Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Thiếu Niên Dưới Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Thiếu Niên Dưới Mưa

“Trời mưa.” Tôi khẽ than nhẹ, ôm một đống sách từ trong thư viện bước ra ngoài, không khí đã chuyển lạnh từ tối hôm qua, đến sáng có mưa râm, tới trưa trưa thì mưa xối xả, tôi xem tiếng mưa lộp độp bên ngoài là giai điệu, ngồi ngay ngắn trong thư viện tận hưởng, đến một canh sau, nhận ra mưa đã ngớt, tôi mới thu dọn đồ đạc rời đi.

Bước ra khỏi mái hiên, có ô che nên đi rất thong dong tự tại, trên đường nhiều người tấp nập đi lại, chỉ có thể phân biệt bằng màu sắc ô rực rỡ, có người bán hoa rong chầm chậm đi dưới làn mưa sương, lấy áo mưa trùm cho gùi hoa đeo phía sau lưng, tùy ý để mưa thấm vào tóc và vai áo, mưa trượt xuống bàn tay chai sạn, trên môi người bán hoa tô vẽ một nụ cười sáng chói, người khác đầu tiên bị thu hút bởi nụ cười ấy ngỏ ý mua hoa, người bán hoa cũng thân thiện chào mời. Tôi đứng nhìn họ chuyện trò một lúc mới tiến lại hỏi giá, tôi đã quen nhìn thấy cảnh này, hoa đối với tôi có sinh mệnh rất cao quý, trân trọng công sức người tiểu thương bỏ ra, chẳng tiếc chút tiền là bao mua hoa ủng hộ.

Chăm hoa, giữ hoa cũng là một nghệ thuật tao nhã trên thế gian.

Tôi ôm trong tay nào là hoa nào là sách lỉnh kỉnh, mưa thế này còn có thể nán lại lâu hơn nhìn ngắm hoa leo bên tường, loại hoa này rất đại trà, nơi nào cũng có thể sinh sôi, cảm giác hoa muốn vươn mình ra màn mưa uống thêm nước để bừng bừng nở rộ, tôi nhìn hoa, bất giác được truyền thêm sinh mệnh rực rỡ của nó, nụ cười nở trên mặt. Tôi luôn yêu hoa, vì hoa đem lại cảm giác thoải mái, yên bình trong lòng. Hoa có thể nâng tâm hồn người ta lên.

Nhà tôi ở thị trấn Koo Hee, Seoul, giữa biết bao tấp nập sầm uất của thủ đô lại tồn tại một thị trấn nhàn nhã, người dân ở thị trấn được hưởng nền giáo dục đứng đắn, cư xử chuẩn mực, tính cách hoà đồng, hầu hết đều thuộc giai cấp tư sản, Koo Hee lấy nguồn kinh tế chủ yếu từ việc buôn bán hoa, khí hậu thuận lợi cho nhiều loại hoa quý phát triển, khắp nơi đều được phủ bầu không khí dịu mát thơm bâng quơ, thị trấn Koo Hee xinh đẹp lại tiện lợi, thu hút không ít người dọn về đây. Thị trấn Koo Hee đồng thời là nơi mẹ tôi lớn lên, nơi chớm nở tình yêu của cha mẹ, nên Koo Hee luôn đem lại cảm giác hoài niệm thân thuộc cho tôi, cứ như thể tôi đã sống ở đây từ trước đó rồi.

Còn nhớ khoảng thời gian đủ đầy khi trước, tôi thường lấy album của cha mẹ ra xem, không ngờ hiện tại còn có thể chứng kiến cảnh vật trong bức ảnh ấy một cách chân thật nhất, chỉ tiếc thị trấn Koo Hee thực hiện việc khởi công xây dựng lại, vì vậy cũng không tìm được nhà của mẹ nữa, ông bà ngoại tôi từ sớm đã bỏ mẹ mà đi, với mẹ mà nói, việc phải để tôi ở lại trên thế gian cũng giống với việc đã vứt bỏ tôi, chuyện này có thể sẽ khiến bà dằn vặt cả đời, song ngày nào tôi cũng ghé qua khu nghĩa trang, thông báo một điều “Con vẫn đang sống rất tốt.” Họ không cần lo nghĩ cho tôi nữa, tôi thì, cái gì chung quanh cuộc sống cũng có thể quản lí, bình ổn lại rồi. Mẹ tôi nhiệt tình chăm bẵm cho tôi để tôi không phải giống bà lúc trước, nhưng nhờ chuyện này, tôi hiểu mẹ đã phải vất vả thế nào.

Tôi đứng trước cổng nhà mình, một tay đẩy cửa bước vào, cư dân ở Koo Hee có thói quen thường xuyên  không khoá cửa khi rời khỏi nhà, vì Koo Hee vốn trị an rất tốt, trộm cắp rất ít, dường như là không có, người dân Koo Hee tốt đẹp thiện lương không làm những việc như vậy, lực lượng bảo vệ tôn ti trật tự hoạt động rất đều đặn, cần mẫn, một con chuột nhắt cũng không lọt vào thị trấn được. Ngẫu nhiên vẫn có người đi vào nhà tôi, nhưng chưa từng mất cái gì.

Mưa gội rửa vườn hoa của tôi, tôi lấy vậy làm mừng, che ô bước vào sân nhà. Trời thật lạnh, tôi muốn đi tắm ngay thôi, phù, trời này ăn cơm cà ri mới là mỹ vị chứ. Tôi thực lòng không phải người phàm ăn, song lại thích cảm giác đứng bếp quán xuyến mọi chuyện, nếu nhớ không lầm trong một quyển sách từng đọc qua, nấu ăn còn có tác dụng xả stress, cái đầu tôi đọc nhiều thật nhưng không nhớ được nhiều, chuyện gì không được dặm lại đôi ba lần thì rất nhanh quên, chuyện gì không rõ thì càng mất đi nhanh hơn, chỉ sau một giấc ngủ, đúng một giấc ngủ là tôi sẽ quên sạch. Sân nhà tôi có một lối đi được lót đá cuội, hướng thẳng đến cửa nhà, muốn đi vào nhà thì tôi chỉ biết dùng lối này, vì xung quanh hai bên toàn là hoa, tôi không sợ thiếu thời gian để chăm hoa, mà còn (tham lam) hy vọng cả đời có thể chăm sóc và vun vén nhiều loại hoa, ngắm nhìn chúng đến mùa hoa nở.

Bước chậm lại, lui lại vài bước. Không cần là người luôn để tâm đến vườn hoa, tôi cũng hoàn toàn còn đủ thị lực để nhìn thấy một đống gì đó đen như mực ngổn ngang giữa đám cỏ.

Là…. người?

Sao vậy? Là trẻ con đi lạc sao, nằm im không có bất kì cử động đáng ngờ nào, bị tôi nhìn chằm chằm vẫn không hề phản ứng. Người dựa vào bồn hoa, hoa tử đinh hương màu tím rủ xuống, người dùng nó để ẩn nấp, che chắn cho nửa gương mặt, làm tôi không nhìn rõ được dung mạo. Cái kia, trông trông dáng hình thì phỏng đoán là nam.

Mái tóc đen ngắn bị mưa thấm ướt, quần áo mặc độc một màu đen, mặc áo khoác, cơ mà không đội mũ để mưa đùa giỡn với gương mặt. Tôi thắc mắc, hắn là ai mà trời mưa âm u còn đi vào nhà tôi nằm nghỉ như này, rõ ràng có thể đi vào nhà, lại chọn chỗ đất trồng không có bạt che như vậy sẽ bẩn hết người, liệu là còn tỉnh táo không? Hay là dính mưa nên bị choáng đầu?

“Cậu ơi, có sao không? Nếu có thì để tôi gọi bác sĩ cho cậu.” Tôi đi đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống nhìn cố nhìn đến gương mặt hắn, dùng một nửa chiếc ô che cho hắn, mưa dọc theo ô chạy xuống lưng tôi, người hơi run lên vì lạnh.

Mắt hắn đang nhắm nghiền dần dần mở ra, song hình như hắn không để tâm đến tự hiện diện của tôi, nâng đầu lên nhìn về phía trước một cách mơ hồ, gương mặt tái nhợt như gấu trắng, không có tí sắc độ nào của người khoẻ mạnh. Độ tuổi rơi vào tầm mười sáu, mười bảy, dẫu có vẻ dịu dàng song vì đôi mắt cường ngạnh mà bật lên sự lạnh lẽo, bén nhọn như băng, hàng chân mày khói lạt muốn cau lại như không cau, đôi mắt là một màu đen tan há u uẩn thuần túy, không có lấy một ít ánh sáng.

Một tia biến hoá trong đôi mắt ấy cũng không có, cứ như đại dương đen ngầu lặng sóng. Tôi nhìn hắn, hắn nhìn cửa nhà tôi, như vậy một lúc lâu cứ như cả hai đã hoá thành tượng đá, tôi nhấc tay nâng cao ô một chút “Cậu có cần giúp đỡ không?” Cảm giác như thể tôi đang trò chuyện với xác sống vậy, một xác sống rất, rất mỹ lệ, một loại cảnh giới nghệ thuật.

Tôi đang tự đấu tranh suy nghĩ, người như vậy có cần cứu trợ không? Tôi sợ phải xen vào chuyện người khác, thật lòng có chút không vui.

Sức sống còn rất ít, thậm chí ở khoảng cách gần tôi còn chẳng thể cảm thụ được một ít hơi ấm nào, cứ như đã dừng thở rồi.

Tôi chần chừ đưa tay đang rảnh rang lên “Thật có lỗi, đã làm phiền cậu.” đặt bàn tay lên trán hắn, lòng bàn tay ấm áp của tôi chợt bị sức đông lạnh của trán hắn làm cho tê dại, nhiệt độ một lúc sau chuyển biến rất kì quặc, cái chàng trai đang nhìn về phía cửa ra vào nhà tôi ngả đầu xuống, mắt lim dim, ngất đi rồi, tôi nhíu mày, buồn rầu thở dài: “Bị sốt rồi, mặt lạnh quá, cậu sẽ không chết chứ?”

Hắn bị tôi lôi xềnh xệch từ ngoài sân vào nhà, tôi cởi áo khoác của hắn ra, đặt hắn lên ghế bành, chuyện tôi không cho hắn vào phòng ngủ vì nhà này chỉ có một phòng duy nhất như thế, lại còn là phòng của tôi, thông cảm một chút, tôi chỉ đang thuận theo quan niệm nam nữ khác biệt. Tôi lấy khăn ấm lau sơ người cho hắn, tiếp đến dán băng hạ sốt cho hắn. Tóc ướt nhưng trán lại nóng, thế này sẽ cháy hỏng đầu.

Đứng bên trong bếp nấu ăn, thỉnh thoảng ngó đầu ra quan sát hắn nằm trên ghế bành có biểu hiện gì không, có chút nhàm chán, aiz, mau tỉnh lại đi nhé, tôi không muốn có người chết ngay tại nhà mình đâu, người lạnh như thế ai chắc được hắn sẽ không có mệnh hệ gì?

Còn phải lau vũng nước vừa nãy kéo hắn vào mà có được, xem ra cần đợi một chút mới có thể đi tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top