Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Epilogue

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng cũng kết thúc truyện, cám ơn các bạn đã kiên trì theo dõi và ủng hộ. Cậu bé Teddy sau này sẽ trở thành thị trưởng của Wynette, đánh golf rất giỏi, giàu sụ nhờ các phát minh sáng chế với IQ khủng của mình, lại còn đẹp trai lai láng. Điều kiện như vậy mà cô dâu của anh lại bỏ trốn ngay trong hôn lễ, để lại một cô bạn thân quái chiêu mà hóa ra chính là người sẽ không thể thiếu được trong cuộc đời anh. Bạn nào tò mò thì tìm đọc Lỡ yêu người hoàn hảo nhé, truyện được Nhã Nam xuất bản cũng lâu rồi, bìa truyện đẹp, nội dung khá hay.

Epilogue


Dallie ngồi ở ghế phụ trong chiếc Chrysler New York kềnh càng của anh, vành mũ sụp qua mắt chặn ánh nắng buổi sáng, trong lúc Miss Fancy Pants vượt qua hai con xe bán tải và một xe bus Greyhound trong thời gian chưa kịp nói hết một câu Amen. Chà, anh thích cách lái xe của cô. Một người đàn ông có thể thư giãn khi giao tay lái cho một phụ nữ như cô vì nếu là anh thì còn khuya mới đến nơi.

"Em có định cho anh biết ta đang đi đâu không?" anh hỏi. Khi cô lôi anh khỏi tách cà phê sáng, anh không phàn nàn nhiều vì cuộc sống hôn nhân ba tháng vừa qua đã dạy anh rằng cứ nghe lời vợ sẽ tốt hơn bỏ công tranh cãi với cô.

"Đến bãi rác cũ," cô đáp. "Nếu em tìm được đường."

"Bãi rác? Nơi đó đã đóng cửa từ ba năm trước. Chẳng có gì ở đó cả."

Francesca ngoặt vào một con đường cũ trải bê tông asphalt. "Đấy là Miss Sybil bảo thế."

"Miss Sybil? Bà ấy liên can gì đến tất cả chuyện này?"

"Bà ấy là phụ nữ," Francesca nói giọng bí ẩn. "Nên bà hiểu những mong muốn của một phụ nữ."

Dallie thấy trong trường hợp này cách tốt nhất là không hỏi han gì thêm, cứ để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên. Anh cười và kéo vành mũ xuống thấp hơn. Ai mà ngờ kết hôn với Miss Fancy Pants hóa ra lại thú vị đến thế.

Cuộc sống của họ diễn ra còn tốt đẹp hơn anh trông đợi. Francie đã kéo anh đến French Riviera hưởng một tuần trăng mật là quãng thời gian tuyệt nhất trong cuộc đời anh, đến mùa hè họ về Wynette. Trong năm học, họ quyết định ở lại New York City vì đó là nơi tốt nhất cho Teddy và Francie. Vì Dallie sẽ tham dự một giải đấu lớn mùa thu năm nay, anh có thể treo quần áo của mình gần như ở bất cứ đâu. Và khi nào buồn chán, họ có thể đến một trong những ngôi nhà mà anh sở hữu rải rác khắp đất nước.

"Chúng ta phải về Wynette trong đúng bốn lăm phút nữa," cô nói. "Anh có một cuộc phỏng vấn với phóng viên báo Sports Illustrated, còn em có một cuộc họp qua điện thoại với Nathan và đội sản xuất của em."

Nhìn cô chưa đủ dày dặn để biết về những cuộc họp qua điện thoại, chưa nói đến có một đội sản xuất. Tóc cô buộc túm đuôi ngựa khiến cô trông như mười bốn tuổi. Cô mặc chiếc áo ôm vai trần màu trắng với chân váy denim ngắn anh mua cho cô vì anh biết nó chỉ che được quá mông cô.

"Anh tưởng chúng ta đang đến sân tập," anh nói. "Không có ý gì đâu, Francie, nhưng cú swing của em cần được cải thiện." Đó là cách nói lịch sự. Chứ cô có cú swing tệ nhất anh từng thấy trong lịch sử loài người, nhưng vì thích quanh quẩn bên cô trên sân tập nên anh vờ như cô đang tiến bộ.

"Em không biết cú swing của em sẽ tốt lên thế nào nếu như anh cứ chỉ đạo em đủ thứ," cô làu bàu. "Cúi đầu xuống, Francie. Vặn sườn bên trái, Francie. Chùng thấp đầu gối xuống, Francie. Thực tình, ai mà nhớ được tất cả những cái đó. Chẳng có gì lạ khi anh không thể dạy Teddy đánh trúng một quả bóng chày. Anh toàn làm phức tạp hóa mọi chuyện."

"Giờ thì em không cần lo vụ chơi bóng chày của thằng bé. Em nên biết thể thao không phải là tất cả, nhất là khi con trai anh có trí tuệ vượt trội so với toàn bộ cầu thủ nhí của Wynette cộng lại." Theo Dallie, Teddy là đứa trẻ giỏi nhất thế giới, và anh sẽ không đánh đổi nó lấy toàn bộ lứa vận động viên nhí của nước Mĩ.

"Nói về sân tập," cô mở đầu. "Vì giải PGA championship sắp đến – "

"Lại nữa rồi."

"Anh yêu, em không nói là tuần trước anh có vấn đề với những cây gậy sắt đâu. Anh đã vô địch một giải đấu, nên nó không thể là vấn đề nghiêm trọng. Tuy nhiên, em thiết tưởng anh có thể muốn dành vài giờ ở sân tập sau cuộc phỏng vấn để xem liệu anh có cải thiện chúng thêm chút ít không." Cô liếc sang, trao cho anh cái ánh nhìn dịu dàng ngây thơ song làm sao lừa được anh. "Tất nhiên em không trông đợi anh sẽ thắng giải PGA," cô tiếp tục. "Anh đã thắng hai giải mùa hè vừa rồi, và anh không cần phải thắng mọi giải đấu, nhưng..." Giọng cô nhỏ dần, như thể nhận ra mình nói đã đủ rồi. Quá đủ là khác. Anh phát hiện ra một điều ở Francie là cô sẽ trở nên tham lam vô độ khi động đến các danh hiệu golf.

Cô ngoặt chiếc New Yorker khỏi con đường nhỏ và rẽ vào một làn đường lầm bụi có lẽ chẳng có bóng người qua lại từ thời người da đỏ Apache. Bãi rác cũ ở Wynette ở cách nửa dặm theo chiều ngược lại, nhưng anh không nhắc đến điều đó. Một nửa niềm vui khi ở bên Francie chính là quan sát sự ứng biến của cô.

Cô cắn môi và cau mày. "Bãi rác ở gần đâu đây thôi, song chuyện đó cũng không quan trọng lắm."

Anh khoanh hai tay trước ngực và giả bộ ngủ.

Cô cười thành tiếng. "Em không thể tin Holly Grace lại xuất hiện ở Roustabout tối qua trong chiếc váy bầu – cô ấy mới mang thai có ba tháng. Còn Gerry thì chẳng hề biết lề lối cư xử trong một quán rượu đồng quê. Suốt buổi anh ấy ngồi uống rượu trắng và giảng giải cho Skeet về những điều kỳ diệu của việc sinh con tự nhiên." Francesca rẽ sang một con đường còn mấp mô hơn. "Em cũng không dám chắc là Holly Grace đã làm đúng khi đưa Gerry đến Wynette. Cô ấy muốn Gerry và bố mẹ mình thân thiết với nhau hơn, nhưng bác Winona sợ anh ấy khiếp vía."

Francesca nhìn sang Dallie và thấy anh đang giả vờ ngủ. Cô tự cười một mình. Có khi thế cũng tốt. Dallie vẫn không được bình tĩnh trong vấn đề liên quan đến Gerry Jaffe. Tất nhiên bản thân cô cũng như vậy trong một thời gian. Gerrey lẽ ra không được kéo Teddy vào âm mưu của anh, bất kể con trai cô có nài nỉ được tham gia đến đâu đi nữa. Kể từ vụ việc ở tượng Nữ thần Tự do, cô, Dallie và Holly Grace luôn để mắt canh chừng không cho Gerry ở riêng cùng Teddy quá năm phút.

Cô hãm thắng và cho chiếc New Yorker rẽ vào một con đường mòn kết thúc ở một rặng tuyết tùng ken dày. Hài lòng thấy chỗ này vắng tanh, cô ấn nút hạ kính cửa sổ xuống và tắt máy. Không khí buổi sáng tràn vào mang theo hơi ấm và những hạt bụi nhỏ.

Dallie vẫn ngủ giả vờ, hai tay khoanh lại trên chiếc áo T-shirt xám bạc phếch và chiếc mũ lưỡi trai có hình lá cờ Mĩ che hết mắt. Cô trì hoãn giây phút chạm vào anh một cách thích thú. Bên cạnh tiếng cười đùa, cô và Dallie còn tìm được sự bình lặng bên nhau, một cảm giác gia đình trọn vẹn chỉ có thể đến sau khi đã biết những góc tối nhất của đối phương rồi cùng nhau bước ra ngoài ánh sáng.

Cô vươn tay tháo chiếc mũ rồi thả nó xuống ghế sau. Rồi cô hôn hàng mi đang nhắm của anh, lùa tay vào tóc anh. "Dậy thôi, anh yêu, đến giờ làm việc rồi."

Anh cắn môi dưới của cô. "Em có việc gì hay ho trong đầu không?"

"Ừ -ừm."

Anh luồn tay vào trong chiếc áo trắng chật căng của cô và lần theo từng đốt sống lưng bằng những đầu ngón tay. "Francie, chúng ta có một chiếc giường hoàn hảo ở Wynette và một chiếc khác cách đây hai mươi dăm về phía tây."

"Chiếc thứ hai ở quá xa còn chiếc đầu tiên lại quá đông đúc."

Anh cười. Mới sáng ra Teddy đã đập cửa phòng rồi leo lên giường họ để hỏi ý kiến bố mẹ xem sau này nó nên làm thám tử hay nhà khoa học.

"Những người có gia đình không được làm tình trên xe đâu," anh lại nhắm mắt khi cô trèo vào lòng anh và bắt đầu hôn tai anh.

"Hầu hết những người có gia đình không có một cuộc họp mặt Những người bạn của Thư viện cộng đồng Wynette diễn ra trong một căn phòng còn phòng bên cạnh là nơi cắm trại của một đội quân các cô bé mới lớn," cô đáp.

"Em nói có lí." Anh kéo váy cô lên cao một chút để cô có thể ngồi giạng hai đùi trên chân anh. Xong anh bắt đầu vuốt ve một trong hai cái đùi ấy, lần lên trên. Mắt anh mở choàng.

"Francie Day Beaudine, em không mặc quần lót."

"Vậy hả?" cô gừ gừ bằng cái giọng con nhà giàu chảnh chọe của mình. "Em thật hư quá."

Cô đang cọ bầu ngực vào anh, hôn tai anh, cố ý làm anh phát điên. Anh quyết định đã lâu rồi không cho Miss Fancy Pants thấy ai mới là chủ gia đình. Anh mở cửa xe bước ra, mang theo cô.

"Dallie..." cô phản đối.

Anh vòng tay qua eo cô nhấc cô khỏi mặt đất. Khi anh mang cô tới thùng xe chiếc New Yorker, cô mua vui cho anh bằng cách bắt đầu chống cự, dù anh nghĩ lẽ ra cô có thể làm quyết liệt hơn nếu cô tập trung hơn.

"Em không phải loại phụ nữ để cho anh làm tình sau thùng xe đâu nhé," cô nói bằng giọng kiêu kỳ như nữ hoàng Anh. Song Dallie không tưởng tượng được nữ hoàng Anh sẽ mó máy bàn tay trên quần jeans của anh với phong thái tương tự.

"Em không lừa được anh bằng giọng điệu ấy đâu, ma'am," anh kéo dài giọng. "Anh biết em cuồng nhiệt như con gái Mĩ trong chuyện đó."

Khi cô vừa mở miệng định trả lời, anh chớp ngay thời cơ trao cho cô một nụ hôn khiến cô phải im lặng trong vài phút. Sau đó cô bắt đầu xử lí khóa quần jeans của anh, không tốn mấy công sức – Francie rất tài trong bất cứ việc gì liên quan đến quần áo.

Họ khởi đầu một cách dung tục, với những câu nói có phần sống sượng và những cử chỉ điên cuồng, nhưng rồi tất cả trở nên dịu dàng và ngọt ngào, đúng như cảm xúc họ dành cho nhau. Sau đó, họ nằm dài trên thùng xe, ngay trên tấm chăn satin hồng Porthault mà Francesca vẫn để trong xe phòng trường hợp khẩn cấp.

Họ nhìn vào mắt nhau, không nói một lời, rồi trao nhau một nụ hôn chan chứa tình yêu và sự thấu hiểu, thật khó tin giữa hai người đã từng tồn tại hố sâu ngăn cách.

Dallie cầm lái về Wynette. Khi anh ra đến đường cao tốc, Francesca dựa người vào anh và anh cảm thấy khoan khoái và lười biếng, hài lòng với bản thân vì đã sáng suốt mà cưới Miss Fancy Pants. Đúng lúc đó con Gấu lên tiếng vào một trong những lần xuất hiện ngày càng hiếm hoi của mình.

Có vẻ ngươi đang gặp nguy hiểm thực sự khi biến mình thành thằng ngốc trước người phụ nữ này.

Ông nói đúng đấy. Dallie đáp lại, hôn lên tóc cô.

Thế là con Gấu mỉm cười. Làm tốt lắm, Beaudine.

***

Ở đầu kia của Wynette, Teddy và Skeet ngồi cạnh nhau trên một băng ghế gỗ mỏng, trên đầu họ cây dâu tằm tỏa bóng che cho họ khỏi cái nắng mùa hè. Họ ngồi yên lặng, không ai có nhu cầu nói chuyện. Skeet nhìn xuôi theo bãi cỏ lượn sóng dốc xuống, Teddy uống nốt lon Coke. Nó mặc chiếc quần rằn ri yêu thích thắt lưng trễ hông. Một chiếc cúc KHÔNG VŨ KHÍ HẠT NHÂN chiếm vị trí danh dự giữa chiếc áo T-shirt Aggies.

Teddy nghĩ mùa hè này ở Wynette là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời nó. Ở đây nó có một chiếc xe đạp, thứ nó không thể có ở New York. Nó và bố đã lắp một bộ thu năng lượng mặt trời tinh xảo ở sân sau. Tuy nhiên nó vẫn nhớ mấy đứa bạn và nó tuyệt không ghét ý nghĩ quay về New York trong vài tuần tới. Miss Pearson cho nó điểm A ở đề tài nghiên cứu xã hội về người nhập cư. Cô bảo câu chuyện nó viết về hành trình đến đất nước này của mẹ nó và những chuyện bà gặp phải khi vừa đặt chân đến đây là bài báo cáo thu hoạch xuất sắc nhất cô từng đọc. Và giáo viên năng khiếu năm học sau của nó là một cô giáo xịn nhất trường. Còn có bao nhiêu bảo tàng và địa điểm ở New York mà nó muốn dẫn bố đến nữa.

"Cháu sẵn sàng chưa?" Skeet hỏi, đứng dậy khỏi băng ghế.

"Rồi ạ?" Teddy uống ừng ực nốt lon coke rồi đứng lên ném cái lon rỗng vào thùng rác. "Cháu chẳng hiểu vì sao chúng ta phải bí mật chuyện này," nó làu bàu. "Nếu đây không phải là bí mật lớn, chúng ta đã có thể đến đây thường xuyên hơn."

"Đừng bận tâm," Skeet nói, che mắt nhìn xuống bãi cỏ tới tee đầu tiên. "Chúng ta sẽ nói với bố cháu khi nào bác quyết định sẽ nói với bố cháu."

Teddy thích ra sân tập với Skeet, nên nó không tranh cãi. Nó lấy cây gậy gỗ số ba từ túi gậy golf cũ mà Skeet đã lọc ra cho nó. Sau khi chùi sạch tay vào ống quần, nó đặt quả bóng xuống, thích thú trước sự cân bằng hoàn hảo của quả bóng trên tee gỗ màu đỏ. Nó đứng vào vị trí, nhìn theo đường cỏ dốc xuống green phía xa. Được ngồi ở đó thật thích, dưới ánh nắng lấp lánh. Có thể vì nó là một đứa trẻ thành phố, nhưng nó yêu những sân tập golf. Nó hít nhanh một luồng không khí trong lành, giữ thăng bằng, và vung tay.

Đầu gậy đập vào quả bóng với một cú vụt mạnh đanh giòn.

"Thế nào ạ?" Teddy hỏi, căng mắt nhìn.

"Tầm một trăm tám mươi yard," Skeet nói, cười tủm tỉm. "Ta chưa thấy đứa nhóc nào đánh bóng xa như thế."

Teddy nhăn nhó. "Bác cứ làm quá lên. Cháu không hiểu vì sao bác luôn quan trọng hóa chuyện đó. Đánh bóng golf dễ ợt. Không giống như bắt quả bóng bầu dục hay đánh bóng chày hay thứ gì thực sự khó khác. Bóng golf ai cũng đánh được."

Skeet không nói gì. Ông đang xách túi gậy của Teddy đi xuống đường lăn bóng và cười ha hả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top