Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đây là một câu chuyện rất hạnh phúc của 1 cặp AO. Không có drama, không cẩu huyết. Đơn giản chỉ là câu chuyện về cuộc sống hàng ngày, gặp gỡ, tán tỉnh yêu thương nhau, cùng nhau nuôi dạy bảo bối nhỏ.

O: Omega: có khả năng sinh em bé.

A và O nếu có độ phù hợp tin tức tố cao sẽ xuất hiện dấu hiệu ở ngay lườn eo. Dấu ấn là bông hồng.

Vì thể loại AO nên sẽ có H, rất nhiều H.

#1

Hạ Thiên lần đầu gặp Quan Sơn là vào năm cả hai mười bốn tuổi, khi ấy cả hai vẫn còn chưa phân hóa giới tính thành dạng phổ biến gì. Không giống như những bạn bè đồng lứa, Hạ Thiên luôn tỏ ra là một Alpha vô cũng mạnh mẽ, thiên tính đó ăn sâu vào máu giống như dòng máu họ Hạ vốn được quy định sẵn là người lãnh đạo.

Lúc đó, anh luôn nghĩ Quan Sơn có thể là Alpha do tính cách mãnh mẽ và cũng hay đi đánh nhau cùng khuôn mặt thù hằn cả thế giới ấy. Nhưng cũng có thể là Omega vì thiên bẩm nấu ăn trời phú cùng tính cách ấm áp, biết chăm sóc người khác. Ồ, biết đâu có thể là Beta cũng nên. Cuối cùng thì anh cũng không thể đoán được, cậu sẽ thuộc nhóm nào vì anh đã rời khỏi nội địa để đi du học khi vừa bước vào học lớp 11.

Từ khi rời đi đến khi trở về, thời gian đã là mười năm sau.

#2

Hạ Thiên không tin anh sẽ gặp lại cậu giữa một cuộc chiến. Khi đó cậu đang chật vật bị vây quanh một đám alpha hung hãn, bên vệ đường là một Omega đang run rẩy. Anh nhận ra mái tóc màu đỏ rực rỡ ấy không lẫn đi đâu được. Không nói hai lời, anh cũng lao vào trận chiến mà có thể nó bắt đầu từ một lý do ấu trĩ nào đó. Nhưng, anh mặc kệ chỉ cần là cậu, thì kể cả khi đó anh 50 tuổi anh cũng lao vô cuộc chiến bất kể đúng sai.

Anh phát hiện ra, bản năng luôn luôn muốn bảo vệ cậu từ khi mình còn là chàng thanh niên chưa trưởng thành.

Mười lăm phút trôi qua, hiện trường lộn xộn mới được giải quyết.

Khi hai người chân chính đối mặt nhau, Hạ Thiên thấy có chút bối rối trong ánh mắt trong vắt ấy. Nhưng, rất nhanh sau đó, họ lại bị thu hút bởi cô gái Omega đang phát tình. Mùi hương hấp dẫn quanh quẩn khắp trong không khí, tiếng rên nhẹ của cô gái nhỏ khiến cho cả hai đều hướng về phía ấy.

Omega phát tình.

Mùi tin tức tố ngọt ngào sẽ câu dẫn gần như tất cả các alpha đang có mặt tại hiện trường.

Quan Sơn sau phút bất ngờ liền tiến lại gần cô gái.

Hạ Thiên trợn mắt nhìn hành động của cậu, nội tâm trở nên bất an khiến cho luồng tin tức tố anh phát ra có chút xao động.

Quan Sơn là một Alpha.

Và, đang bị hấp dẫn bởi kì phát tình của một cô gái – người mà cả hai vừa chiến đấu với một đám alpha.

Hạ Thiên cả người trở nên cứng đờ, chân tay trở nên không cử động được khi nhìn cậu tiến gần hơn về phía cô. Anh muốn giữ cậu lại nhưng mọi thứ không nghe theo ý của anh.

Quan Sơn bước lại gần cô gái, sau khi lấy áo khoác của mình trùm lên người cô tiếp đó vội vàng tìm thuốc ức chế trong túi của cô, rồi nhẹ nhàng giữ lấy đôi tay trắng mềm đó chích cho cô một liều thuốc. Đôi tay cô vươn lên giữ chặt lấy cậu đôi mắt long lanh. Cậu cũng chỉ giữ lấy cô chứ không hề có thêm động tác thân mật nào thêm nữa.

Một lúc sau, khi thuốc đã có tác dụng cô mới vội vàng gọi điện thoại nhờ người nhà đến đón.

Mọi việc ổn thỏa cũng chiếm hết hơn một giờ, Hạ Thiên bây giờ mới chú ý đến những vết thương xuất hiện trên khuôn mặt cậu. Anh bắt lấy tay cậu, không nói hai lời kéo cậu đi về phía căn hộ của mình.

Hạ Thiên hơi nhăn mặt vì mũi tin tức tố ngọt ngào đang bám riết trên người cậu.

Quan Sơn sau phút dãy dụa, cuối cũng vẫn ngoan ngoãn đi theo anh.

#3

Hạ Thiên nhìn Quan Sơn lọt thỏm trong bộ quần áo rộng thùng thình của mình, khuôn mặt không giấu được vẻ tươi cười. Cảm giác giống như trước đây lại ùa về.

Khi Quan Sơn chân chính ngồi trên chiếc ghế sofa rộng rãi, cậu mới dám đưa mắt đánh giá một vòng quanh căn hộ. A, có sức sống hơn hồi cấp 3 rồi.

Hạ Thiên cầm một chai nước sát trùng trên tay, ra hiệu cho cậu ngồi yên để anh thực hiện biện pháp sơ cứu vết thương, Quan Sơn ồn ào một lúc rồi vẫn là ngồi yên.

"Cậu vẫn không thay đổi, rảnh rỗi là đi gây chuyện khắp nơi."

Quan Sơn bĩu môi một cái rồi cũng không vừa đáp trả lại.

"Bố đây là thấy chuyện bất bình nên mới ra tay"

Ai rảnh mà đi gây chuyện.

"Vâng vâng, Mạc Mạc là siêu anh hùng"

Hạ Thiên bất ngờ cười khúc khích, sau đó tay cố ý dí mạnh vào vết thương làm cậu la lên một tiếng, miệng không ngừng chửi thề vài câu.

Cuối cùng, cậu ngồi yên để anh xử lý hết vết thương, khi đôi tay anh chạm vào tuyến thể trên cổ cậu, ngón trỏ anh vô thức miết nhẹ vào chỗ đó. Nếu cậu là Omega, chẳng phải...chỗ này sẽ được đánh dáu mãi mãi. Hạ Thiên cố kìm cảm giác muốn để dấu răng lên chỗ trắng mịn ấy, muốn cắn mạnh muốn vĩnh viễn để người này thuộc về cậu.

Quan Sơn cảm nhận được một luồng khí nóng bỏng đang vây quanh tuyến thể của mình, cơ thể cậu bắt đầu có chút xao động. Tin tức tố vốn đang ngủ yên, đang rục rịch giống con quái thú đang muốn tỉnh dậy, nuốt chửng lấy cậu. Quan Sơn bấm móng tay sau vào long, cố gắng kìm chế lại con quái vật đó. Cậu không muốn, tám năm mới gặp lại, ngay một phút đã vì anh mà mất khống chế.

Quan Sơn lấy chân dậm lên bàn chân anh một cái, đôi mày cau xuống thêm sâu sắc.

"Này, ở nước ngoài không học môn sinh lý sao?"

Hạ Thiên bừng tỉnh nhìn con cáo nhỏ đang xù long lên rồi cười, cả hai không nói thêm lời nào. Cảm giác giống như bạn cũ lâu ngày gặp lại, nhưng cũng giống như đã quen thuộc lắm rồi.

Khi Quan Sơn đang đứng xỏ dày trước cửa. Hạ Thiên lười biếng dựa người vào tủ giày.

"Thực sự không cần tôi đưa về sao?"

Quan Sơn kiên định lắc đầu.

"Tiểu Mạc, lớn thật rồi"

Quan Sơn vẫn không lay chuyển trước cái mè nheo đã thành thương hiệu của Hạ Thiên. Cậu mở cửa bước ra ngoài, đưa tay lên vẫy chào người bạn của mình, chuẩn bị rời đi.

"Mạc Mạc, cậu là alpha sao?"

Hạ Thiên không kìm được câu hỏi đã xoáy sâu và gặm nhấp tim gan anh ngay khi nhìn thấy cậu. Anh thấy cậu dừng lại một chút rồi hơi mỉm cười và rời đi.

Khi cánh cửa đóng lại trước mặt, Hạ Thiên vẫn có cảm giác như nghe được mùi cam quýt ngọt ngào lan tỏa trong không khí.

#4

Hạ Thiên vừa về nước đã trực tiếp đến tiếp nhận công ty nhà họ Hạ. Công việc vốn dĩ không hề ít, đa số thời gian anh đều dành cho công việc. Rời khỏi nhà từ sáng sớm, đến tối mịt mới về nhà. Hàng ngày, anh tiếp xúc với quá nhiều người từ Alpha mạnh mẽ, đến Beta điềm tĩnh và Omega ngọt ngào. Nhưng hình như vẫn chưa ai để anh phải bận tâm đến.

Gần ba mươi tuổi, đẹp trai, sự nghiệp đồ sộ, anh luôn là mục tiêu của không biết bao nhiêu đối tượng muốn kết hôn.

Tuy nhiên, anh vẫn chưa tìm ra người có dấu hiệu kết nối với mình. Hàng ngày, nhìn thân hình trước gương anh thầm cảm ơn vì nụ hồng vẫn chưa xuất hiện ở lườn eo của mình. Anh vẫn là muốn chờ một người.

Tuy nhiên, người ấy là alpha thì nụ hồng này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở đây.

Sáng này, Hạ Thiên đến công ty sớm hơn so với thường ngày. Bình thường, anh vẫn luôn nhờ trợ lý mua café nhưng hôm nay, anh vẫn là muốn tìm một góc quán nào đó ngồi một chút tận hưởng phố phường buổi sớm.

Mùa đông, khói sương vẫn còn lãng vãng trong không khí.

Khung cảnh mờ mờ, ảo ảo khiến anh thấy hơi lạnh.

Ngay bên cạnh tòa nhà công ty có một quán café, là thương hiệu trợ lý hay mua cho anh. Quán trang trí trong thanh lịch, trang trọng mà vô cùng ấm áp. Nghe các cô gái trong công ty xì xào, bánh ngọt ở đây rất ngon, một số món cơm buổi trưa cũng vậy. Đặc biệt, chủ quán là những mĩ nam vô cùng xinh đẹp. Hạ Thiên cũng muốn thử xem sao.

Khi cánh cửa vừa mở ra, anh nhìn thấy một mái tóc vàng đang lải nhải điều gì đó, giọng nói vô cùng quen thuộc. Hạ Thiên nhìn về phía ấy, khi bốn mắt nhìn nhau mấy phút sau, Hạ Thiên cảm nhận có một mái tóc màu vàng dụi dụi vào lồng ngực mình, kèm theo đó là tiếng hét vang trời của mỹ nam. Cũng may khi đó, quán vẫn chưa có khách.

"Hà Thiên, cậu về rồi"

Tiếng hét của tóc vàng khiến Quan Sơn giật mình, cậu quay ra thì nhìn thấy một màn như vậy, khiến cậu hơi muốn cười. Kẹo cao su Kiến Nhất, bắt đầu dính người. Trời ạ, Kiến Nhất có biết mình là một Omega không vậy? Hạ Thiên là alpha đó.

Hạ Thiên chỉ kịp nhìn thấy mái tóc đỏ đang đứng trong quầy hang, chưa kịp nói gì thì đã bị Kiến Nhất quấn lấy. Mãi đến khi, quán đông khách hơn rồi vẫn chưa thể nói với Quan Sơn được câu nào.

#5

Hạ Thiên nhìn hai người bạn đang vây quanh chiếc bàn ở giữa phòng khách, tiếng Kiến Nhất và Chinh Hy đang ồn ào giữa trận chiến, ở trong bếp cậu bé tóc đỏ đang loay hoay nấu mấy món ăn. Cảm giác thời niên thiếu lại ùa về, khiến anh thấy ấm áp. Bao nhiêu năm ở nước ngoài, anh luôn ao ước được sống như thế này một lần nữa.

"Để tớ giúp cậu"

Hạ Thiên đưa tay đón lấy rổ rau Quan Sơn đang cầm, Cậu liếc mắt nhìn anh có vẻ không tin nhưng vẫn để anh giúp. Hạ Thiên hỏi cậu cách nhặt rau, sau đó tự mình thực hiện.

Quan Sơn đang khuấy nồi bò hầm trên bếp, mùi quế hồi thơm lừng làm cho không khí trong nhà giống hương vị của "nhà" hơn.

Hạ Thiên nhìn chiếc gáy trắng nõn của cậu, cố kìm nén cảm giác muốn chạm vào đó, muốn gặm nó. Hạ Thiên đưa rổ rau vào chậu nước, xả nước xuống. Đôi tay anh cố ý vòng ngang người cậu, giam người cậu vào trong vòng tay anh.

"Thơm quá, mùi vị vẫn không thay đổi"

Quan Sơn không biết anh đang khen cái gì, chỉ cảm giác được hơi thở của anh đang vương víu trên cần cổ cậu, mũi anh hơi cọ vào tuyển thể của cậu. Trong khoang mũi vương víu chút hương cam quýt ngọt ngào.

Quan Sơn cứng đờ đôi tay, chiếc môi muốn rơi xuống nhưng cậu nhanh chóng giữ chặt nó lại khi thấy anh lùi ra xa, tiếp tục phụ cậu lấy chén bát.

Khi cả bốn đã thưởng thức hết đồ ăn, cũng đã uống một vài chén, Kiến Nhất bắt đầu lải nhải đủ thứ chuyện. Quan Sơn vẫn im lặng, ít nói như trước.

Hạ Thiên lắng nghe câu chuyện của Kiến Nhất, lờ mờ biết được Kiến Nhất đã phân hóa thành Omega và mở chung quán café với Quan Sơn. Alpha Chính Hy đã thành một bác sỹ.

Mười năm, mọi thứ đã thay đổi chỉ có tình bạn của bọn họ vẫn vậy.

Đêm đã khuya, Hạ Thiên đưa Quan Sơn về đến dưới căn hộ của cậu. Suốt cả quãng đường vẫn là im lặng như vậy, cả hai không nói gì chỉ đơn giản là tận hưởng cảm giác được ở bên nhau.

Khi Hạ Thiên luyến lưu nói lời tạm biệt, Quan Sơn đã nhanh chóng quấn chiếc khăn màu đỏ lên cổ anh rồi mới rời đi.

Hạ Thiên ôm chiếc khăn có vị cam quýt trở về nhà, một đêm không mộng mị.

#6

Ngày trôi qua, Hạ Thiên bắt đầu tạo thói quen ngày ba bữa tự mình đến quán của Quan Sơn để uống café và ăn luôn ba bữa cơm. Quan Sơn cũng đã quen với giờ giấc và khẩu vị của anh, cho nên không bao giờ bắt anh phải đợi lâu.

Đôi khi, anh bắt gặp cậu nhìn về phía anh giữa giờ cao điểm khách đông ánh mắt trong veo có chút tia sáng lên. Anh chính thức lạc vào đôi mắt ấy, và say hoay không muốn thoát ra.

#7

Hạ Thiên phải đi công tác một tuần.

Anh tự nhiên hình thành thói quen nhắn tin cho Quan Sơn.

Không có gì nhiều, chỉ đơn giản như hai người bạn chia sẻ thông tin cho nhau. Đôi khi chỉ là lời chúc ngủ ngon, hay chào buổi sáng thôi nhưng cảm giác có người để nhớ đến thật sự rất khác lạ.

#8

Hạ Thiên theo thói quen bước vào quán café từ sáng sớm, nhưng tìm mãi vẫn không nhìn thấy mái tóc đỏ quen thuộc đâu. Chắc anh đến sớm quá rồi, chưa kịp tìm chỗ ngồi đã thấy Kiến Nhất vừa nghe điện thoại, tay vừa cầm túi xách chuẩn bị rời đi. Anh nhìn thấy chiếc túi rất quen mắt, liền chặn chàng trai tóc vàng lại. Kiến Nhất nhìn thấy Hạ Thiên, cảm giác giống như nắng hạn gặp mưa rào.

"Đưa cái này đến căn hộ của tóc đỏ đ..."

Kiến Nhất chưa nói hết câu, đã thấy Hạ Thiên đi ra đến cửa. Cậu nhìn theo rồi nở nụ cười vô cùng gian xảo.

Hạ Thiên cầm chiếc túi trong tay, cảm giác giống như cầm một tảng đá. Quan Sơn đã xảy ra chuyện gì? Mà mới sáng sớm đã tìm Kiến Nhất.

Tài xế cảm nhận được tin tức tố hơi xao động nên nhẹ nhàng hắng giọng, Hạ Thiên cố gắng thu tin tức lại để đảm bảo an toàn cho cả hai người.

Khi cánh cửa mở ra, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến anh muốn ngưng thở. Quan Sơn với khuôn mặt đỏ bừng, cả căn phòng ngập tràn trong mùi cam quýt. Mùi thơm vừa ngọt ngào, vừa quyến rũ, khiến anh chỉ muốn say mê vào trong đó.

"Thiên...sa...o" Quan Sơn run rẩy không nói ra tiếng, trong đầu cậu mơ mơ, hồ hồ. Cơn phát tình khiến cậu toàn thân run rẩy, cậu không thể đứng vững trước mặt anh, thân thể cậu ngã vào vòng tay anh.

Anh bị mùi cam quýt xông lên tận não, khiến cho không thể suy nghĩ thêm được nữa. Người trong ngực anh mềm nhũn, nóng hổi, mồ hôi hòa quyện với mật ngọt quết vào vòng tay anh, khiến lồng ngực anh cũng run rẩy theo.

"Thuốc ..." Quan Sơn sử dụng giọng nói yếu ớt, đôi mắt lóng lánh nước nhìn Hạ Thiên giống như con thỏ nhỏ đang muốn cầu xin điều gì. Hạ Thiên triệt để gục ngã trước ánh mắt đó, tin tức tố mùi rượu vang sâu đậm giống như con thú đói đã xổ chuồng muốn vồ ra bắt lấy, bao bọc mùi hương cam quýt ngọt ngào kia. Hạ Thiên cố gắng cắn chặt khớp hàm để kìm tin tức tố lại, anh tự nhủ với bản thân đó là nhóc Mạc, không được làm tổn thương đến em ấy.

Tuy nhiên, chỉ cắn bên trong má thôi chưa đủ, tin tức tố trong veo của cậu đang sôi sục lên, anh cảm nhận được sự yếu ớt, dựa dẫm cũng với chút kiềm chế của tin tức mùi cam quýt đang xáo trộn trong không khí. Anh biết Quan Sơn cũng đang đấu tranh để chiến thắng bản năng của một omega, cậu là không muốn bị tin tức tố khuất phục. Hạ Thiên cảm thấy cánh tay bị cấu mạnh, Quan Sơn toàn thân nóng bừng đang dựa hết vào người anh, chút lí trí còn sót lại làm cho cậu tưởng tay anh là tay mình mà bấu víu vào.

Trong không khí, mùi rượu vang nồng đậm đang va chạm vào mùi cam quýt, rượu vang muốn ngâm luôn cả quả cam vào sâu tận đáy, rồi nhẹ nhẹ, nhàng nhàng thấm vào tận sâu trong từng múi thịt của nó, làm biến đổi nó, làm cho nó trở thành là một hình dáng khác với ban đầu. Hình dáng mà chỉ mỗi rượu vang biết và tận hưởng.

Bên ngoài, Hạ Thiên và Quan Sơn vẫn đang cố gắng đấu tranh với bản năng của mình. Cả hai vẫn đứng yên trong tư thế toàn thân cậu mềm nhũn trong vòng tay anh.

"Thiên..."

Một tiếng kêu yếu ớt đó, đánh vào toàn thân anh, máu trong người anh chảy rần rần về đại não rồi từ đó phân phối đi khắp nơi trong cơ thể, đâu đâu cũng chỉ có một chữ "Thiên", anh cảm thấy nơi lườn eo đau nhói, có cái gì đó đang xé toạc da thịt ở đó, có cái gì đó đang muốn chồi lên, muốn xuất hiện. Cảm giác như có một cái gì đó bắt đầu hiện hữu, để cho anh biết anh đã thuộc về một người.

Hạ Thiên đỡ Quan Sơn cả hai cùng ngồi xuống, lưng anh tựa vào tường để cho cậu dựa vào vai. Một tay vòng ngang eo, một tay đang lần tìm khóa kéo của túi xách cậu. Mũi cậu hít thở trên cổ anh, mùi hương rượu vang ngầy ngật khiến cậu mê say. Omega khi phát tình đa số đều mất đi lí trí, chỉ để bản năng dẫn dắt. Cậu dù có mạnh mẽ vẫn không là ngoại lệ, cậu hít lấy nguồn tin tức tố gâp nghiện đó, mũi vùi sâu vào tuyến thể nơi giống như chứa cả một hầm rượu vang.

Nồng nàn

Say mê

Khiến cậu rơi vào vực xoáy của dục vọng.

Quan Sơn bắt đầu khó nhịn, cả người cậu tham lam chà xát lên người anh. Tuyến thể sưng lên, bắt đầu tiết ra nhiều hương thơm hơn để câu dẫn người ở bên.

Mùi hương ngọt ngào đó, Hạ Thiên phải xuất cả tấn công lực mới khống chế bản thân không để mình mất kiểm soát. Anh không muốn, cả hai chỉ vì bản năng mà làm ra những chuyện rồ dại.

Anh cầm lấy ống thuốc, đôi tay run rẩy nắm lấy cánh tay cậu dịu dàng cắm ống tiêm xuống.

Quan Sơn hơi giãy người một chút nhưng vẫn không vẩy tay đi, chút lí trí trong cậu vẫn hiểu là cần phải tiêm thuốc ức chế nhanh, nếu không mọi chuyện sẽ không còn gì để nói. Cậu nhận ra anh, cậu dựa dẫm vào anh theo bản năng. Nhưng, cậu không muốn ...

Dòng thuốc mát lành chạy dọc cơ thể cậu, xoa dịu những tế bào đang nóng hổi của cậu. Nước mát đi đến đâu, tin tức tố đang xao động tự nhiên cũng ngoan ngoãn nằm xuống không còn ngo ngoe nữa. Quan Sơn vẫn mệt mỏi dựa vào người anh, cơn phát tình đột ngột dường như rút cạn sức lực của cậu.

Hạ Thiên không nói gì nhiều mặc dù trong đầu anh đang có nghìn thứ muốn nói. Nhưng thời điểm chính là không thích hợp. Anh bế cậu đứng dậy, tìm đường vào phòng ngủ của cậu.

Cậu không phản đối để mặc anh bước vào. Có thể, lúc tỉnh táo cậu sẽ hối hận nhưng bây giờ thì cậu mặc kệ, mùi rượu vang thơm quá cậu chỉ muốn được ngâm mình ở trong đó thôi.

Hạ Thiên vẫn là lần đầu tiên bước vào phòng của một Omega, lại còn là của người mà anh vẫn luôn có thiên hướng muốn bảo vệ. Cảm giác vừa tò mò, vừa rạo rực. Anh nôn nóng muốn thả tin tức tố ra đánh dấu địa bàn của mình, muốn để cho tin tức tố nhuộm hết lên tất cả nội thất của căn phòng, muốn chiếc giường mềm mại của cậu chỉ lưu mỗi dấu vết của anh.

Nhưng, nghĩ đến việc Quan Sơn đang phát tình, anh liền thu hết mùi tin tức tố lại. Cố gắng không làm xáo động thứ cũng đang ngủ yên trong cậu.

Hạ Thiên nhẹ nhàng đặt người xuống nệm, anh hơi quỳ xuống để cho chỉnh sửa gối cho cậu, mùi cam quýt nhẹ nhàng trên mùng mền khiến anh si mê, nhưng bây giờ không phải là lúc ấy.

Khi thấy cậu đang chìm vào giấc ngủ, anh kiếm một chậu nước mát vắt chiếc khăn chấm bớt mồ hôi trên vầng trán cao của cậu. Nhìn cậu khó chịu chìm vào giấc ngủ, anh có chút đau long. Dù không trải qua thời kì phát tình như Omega, nhưng Alpha cũng có thời kì giống vậy chỉ là ít hơn thôi. Anh chỉ không ngờ, người anh luôn nghĩ phân hóa thành Alpha giờ đây lại là một Omega ngọt ngào như vậy. Từng có lúc, anh thấy bản thân đầy tội lỗi khi xem một alpha giống như người yêu đuối để mà bảo vệ. Cuối cùng, ông trời lại cho cậu thành Omega. Anh cảm thấy cảm xúc trong mình vô cùng rối rắm.

Anh bước ra ngoài phòng khách, gọi một số cuộc điện thoại để thu xếp công việc. Anh không thể và cũng không muốn rời đi lúc này. Anh không muốn để Omega của anh một mình lúc này, mùi hương này quá quyến rũ, anh không thể để một chút nguy hiểm nào có thể rình rập xung quanh cậu được.

Trợ lý của anh là một Beta, khuôn mặt không đổi sắc đem đến cho anh một hộp thuốc và một giỏ quần áo cùng các văn kiện giấy tờ linh tinh. Có thể, Hạ tổng sẽ phải ở đây cả một tuần nên mọi thứ dù gì cũng nên có đầy đủ. Hộp thuốc là những loại thuốc tốt nhất dành cho Omega, thậm chí trợ lý còn chu đáo chuẩn bị cả bao cao su và thuốc tránh thai. Hạ Thiên nhìn mấy hộp bao cao su và thuốc tránh thai được ghi hướng dẫn cụ thể, ánh mắt tối sầm xuống. Nay cũng là tùy tiện quá rồi.

Hạ Thiên đang bỏ thuốc ức chế vào ống tiêm, anh cẩn thận tiêm cho bản thân một bình. Anh muốn ở lại chăm sóc cậu thì cần phải ức chế được con quái thú đang muồn xổng chuồng chạy ra ngoài.

Chưa kịp nấu xong nồi cháo, một luồng hương thơm đã xông ra ngào ngạt, dường như thuốc ức chế của Quan Sơn đã hết tác dụng. Anh nhìn đồng hồ như này cũng là quá nhanh đi. Thuốc đó có thực sự tốt không vậy.

Anh đẩy cửa phòng cậu bước vào, nghe tiếng nước chảy ở trong nhà tắm, anh không biết nên vào hay không? Cửa nhà tắm vẫn hé mở nhưng theo phép tắc anh vẫn nên đứng ngoài chờ đợi.

Bước chân anh không nghe lời, chỉ sau vài bước anh đã thấy mình đứng trước của phòng tắm, khung cảnh bên trong khiến anh choáng ngợp.

Quan Sơn mặc một chiếc áo thun mỏng, trên cao vòi sen vẫn còn dội nước xuống ở dưới thân cậu hoàn toán không mặc gì. Cả người cậu bị hun đến đỏ bừng, ánh mắt long lanh cơ hồ như chứa cả bể nước. Cậu nhìn anh, đôi mắt ánh lên tia yếu ớt đến đau long.

"Nóng..."

Nói rồi, cậu tiếp tục vặn nước xuống mức thấp nhất.

Mùa đông dùng nước lạnh quả thật không tốt.

Hạ Thiên biết cậu lại một lần nữa bị tin tức tố tấn công.

Anh nghe thấy mùi hương đang rục rịch tỏa ra, ngay khi nghe thấy mùi hương rượu vang nó lại càng hoạt động mạnh hơn. Anh không thể nhìn cậu như vậy, anh bước vào trong dùng một chiếc khăn to trùm lên người cậu, tắt nước ôm cả thân cậu ra ngoài.

Quan Sơn rất nhẹ, cả người mềm nhũn trong lồng ngực anh, đôi tay không tự chủ vươn lên ôm lấy cổ anh.

"Thiên...muốn..." Cậu lắp bắp, run rẩy nói từng từ. Hạ Thiên vốn dĩ biết không nên nghe những lời như vậy, nhưng trái tim vẫn cứ rạo rực lên.

"Thiên...đánh dấu em đi" Quan Sơn đôi mắt ửng đỏ, đáy mắt giống như hồ thu trong vắt, nhìn vào anh. Nếu không phải vì bị kỳ phát tình chi phối, anh thậm chí đã tin rằng cậu chính là bạn đời của anh.

Hạ Thiên che mặt cậu lại, tiếp tục lau khô người và cởi áo của cậu ra. Ngay lườn eo của cậu, một chiếc lá màu xanh đang hiện hữu. Hạ Thiên nhìn chiếc lá ngày càng đậm màu ấy, tự nhiên thấy vui sướng. Vì chiếc lá ấy, giống y hết chiếc lá chỗ lườn eo anh. Anh biết để nó nở ra thành một bông hồng đang còn cả một quá trình, nhưng chỉ ít đây là dấu hiệu để biết rằng, cậu và anh sinh ra để thuộc về nhau.

Hạ Thiên nhìn người dưới thân đang vặn vẹo, đôi chân đạng cọ loạn vào nhau, anh đưa tay vuốt nhẹ lên đùi trong non mịn ấy, Cảm giác mềm mại khiến anh muốn lặp đi lặp lại mãi. Anh đưa khăn lau nhẹ nhàng hết một lượt toàn thân, vẫn không dám động vào nơi tư mật của cậu.

Anh biết chỗ đó bây giờ như thế nào, ướt át, ngọt ngào, câu nhân.

Anh cảm thấy may mắn vì bản thân đã tiêm một bình thuốc. Nếu không anh không thể kiên nhẫn đến lúc này.

Nhưng

Quan Sơn lại không cho anh sự kiên nhẫn.

Omega khi phát tình đã không thể khống chế bản năng. Ngay lúc này, Alpha của mình đang hiện hữa ở bên cạnh lại càng không thể. Cậu nâng chân lên cọ xát vào tay anh, muốn nhiều hơn nữa những động chạm. Đôi tay cậu quờ quạng tìm tay anh, môi lẩm bẩm kêu tên anh.

Khi tay cậu cầm lấy tay anh đặt lên nơi tư mật của mình, Hạ Thiên thực sự bừng tỉnh. Anh vội vàng rút tay về, bỏ mặc cái nhìn tổn thương của cậu, anh chạy ra phòng khách lấy một ống thuốc ức chế để vào tiêm cho cậu. Lần này, anh sử dụng loại tốt nhất.

Một lần nữa, anh phải kìm chế bản năng của mình khi bước vào phòng cậu. Quan Sơn giống như hồ ly đang cố câu dẫn anh. Hạ Thiên nhìn thân thể mềm mại đang ngồi trên giường, đôi chân hơi dang ra để cho nơi tư mật lấp ló lộ ra. Đôi mắt yếu ớt nhìn về phía anh, làn môi đỏ bừng như mời gọi.

Hạ Thiên ánh mắt lướt nhìn cậu từ trên xuống dưới, khi ánh mắt dừng lại nơi đang lấp ló đó, anh thấy một dòng nước song sánh như mật đang tràn ra, nước cam quýt cô đặc lại. Tiểu mạc nhỏ nhắn trắng hồng cũng hơi ngẩng đầu chào anh. Khung cảnh quá đẹp. Khiến anh không tự nhủ nuốt nước bọt xuống. Đầu óc anh trở nên quay cuồng, bản thân chỉ muốn chìm vào trong đó, hút hết mật ngọt đó đi và đổ hết những gì anh có vào.

Làm cho cậu sung sướng.

Làm cho cậu điên đảo.

Làm cho cậu mang thai con của anh.

Toàn bộ tế bào trên cơ thể anh đang gào thét lên, nó hung hãn đáng vào lý trí của anh. Tin tức tố giống con dã thú đẩy hết đi dòng nước ức chế vừa mới được tiêm vô, nó đang chiến đấu hết mình để dành chiến thắng. Vì mỹ nhân trước mặt quá câu dẫn.

Hạ Thiên cắn bên trong má thật mạnh, đến khi cả miệng tràn ngập mùi máu, cơn đau giúp anh tỉnh táo hơn. Anh bước lại gần cậu, anh nhìn thấy trong mắt cậu đang trừng lên chờ đợi anh. Ánh mắt của cậu không còn trong vắt nữa, nó bị dục vọng, bị tin tức tố nhuộm đỏ. Đôi mắt nóng bỏng nhìn theo mỗi bước di chuyển của anh, giống như một người đi câu đang thu dẫn lưỡi câu lại khi biết cá đã cắn câu.

"Thiên...đánh dấu em đi"

Hết chap 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top