Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dallie sẵn sàng thừa nhận rằng không phải lúc nào anh cũng đối xử tốt với phụ nữ. Một phần do anh, nhưng cũng một phần ở họ. Anh thích những người phụ nữ mộc mạc, ham vui, tầm thường. Anh thích những người phụ nữ anh có thể cùng uống rượu, những người phụ nữ có thể kể những câu chuyện cười dung tục mà không cần hạ giọng, người sẽ kể oang oang câu chuyện tiếu lâm ấy bên cạnh những vại bia lạnh, những chiếc khăn lót cốc cuốn tròn, và giọng Waylon Jenning phát ra từ máy hát tự động – không bao giờ phí hơi sức nghĩ xem giới nữ ở câu lạc bộ tóc xanh thị trấn bênh cạnh nghe thể loại nhạc nào. Anh thích những người phụ nữ không làm nhặng xị lên bằng nước mắt và cãi cọ vì anh đang dành toàn bộ thời gian để đánh hai trăm quả bóng bằng cây gậy gỗ số ba trên sân tập thay vì đưa họ tới một nhà hàng có món ốc sên. Thực tình anh thích người phụ nữ nào giống đàn ông. Ngoại trừ sự xinh đẹp. Bởi vì, hơn ai hết, Dallie thích phụ nữ đẹp. Không phải đẹp giả tạo kiểu người mẫu, với tất cả kiểu trang điểm và thân hình xương xẩu như nam sinh khiến anh rùng mình, mà là đẹp kiểu sexy. Anh thích những bộ ngực và cặp hông, những đôi mắt cười và hàm răng sáng lấp lánh, những cái miệng rộng. Anh thích những người phụ nữ anh có thể yêu và bỏ. Đó là cách sống của anh, và đó là điều khiến anh trở nên thô lỗ với tất cả những người phụ nữ anh từng để ý. Nhưng Francesca Day sẽ là ngoại lệ. Cô ta khiến anh trở nên thô lỗ chỉ bằng sự hiện diện của cô ta.


"Kia là trạm xăng phải không?" Skeet hỏi, tỏ ra vui mừng lần đầu tiên trong suốt những dặm đường vừa qua.


Francesca nhìn chăm chú phía trước và thầm tạ ơn trời đất khi khi Dallie cho xe chạy chậm lại. Không phải cô thực sự tin vào câu chuyện về vụ cướp cửa hàng rượu, nhưng cô cần đề cao cảnh giác. Họ dừng lại trước một tòa nhà gỗ đổ nát với lớp sơn đã bong tróc và tấm biển có chữ "Live Bate" viết tay đặt tựa vào một cái máy bơm hoen gỉ. Một đám mây bụi ùa vào cửa sổ xe khi bánh xe nghiến trên nền sỏi. Francesca cảm thấy như mình đã đi hàng thiên niên kỷ. Cô đang khát đến khô cả người, đói muốn chết, và cô phải sử dụng nhà vệ sinh.

"Đến nơi rồi," Dallie nói, tắt động cơ. "Bên trong sẽ có điện thoại. Cô có thể gọi cho bạn cô ở đó."

"Tôi sẽ không gọi cho họ đâu," cô đáp, lấy một chiếc xắc tay bằng da bê từ trong hộp mĩ phẩm ra. "Tôi sẽ gọi taxi để đến sân bay Gulfport."

Một tiếng rên lớn vang lên từ phía sau. Dallie ngả vật người ra ghế và kéo vành mũ sụp xuống qua mắt.

"Có gì không ổn sao?" cô hỏi.

"Tôi còn không biết bắt đầu từ đâu," Dallie lẩm bẩm.

"Đừng nói gì hết," Skeet cản. "Cứ cho cô ta xuống, nổ máy chiếc Riviera và phóng đi. Nhân viên bơm xăng có thể xử lí chuyện này. Tôi nói nghiêm túc đấy, Dallie. Chỉ có thằng ngốc mới muốn bị double boggey (hơn hai gậy so với điểm par trong golf)."

"Có chuyện gì thế?" Francesca hỏi, bắt đầu cảm thấy hoảng.

Dallie đẩy vành mũ ra sau bằng ngón tay cái. "Trước hết, Gulfport đã ở sau lưng cô khoảng hai giờ đồng hồ. Hiện chúng ta đang ở Louisiana, trên đường đến New Orleans. Nếu cô muốn đến Gulfport, sao cô không cuốc bộ theo hướng tây thay vì hướng đông?"

"Tôi biết đi về hướng tây bằng cách nào được chứ?" cô phẫn nộ đáp.

Dallie đập hai cổ tay vào vô lăng. "Bằng cách để cho mặt trời lù lù trước mặt cô ấy."

"Ồ." Cô suy nghĩ một lúc. Không việc gì phải hoảng loạn; cô chỉ cần tìm ra cách khác là được. "Chẳng phải New Orleans cũng có sân bay sao? Tôi có thể đáp máy bay ở đó."

"Cô định đến đấy bằng cách nào? Nếu cô lại có ý định gọi taxi, thì thề với Chúa là tôi sẽ ném cả hai cái Louie Vee-tawn kia vào bụi thông! Cô đang ở giữa một nơi hoang vu, cô không hiểu điều đó sao, thưa cô? Quanh đây không có chiếc taxi nào hoạt động cả! Đây là vùng Louisiana hẻo lánh, không phải Paris của nước Pháp!"

Cô ngồi thẳng lưng lên và cắn môi dưới. "Tôi hiểu rồi," cô chậm chạp nói. "Có lẽ tôi có thể thuê anh chở tôi đi nốt quãng đường còn lại." Cô liếc xuống xắc tay của mình, trán hằn những nếp nhăn lo lắng. Cô còn bao nhiêu tiền mặt nhỉ? Tốt hơn cô nên gọi ngay cho Nicholas để anh ta chuẩn bị tiền sẵn cho cô ở New Orleans.

Skeet đẩy cửa xe và bước ra ngoài. "Tôi sẽ đi kiếm một chai Dr Pepper trong lúc cậu thu xếp chuyện này, Dallie. Nhưng tôi báo với cậu một điều – nếu cô ta vẫn còn ở trên chiếc xe này khi tôi quay lại, cậu có thể tìm người khác để chở Spauldings của cậu vào sáng thứ Hai." Cửa xe đóng sầm.

"Thật là một con người quá quắt," Francesca khịt mũi nhận xét. Cô liếc sang Dallie. Anh ta sẽ không thật sự bỏ rơi cô chỉ vì người bạn khó chịu của anh ta không thích cô, đúng không? Cô quay sang anh ta, giọng xoa dịu. "Cho tôi gọi một cú điện thoại thôi vậy. Sẽ không mất đến một phút đâu."

Cô hì hục ra khỏi xe một cách duyên dáng hết mức có thể và, với vành váy lắc lư, bước vào trong ngôi nhà xập xệ. Cô mở xắc, lấy ví ra và đếm tiền thật nhanh, việc đó chẳng mất nhiều thời gian. Một thứ gì đó không hề dễ chịu trườn dọc sống lưng cô. Cô chỉ còn mười tám dollar ... mười tám dollar ngăn cách giữa cô và cảnh chết đói.

Cái điện thoại dính đầy bụi bẩn, nhưng cô chẳng quan tâm khi giật nó khỏi giá đỡ và quay số 0. Khi cuối cùng cô cũng kết nối được với người trực tổng đài quốc tế, cô đọc số của Nicholas và chọn cuộc gọi người nghe thanh toán. Trong khi chờ tín hiệu, cô tìm cách thoát khỏi trạng thái bồn chồn bằng việc quan sát Dallie xuống xe và thả bước tới chỗ chủ nhà, người đang chất mấy lốp xe cũ lên thùng một chiếc xe tải tàn tạ và ngắm nghía tất cả bọn họ với vẻ hiếu kỳ. Một sự phí phạm quá lớn, cô nghĩ, ánh mắt trở lại với Dallie – khi đặt một gương mặt như thế lên một kẻ quê mùa phách lối.

Thằng bé giúp việc nhà Nicholas mãi sau mới bắt máy, nhưng hy vọng được giải cứu của cô tắt ngấm khi nó từ chối cuộc gọi, bảo rằng ông chủ nó còn vắng mặt ở thành phố nhiều tuần lễ cơ. Cô nhìn trừng trừng cái điện thoại rồi gọi một cuốc khác, lần này cho Cissy Kavendish. Cissy bắt máy, nhưng bà ta đón nhận cuộc gọi nồng nhiệt chẳng kém thằng bé giúp việc nhà Nicholas. Đồ phù thủy già! Francesca nổi đóa khi đường dây chết lịm.

Bắt đầu cảm thấy sợ hãi thực sự, cô rà lại trong đầu danh sách những người quen để rồi nhận ra rằng cô đã không hòa thuận lắm ngay cả với những người hâm mộ trung thành nhất của mình trong mấy tháng gần đây. Người duy nhất còn lại có thể cho cô vay tiền là David Graves, hiện đang chụp ảnh ở nơi nào đó tại Châu Phi. Nghiến răng, cô gọi cuộc thứ ba, lần này tới Miranda Gwynwyck. Hơi ngạc nhiên là có người nhận.

"Francesca, thật vui được nghe giọng nói của cô, cho dù đã quá nửa đêm và tôi thì sắp ngủ. Nghiệp diễn xuất của cô tiến triển đến đâu rồi? Lloyd đối đãi cô tốt chứ?"

Francesca gần như có thể nghe thấy chị ta kêu gừ gừ, và cô siết chặt hơn ống nghe. "Mọi thứ rất tuyệt, Miranda ạ; tôi không biết cảm ơn chị sao cho đủ - nhưng tôi gặp một sự cố nhỏ, và tôi cần liên lạc với Nicky. Chị cho tôi số của Nicky được không?"

"Rất tiếc, nhưng hiện giờ cậu ấy đang ở riêng với người bạn cũ – một nhà toán học tóc vàng xinh đẹp tôn sùng cậu ấy."

"Tôi không tin."

"Francesca, ngay cả Nicky cũng có những giới hạn, và tôi nghĩ cuối cùng cô đã chạm đến chúng. Nhưng cứ cho tôi số của cô và tôi sẽ bảo cậu ấy gọi lại để trực tiếp nói với cô khi cậu ấy trở về sau hai tuần nữa."

"Hai tuần thì không được! Tôi phải nói chuyện với anh ấy ngay bây giờ!"

"Tại sao?"

"Đó là việc riêng của tôi," cô gắt lên.

"Xin lỗi, tôi không giúp được."

"Đừng làm thế, Miranda! Tôi nhất thiết phải –" Đường dây im bặt đúng lúc người chủ trạm xăng bước qua cửa và chỉnh nút dò kênh trên chiếc radio vỏ nhựa màu trắng nhờn. Giọng của Diana Ross đột ngột lấp đầy lỗ tai Francesca, hỏi cô có biết mình đang đi đâu không. "Ôi Chúa ơi..." cô lẩm bẩm.

Rồi cô ngẩng lên và trông thấy Dallie đang đi vòng qua trước xe tới phía bên tay lái. "Đợi đã!" Cô buông ống nghe xuống và lao ra khỏi cửa, tim đập mạnh đến đau nhói xương sườn, sợ anh ta sẽ lái xe đi mất và bỏ cô lại.

Anh ta dừng bước và tựa người vào mui xe, khoanh hai tay trước ngực. "Đừng có bảo tôi là không có ai ở nhà," anh ta nói.

"Ồ, có...à không. Anh biết đấy, Nicky, hôn phu của tôi –"

"Bỏ đi." Anh ta tháo mũ xuống và lùa tay vào mái tóc. "Tôi sẽ đưa cô đến sân bay. Chỉ cần cô hứa dọc đường sẽ giữ im lặng."

Cô xù lông lên, nhưng chưa kịp đáp trả thì anh ta đã hất ngón tay cái về phía cửa ghế phụ. "Lên đi. Skeet muốn duỗi chân duỗi cẳng, nên chúng ta sẽ đón ông ấy dọc đường."

Cô phải vào toilet trước khi đi bất cứ đâu, và cô sẽ chết nếu không thay quần áo. "Tôi cần vài phút," cô nói. "Tôi chắc chắn anh không phiền nếu đợi." Vì cô chẳng chắc chắn bất cứ chuyện gì, nên cô dồn toàn bộ sức quyến rũ vào anh ta – đôi mắt xanh như mắt mèo, cái miệng mềm mại, bàn tay nhỏ nhắn bất lực đặt lên cánh tay anh ta.

Vụ níu tay là một sai lầm. Anh ta nhìn xuống nó như thể cô vừa đặt một con rắn lên đó. "Tôi phải nói thật với cô, Francie, những trò cô làm có cái gì đó khiến tôi không thuận mắt."

Cô rụt phắt tay về. "Đừng có gọi tôi như thế! Tên tôi là Francesca. Và cũng đừng có tưởng là tôi mê anh."

"Tôi không tưởng tượng nổi cô mê ai khác ngoài bản thân." Anh ta lấy trong túi áo sơ mi ra một miếng kẹo cao su. "Và tất nhiên là Mr. Vee-tawn nữa."

Cô ném cho anh ta cái trừng mắt khinh miệt nhất, đi tới cửa sau chiếc xe, mở cửa để lôi va li ra, vì tuyệt không điều gì – cảnh nghèo kiết xác, sự phản bội của Miranda, thái độ xấc xược của Dallie – có thể bắt cô giam mình trong cái váy hồng đày đọa này thêm một giây nào nữa.

Anh ta vừa thong thả bóc vỏ kẹo vừa quan sát cô đánh vật với cái va li. "Nếu cô lật nó lại, tôi nghĩ cô sẽ lấy nó ra dễ hơn đó."

Cô nghiến chặt răng và cố kìm để không gọi anh ta bằng mọi cái tên xấu xa nhất trong từ vựng của mình và giật mạnh cái va li, để lại một vết xước dài trên mặt da khi nó đập vào tay nắm cửa xe. Mình sẽ giết hắn, cô nghĩ, lôi xềnh xệch cái va li về phía tấm biển nhà vệ sinh pha màu xanh trắng bám đầy bụi. Mình sẽ giết hắn rồi giẫm đạp lên xác hắn. Túm lấy núm cửa bằng sứ trắng sứt sẹo bám lỏng lẻo vào bản sắt, cô đẩy cửa, nhưng nó không chịu nhúc nhích. Cô thử thêm hai lần nữa thì nó mới xoay vào trong, kêu ken két trên bản lề. Và rồi cô nghẹn họng.

Căn phòng nom phát khiếp. Nước bẩn đọng trong những lỗ thủng trên nền gạch vỡ được chiếu sáng bởi độc một cái bóng đèn không chao treo vào một cái dây trên trần nhà. Bồn cầu bẩn tưởi, nắp đã biến đi đằng nào, và chỗ ngồi đã vỡ một nửa. Cô đứng nhìn căn phòng bốc mùi ấy, những giọt nước mắt chỉ trực trào ra suốt cả ngày hôm nay cuối cùng đã vỡ òa. Cô đói và khát, cô phải sử dụng toilet, cô không có tiền, và cô muốn về nhà. Thả bịch va li xuống sàn, cô ngồi lên nó và khóc nức nở. Sao chuyện này có thể xảy đến với cô? Cô là một trong mười người phụ nữ đẹp nhất nước Anh kia mà.

Một đôi giày cao bồi xuất hiện giữa đám bụi bẩn bên cạnh cô. Cô càng khóc dữ hơn, úp mặt vào hai bàn tay và buông ra những tiếng nức nở nghẹn ngào tưởng như rung chuyển cả thân hình. Đôi giày bước vài bước sang bên, sau đó gõ xuống sàn một cách thiếu kiên nhẫn.

"Cái màn om sòm này còn kéo dài lâu không, Francie? Tôi muốn tìm Skeet về trước khi lũ cá sấu tóm được ông ấy." (Bang Louisiana nổi tiếng nhiều cá sấu).

"Tôi từng đi chơi với hoàng tử xứ Wales," cô nói trong cơn thổn thức, cuối cùng cũng ngước nhìn anh ta. "Anh ấy rất yêu tôi."

"Ờ, người ta bảo có rất nhiều mối tình cận huyết-"

"Có thể tôi đã là nữ hoàng!" Lời nói đứt quãng khi nước mắt rớt từ má cô xuống ngực. "Anh ấy tôn thờ tôi, ai nấy đều biết. Chúng tôi đã đến những vũ hội và opera –"

Dallie liếc nhìn ánh mặt trời sắp tắt. "Có có thể lướt qua phần này và đi thẳng vào vấn đề chính không?"

"Tôi phải đi vệ sinh!" cô kêu lên, chỉ một ngón tay run run vào tấm biển xanh trắng lem luốc.

Anh ta bỏ ra ngoài ít phút rồi xuất hiện trở lại. "Tôi hiểu ý cô rồi." Móc trong ví ra hai tờ khăn giấy nhàu nát, anh ta thả nó rơi nhẹ nhàng xuống lòng cô. "Tôi nghĩ cô sẽ an toàn hơn nếu ra đằng sau nhà."

Cô nhìn xuống hai tờ khăn giấy rồi ngước lên nhìn anh ta và lại khóc tiếp.

Anh ta bỏm bẻm nhai kẹo cao su. "Mascara của cô đảm bảo đang chảy xuống theo rồi."

Đứng phắt lên khỏi chiếc va li, khăn giấy rơi xuống sàn, cô hét vào mặt anh ta, "Anh nghĩ tất cả chuyện này thật thú vị chứ gì? Anh thấy nó buồn cười đau ruột vì tôi mắc kẹt trong cái váy gớm ghiếc này và tôi không thể về nhà và Nicky thì đã vi vu với một nhà toán học chết tiệt nào đó mà Miranda bảo là rất xinh đẹp –"

"Ừ." Va li của cô đổ về phía trước sau cú đá từ mũi giày của Dallie. Trước khi Francesca kịp phản ứng, anh ta đã quỳ một chân xuống và bật các chốt. "Thật là một mớ hỗn độn," anh nhận xét khi nhìn vào hiện trường bên trong. "Cô có cái quần jeans nào ở đây không?"

"Ở dưới cái Xandra Rhodes ấy."

"Zanderoads là cái gì? Không sao, tôi thấy cái quần jeans rồi. Còn áo T-shirt? Cô có mặc áo T-shirt chứ, Francie?"

"Có một cái áo Blouse," cô sụt sịt. "Bằng vải thô với hoạt tiết màu ca cao – một chiếc Halston. Và thắt lưng Hermes với khóa kiểu art deco. Và đôi sandal Bottega Veneta của tôi nữa."

Anh ta gác một cánh tay lên đầu gối và ngước nhìn cô. "Cô lại định dồn ép tôi đấy à, cô gái thân mến?"

Chùi nước mắt bằng mu bàn tay, cô nhìn chằm chằm anh ta, tuyệt nhiên chẳng hiểu anh ta đang nói về cái gì. Anh ta thở dài và đứng lên. "Có lẽ tốt hơn cô hãy tự tìm cái cô muốn. Tôi sẽ thong thả đi ra xe và chờ cô. Và gắng đừng có lề mề quá. Skeet già sắp sửa nóng hơn cả món tamale Texas rồi đó."

Khi anh ta quay người bước đi, cô hít vào một hơi và cắn môi. "Anh Beaudine?" Anh ta quay lại. Cô cắm những móng tay vào lòng bàn tay. "Không biết liệu –" ôi chao, chuyện này thật nhục mặt! "Tức nghĩa là, không biết anh có thể - thực ra, hình như tôi –" Cô bị làm sao vậy? Làm sao một tên nhà quê ngạo mạn lại át vía cô mạnh đến độ cô nói năng không nên hồn thế này?

"Cứ nói đi. Tôi đã ao ước tìm ra phương pháp chữa ung thư trong vòng một thập kỷ tới, hoặc chí ít là có một chai Lone Star lạnh cùng một ổ bánh kẹp chili dog vào thời điểm đội Landry's boys hạ đội Astroturf trong giải vô địch bang."

"Thôi đi!" Cô dậm chân xuống sàn nhà nhớp bẩn. "Thôi ngay! Tôi không biết anh đang nói về chuyện gì, và đến một người vừa ngốc vừa mù cũng thấy được là tôi không thể tự mình thoát khỏi cái váy này, và nếu anh hỏi tôi, thì kẻ nói lắm nhất ở đây chính là anh."

Anh ta toét miệng cười, và đột nhiên cô quên sạch sự khổ sở của mình dưới sức tàn phá của nụ cười kia, nó hằn lên những nếp nhăn quanh khóe miệng và đuôi mắt anh ta. Sự thích thú của anh ta dường như đến từ một nơi sâu thẳm bên trong, và khi nhìn anh ta cô nảy sinh một cảm giác ngớ ngẩn rằng toàn bộ sự vui vẻ trên đời bằng cách nào đó đã không đếm xỉa đến cô. Ý nghĩ này khiến tâm trạng cô tụt dốc hơn bao giờ hết. "Anh nhanh lên được không?" cô gắt gỏng. "Tôi không thở được nữa rồi."

"Quay người lại, Francie. Cởi đồ cho phụ nữ là một trong những biệt tài của tôi. Thậm chí còn xuất sắc hơn cú bunker shot của tôi nữa." (cú đánh golf trong hố cát)

"Anh không cởi đồ cho tôi," cô nói lắp bắp khi quay lưng lại. "Đừng có làm nó nghe đê tiện như vậy."

Tay anh ta dừng lại trên hàng móc sau lưng cô. "Vậy chính xác cô gọi nó là gì?"

"Thực hiện hành động giúp đỡ."

"Đại loại như một hầu gái ấy hả?" Hàng móc bắt đầu mở ra dần.

"Phải, gần như thế." Cô có cảm giác không yên rằng mình vừa đi một bước dài nữa theo hướng sai lầm. Cô nghe thấy một tiếng cười ngắn, có phần ác ý xác nhận những lo sợ của cô.

"Có điều gì đó ở cô mà tôi càng lúc càng thích, Francie ạ. Cuộc đời không thường trao cho cô cơ hội tái hiện lịch sử đâu."

"Tái hiện lịch sử?"

"Phải. Cách mạng Pháp, bà già Marie Antoinette. Thì cho-bọn-họ-ăn-bánh-ngọt." (câu nói được cho là của Marie Antoinette thể hiện sự thiếu quan tâm của bà với tầng lớp nông dân đang trải qua nạn đói trong thời gian chồng bà là vua Louis XVI trị vì nước Pháp).

"Người như anh thì biết gì về Marie Antoinette chứ?" cô hỏi khi cái móc cuối cùng tuột ra.

"Chỉ mới cách đây hơn tiếng đồng hồ thôi," anh đáp, "cũng không biết nhiều lắm."

Họ đón Skeet xuôi con đường hai dặm, và như Dallie đã tiên đoán, ông không vui vẻ gì. Francesca thấy mình bị đẩy xuống ghế sau, ở đây cô uống một chai gì đó tên là chocolate soda Yahoo mà cô tự lấy từ cái thùng lạnh Styrofoam mà không chờ được mời. Cô vừa uống vừa nghiền ngẫm, giữ im lặng như được yêu cầu, trên suốt chặng đường đi New Orleans. Cô tự hỏi Dallie sẽ nói gì nếu anh biết cô không có vé máy bay, nhưng cô nhất quyết sẽ không cho anh ta biết sự thật. Cọ móng tay cái và góc nhãn hiệu Yahoo, cô nghĩ đến tình cảnh không có mẹ, không có tiền, không nhà, hoặc một vị hôn phu của mình. Tất cả những gì còn lại chỉ là một mảnh kiêu hãnh, và cô tha thiết muốn có dịp được vẫy nó lên ít nhất một lần trước khi ngày hôm nay kết thúc. Vì lí do nào đó, lòng kiêu hãnh mỗi lúc một trở nên quan trọng hơn đối với cô khi nó dính dáng đến Dallie Beaudine.

Giá như anh ta không đẹp hoa mắt, và không thờ ơ ra mặt với cô. Điều đó thật điên tiết...và không sao cưỡng lại. Cô chưa bao giờ từ bỏ một thử thách nào có liên quan đến đàn ông, và cô sẽ không chịu nổi nếu buộc phải từ bỏ thách thức này. Lẽ thường bảo với cô rằng cô đang có những vấn đề lớn hơn cần lo lắng, nhưng một cái gì đó bản năng hơn lại nói nếu cô không thể xoay sở lôi kéo được sự ngưỡng mộ của Dallie Beaudine thì cô ắt sẽ mất thêm một mảnh giá trị nữa của bản thân.

Lúc cạn chai chocolate soda cũng là lúc cô nghĩ ra cách kiếm đủ tiền mua vé về nhà. Tất nhiên! Sáng kiến đơn giản một cách vô lý đến mức cô nên nghĩ ra ngay tức khắc mới phải. Cô nhìn sang chiếc va li và cau mày trước vết xước trên đó. Cái va li ấy có giá khoảng một nghìn tám trăm bảng lúc cô mua nó cách đây gần một năm. Cô mở hộp mĩ phẩm, lục lọi tìm hộp phấn mắt cùng màu butternut như màu da. Tìm thấy rồi, cô vặn nắp và nhẹ nhàng thoa phấn vào vết xước. Nó vẫn còn hiện lên mờ mờ khi cô xong việc, nhưng cô thấy hài lòng vì chỉ có soi thật kỹ mới phát hiện ra khiếm khuyết.

Với vấn đề đã được giải quyết và tấm biển chỉ sân bay đầu tiên đã hiện trong tầm mắt, những suy nghĩ của cô lại quay về Dallie Beaudine, cố gắng phân tích thái độ của anh ta đối với cô. Toàn bộ vấn đề - lí do duy nhất khiến mọi chuyện giữa họ diễn ra hết sức tệ hại – nằm ở chỗ trông cô quá kinh khủng. Điều này đã nhất thời đẩy anh ta vào vị trí trên cơ. Cô khép mi mắt và vẽ ra một hình ảnh kỳ thú trong đầu mà ở đó cô xuất hiện trước anh ta với bộ dạng nghỉ ngơi đầy đủ, mái tóc chải thành những lọn hạt dẻ sáng bóng, trang điểm không chê vào đâu được, trang phục hoàn hảo. Cô ắt sẽ khiến anh ta quỳ xuống trong vòng vài giây.

Cuộc tranh luận hiện tại, có vẻ là chuyện như cơm bữa giữa Dallie và bạn đồng hành khó ưa của anh, đã lôi cô ra khỏi cơn mơ màng.

"Tôi chẳng hiểu làm sao cậu cứ nhất định phải đến Baton Rouge tối nay," Skeet càm ràm. "Chúng ta còn cả ngày mai để tới Lake Charles kịp cho vòng đấu sáng Thứ Hai của cậu. Thêm một giờ nữa thì có khác gì?"

"Khác ở chỗ tôi không muốn phí thời gian lái xe vào ngày Chủ Nhật nhiều hơn mức bắt buộc."

"Thì tôi lái. Có mỗi tiếng đồng hồ. Ở đấy lại có cái nhà nghỉ khá được mà năm ngoái chúng ta đã trọ. Cậu không có một con chó hay thứ gì đó để ghé thăm sao?"

"Từ khi nào anh lại quan tâm đến những con chó của tôi thế?"

"Con chó lai xinh xinh có đốm đen phía trên một bên mắt đúng không? Một chân nó bị tật thì phải."

"Con chó đấy ở Vicksburg."

"Cậu chắc chứ?'

"Tất nhiên là tôi chắc. Nghe này Skeet, nếu anh muốn nghỉ lại New Orleans đêm nay để anh có thể đến Blue Choctaw và gặp cô hầu bàn tóc đỏ ấy, sao anh không nói toẹt ra thay vì lòng vòng thế này, mượn đến lũ chó và những cái chân bị tật cứ như loại đạo đức giả ấy."

"Tôi không có đả động gì đến cô hầu bàn tóc đỏ hay muốn đến Blue Choctaw nhé."

"Ờ. Tôi sẽ không đi với anh đâu. Cái chốn ấy dễ sinh ẩu đả lắm, nhất là vào tối thứ Bảy. Phụ nữ trông như những đô vật đấu bùn và đàn ông còn tệ hơn. Lần cuối cùng đến đó tôi suýt thì bị gãy xương sườn, và tôi có đủ bực dọc cho ngày hôm nay rồi."

"Tôi đã bảo cậu để cô ta lại cho cái gã ở trạm xăng kia, nhưng cậu đâu có nghe. Chẳng bao giờ cậu chịu nghe tôi cả. Y như Thứ Năm tuần trước. Tôi bảo cậu là cú đánh từ mặt sân gồ ghề ấy là một trăm năm lăm yard; tôi đã đo bằng bước chân và nói cho cậu, thế nhưng cậu lờ tôi đi và chọn cây gậy sắt số tám cứ như tôi không hề nói gì."

"Anh dừng đi được không? Tôi đã nói với anh ngay lúc ấy là tôi sai, và ngày hôm sau tôi tiếp tục nhận sai với anh, và tôi đã nhắc lại mỗi ngày hai lần kể từ đó, nên anh im đi!"

"Đó là cái thói của lính mới, Dallie, không tin con số mà caddy của mình đưa ra. Đôi khi tôi nghĩ cậu đang tìm mọi cách để thua trận.'

"Francie?" Dallie nói vọng qua vai. "Cô còn câu chuyện thú vị nào về mascara muốn kể cho tôi ngay bây giờ không?"

"Xin lỗi," cô ngọt ngào đáp. "Tôi ở ngoài cuộc. Với lại tôi không được phép mở miệng, anh nhớ chứ?"

"Dù sao cũng muộn mất rồi," Dallie thở dài, dừng xe lại trước nhà ga chính của sân bay. Vẫn để động cơ nổ, anh ra khỏi xe và vòng sang mở cửa cho cô. "Francie, tôi không thể nói mọi chuyện vừa qua là vui vẻ." Sau khi cô bước ra, anh vươn tay ra ghế sau lấy hành lí của cô, rồi đặt chúng xuống vỉa hè bên cạnh cô. "Chúc cô may mắn với vị hôn phu và hoàng tử và tất cả những con phượng hoàng thượng đẳng khác mà cô giao du."

"Cảm ơn anh," cô nói một cách cứng nhắc.

Anh nhai nhai miếng kẹo cao su và cười. "Chúc may mắn với những con ma cà rồng nữa."

Cô đáp lại ánh mắt thích thú của anh ta bằng vẻ nghiêm trang lạnh lùng. "Tạm biệt, anh Beaudine."

"Tạm biệt, cô Francie Pants."

Anh ta đã nói lời cuối cùng với cô. Cô đứng trên vỉa hè trước nhà ga và đối mặt với sự thật không thể tránh khỏi là tên nhà quê bảnh trai này đã ghi điểm quyết định trong trò chơi do cô tạo ra. Một gã nhà quê dốt nát – có khi còn tứ cố vô thân – lại khôn ngoan hơn, mồm mép hơn, và đánh bại Francesca Serritella Day vốn không có đối thủ.

Chí khí còn sót lại của cô lên cơn nổi loạn, và cô ngước nhìn anh ta với đôi mắt nói lên cả lịch sử nền văn học bị cấm cửa. "Thật đáng tiếc là chúng ta đã không gặp nhau trong những hoàn cảnh khác." Cái miệng hờn dỗi của cô cong lên trong một nụ cười láu lỉnh. "Tôi chắc chắn chúng ta có muôn vàn điểm chung."

Và sau đó cô kiễng chân, dụi vào ngực anh, và đưa hai cánh tay lên cho đến khi chúng vòng qua cổ anh, ánh mắt không lúc nào rời khỏi anh. Cô ngửa gương mặt hoàn hảo của mình lên và chu cái miệng mềm mại như một chiếc ly nạm đá quý. Nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay kéo đầu anh xuống, cô áp môi mình vào môi anh rồi từ từ hé môi để Dallie có thể uống một hơi dài không thể quên được.

Anh thậm chí chẳng thèm chần chừ, mà vào cuộc ngay như thể đã từng ở đó, mang theo tất cả sự thành thạo đã thu được qua năm tháng để gặp gỡ và hòa trộn với tất cả sự thành thạo của cô. Nụ hôn của họ tuyệt diệu – nóng bỏng và gợi cảm – hai kẻ nhà nghề đang trổ hết tài năng, một cảm giác râm ran lan xuống các đầu ngón chân. Cả hai đều quá sành sỏi để không va răng hay vẹo mũi hay làm bất cứ những chuyện ngượng ngùng khác mà những người đàn ông và phụ nữ thiếu kinh nghiệm hay mắc phải. Cô giáo của nghệ thuật quyến rũ đã gặp một bậc thầy, và đối với Francesca trải nghiệm này là tuyệt vời nhất so với bất cứ cảm xúc nào cô từng có, kèm theo đó là sự rùng mình và đầu gối mềm nhũn ra, một nụ hôn cực kỳ hoàn hảo lại càng hoàn hảo hơn vì biết mình không phải nghĩ ngợi gì đến hậu quả rầy rà là hứa hẹn những chuyện mà cô không có ý định thực hiện.

Áp lực của nụ hôn giảm xuống, cô quét đầu lưỡi qua môi dưới của anh. Rồi từ từ dứt ra. "Tạm biệt, Dallie," cô khẽ nói, cặp mắt xanh như mắt mèo ngước nhìn anh với ánh long lanh ranh mãnh. "Lần tới đến Cap Ferret nhớ ghé thăm tôi."

Ngay trước khi quay đi, cô đã có được cảm giác khoan khoái khi trông thấy vẻ thích thú thoáng hiện trên gương mặt anh ta.

"Từ giờ tôi nên quen với chuyện này thôi," Skeet nói khi Dallie ngồi lại vào sau tay lái. "Tôi nên quen với nó, nhưng không được. Tất cả bọn họ đều đổ gục trước cậu. Người giàu, người nghèo, người xấu, người đẹp. Đều chung cảnh ngộ. Họ cứ như một đàn bồ câu bay xà quần trong chuồng vậy. Cậu bị dính son kìa."

Dallie đưa mu bàn tay quệt miệng rồi cúi nhìn vết nhàn nhạt trên đó. "Nhất định là có ý nghĩa," anh lẩm bẩm.

Đứng ngay sau cánh cửa nhà ga, Francesca nhìn chiếc Buick phóng đi và cố dằn niềm tiếc nuối vô lý xuống. Khi chiếc xe khuất khỏi tầm mắt, cô xách va li lên và rảo bước trở ra ngoài tới bãi đỗ taxi nơi có duy nhất một chiếc taxi màu vàng. Người tài xế xuống xe chất hành lí của cô vào cốp trong lúc cô ngồi vào ghế sau. Leo lên xe, anh ta quay sang cô. "Cô đi đâu, thưa cô?"

"Tôi biết là đã muộn rồi, nhưng anh có biết tiệm đồ cũ nào còn mở cửa không?"

"Tiệm đồ cũ?"

"Phải. Một nơi mua những nhãn hiệu thiết kế... và một chiếc vali cực kỳ đặc biệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top