Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Con mồi

      -Vô Mệnh-

"Mệnh , em nên biết rằng , tinh thần càng giảm sút thì bệnh càng nặng , em đã vượt qua giai đoạn tự kỉ rồi , nếu một lần nữa mắc phải thì có thể dẫn đến cái chết đau đớn nhất . Cô nghĩ em nên nuôi thêm động vật để giảm căng thẳng với cô đơn , sẽ rất tuyệt nếu nó có thể khiến em thư giãn đúng không?" Bạch Nhược là bác sĩ nổi tiếng nhất vùng với kinh nghiệm 30 năm trong nghề , bà hiện đang tư vấn cho vị khách quen, quá quen , cực kì quen của mình chính là con gái của bạn cũ - Vô Mệnh.

  "Cô Nhược , em không thể để một sinh vật khác thân thiết với mình , cô biết mà? " Vô Mệnh ngồi trên sofa đối diện Bạch Nhược , nhăn mày chu môi lên , với dung nhan xinh đẹp của mình , hành động đó hoàn toàn có thể hạ gục trái tim của biết bao nam sinh .

"Đó chỉ là giả thiết của em , không có gì đủ chứng minh rằng em sẽ mang lại vận xui cho nó hay nó sẽ chết cả"

Bạch Nhược cầm tài liệu trên tay , nhíu mày nhăn nhó

"Chưa nói đến vận xui , chỉ cần một lần em nổi điên lên và không thể kiểm soát được , em có thể sẽ giết nó đấy Shishishi "
   Vô Mệnh lấy tay che miệng cười hồn nhiên như con nít , cứ như những lời nói nặng nề kia chỉ tựa lông vũ thổi cái là bay.

  "Em quả thật không bình thường"
"Em sẽ bình thường nếu cuộc sống của em như bao người khác" .

Bạch Nhược thở dài , đứa trẻ này hiện chỉ mới 17 tuổi nhưng quá khứ của nó đủ khiến nó trưởng thành hơn bất cứ ai . Chỉ là.........suy nghĩ của em ấy hơi giống với một kẻ sát nhân , dù chưa từng giết người nhưng bà cảm đoan rằng , em ấy đã nghĩ tới chuyện đó trên dưới chục lần .
   *píp* [Bệnh nhân số 109 chuẩn bị sau 5 phút]

"Đã hết giờ khám rồi , vậy xin phép cô em về trước"

Bình thường muốn khám thì phải đặt lịch trước , nhưng vì là người quen nên Vô Mệnh được Bạch Nhược ưu ái khám đầu , chỉ là thời gian có chút ngắn hơn so với bệnh nhân khác . Nếu thắc mắc về bệnh của Vô Mệnh là gì thì không thể kể được , bởi chính cô cũng không đếm hết , tất cả đã gần như lành lại và cô đến đây chỉ là khám tổng thể theo kì thôi.

  "Nếu bệnh tái phát thì đừng ra ngoài hay tiếp xúc với ánh mặt trời nhé , hãy ở yên trong phòng và gọi cô tới"
   "Haha , cô đã nhắc em điều này hơn trăm lần rồi"
   "Phòng khi em quên thôi"

   Vô Mệnh mặc một chiếc áo khoác mỏng với chân váy dài tới đầu gối , mái tóc dài hơi xoăn buông xoã sau lưng , trên người mang mỗi chiếc túi nhỏ đeo chéo , chông thật sự quê mùa , giống với một bà mẹ trẻ hơn là một nữ sinh . Cũng chẳng trách được , trước kia nhà cô rất giàu , cha mẹ hết mực thương yêu nhưng vì một số chuyện mà giờ cô trở thành mồ côi , sống dựa vào số tiền trộm được từ chính gia đình cô .

(Chỗ này đã được giải đáp phần "chuyện của Vô Mệnh" rồi , tài sản của cha cô không được ai kế thừa , nó bị nhà nước thu hồi . Nếu cứ thế tay trắng ra đời thì cô sẽ chết đói ngay khi bước một bước đầu tiên , vậy nên đã đánh cắp trang sức và quần áo của bản thân rồi mang đi bán)

  Một mình đi trên con đường vắng , vì là mùa đông , tuyết dày kín đường nên ít có người ra đường . Vô Mệnh chậm rãi bước đi , từng bước nặng nề vì bị tuyết cản chân . Màn đêm dần buông xuống , đèn đường đã bật sáng , một mình cô đơn .

 
    Đến rồi , nhà của cô , nơi yên bình nhất của cô . Vô Mệnh thở một hơi , khói từ miệng bay ra , ánh mắt đăm chiêu pha chút dịu dàng nhìn nơi ở của mình......tạm biệt.

   "Nó kia rồi!!"  Đổi cảnh

Ừ tạm biệt , tôi phải chạy đây .
    "Con khốn kia mau đứng lại!!! Có trả nợ bố không thì bảo!"
    'Chuỵ không có ngu' "Từ từ em trả anh ơi , người quen với nhau hông à!!"
  "Mày nợ ông chủ tao hơn 1 năm rồi đấy , mau nôn tiền ra không ông bán thận mày đi bây giờ!!" Gắt quá anh ey.....

   Ừ thì cô cũng không phải siêu trộm Kaito Kid mà toàn kim cương hột xoàn , mấy bộ váy với trang sức kia nói sang vậy thôi chứ toàn đồ lỗi thời với hàng fa ke . Tại ngày xưa lười vung tiền lên cứ mua linh tinh ngoài vỉa hè sạp chợ cho có nên giờ mới phải đi vay nợ :))))) Hối hận ghê .

  Đây là lần thứ 4 trong năm cô phải chuyển nhà đấy , mấy tên này ăn gì mà đánh hơi thính như chó vậy .....

  Ô kìa một con hẻm 😃😃

Ngu gì mà chạy vô đó , đừng ảo phim thế chứ , bên kia đông người kìa , chui vô!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top