Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuông điện thoại reo như không điểm dừng, anh, tay mò mẫm xung quanh tắt đi rồi kéo cô đang nằm vắt vẻo ở thành giường lại:

- Cả đêm đã ôm chặt vậy rồi mà vẫn bò ra được đây...

Younghee mắt nhắm mắt mở nhìn anh xong mặc kệ cho bàn tay kia đỡ vào lòng, miệng cô thì thầm:

- Mấy..giờ rồi..?

- Sáu rưỡi... - Anh kéo chăn lại - Em muốn làm gì?

- Đi..làm... - Cô vẫn trả lời trong giấc mơ

Được lúc lâu anh mới ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt tay cô xuống giường rồi dặn dò:

- Em nhớ dậy thay đồ nghe chưa?

Không một hồi âm, anh đành cúi ghé sát tai cô:

- Younghee, nghe rõ không?

- Ưm~ biết rồi~

Seungcheol xuống tầng chuẩn bị bữa sáng, thật yên bình, từ khi mọi chuyện xảy ra đến giờ anh mới có thể giãn người ra một chút. Tay theo quán tính hất chảo lên, bánh từ trong rơi đúng giữa đĩa. Bữa sáng được bày ra bàn một cách cẩn thận với những quả dâu trang trí trong rất bắt mắt.

Nhưng mà con người kia sao mãi vẫn chưa xuống...anh lại lên phòng ngó vào:

- Younghee à...

Đúng như anh đoán, cô vẫn đang lăn lộn trên giường, cái thân không chút nhúc nhích, mặt úp thẳng vào gối. Seungcheol thở dài, dùng tay vật cô dậy.

Younghee vẫn nhắm mắt, nằm gọn lỏn trong người anh:

- Bỏ em ra...

- Miệng thì cứ khăng khăng nói muốn đi làm mà giờ còn nằm nhõng nhẽo ở đây, em có chịu dậy không?

Younghee ngẩng đầu lên, tay bóp miệng anh, mắt lờ mờ:

- Được rồi, anh nói nhiều quá đấy...y hệt mẹ em...

Seungcheol bật cười //Nếu là mẹ vợ thì có đời mới được nằm trên giường//:

- Dậy thay quần áo đi!

Cô bước xuống giường, chân bước vắt chéo vào nhau, suýt thì ngã lăn ra sàn nhưng may mà tay vớ được tủ quần áo, anh ngồi trên giường theo dõi //Không biết khi nào mới xong mất// liền đứng dậy, lập tức bế cô lên, Younghee mở tròn mắt:

- Làm gì vậy? Em tự đi được!!!

Seungcheol đặt cô vào phòng tăm rồi đóng cửa, tiện tay ra ngoài lựa một bộ đồ, nhìn ra thì toàn đồ trắng đen, hoặc có cả vest cho nữ, bộ váy hồi đầu anh mua chắc cũng để mốc ra đấy, quay đi quay lại thì nhớ bộ đồ trước kia từng mua mà chưa tặng ai ở cuối tủ liền mở ra. Trong túi gồm chiếc áo trắng có ren xung quanh ống tay rộng kèm với chân váy xanh dậm có hai đai vắt qua người:

Xong anh gõ cửa, cô quay ra:

- Hửm?

- Đồ của em đây...

- Cái này, ở đâu ra, em làm gì mua váy!?

Seungcheol dúi rồi đẩy cô vào:

- Mặc đi, đừng có hỏi!!!

Một lúc sau, Younghee đi ra, tóc búi lên gọn gàng, cô ngắm nhía xung quanh:

- Cũng không tệ...

Anh mỉm cười rạng rỡ:

- Rất hợp với em, tan làm chúng ta đi mua thêm đồ được chứ?

- Tùy anh...

Bữa sáng được giải quyết một cách chóng vánh, trên xe cũng bao trùm một bầu không khí lạ lẫm, lần đầu tiên cô ngồi cạnh anh trong tư cách bạn gái, mắt đưa qua lại, tay để đâu cũng thấy vướng, thấy thừa.

Seungcheol mặt khác rất thoải mái, anh vừa lái xe vừa ngắm nghía người ngồi cạnh mỗi lúc đèn đỏ, hay tắc đường, thỉnh thoảng nhéo má cô một chút khiến người ta cáu tiết cả lên ngay buổi sáng đầu ngày, anh chỉ cười rồi hứa non thề biển để người ta khỏi càu nhàu nữa.

Đến công ty, cô bước ra khỏi thang máy:

- Giờ trưa gặp sau!

- Ưm...

Younghee cầm điện thoại lên, bước về phía văn phòng cũ:

- Mansae, có chuyện gì?

"- Em không biết sẽ là tin dữ hay lành nữa, dù sao chị cũng nên nghe!"

- HẢ?? Hôm qua Boram được cho vào toà cao tầng!??

"- Vâng, lúc ra mặt chị ấy đột nhiên biến sắc đến giờ vẫn chưa thể ổn định..."

Younghee đặt túi lên bàn rồi ngồi xuống, việc này có tính trước nhưng quá nguy hiểm khi để một đứa bé vào đấy:

- Chuyển máy hộ chị!

" - Vâng..."

- Boram! Em có thể bình tĩnh và kể cho chị nghe những thứ xảy ra trong đó được không?

Giọng cô bé run lên từng đợt, rốt cuộc trong toà nhà quái quỉ ấy đã chứa thứ gì??

" - Đầu tiên, em thấy hành loạt bình chứa hình trụ xếp theo hàng...có loại nước xanh lục bên trong cùng với những phôi thai được tầm 5-6 tháng...sau đó là...mùi hôi bốc lên..bên cạnh có một phòng lớn với hàng trăm thân người, em...đoán đấy có thể là thí nghiệm lỗi..!"

- Bỉ ổi... - Cô nghiến răng - Còn gì nữa?

"- Ở tầng cao nhất, nhân lúc mọi người chú ý đến tiến trình tham gia tạo phôi em đã lén lút đi tới một căn phòng ghi "CẤM VÀO" màu đỏ, và em thấy..."

- Thấy..

" - Thấy chị! Một người hoàn toàn giống chị không tì vết nằm trong bể nước với ống thở và vài thứ dây dợ khác nhau!"

- Thấy...chị...trong bể nước sao!???...làm thế nào mà...

" - Em không biết, đấy chính là thứ khiến em phải đứng khựng lại...chị có thể suy nghĩ và cho ý kiến được không?.."

- Hiện tại hai đứa đang làm rất tốt! Hãy tiếp tục giữ tình hình như vậy cho đến khi chị về, rõ chưa? Chúng ta nói chuyện sau!

"- Vâng!"

Younghee một lần nữa bị choáng ngợp bởi thứ hắn tạo ra, cô lập tức chở lên phòng Chủ Tịch, anh nghe xong chuyện liền cau mày:

- Em chắc chứ?

- Hoàn toàn 100%!!

- Hắn, tạo ra một phiên bản khác của em!! Tên khốn nạn..!

Cô đứng ngồi không yên, Seungcheol gõ tay lên bàn xong nhếch mép:

- Sao không đi hỏi hắn luôn nhỉ?

- Ý anh là...

- Trước khi hắn nói rằng em đang ở đây!

Thứ anh nói chắc hẳn là nội gián, Younghee cắn môi sau cũng cầm điện thoại lên:

- Soonyoung! Cậu đang ở đâu? Lên phòng Chủ Tịch được không?

Hoshi có mặt sau đúng 3 phút, bầu không khí ngột ngạt không khó gì để nhận ra, mắt anh sắc bén quan sát mọi thứ:

- Tiểu thư cho gọi có việc gì?

Younghee nghiêng đầu:

- Anh đâu nhất thiết phải gọi tôi là "tiểu thư", thư kí Kwon, à không, phải là công tử họ Kwon chứ!

Seungcheol ngồi trên bàn tay đan vào nhau, mắt như có ánh lửa:

- Việc tôi không nhận ra cậu có trong dòng họ cũng khá dễ hiểu khi cậu là con trai riêng của người cha, chắc hẳn tên đó đã giấu kín thân phận cũng như cho con trai riêng quản lý một vài cổ phần lớn trong công ty gia đình! Trí tuệ cũng không phải tầm thường nên rất được sủng ái!

- Các người nhận ra từ bao giờ?- Hoshi ranh mãnh mỉm cười

Younghee mặt lạnh băng, ánh mắt khác hẳn thường ngày:

- Từ khi anh gợi ý Seungcheol có thể phá mã tường lửa, tên này giấu bí mật rất kĩ, hoàn toàn không thể bị nhận ra bởi một thư kí mới vào, hơn nữa anh còn có thể gắn thiết bị vào bông tai của tôi mà không bị phát hiện, sao anh biết ở đấy có tường sóng? Dù sao những suy luận đầu cũng không thể kết luận được cho đến khi việc đưa Jun vào và bị phát hiện như mất một quân bài mạnh, anh lại không ý kiến và phản đối như thường ngày, có đúng không?

Hoshi ngồi vắt chân lên ghế, tay nâng tách trà:

- Là do lần này tôi không cẩn thận, để tiểu thư và thiếu gia phát hiện cũng có chút đau lòng, vậy hai người muốn làm gì? Thủ tiêu tôi hay là, lợi dụng tiếp?

Seungcheol nghiến răng, anh cố kìm cơn giận, liếc cô xong quay lại:

- Trước hết cậu sẽ phải thành thật trả lời một vài câu hỏi

Hoshi giật mình nhìn tách trà rồi giãn cơ mặt:

- Có vẻ tôi sẽ không cần gồng mình lên để nghĩ cách lừa hai người, lấy từ phòng thí nghiệm à?

Younghee gật gật đầu:

- Trước hết, động cơ của anh là gì? Tại sao lại hợp tác với hắn?

- Một lý do - Hoshi giơ ngón
trỏ lên - Là vì em!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top