấy hơi nhức tay.

"Anh mới bắt đầu thôi, tại tưởng tí nữa em mới dậy. Lúc nãy em không ăn được gì à?"

"Có, nhưng ngủ xong lại đói."

Nói mới nhớ.

"Nãy anh không ngủ à? Sao trên đường về cũng bảo hơi mệt cơ mà?"

"Ừ, anh không. Tại nãy anh mải..."

Hách nói được nửa câu lại thôi, làm Khuê phải ngước từ sàn nhà con Xám đang bay nhảy lên nhìn người đối diện.

"Sao mà không nói?"

Hách quay đầu từ bàn bếp về phía Khuê, trông rất nghiêm túc chứ không hề giống người đang xem Youtube học cách cắt mướp đắng miếng vừa ăn.

"Tại nãy anh mải nghĩ."

"Tự nhiên nghĩ cái gì mà trông nghiêm trọng thế?"

Rõ là đang nói chuyện cơm tối mà sao lại toàn nghiêm túc với nghiêm trọng thế này. Đúng rồi, lúc nãy ở đám cưới trông bóng lưng của Hách cũng rất nghiêm... chỉnh.

"À, em định hỏi mà mệt quá nên quên mất. Đừng nói với em là lúc nãy anh khóc đấy nhá? Nhìn từ đằng sau thấy vai ai đó cứ thấy run run nha."

Giọng Khuê có thêm ý cười, rõ là cậu chỉ cần chờ một cái gật đầu của Hách để lôi chuyện này ra trêu. Nghe thấy tiếng bố ruột cười, con Xám lại tưởng bố đang gọi nó lên. Chỉ đợi một tiếng này, nó bỏ cái gấu quần đang cào dở, nhanh chóng lấy đà phi lên lòng cậu, tất cả xảy ra chỉ trong tích tắc.

Con Xám chắc chắn đã tăng cân, rõ ràng đây không thể là cân nặng của một cục bông bình thường. Khuê vội giơ tay ra đỡ, tiếng giật mình của cậu suýt nữa đã át đi cả tiếng "Ừ" lí nhí của người đối diện. Nhưng Khuê chưa kịp cười trêu thêm câu nữa thì Hách đã nói thêm.

"Nãy anh cứ mải nghĩ, hay là mình cũng cưới?"

Clip dạy nấu ăn đã kết thúc từ khi nào, không còn tiếng lạch cạch bát đĩa cùng lời dặn "Đảo đều tay..." trên điện thoại nữa, con Xám yên vị trong lòng cậu chỉ phát ra tiếng "Hừ hừ" bé xíu, mà chắc chắn không thể khiến cậu nghe nhầm câu vừa rồi.

9.

"Anh đã ngồi ra lý do với kế hoạch! Em nghe anh nói đã."

Hách vội vàng kéo ghế, ngồi đối diện với Khuê qua bàn ăn.

"Ý anh là, kế hoạch là... không phải bảo bọn mình làm đám cưới liền. Anh nghĩ mình có thể come out với nhiều người hơn, rồi tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ cũng được. Đương nhiên không phải là bây giờ, anh biết là giờ bọn mình vẫn chưa đủ tiền... Tiền là khoản quan trọng nhất rồi, rồi mới tính xem nên thuê bên nào tổ chức, mời những ai... Chắc mình phải tính lại kế hoạch đi du lịch Nhật Bản, anh có thể nhận làm thêm nữa..."

Khuê vẫn đang nhìn anh đăm đăm không chớp mắt, như thể anh đang nói chuyện bằng tiếng nào chứ không phải tiếng Việt. Hách chỉ có thể giải những bài toán có gợi ý, chứ một gương mặt không cảm xúc của Khuê luôn làm anh bó tay. Vừa thuyết trình kế hoạch đã suy nghĩ nãy giờ Hách vừa lo lắng nôn nao trong lòng, đến mức không nhận ra giọng mình càng về sau càng nhỏ dần.

"Từ từ đã, em đang không hiểu gì cả."

Khuê giơ tay ngắt lời Hách. Con Xám mất một bàn tay mềm mại cào lông, meow ầm lên rồi liếc xéo Hách.

"Anh đừng nói... À không, anh cứ nói đi, nhưng để em hỏi."

Hách vội gật đầu.

"Cái cậu anh nói chuyện trước lúc đi về, cậu ta nói gì với anh về đám cưới đúng không?"

"Ừ, hóa ra cậu ấy chính là người tư vấn đám cưới cho Xán, lúc làm lễ cậu ấy cứ ngồi giới thiệu cho anh nghe... nhưng sao em biết?"

"Em đoán."

Khuê nói cụt lủn, nhưng trong lòng thì nghĩ thầm: Vì anh không thể nghĩ hết ra tất cả những chuyện này chỉ trong mấy tiếng đồng hồ em ngủ, vì không người quen nào của anh - đương nhiên tất cả cũng là người quen của em - dám xúi anh nói mấy chuyện này mà không mách với em trước, vì em còn lạ gì cái tính nhiều lúc bốc đồng chẳng hợp gì với giao diện này của anh chứ sao.

"Anh nói đã nghĩ ra cả lý do lẫn kế hoạch, nhưng nãy giờ chỉ toàn chuyện kế hoạch thôi. Thế lý do là gì?"

Như một thầy giáo tận tâm sợ học sinh chưa hiểu ý câu hỏi, Khuê còn nói thêm.

"Lý do gì mà tự nhiên anh bảo mình cưới?"

"Anh... nghĩ là... bọn mình sẽ rất vui nếu được nhiều người chúc mừng như hôm nay..."

"Thế thôi à?"

Hách đã quá quen thuộc với gương mặt này rồi. Thi thoảng Hách lỡ lời, Khuê sẽ luôn lắc đầu nhìn anh, miệng thì cười mà ánh mắt thì ba phần phán xét, bảy phần bó tay như thể đang đánh giá người đối diện "Người đâu mà khờ quá". Nhưng Hách không muốn bị nhìn như thế lúc này, rõ ràng khi nãy anh đã ngồi nghĩ xem cần phải nói gì. Hách hắng giọng nói tiếp.

"Và... anh nghĩ câu chuyện của bọn mình cũng rất cảm động, nên việc come out biết đâu cũng không khó khăn như mấy năm trước... Em có nghe lúc Xán kể chuyện hai đứa yêu hồi sinh viên không... Anh nghĩ ừm... Chuyện tụi mình cũng... tình cảm không kém..."

"Rồi sao nữa?"

"Ừm... Thì hôm nay gặp lại anh thấy ai cũng trưởng thành hơn, chắc tụi mình trong mắt người khác cũng như thế... À, còn lấy lại được tiền đi mừng đám cưới nữa chứ... Nhưng mà chắc cũng không nhiều đâu..."

"Hết rồi hả?"

"Với cả anh nghĩ em mặc đồ chú rể sẽ rất đẹp trai, như Xán hôm nay cũng đẹp tr- à không, em mà mặc thì đẹp hơn nhiều."

Khuê nhìn lại bộ dạng của mình: vẫn còn nguyên bộ đồ ngủ xộc xệch, cả người lếch nhếch nhìn không khác gì con Xám trong lòng. Không biết Hách nhìn vào đâu mà tự nhiên nghĩ ra được câu này, nhưng cậu đoán câu này không có trong kịch bản anh dầy công soạn nãy giờ, vì anh nói một lèo mà không bị vấp. Đến lúc này thì Khuê không thể tỏ vẻ nghiêm túc được nữa rồi, cậu cũng trả lời anh bằng một suy nghĩ vừa xoẹt qua trong đầu.

"Thảo nào lúc trưa tự nhiên đòi đẻ cho em, anh muốn có em bé trước rồi mới cưới cho chắc chứ gì?"

Giờ thì đến lượt Hách nín bặt. Nhìn khuôn mặt bất ngờ này của Hách mà Khuê không thể nhịn cười thêm được nữa. Cứ để anh làm cái mặt khờ khạo này nữa thì cậu sẽ không nhịn được nữa mà xông vào cắn má mất.

"Hoá ra đây là kế hoạch của anh à. Sao hồi trước anh bảo em mãi là em bé của anh, giờ muốn cưới em để danh chính ngôn thuận có em bé, xong không cho em làm em bé nữa chứ gì?"

"Em đang... trêu anh đấy à?!"

Không cần nghe câu trả lời của Khuê, chỉ cần nhìn Khuê cười đến gập cả người trên bàn bếp, con Xám nằm trong lòng kêu éo éo là Hách đủ hiểu.

"Thế là em đồng ý hả?!"

Ngoài câu này ra, Hách không biết hỏi gì khác. Đã nói là thời gian có hạn, anh phải phân chia ra để tìm thông tin. Anh còn đang đọc dở bài so sánh nếu làm lễ ngoài trời thì Sa Pa hay Đà Lạt sẽ đẹp hơn thì nhớ ra đến giờ nấu cơm nên tạm hoãn lại, loay hoay lôi đồ ra nấu. Trong mấy tiếng ngắn ngủi vừa rồi, anh không hề nghĩ đến chuyện tìm từ khóa "cách cầu hôn người yêu" hay "phản ứng khi được cầu hôn". Đương nhiên là vì anh tin Khuê sẽ đồng ý, và đương nhiên, anh cũng không tính đến trường hợp Khuê lại lăn ra cười như bây giờ.

"Ôi, em xin lỗi, tại em tự nhiên nghĩ thấy buồn cười quá."

Như thể chợt nhớ ra mình vẫn chưa cho Hách một câu trả lời, khó khăn lắm Khuê mới ngồi dậy, quẹt nước mắt - rõ ràng không có vẻ gì là rơi vì xúc động cả. Nói đúng hơn, người trước mặt Hách trông rất tỉnh táo - vui vẻ - hào hứng, còn lý do thì anh không chắc lắm.

"Thế mà em còn tưởng quà kỷ niệm một năm ngày cưới của em là cái máy lọc không khí cơ. Hóa ra giờ anh mới hỏi cưới em hả?"

Được rồi, Hách chắc chắn là không có ai đi cầu hôn mà lại được nghe câu này.

"Ý em là sao?!"

"Tự nhiên năm ngoái anh tổ chức kỷ niệm 6 năm yêu nhau, trước đấy có bao giờ anh làm thế đâu. Lại còn mua nhẫn tặng em rồi bảo bọn mình về ở với nhau đi, đương nhiên là em nghĩ anh muốn cưới em rồi!"

"Nhưng... đấy là vì... Mẫn nói muốn hỏi về ở chung thì nên hỏi em nghiêm túc một chút! Đấy chỉ là nhẫn kỷ niệm thôi mà!"

Đương nhiên là Hách luôn tuyệt đối tin tưởng Mẫn, quân sự tình yêu của mình. Chuyện lần này anh cũng đã nhắn hỏi ý kiến Mẫn từ trưa, nhưng không biết nhóc này làm gì mà mãi chưa online. Anh cũng đã định chờ Mẫn trả lời rồi mới nói, ai dè lúc nãy vừa quay ra đã thấy hai bố con nhà Xám ôm nhau loẹt quẹt đi tới, trông vừa thương vừa yêu nên mới... lỡ lời nói luôn.

Khuê lắc lắc đầu, thả con Xám xuống đất rồi đứng dậy vòng sang bên kia bàn. Thấy Khuê tới gần, Khuê còn vội vàng lắc đầu:

"Anh vừa cắt mướp đắng xong, còn chưa rửa tay đ..."

Hách không nói được hết câu, vì Khuê đã giơ tay giữ lấy mặt anh và thơm thành tiếng từ trán xuống chóp mũi, rồi dừng lại thật lâu ở gò má trái của anh.

"Anh khờ lắm, sao Mẫn nói gì anh cũng nghe thế."

Khuê nới lỏng bàn tay ra, nhưng hai gương mắt vẫn gần đến mức Khuê tưởng như mình có thể thấy cả thế giới trong mắt anh.

"Em mới khờ ấy, sao lại nghĩ anh hỏi cưới em kiểu đó chứ."

"Sao lại không, hôm đó có đủ nến, hoa với nhẫn, lại còn có nhà nữa chứ. Giờ anh hỏi em mà chỉ có mỗi mấy cây mướp đắng đang cắt dở thôi đấy."

"Đương nhiên là không rồi! Là tại anh lỡ lời hỏi hơi hấp tấp... Nhưng anh đang hỏi ý kiến em, nếu em đồng ý thì mình sẽ chuẩn bị hết chứ, nhẫn của em nhất định anh sẽ..."

"Em đồng ý mà."

Khuê nói mà không dám nhìn vào mắt Hách nữa. Cậu cúi xuống, dụi dụi đầu vào vai anh, như thể muốn xoá bỏ càng nhanh càng tốt hình ảnh phản chiếu của mình trong kính anh mà cậu vừa lỡ nhìn thấy.

"Đương nhiên em phải đồng ý rồi, anh khờ thế này, em phải lấy anh về thôi."

Mới chỉ mấy giây trước thôi, Khuê đã thấy mình mặt mũi đỏ hoe, rưng rưng nước mắt trong gọng kính vuông vức của anh.

Sao giờ trông mình cũng khờ khạo thế không biết, Khuê nghĩ ngợi.

Lấy chồng được gần năm, tự dưng một hôm được chồng hỏi cưới, Khuê cười thầm.

END.


A/N:

- Tóm tắt spoil nội dung truyện: Lấy chồng được gần năm, tự dưng một hôm tôi được chồng hỏi cưới. (Không thể viết 1 câu chuyện tình cho họ mà không nhắc đến chuyện cưới đẻ ;__;?!)
- Ở vũ trụ này chuyện vui ở Mapo ngắn ngủi quá, Mapo duo mãi mãi là 2 đường thẳng song song mà cứ cắt nhau là sẽ chỉ có 1 bên được hạnh phúc. Ở vũ trụ khác mình sẽ lớn lên với nhau, đến tận 11 năm sau vẫn là bạn bè, là đồng đội, là người yêu nhé. Vũ trụ của tôi thì các anh yêu nhau từ bé tới lớn không rời khỏi lo ^__^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top