Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Shortfic JunIsaac : Bên nhau trọn đời

Đôi lời tác giả : Mình đã comeback >< fic được viết theo yêu cầu của hai đứa em dễ thương của mình. Mọi người đọc nhớ cho mình biết ý kiến nha <3 lần đầu viết thể loại này nên có gì sai sót mong mọi người bỏ qua <3 lâu lâu mình sẽ vào vai Jun, nhưng cũng có khi vào vai Isaac và đa số là vai tác giả nên mọi người thông cảm nha <3 mọi người đọc truyện vui vẻ <3
Dưới một ngôi làng nhỏ, khuất xa
thành phố cả ngàn dậm. Dưới gốc cây già xù xì có hai cậu bé đang chơi rượt đuổi nhau rất vui vẻ. Anh và cậu, bạn thân từ nhỏ đến giờ, anh hơn cậu 1 tuổi. Tính anh gia trưởng, nóng nảy nhưng không bao giờ kiểm soát được mình khi không thấy cậu. Còn cậu một người ấm áp, lúc nào cũng chạy theo anh. Dù là cái bóng của anh cậu cũng chịu, miễn được ở cạnh anh là được rồi. Chơi rượt đuổi một hồi, cậu vẫn luôn thua anh. Cậu giận dỗi, quay mặt đi chỗ khác. Anh chỉ biết mỉm cười nói :
" Em lại thua anh rồi nha, thôi đừng giận anh mà. Qua đây anh có quà cho em nè "
Nghe đến quà là mắt cậu sáng rỡ lên. Cậu chạy lại đến chỗ anh. Anh kêu cậu nhắm mắt lại, trong túi quần đã có một thứ gì đó rất lấp lánh và đẹp như nước. Anh lấy từ từ rồi đeo vào cổ cậu. Khi đeo xong, cậu mở mắt ra, thấy vật được đeo vào cổ mình rất đẹp. Anh nói với cậu khi cậu cứ mê mẩn với nó.
" Dù em có đi đâu hay làm gì chỉ cần em đeo sợi dây chuyền này thì nhất định anh sẽ nhận ra đó là em và sẽ bảo vệ em như bây giờ. Anh hứa đó "
Cậu nhìn anh cười kiểu một đứa con nít được nhận một thứ lấp lánh, thích thú không tả xiết. Cậu chạy về khoe ngay với ba mẹ. Nhưng cậu đâu biết rằng đó là lần cuối cậu được nhìn thấy anh.
--------------- Tối hôm qua ------------
" Ba phải chuyển công tác qua Mỹ nên cả gia đình mình sẽ qua đó định cư, mấy chị em con sẽ qua đó du học luôn " ba nói trong sự ngỡ ngàng của mấy chị em tôi.
" Tài à, ba biết con còn quá nhiều thứ ở đây nhưng con có thể bỏ nó mà theo gia đình qua đó không? Ba nói khi thấy gương mặt tôi tỏ vẻ không muốn đi.
Tôi chỉ mỉm cười gật đầu cho qua, đi lên phòng,đóng cửa cài khóa, tôi ngồi bệch xuống đất khóc và chỉ biết khóc thật to. Tôi nhìn lại toàn bộ kỉ niệm mà tôi và em đã từng có. Em còn quá nhỏ để có thể bảo vệ chính bản thân mình em cũng còn quá nhỏ để chấp nhận một sự thật là ngày mai, người mà em thương nhất sẽ biến khỏi em trong một cách âm thầm lặng lẽ.
------------ Sáng hôm sau ------------
Tôi đi vội qua nhà em, thấy ba mẹ em đứng đó tôi chào rồi nói :
" Con có chuyện muốn nói với cô chú ạ "
Mẹ em ngưng mọi hoạt động và ra ghế nói chuyện với tôi. Gương mặt có đôi chút lo lắng. Tôi đan hai tay vào nhau, mặt cuối gầm xuống đất và nói :
" Chiều nay 3g con và gia đình sẽ ra sân bay đi Mỹ định cư, chưa biết khi nào về, cô chú có thể dẫn em ấy đi đâu trong suốt ngày hôm nay được không ạ? Con không muốn em ấy biết chuyện này "
Ba mẹ em sau khi nghe xong mặt hiện rõ nỗi buồn không thấu. Gia đình tôi và gia đình em đã là hàng xóm từ khi car hai mới chuyển về sống chung với nhau. Tình cảm của tôi và em cũng theo đó mà lớn dần theo năm tháng.
" Dạ xin phép cô chú con về " tôi đứng lên cuối đầu chào ba mẹ em lần cuối.
Ba em đứng dậy nói :
" Cho cô chú gởi lời thăm đến ba mẹ nha con, qua đó ráng học hành thành tài rồi lâu lâu về nước chơi nha "
Tôi cười
" Dạ "
Rồi bước về nhà. Sau đó, tôi thấy ba mẹ em chở em đi chơi, gương mặt tươi cười hớn hở chắc em thích lắm. Tôi chỉ biết nhìn theo gương mặt đó mà cười chua xót.
------------ Khu vui chơi ------------
" Ba con muốn mua cái này, mua hai cái nha ba. Cho con một cái cho anh Tài một cái "
Ba nhìn đứa con trai của mình ngờ nghệch không biết chuyện gì xảy ra vào hôm nay mà lòng không khỏi buồn bã. Ba gật đầu đồng ý ngay. Cậu chơi hết trò này rồi đến trò khác, được đi ăn ngon, vui vẻ cả ngày. Cậu định về sẽ kể anh nghe nhưng nào ngờ khi chạy sang nhà anh thì trước mắt cậu chỉ là một căn nhà tối om, khóa cửa chặt chẽ. Cậu gọi anh đến khan tiếng nhưng vẫn không thấy tiếng trả lời. Trời lại đổ mưa, mưa lớn lắm mưa cứ rơi như nước mắt cậu vậy. Hàng ngàn câu hỏi trong đầu nhưng trong hàng ngàn câu hỏi đó chỉ có một nội dung : " Tại sao anh lại bỏ em? "
Ngày hôm sau, do thấm mưa nên cậu đã bệnh, sốt cao lắm. Trong cơn miên man vẫn gọi tên anh, tay vẫn nắm sợi dây chuyền thật chặt. Cậu giựt mình tỉnh dậy khi trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp. Và từ lúc đó, cậu đã hận anh. Hận đến mức mỗi đêm khóc hết nước mắt nhưng anh vẫn không quay về. Mất tích, không liên lạc gì cả và cũng không một lời nói với cậu là anh sẽ đi.
------------ 15 năm sau ------------
Trải qua ngần ấy năm, cậu cũng đã mạnh mẽ hơn. Cậu đã cất hết hình ảnh, những kỉ niệm liên quan đến anh và cậu vào một chiếc hộp mà cậu cho rằng đó là một kí ức buồn. Cậu lao đầu và học tập và cuối cùng cũng hoàn thành bốn năm đại học và đã tìm được một việc làm ăn ý.
Còn về phần anh, thời gian đầu khi mới qua anh nhớ cậu, nhớ không thể nào tả nỗi. Trong suốt khoảng thời gian bên Mỹ, ngoài đi học và chơi thể thao ra đối với mọi người anh đều tỏ vẻ lạnh lùng. Biết bao nhiêu cô gái đến kiếm anh để thổ lộ nhưng đều được anh tặng lại một cái nhìn lạnh nhạt rồi bỏ đi.
Năm cậu học Đại học năm nhất cũng là năm anh trở về Việt Nam, khi biết tin mình về Việt Nam anh đã không khỏi vui mừng vì cuối cùng cũng được về và sẽ được gặp cậu. Vừa đặt chân đến Việt Nam là anh bắt taxi đi ngay đễn chỗ nhà hồi đó đã từng ở. Tiếc một điều là bây giờ cậu đã không còn ở đó nữa, cậu và gia đình đã chuyển đi cách đây vài năm. Kéo vali lộc cộc trên đường, đầu có hàng ngàn hàng trăm câu hỏi : " Bây giờ, em đang ở đâu? "
------------ Ngày hôm sau ------------
" Đây là ngày đầu tiên con đi làm, coi nào con trai mẹ đẹp quá " mẹ ân cần nói khi chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Ăn sáng nhanh rồi tôi lấy xe đi làm, ngày đầu tiên đi làm nên không để có gì sơ suất. Do tôi đã ra trường với tấm bằng hoàn hảo trên tay nên công việc ở đây cũng không mấy vất vả với tôi. Chị trưởng phòng ra nói :

" Ngày mai, Tổng Giấm Đốc sẽ trở về công Ty, nên hôm nay chúng ta phải hoàn thành cho xong những poster và nghĩ ra cách thật hoành tráng để ra mắt Tổng Giám Đốc "

Nói gì chứ mấy việc thiết kế poster hay vẽ vời thì không ai có thể qua khỏi tôi được, từ khi còn nhỏ tôi đã có niềm đam mê vẽ và hát. Tôi đã dành hẳn nữa ngày ra để suy nghĩ kiểu và thiết kế cho poster không ngoài dự kiến, sau khi hoàn thành xong, cả công ty đã khen tôi nức nở. Việc còn lại bây giờ là phải qua phòng kia để trang trí và sắp xếp bố cục các thứ. Tôi suy nghĩ trong đầu : " Ngày mai, chắc chắn mọi người sẽ phải khen ngợi lên vì sắp xếp quá hợp lí. Tôi chăm chú thiết kế tiếp.

Anh đi lang thang khắp nơi, bây giờ cậu đang ở đâu? Đó là câu hỏi luôn xuất hiện trong đầu anh, anh muốn tìm lại cậu, muốn ôm cậu, muốn nói rằng nhớ cậu rất nhớ nữa là đằng khác nhưng mà bây giờ thì mọi thứ đã không còn như khi hai đứa còn nhỏ nữa rồi. Không còn như hồi nhỏ, mỗi lần thấy anh là cậu lại chạy đến xung quanh đùa vui với anh. Khắp cái sài Gòn rộng lớn này, biết tìm em ở đâu đây? Tiếng chuông điện thoại reo lên phá hủy bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường. Anh vội lấy chiệc điện thoại từ trong túi quần ra, màn hình hiện lên hai chữ : " Quỳnh Anh " anh mệt mỏi nghe máy. Cô gái bên kia, giọng trong trẻo nói :

" Ngày mai anh với em sẽ đến công ty, ba anh đã gọi và nói với em "

Anh cười trừ rồi cúp máy. Anh không ghét Quỳnh Anh nhưng cũng chẳng thích cô ta là mấy. Gia đình anh trong một lần làm ăn đã thua lỗ và nằm trên bờ vực phá sản, thì ngay lúc đó lại được gia đình Quỳnh Anh giúp đỡ. Có thể nói gia đình anh mang ơn gia đình cô ta. ba anh và ba cô lại là bạn thân nên ba anh bắt anh phải cưới cô. Nhưng, trong lòng anh thì vẫn luôn có bóng hình đó. trong ngần ấy năm cũng vẫn là như vậy. Anh đã nhiều lần phản đối nhưng ba anh vẫn kiên trì ý định. Vì còn muốn phát triển sự nghiệp nên anh và cô chỉ mới đính hôn, đợi khi nào sự nghiệp cả hai ổn định thì sẽ quyết định đến việc đám cưới. Và cũng vvif lý do đó, từ năm cấp ba đến nay, anh đi đâu cô cũng đi theo đó. Cô biết rõ anh chẳng thương cô gì chỉ vì gia đình ép buộc nên phải như vậy, nhưng trái ngược với anh, cô lại thương anh rất sâu đậm, cô chấp nhận làm cái bóng đi theo anh chỉ cần được ở bên anh là được. Anh vội vàng đi về nhà, chuẩn bị đồ xong xuôi, anh lại tiếp tục giữ vẻ lạnh lùng đó, sắt đá, bao nhiêu năm qua, anh đã không thể rơi một giọt nước mắt nào, anh đã cố gắng mạnh mẽ và không tỏ ra ấm áp với bất kì ai ngay khi vừa mới qua Mỹ.

sáng hôm sau, chiếc xe màu trắng sang trọng dừng trước một căn hộ cao cấp, một chàng trai bước ra từ thang máy, dáng người cao ráo, thân hình không gì hoàn hảo hơn nhưng gương mặt thì lạnh lùng không kém, Anh bước ra xe, mở cửa bước vào. Cô đã ngồi sẵn ở đó, cô nhìn anh rồi cười, lấy tay nhéo má anh một phát nhưng anh vẫn vậy lấy Ipad trong cặp ra ngồi dò xét tình hình trong những năm qua. Phía công ty, mọi người đã xếp hàng ngay ngắn, khỏi nói cậu rất hào hứng với ý kiến của mình về buổi tiệc chào đón anh. Khi tới nói, mở cửa bước ra xe, mọi người đều vỗ tay, những đồng nghiệp nữ không khỏi nói với nhau về mức độ đẹp trai khỏi chê của anh. Cô bước ra, khoát tay rồi cùng anh đi trong thảm đỏ, cậu đang loay hoay sửa soạn y phục, nghe mọi người nói anh đã tới cậu khẽ ngước lên. Va rồi cậu đứng hình khi thấy một bóng hình quen thuộc, cho dù bao nhiêu năm trôi qua nữa thì cậu vẫn không quên được bóng hình này. Anh và cô đi trong sự vỗ tay của mọi người, Đến gần chỗ cậu đứng, anh khựng lại, đầu óc trống rỗng chỉ có một câu hỏi : " cuối cùng, cũng được gặp em rồi sao? " Cô lắc tay khi thấy anh đứng khựng lại, giựt mình anh lại tiếp tục đi. Lướt ngang qua nhau như những người xa lạ liệu cả hai có thấy vui không? Anh đúng trên bục, nơi cậu đã bố trí cả buổi tối, anh cất giọng nói :
" Chắc mọi người cũng biết tôi là ai, không cần giới thiệu nhiều, chỉ cần mọi người làm việc tốt, toàn tâm toàn ý thì không sợ mất chén cơm, công tư rõ ràng "
Các đồng nghiệp nữ ngỡ ngàng vài giây vì trước đó đã nghe nói anh là người cực kì lạnh lùng nhưng không nghĩ lại lạnh lùng, sắt đá đến vậy. Mọi người dẫn cô đi xem công ty, tham quan, khi dòng người xô đẩy cứ lướt qua nhau, cuối cùng chỉ còn anh và cậu đứng trong một căn phòng, chỉ còn anh và cậu. Cứ đứng im đó, cả hai không nói gì. Cậu được trưởng phòng giao nhiệm vụ dọn dẹp nên cậu bắt tay vào làm ngay. Khi đi lướt qua anh, một cánh tay đã nắm tay cậu giựt lại, bất ngờ trước hành đọng đó, chân không còn trụ vững anh kẽ giựt một cái cậu ngã vào lòng anh. Cậu vùng vẫy, cố thoát ra khỏi vòng tay anh nhưng cậu càng cố thoát thì anh lại càng siết chặt hơn. Cậu dùng hết sức đẩy anh ra nói :
" Chắc Tổng Giám Đốc có gì nhầm lẫn rồi, tôi xin phép "

Cậu nói gương mặt không cảm xúc, bước đi ngang qua anh. Cậu chạy, chạy thật nhanh vào toilet, một dòng nước màu trắng đã chảy ra từ khỏe mắt cậu. Trong đầu cậu nghĩ : " tại sao? tại sao vậy? Đã biến mất rồi sao không biết mất luôn? Tại sao lại quay về? Và về trong bộ dạng tay trong tay với một cô gái khác? " Dòng nước màu trắng đó không ngừng tuôn ra, cứ tuôn ra mãi mặc dì cậu đã cố gắng kìm chế. Một lát sau, cậu lấy nước rửa mặt tự nhủ với lòng sẽ phải mạnh mẽ hơn, không cần quan tâm đến anh cứ coi như anh giống như 15 năm trước biến mất một cách bất ngờ. Nhưng thấy anh, cậu nên vui hay nên buồn đây? Nên hận hay tha thứ? Nên yêu hay nên quên? Bước trở về phòng làm việc, mọi người nói rằng Tổng Giám Đốc đã rất thích kiểu thiết kế của cậu và khen ngợi tổ mình rất nhiều. Kì này chắc chắn được thăng chức rồi. Cậu chỉ biết cười trừ, rồi quay về phòng làm việc. Văn phòng của cậu và anh không cách xa mấy, đối diện nhau nữa là đằng khác. Tan làm, tất cả mọi người đã ra về thì cậu lại ngồi lại làm tiếp cho xong công việc. Làm việc mệt mỏi cậu đã nằm xuống bàn thiếp đi. Trong phòng, anh cảm thấy quá ngột ngạt, nên mở cửa phòng vừa bước ra ngoài nhìn vào lớp kính trong suốt, thấy có một cậu bé đang ngủ thiếp đi vì thấm mệt, gương mặt vẫn không thay đổi so với khi còn nhỏ, khẽ đẩy cửa, tiếng vào phòng, anh cởi áo khoác ngoài của mình và khoác lên tấm thân nhỏ bé trước mặt mình. Anh ngồi xuống cạnh cậu, đặt mắt sát xuống bàn để nhìn cậu rõ hơn, anh khẽ cười, đầu dấy lên suy nghĩ : " Rốt cuộc anh cũng tìm thấy em, và từ giờ anh sẽ không bỏ em lần nào nữa "
Camera đã quay lại được, hình ảnh một cậu bé đang gục mặt xuống bàn mà ngủ, khoác chiếc áo của người bên cạnh một chàng trai đang ngồi nhìn ngắm cậu bé đang ngủ đó một cách say đắm. Cậu bừng tỉnh giấc, đã hơn 11g rồi sao, định chợp mắt xíu hóa ra là ngủ quên luôn. Không nhờ tiếng điện thoại reo mẹ gọi thì chắc cậu đã ngủ quên ở công ty luôn rồi quá. Thấy trên người mình đang được khoác chiếc áo khoác không phải của mình cậu không khỏi ngạc nhiên, đã có ia vào đây sao? Lục lại kí ức thì cậu phát hiện ra đây chính là chiếc áo khoác mà anh đã khoác hôi sáng, trong lúc cậu ngủ anh đã ở đây sao? Vội cầm chiếc áo lên câu ngửi thấy mùi hương đặc biệt, mùi không lẫn vào đâu được, cậu khẽ nói với bản thân :

" Bao nhiêu năm qua, mình vẫn là người thua sao? "

Rồi vội vàng cất đồ vào cặp và ra về, với tính cách làm việc hăng say cảu anh tì việc làm việc đến quên ăn quên ngủ là chuyện bình thường, từ nhỏ vì để thi đậu vào trường mong muốn mà anh suốt ngày nhốt mình trong phòng mỗi ngày sách là đồ ăn, là bạn là tri kỉ. Vì quá hiểu rõ nên từ khi còn nhỏ, lúc nào cậu cũng nào bánh, kẹo, đồ ăn cầm qua bồi bổ cho anh. Suốt mấy năm qua, cậu đã không còn làm như vậy nữa, anh thì cứ nhớ đến những lúc còn cậu bên cạnh, và rồi cứ thế mà nuôi hi vọng được gặp lại cậu, nhưng bây giờ gặp lại rồi nhưng ánh mắt lạnh lùng cậu dành cho anh, ánh mắt chứa nỗi hận lại như những nhát dao đâm vào tim anh nó đã thủng lại càng thủng hơn. Về đến nhà, cậu quăng cặp xuống đất thả mình một cái bịch trên giường, đưa tay lấy dây chuyền từ trong cổ áo ra cậu mân mê nó nhìn nó một cáh vừa nhớ vừa hận. Rồi nước mắt cậu lại tuôn ra, cứ thế trong một đêm có một cậu bé lấy tay đặt lên ngực và khóc, khóc rất lớn, đơn giản vì cậu đang đau.

Mới đây mà đã là một năm, cậu đã đi làm được một năm rồi, chịu đựng một năm trời đúng là không ai được như cậu. Khi mói về cồn ty, cậu và bạn gái anh rất thân với nhau, dù cậu biết cô là vợ anh nhưng cậu vẫn chấp nhận. Nhưng dần dần thấy anh quan tâm cậu vượt quá mức dồng nghiệp, khi hỏi anh anh chỉ trả lời vì anh coi cậu là em trai nên mới dối xử vậy. Nhưng cô biết không phải như vậy, anh chưa bao giờ quan tâm, yêu thương cô một phút một giây nào là thật lòng nhưng lại đi quan tâm anh, yêu thương anh hết mực. Rồi từ đó khoảng cách của cô và cậu nối dần ra, đến mức cô căm thù cậu. Và cũng vì tình yêu quá lớn mà cô giành cho anh không được đáp nhận lại dần dần cô trở thành một con người khác, luôn tìm cách phá cậu và hại cậu. Nhưng, sau mỗi lần đó, cậu lại tìm ra bằng chứng mình không làm gì sai cả nên kế hoạch của cô đều thất bại.

Hôm nay là tròn một năm cậu đi làm, cũng tròn mười năm kỉ niệm thành lập công ty, Tổng Giám Đốc có tổ chức một bữa tiệc tại đại sảnh của công ty và tất cả các nhân viên của công ty đều được mời tham dự. Cậu quyết định không đi nhưng vì sự nhiệt tình của các anh chị cũng phòng và sự lỗi kéo cuối cùng cậu cũng phải tới với buổi tiệc mà cậu không hề muốn. Mọi người chơi rất nhiệt tình, ăn uống, hò hết không ngớt. Cậu không thích ồn ào nên chỉ lặng lẽ lấy ly và một chai rượu lên sân thượng ngồi uống. Cậu đã lọt vào tầm mắt anh, thấy cậu cầm rượu ra ngoài, anh cũng vội vàng bỏ ly rượu của mình xuống mà đi theo câu. Không ngoài dự đoán của anh, khi lên lầu cậu đã say mèm, tửu lượng kém mà còn uống gần hết chai, anh khẽ ngồi xuống bên cậu cậu thấy anh nước mắt tràn tựa hỏi :

" Tại sao anh không đi luôn đi? Tại sao lại quay về? Anh cứ biến mất như 15 năm trước không được sao? Tại sao lại quay về khi tôi đã gần quên được anh rồi chứ? Anh có biết bao nhiêu năm qua tôi hận anh đến mức nào không? Tôi hận anh đến mức chỉ cần thấy bản mặt của anh là tôi đã muốn bệnh, anh đã hứa những gì với tôi? Rằng sẽ luôn ở bên tôi rồi lại biến mất ngay sau đó không một lời không một tung tích. Anh có biết khi anh biết mất tôi đã kiếm nah khắp xóm không? Đứng dưới trời mưa cả đêm chỉ để chờ anh? Trong suốt những năm tháng tôi lớn lên anh có biết mỗi đêm khi kí ức ấy ùa về thì tôi lại như thế nào không? Tại sao vậy? Giả thích cho tôi nghe đi? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? "

Nhìn cậu anh không khỏi xót xa, mất kiểm soát cậu hôn lên môi anh, nụ hôn của hận thù, nụ hôn của bao nhiêu nỗi nhớ nhung bây giờ mới được gặp, một cách bạo lực, khi cả hai không còn thở được nữa thì cậu gục đần vào cổ anh. Hơi thở nồng ấm của cậu cứ liên tục phả vào cổ anh, cậu khẽ nói :
" Là do tôi không làm được, tôi vẫn thua anh, bao nhiêu năm qua tôi vẫn thua tước sự ấm áp và yêu thương anh dành cho tôi. Nếu không yêu tôi, thì xin đừng quan tâm tôi, để tôi cảm động rồi lại đau một lần nữa " Nói xong thì cậu nhắm mắt gục trên người anh mà ngủ.

Sau khi nghe những lời nói từ câu xong, anh cứng đờ, đúng là do anh sai, nêu năm đó anh nói ra thì chắc chắn bây giờ anh và cậu đã không phải như người xa lạ như thế này. Nhưng vì năm đó anh yêu sđuối, không thể thấy được gương mặt buồn bã khi nói cho cậu sự thật rằng anh sẽ đi. Dũng khí anh không có, nên bây giờ nhận lại sự hần thù của cậu anh không mấy đau lòng. Anh vội vàng bế cậu xuống sảnh rồi để cậu vào xe, anh lái xe đưa cậu đến một nơi. Tới nói, anh để cậu xuống giường rồi ngăm snhinf khuôn mặt ướt nước của cậu. Có lẽ là do anh sai rồi, làm người anh yêu phải đau lòng anh đúng là đồ tồi. Anh tự nhủ với bản thân mình từ giờ phải quan tâm cậu nhiều hơn, yêu thương cậu nhiều hơn và dành mọi thời gian cho cậu.

Sáng hôm sau, khi thức dậy, cậu ôm đầu nhức nhối, tối hôm qua đã không uống được nhiều mà còn ráng, sau khi tỉnh giấc xong cậu nhìn xung quanh thấy rất lạ lẫm. Sợ sệt, cậu thu mình lại, thì thấy bóng anh từ trong bếp bước ra tay bưng hai phần ăn sáng và nói :
''Em tỉnh rồi à? Lại đây ăn sáng nào? Đã uống không được còn cố gắng uống nhiều để say mèn "

" Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? " cậu ngước mắt lên hỏi anh

" Đây là Nha Trang khu resort của gia đình anh, anh với em ở đây nghỉ vài ngày rồi về lại thành phố và trong thời gian ở đây anh muốn em suy nghĩ về chuyện của chúng ta? Có tiếp tục được không? Hay em muốn dừng lại? Anh sẽ tôn trọng quyết định của em, nếu em muốn dừng lại và không muốn thấy anh thì sau đó anh sẽ đi chỗ khác không làm chướng mắt em nữa. Anh mong em suy nghĩ kĩ "
" Nhưng tôi chưa xin phép công ty và gia đình "

" Em yên tâm, anh đã xin phép rồi em không cần lo. Và bây giờ bước tới và ăn sáng rồi mình đi tắm biển nào, đi chơi nữa. Lại đây nhanh lên "

Cậu bước xuống giường, đi lại chỗ ghế, phần ăn anh đã chuẩn bị sẵn sàng, dù chỉ là trứng ốp la thôi nhưng đối với cậu đây là bữa ăn hạnh phúc nhất vì được ăn với anh. Ăn xong, anh dọn dẹp rồi sửa soạn đồ đi biển. Không khí ở đây đúng là mát thiệt nha, không khí mang theo mùi gió biển mát mẻ gì đâu không như thời tiết ở thành phố nóng bức. Thấy biển là cậu chạy nhanh ra ngay, tay nắm tay anh mà lôi đi, anh không khỏi ngạc nhiên và vui mừng cứ cười suốt thôi. Anh và cậu tạt nước nhau ôm nhau, làm những hành động như những cặp đôi yêu nhau vẫn thường là tắm biển xong thì anh và cậu đi ăn xong rồi anh chở cậu đến khu vui chơi cậu cứ la hét chạy lung tung khắp nói khiến anh chạy theo mà đờ cả người. Trong khoảng khắc đó, anh và cậu đã như hòa quyện làm một, không thấy sự hận thù giữa cậu dành cho anh mà chỉ thấy sự ấm áp lan tỏa khắp nơi. Tối hôm đó, anh và cậu ngồi dưới cát với nhau, ngắm biển về đẹp, sóng cứ rì rào còn biển thì cứ như hát những gia điệu du dương. Cậu quay qua sang nói với anh :
" Hồi sáng, anh có nói tôi suy nghĩ thật kĩ về chuyện của mình. Anh hỏi tôi muốn tiếp tục hay dừng lại? Vậy nếu bây giờ tôi nói dừng lại thì anh sẽ tiếp tục biến mất sao?
" Không có, nếu em muốn dừng lại thì từ giờ anh sẽ không làm phiền em nữa, trong công ty cũng không xuất hiện trước mặt em và có thể anh sẽ trở lại Mỹ "
Sau khi nghe câu đó xong thì cậu quay qua hôn anh ngay, sau khi hôn xong cậu nói :

" Thật sự trong suốt 15 năm qua tôi đã rất hận anh hận anh vì sao lại bỏ rơi tôi. Tôi đã cố gắng tìm mọi cách để lãng quên anh nhưng không một phút nào tôi làm được điều đó cả. Nhưng một năm qua sự ân cần, ấm áp mà anh dành cho tôi lại khiên tôi mềm lòng hơn và tôi biết dù có mấy năm đi chăng nữa thì tôi vẫn thua anh, tôi không thể hận anh được và vẫn là một cậu bé yếu đuối trước mặt anh. Nhưng, nếu quay lại thì Quỳnh Anh sẽ ra sao? Cố ấy là vợ anh và tôi không muốn làm người thứ ba. "

" Quỳnh Anh không phải vợ anh, và cô ấy cũng không phải là người anh yêu. Sở dĩ anh và cô ấy có mối quan hệ như vậy là do ba anh bắt buộc"

Cậu ngạc nhiên quay qua hỏi anh :

" Sao lại là bắt buộc? "

" Khi mới qua Mỹ được hai năm thì gia đình anh gặp một sự cố khiến công ty của ba anh như trên bờ vực phá sản, thì trong lúc đó gia đình Quỳnh Anh lại cức giúp công ty ba anh về mặt kinh tế. Nói đúng là gia đình anh mang ơn gia đình họ, ba Quỳnh Anh và ba anh là bạn thân của nhau nên để cảm ơn lòng tốt của họ ba anh đã bắt buộc anh phải lấy Quỳnh Anh. Anh đã nhiều lần phản đối nhưng không được và thật chất anh cũng không yêu Quỳnh Anh. "
" Tôi và anh sẽ quay lại với anh nhưng chuyện của anh và Quỳnh Anh, gia đình anh và và gia đinhg Quỳnh Anh thì anh phải tự giải quyết có được không? "
" Được chứ "
Anh vội vàng ôm cậu, cậu đẩy anh ra và nói :
" Aiss cái chuyện nhức đầu này khiến em phải mệt mỏi và tốn bao nhiêu năng lượng rồi nên giờ chúng ta đi ăn đêm thôi " cậu nở nụ cười
Cả thế giới của anh đang cười với anh kìa. Không còn hận thù anh nữa vui quá đi. Sau khi trở về lại thành phố thì một núi công việc ập lên đầu anh và cậu. Nhưng tình cảm của cả hai ngày càng lớn dần, cậu với anh được mọi người trong công ty rất là yêu mến vì sự ăn ý và giúp đỡ mọi người. Riêng về phía gia đình anh thì ba anh cũng phản đối rất nhiều anh sẵn sàng bỏ cả cái sự nghiệp nằm để đi đến đâu có cậu. Phản đối một thời gian thì cuối cùng cũng phải chấp nhận còn về phía Quỳnh Anh sau khi biết được tin anh và cậu quay lại với nhai thì không khỏi căm ghét cậu và đã lên một kế hoạch để trả thù cậu. Cũng như mọi khi, cậu ra về trước nấu ăn rồi anh đi làm về ăn hôm nay cậu quyết định nấu những món thật ngon để bồi bổ anh sau cả tháng làm bù. Đang xách đồ ăn trên đường, thì từ phía sau cậu có hai tên thanh niên xuất hiện, lấy khắn bịt mịt cậu làm cậu ngủ thiếp đi rồi đưa cậu lên xe. Khi cậu mở mắt dậy thì thấy toàn thân hình êm ẩm, đau buốt. Cậu thấy Quỳnh Anh đang ngồi trước mặt cậu, tay cầm cây roi, nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ nhưng không khỏi đáng thương cô cười nhếch mép nói :

" Thật tội nghiệp, gương mặt cậu trai trẻ nay đã bị đánh đầy mặt rồi nè . Dám lấy những thứ thuộc về tao thì không yên với tao đâu. Haha "

Cô nhấc điện thoại lên, bấm số gọi cho anh. Đầu dây bên kia anh vui vẻ nhấc máy. Giọng nói đó vang lên :
" Chào anh, chắc còn nhớ em chứ, anh mau đến mà lấy lại đồ của anh đi nè. Haha "
Rồi cô mở camera quay cảnh cậu đang bị trói và mắt thì đầy thương tích. Anh đứng dậy ngay và chạy nhanh ra xe, anh nói với cô :
" Đừng làm gì cậu ấy cô muốn gì cũng được "
Tới nơi, anh bước vào ở đây mà một căn phòng hoang, tối om, cậu lại là người sợ bóng tôi, anh chạy đi kiếm cậu và cuối cùng cũng thấy. Khi thấy anh, cậu vẫn cười nhìn anh, anh lại gỡ trói cho cậu thì bị cô quất một cây mạnh vào lưng anh vẫn kiên quyết mở trới. Sau đó, anh đứng lên đánh lại bọn phe của cô và anh nói với cô một câu :
" Cô nên nhớ rằng hôm nay cô đã làm gì tôi với cậu ấy cậu hãy coi đi tôi sẽ làm gì "

hận thù khiến cô mờ mắt cô giơ tay quất mạnh vào người anh, cậu dùng tí hơi sức cuối cùng bước ra che chắn cho anh. Cô cứ quất mạnh vào lưng cậu. Anh sau khi được cậu chắn và chứng kiến cô quất cậu thì anh đã không thể kiểm soát mình được nữa và lại đẩy cô rồi bế cậu đi. Anh đưa cậu đến bệnh viện, may mắn chỉ bị ngoài da thôi nên không quá nghiêm trọng, nhìn cậu nằm trên giường với gương mặt đầy vết thương anh không khỏi chua xót. Lấy điện thoại ra, gọi cho quản lí anh quyết định rút hết toàn bộ cổ phần của mình trong công ty Quỳnh Anh về lại hết. Sau một đêm, cả gia đình Quỳnh Anh như mất trắng chỉ vì một phút nông nổi mà lại thành ra như vậy. Quỳnh Anh khẽ đến xin lõi cậu và anh và quyết định làm lại từ đầu, sau khi được xuất viện nhiều năm sau đó thì anh với cậu đã sống thật hạnh phúc bên nhau và không bao giờ rời xa nhau nữa. Cái kết cho một chuyện tình đẹp nhưng cũng đầy nước mắt là cả hai đã có một đám cưới thật tuyệt vời và sống bên nhau trọng đời.

End
Mọi người cho mình ý kiến nha, lần đầu viết có gì sai sót mong mọi người thông cảm. Mọi người đọc vui và mình đã thật sự comeback <3 mọi người tiếp tục ủng hộ mình nha <3 Cảm ơn mọi người <3
Thân tặng : #PamPamStelar ; # KyoStellar

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: