Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Một lý do! Là vì em.

Younghee bật cười lớn, mang cái nhìn lạnh lẽo hướng về anh:

- Vì tôi!?

- Tôi yêu em! - Hoshi nghiêng đầu - Chỉ tại ông già cấm tiếp xúc với người ngoài nên tôi chưa thể gặp em sớm, nếu không Chủ Tịch cũng chả có cơ hội!

Seungcheol liếc cô, máu anh như đang sôi lên trong đầu, Younghee ho một cái lấy lại tinh thần:

- Tiếp, Thoả thuận giữa hai người?

- Thứ nhất, hắn sẽ giúp tôi có được em bằng cách nhanh nhất, thứ hai tôi sẽ phải giữ em ở trong đó đúng 5 tháng, thứ ba nếu thoả thuận bị huỷ hắn sẽ xử lý em không thương tiếc! Đó là lý do tôi không thể nào báo lại được việc em về đây!

Cô ghi lại mọi thứ miệng lẩm nhẩm:

- Cũng khá đơn giản, thế còn giới hạn riêng tư, Iyusha có tiết lộ gì thêm không?

Hoshi cho tay lên cằm ngẫm nghĩ rồi bỗng quay ra:

- À, hắn có nhắc tới các dị bản của con người! Hắn nói đấy là mục tiêu lớn nhất!

Seungcheol nhìn anh gật đầu:

- Không sai và người anh đang theo đuổi sắp thành mẫu vật rồi đấy!

Hoshi khoanh chân lên ghế nhìn cô như muốn nghe câu trả lời, Younghee không nói chỉ tiếp tục hỏi:

- Cuối cùng, anh định về phe nào?

- Tôi đương nhiên tính trước việc này, nếu đã bị phát hiện thì sẽ về phe Chủ Tịch đây!!

Cô gập sổ lại:

- Rất tốt, đúng như tôi mong đợi, anh có thể rời đi nhưng từ giờ cho đến lúc mọi việc suôn sẻ, anh vẫn đứng trên danh nghĩa thư kí của tôi để làm việc!

- Kèm thêm danh nghĩa bạn trai tương lai được không? - Anh cười

- Không!! - Seungcheol lườm nguýt, có vẻ người này cũng sắp tới giới hạn của việc kiên nhẫn, chờ Hoshi thảnh thơi ra ngoài mới vẫy cô lại, Younghee nhanh chóng về trạng thái bình thường nhìn anh:

- Sao? Em còn việc...

- Em....có thích Hoshi không?

- Này!! - Cô đánh vào vai anh - Anh nghĩ em là thể loại người gì vậy? Lẳng lơ à?

Seungcheol vẫn hậm hực, anh chả có vẻ gì là muốn nghe cô.

Younghee lại gần, ôm sau lưng anh nhẹ nhàng:

- Nghe này, đừng lo được không? Chẳng phải tối qua em đã nói bọn mình đang hẹn hò sao! Em cũng không thể ở đây lâu, vậy nên việc có niềm tin là cần thiết!

- Chứng minh đi! - Seungcheol quay lại - Mọi thứ phải có căn cứ, chứng minh việc em vừa nói!

Cô bặm môi lại, má ửng hồng, giọng trở nên lí nhí:

- Nhưng mà...đang ở công ty...

- Không biết - Anh phồng má - Kệ! Dù có ở ngoài hay đâu em cũng phải làm!!

- Sao anh cứ cho mình cái quyền tự quyết định thế??

Seungcheol quả quyết gỡ tay cô ra, bước lại gần bàn làm việc nghiêng đầu:

- Em về phòng đi!

Younghee thở dài, cô đứng dậy không chút lưu luyến mà bước tới cửa, anh mắt liếc liếc, lòng cứ như nồi nước sôi, chờ cho cô ra khỏi liền đứng dậy, mở cửa ra, mắt đượm buồn:

- Đi thật à...

- Bên này!

Anh quay sang nới phát ra giọng nói chưa kịp xác định là ai thì hai môi chạm nhau chỉ trong đúng ba giây, cô bóp má anh:

- Đủ chưa?

Seungcheol theo quán tính gật gật, anh gần như bị đánh bại nhanh hơn cả buổi tối hôm qua, người ta đã vào thang máy từ lúc nào mà anh vẫn còn ngơ ra, tay lướt qua môi, chân chầm chậm bước về lại bàn:

- Min Younghee thật đáng sợ!

Buổi trưa vì công việc tăng đột biến mà cả hai như bị nhốt trong phòng, tài liệu liên tục được gửi tới, các buổi họp dày đặc kéo dài đến tối muộn, việc chỉ vơi khi nhân viên lần lượt rời đi, Hoshi vẫn ngoan ngoãn soạn đồ, lên lịch như thường ngày, nhưng cứ mỗi lần để lọt vào ánh mắt của cô thì anh có cảm giác như thần chết đang cầm lưỡi hái tử thần sẵn sàng chém bất cứ lúc nào khi có cơ hội. Miệng chỉ dám cười méo, nộp hợp đồng mà như đi đánh trận:

- Tiểu thư tài..(liệu)..

- Để cạnh! - Cô cụt lủn, có vẻ giờ chả ưa anh chút nào

- Vâng..à còn vài đơn..(hàng)..

- Gửi phòng chuyên môn!

- Dạ nhưng còn chữ k..(ký)

- Lấy dấu mà dập!

Younghee không ngẩng mặt lên lúc nào đủ để biết cô muốn anh rời đi ngay lập tức, Hoshi thì khác, anh cố câu giờ để ở lại, không khí ngột ngạt không hợp với con người cởi mở của anh:

- Tiểu thư! Em phải hiểu cho tôi...không thể đặt vào trường hợp của tôi được sao?

Cô đập bút xuống bàn, răng nghiến mạnh:

- Anh không tự tin vào bản thân mình? Sao không cạnh tranh công bằng? Anh nghĩ thuốc của hắn có tác dụng đến bao giờ? 1 tuần? 1 tháng? Rồi hắn sẽ bóc lột anh cả đời chỉ để chuốc loại thuốc tâm lý đấy vào người tôi? Anh phải hiểu mọi chuyện thành ra thế này là một tay anh làm ra! Chịu trách nghiệm đi!

Hoshi gõ tay lên bàn, mắt trùng xuống:

- Bọn mình giống nhau mà, em và tôi đều biết cái cảm giác bị nhốt và mỗi ngày được người giúp việc đưa cơm qua cửa sổ, nhưng em được thả ra sớm hơn, còn tôi, chỉ ở trong một căn phòng đúng 18 năm, tiền có cũng không tiêu được, người đàn ông ấy chỉ coi tôi là thứ để lợi dụng! Tôi sống trên lời nói của người khác! Tôi không có lập trường vững chắc như hôn thê của em, tôi không thể tự tin với những gì mình có! Liệu em có thích tôi? Vậy trong trường hợp đấy em sẽ làm gì Min Younghee?

Cô nhìn anh, đồng tử không nguyên một chỗ, hai người họ quả rất giống nhau, nhưng tuổi thơ của anh tệ hơn cô, cô chỉ là bị nhốt trong vài năm để che giấu thân phận còn anh sẽ phải che giấu con người mình không chỉ 18 năm mà thậm chí là cả đời. Hoshi ngồi gục xuống thảm, tay vò đầu:

- Xin lỗi vì lớn tiếng với em, dù tôi biết em không thích bị mắng mà vẫn...

- Đứng lên đi - Cô đưa tay cho anh - Tôi hiểu anh đang nghĩ gì, vậy, liệu anh có muốn...về ở cũng tôi với Seungcheol không!?

———————

- HẢ!?????? EM ĐÃ LÀM GÌ?? - Seungcheol uất ức nhìn cô - Cho hắn về ở với bọn mình á!?

Younghee gật cái nhẹ:

- Dù sao một phần là dễ quản lý, ngoài ra giờ tâm trạng Soonyoung cũng không tốt, em nói rồi, em không thể ở đây lâu, có anh theo sát mọi thứ sẽ nắm chặt trong tầm tay chúng ta!

Hoshi đứng sau mỉm cười đắc chí:

- Đúng Chủ Tịch à, đôi bên cùng vui thì năng suất mới lớn và hiệu quả, dù sao anh với tôi nên "cạnh tranh công bằng"  như lời "tình yêu" của chúng ta nói!

Seungcheol kéo áo Hoshi lên:

- Cái gì mà "cạnh tranh công bằng" với cả "tình yêu"!? Nói trước, Younghee là của tôi, cậu không có cửa!

- Hai người chưa cưới nhau tức là tôi vẫn còn cơ hội, nhỉ?

Anh cầm tay cô lên:

- Đi!

- Đi đâu!??

- Đăng ký kết hôn!

Younghee lắc đầu lia lịa:

- Em không muốn!!! Bỏ ra đi!!
...

Hoshi vui vẻ nhìn cảnh tượng trước mắt, tay anh chắp lại:

- Giờ mọi thứ mới trở nên thú vị!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top