Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Không Thú Vị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Không Thú Vị

Vì cái thiếu niên trong nhà một mực vững vàng thù hằn với hai từ “bệnh viện”, hắn quyết định ăn dằm nằm dề ở tại nhà tôi. Tôi cũng chỉ biết mặc cho hắn bê tha trong nhà, đợi cho vết thương lành rồi tôi sẽ tìm người nhà cho hắn sau, càng nghĩ càng thấy khổ não, thiết nghĩ hắn không hẳn là ghét nằm viện, ngược lại là không có tiền để trả, hành xử như tiến hóa ngược thế kia chẳng lẽ người nhà hắn bất quá để hắn muốn đi đâu thì đi, thôi, kỳ thực nên tiếp tục chăm sóc hắn như bảo mẫu đi vậy. Tôi nhìn hắn, thở dài, rất nhanh quay mặt đi. Tôi muốn nói là tiền thuốc men tôi trả, cơ mà sợ hắn chỉ là một thiếu niên trong sáng không sao thấu hết chuyện tiền nong, không biết thứ hắn uống đắt gấp ba bốn lần thuốc ở mấy cửa hiệu ven đường, mà cũng sợ hắn biết được, lòng tự trọng bị tổn thương, chưa rõ kiếm ra được đồng nào chưa, sợ hắn phải nai lưng làm ra trả tiền cho tôi. Cứ tiếp tục lẳng lặng câm như hến thì tốt hơn, tôi không muốn ai mắc nợ mình, ơn nghĩa là thứ khó tính toán nhất trên thế gian.

Sáng sáng tôi bỏ ra ngoài sớm, đi đến nghĩa trang nằm ở cuối thị trấn, sẵn tiện sẽ đi thăm lại người giám hộ, tôi có làm một ít bánh quy hoa hồng rồi, có thể chiêu đãi anh ấy. Người giám hộ cho tôi chả rõ nghề ngỗng ra làm sao, nhưng tôi cho rằng anh ấy làm nghề tạp vụ, tức cái gì cũng có thể làm, chuyện lo giấy tờ cho tôi nhập học, giấy tạm trú, giấy mua nhà, tất cả anh ta đều chia ra hoàn thành hết. Người giám hộ là người quen của cha tôi, mà cha tôi chỉ làm ăn kinh doanh bình thường, có của ăn của để, thuê được một người tốt bụng sẵn sàng chăm lo cho tôi mà không suy tính gì cũng thật vi diệu, trần đời này vẫn còn người yêu thương mình, đã là quá đỗi hạnh phúc.

Đã qua ba ngày rồi, hắn cử động lại được liền đi lung tung quanh nhà, như thể cái người nằm liệt trên giường kia không phải hắn, bạn thấy không, là giường đấy. Chính xác là hắn cảm thấy nằm ghế rất không thoải mái, vì hắn còn là người bệnh nên tôi phải ra phòng khách ngủ. Tôi đã lo hắn xảy ra chuyện bất trách, bởi vì tôi không thể suốt ngày kè kè bên cạnh hắn được, vì vậy cương quyết bảo hắn hạn chế số lần bước xuống giường, không thì ra ngoài ghế bành mà nằm cũng được, đừng đi lại nhiều.

Rẽ vào nghĩa trang tìm mộ, thắp ba nén hương, có lòng thắp thêm vài nén cho những người an táng chung quanh. Khi đi bộ trở về gặp được người giám hộ đang tưới cây trong vườn, lấy ra một bó hoa màu biển hình chuông nhỏ tặng cho anh ấy, nếu quen với nếp sống của Koo Hee, sẽ biết người dân sinh sống có thói quen đem hoa nhà mình tặng cho nhà khác, coi như trao cho nhau phúc lành, dành tặng lời chúc ý nghĩa cho nhau, bởi vì đó mà tình hữu nghị làng xóm ở Koo Hee cực kỳ gắn kết đằm thắm, hoa đẹp là hoa của người có tâm hồn đẹp, nhìn ra khắp thị trấn nơi đâu cũng tràn ngập trong hương sắc của hoa, thì nhận định chắc nịch luôn là một cái phố tốt đẹp. 

Người giám hộ cười mừng chào đón, mời tôi vào nhà, nói chuyện rất rôm rả, anh đem lẵng hoa lồng đèn tặng cho tôi, gọi tên là thế vì khi nở rộ, các đài hoa xếp chồng theo hướng hơi rủ xuống trông khá giống hình dáng chiếc lồng đèn, người thì lại thấy là một ngọn lửa hồng phô trương trên cây.

Đến thư viện mượn năm, sáu quyển sách rồi đi qua siêu thị mua thực phẩm cho buổi chiều. Vì mấy đêm liền không ngủ mà hơi hơi một chút là ngáp, ngáp ngắn ngáp dài, song không dám lơ đãng, suýt thì va phải người phát tờ rơi. Trên đường đi được hàng xóm tặng một bó hoa hồng xanh, loại hoa rất kiều diễm, đôi phần lạnh lùng, là bí mật bị che khuất, rất hút mắt, hoa trong nhà cũng sắp héo, nhân đây thì thay luôn.

Vừa về đến nhà, thấy hắn ngồi xổm trên ghế bành phòng khách, dùng một ngón tay duy nhất liên tục bấm nút chuyển kênh của điều khiển tivi đặt trên bàn, mái tóc đen che khuất trán và lông mày, mặc quần áo in hình chim cánh cụt tôi mua cho, thiếu niên không nên ăn mặc đen tối, hơn nữa người như hắn mặc đồ đen trùm kín có khi người ngoài nhìn vào sẽ lầm tưởng là bộ xương di động nào chứ, gương mặt huống hồ nhìn cũng dễ dàng lộ ra tuổi thật, xêm xêm với tôi, tức là mười lăm, mười sáu, rất tương xứng với quần áo sặc sỡ trẻ trung, hành động cũng khờ khạo không tả nổi, một đứa trẻ ngây ngô không có tội.

Thấy tôi cất giày, hắn liếc thoáng qua, không vừa lòng với chương trình nào đang chiếu mà điên cuồng ấn nút tút tút. Tôi nghiêng đầu khó hiểu trông ra bộ dạng của hắn, ngày nào hắn cũng chỉ dán mắt vào tivi tìm kiếm tìm kiếm, cuối cùng hắn tìm kiếm cái gì? Tivi của tôi, cố nhiên bị hắn chiếm cứ, hắn xem qua mỗi kênh chưa quá một phút đã chán, tôi rất không hài lòng, nhiều lần nói với hắn:

“Cậu muốn xem cái gì tôi mở cho cậu xem. Còn cứ cố chấp bấm lấy bấm để như thế là không đúng, điều khiển sẽ hư, tôi không cho cậu xem nữa.”

Hắn ngẩn ngơ, nhìn tôi mơ hồ, nói: “Không thú vị.”

“Không thú vị thì cậu đừng xem nữa, trong thư phòng của tôi có sách, cậu muốn không có thể đọc qua vài quyển.” Tôi thấy hắn đang nhàm chán thấy mồ, sao còn chấp nhất với truyền hình cáp đến thế?

Hắn theo thói quen cào trên mặt, mân môi không chịu theo ý tôi, phản bác: “Không thú vị, không có màu sắc.”

“Màu sắc? Chẳng phải trên tivi có đa dạng loại màu sao?” Kênh trồng hoa, nấu ăn cũng sử dụng màu sắc rất êm mắt dễ chịu lòng người. Tôi có lòng hoài nghi hắn mắc bệnh mù màu bẩm sinh.

Sau đó hắn lại trầm mặc, cúi đầu tay tiếp tục bấm bấm điều khiển, tôi hoàn toàn hết cách.

“Tôi về rồi.” Đặt hoa vào bình, màu sắc thanh diễm của hoa khiến cả gian phòng như bật lên.

Tôi đặt chồng sách mượn được trên bàn, kỳ thực thắc mắc hắn có thể làm gì vào thời gian rảnh ngoài việc chuyển kênh tivi và ngủ, ít nhất chỉ biết hắn thích chơi với cuộn len, một lần khi tôi dọn nhà vô tình để nó lăn ra, hắn liền coi nó là đồ chơi mà vờn cuộn len suốt ngày từ đó, tôi chợt nhận ra, hoá ra trên đời vẫn còn người có sở thích kỳ lạ như vậy, giờ đã tốt hơn rồi, hắn không dùng tốc độ chớp mắt để xem tivi nữa, nhưng phòng khách luôn tràn ngập len bị hắn xé tung, tôi - kẻ luôn thích giữ cho nhà cửa sạch sẽ vô cùng đau lòng, cơ mà hắn lại là bệnh nhân của tôi, không thể động tay động chân, véo hắn thì lại phải mất công chăm hắn, thành thể chỉ biết chua xót cam chịu.

Không chỉ chơi đùa cuộn len, tôi cũng nghe len lỏi vào đó những tiếng kêu như của động vật, cái quái, người này thích cải trang làm động vật? Một loại sở thích nữa à?

Tôi đi vào bếp, hắn giương giọng kêu: “Ăn cá.”

Sao hắn biết tôi mua cá?

Hắn giải thích: “Ngửi được.”

Thiếu niên này lại muốn làm chó nữa?

…. Thật rồi, tôi không hiểu cái con người trong nhà mình?! Hắn không biết dùng muỗng, ngồi bệt xuống đất nhâm nhi cơm, chúng tôi ăn rất im lặng, tôi im lặng nhai cơm nhìn hắn ăn, hắn im lặng thưởng thức mà chẳng đoái hoài gì đến cái nhìn bất lịch sự của tôi. Tôi càng nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại, đã sống cuộc đời trước kia bằng cách nào vậy? 

“Cậu đừng ăn như vậy nữa, tôi dạy cậu dùng muỗng là được.” Cậu không thấy chúng ta ăn cùng mà cứ như sống ở hai thời đại xa quắp à?

“Muỗng?” Hắn lặp lại, ngước lên nhìn tôi, khoé môi còn dính hạt cơm.

“Là cái cậu thấy tôi dùng này.” Tôi nhặt thìa giơ lên trước mặt hắn.

“Không thú vị.” Hắn vùi đầu vào bát cơm mà ăn tiếp.

Tôi cũng rơi vào khoảng lặng trầm tư, ngẩn người một lúc, lúc sau thoát ngốc nói với hắn: “Ừ, nhưng cậu cũng phải học, không học thì tôi không nấu cơm cho nữa, cậu có tay chân lành lặn để làm gì, vậy thì hãy cầm thìa lên và ăn như một người bình thường đi.”

“Người?” Hắn hiếm khi cười, nhưng lần này là cười một cách khiêu khích, cái kiểu ‘ngoài cười mà trong không cười’ rất giả tạo “Sao tôi phải trở thành một người bình thường trong lời cô? Tôi căn bản không hề muốn làm người.”

Tôi sửa lại ngay “Cậu đừng có cười kiểu đó, không chừng sau này sẽ bị liệt cơ mặt, nửa bên mặt không dùng được nữa, nước miếng chảy đầm đìa, miệng không khép, mắt không nhắm nổi. Cậu thấy sống như vậy có khổ sở không, mau mau học cười thật tâm đúng với độ tuổi, đừng có giữ cách cười khẩy ấy, không hợp là không hợp.”

Nụ cười trên môi hắn cứng lại hai giây, lát sau liền biến mắt, thay vào đó là ‘ngã tư đường’ hiện lên.

Tôi nhún nhún vai “Tư tưởng của cậu lệch lạc quá, cũng cần sửa nữa.” Gì mà không muốn làm người cơ, vốn cậu đã mang hình dạng con người rồi, đừng học phương pháp tiến hoá ngược thành vượn.

Hình như hắn nói một câu “.... tôi ghét con người.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top