Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8

" Mấy cậu tỉnh hết rồi hả? "
Tôi đang ngủ mà trong tìm thức cứ có cảm giác ai nhìn mình mở mắt ra thì hết hồn luôn 8 cặp mắt đang hướng về phía tôi. Lấy tay chống vào thành giường tôi ngồi dậy. Chưa kịp hoàn hồn lại thì đã bị ăn cái chửi xối xả của Tronie :
" Sao cậu phẫu thuật mà không nói với tụi tớ? Bây giờ cậu thấy sao? Thấy chưa hôm cậu nhập viện tôi đã nói là kiểm tra kĩ đi mà không nghe hậu quả đó rồi mai mấy giờ cậu phẫu thuật, có được ăn uống hay gì không? Bác sĩ nào phụ trách? Có an toàn không? Có cần ra nước ngoài không? Blap blap "
Nghe xong là tỉnh liền luôn. Tôi cười nói :
" Không sao đâu, mai tớ cũng chưa biết mấy giờ phẫu thuật nữa daddy chưa nói với tớ "
" Daddy? " Jun ngờ nghệch hỏi
" À đó là bạn thân của ba tớ á "
" Ủa Will sao cậu ngồi im re không nói tiếng nào vậy? Bộ cậu đau ở đâu hả? "
" Không có "
Không khí nói chuyện rôm rả mà Will thì cứ ngồi thất thần ở đó khiến tôi không khỏi lo lắng hỏi đến thì nói không sao nhưng tôi biết chắc chắn có chuyện gì thì Will mới như vậy. Chứ mọi lần Will lanh dữ lắm. Tôi ngờ vực hỏi :
" Cậu có chuyện gì nói đại đi chứ đây không giống cậu chút nào hết "
Im lặng một hồi thì Will mới chịu nổi, tôi thấy được bộ dạng dùng hết can đảm để nói của Will nên tôi rất tập trung để nghe. Will nói :
" Tớ hại cậu rồi Xái ơi nếu hôm đó tớ không hành động nông nổi như vậy thì bây giờ câu đâu phải vậy đâu "
Nghe đến đây thì tôi thật sự hoảng hốt nói ngay :
" Cậu lại suy nghĩ lung tung gì vậy? Tớ đã nói rồi chuyện cũ không nhắc đđen nữa hôm đó cậu hãy quên đi coi như là cậu không làm chuyện đó cậu không hành hung tớ cậu quên chuyện đó đi "
" Sao mà quên được? " Will dùng chút hơi sức có được gắng gượng đứng lên. Tôi thấy thế trả lời ngay :
" Tại sao không quên được? Không phải tớ và mọi người đều đã quên chuyện đó rồi sao? Không ai muốn nhắc đến nó một lầm nào nữa cũng không ai muốn chuyện đó xảy ra. Cậu hãy nhớ lại khoảng thời gian mà chúng ta cùng nhau luyện tập kìa khoảng thời gian đi chơi vui vẻ, ăn uống vào những đêm khuya lắc khuya lơ mà đứa nài cũng vui. Cậu đừng có tự trách mình như vậy nữa? Quên nó đi quá khứ đó để nó ngủ đi. Chúng tớ không biết cậu đã làm gì mà cái chúng tớ muốn thấy là cậu sẽ làn gì trong tương lai nên hãy quên nó đi đừng tự dằn vặt mình nữa "
Tôi vừa nói xong thì cũng là lúc Will dựa sát tường ngồi ôm vai khóc, Tronie với Jun thấy vậy liền đi lại chỗ phái tường hỏi han Will, nhận lại được từ Will là cái hất tay Jun khỏi vai mình, tôi gặng gượng dậy nói :
" Cậu có làm gì nhưng đừng quá đáng như vậy Jun chỉ muốn an ủi cậu thôi không thích cũng không cầm tỏ ra thái độ đó. Nếu tôi ở đây làm gánh nặng, sức ép cho cậu thì được thôi sẽ nói ba mẹ tôi bay qua Mỹ ở liền để cậu khỏi cảm thấy áy náy " tôi nói xong thì cũng vội kéo chăn nằm xuống. Cái ngày gì vậy trời không thể hiểu nổi luôn đó đầu thì cứ nhức bụng cũng đau nữa suy nhược hết sao? Một không khí yên lặng đến lạ thường nó như khiến cho trái tim tất cả như bị bóp vụn hết vậy.

Sáng hôm sau :
" Bác sĩ ơi sao từ hôm qua đến nay Isaac cứ nằm vậy thôi à hỏi thì cuứ kêu đau bụng thôi " S.T nói  

Daddy chạy vào kéo quăng tấm chăn lăn lóc xuống đất rồi hỏi : 
" Tài con sao vậy? " 
Mồ hôi trên người tôi chạy nhễ nhại ướt đẫm cả lưng áo. Bác sĩ gấp gáp nói : 
" Bây giờ phải phẫu thuật liền thôi chắc đoạn ruột đó đã lan sang rồi nên mới gây dấu hiệu đau như vậy. Bây giờ bác sẽ về thay đồ với chuẩn bị phòng cỡ 15' nữa thì mấy đứa kêu y tá đẩy đi nha " 
Nói xong thì bác sĩ tức tốc đi. Khoảng lặng lại bắt đầu trỗi lên một lần nữa. Không ai nói với ai câu gì. 

15' sau 
Tôi mơ mơ màng màng chỉ thấy xung quanh một màu trắng tay thì kiêm đâm vào bác sĩ y tá thì tất cả đều mặc đồ xanh hết cả chưa đầy 3 giây sau thì tôi đã ngủ đi thì phải.

2 tiếng sau :
" Cậu tỉnh rồi sao? Nhìn thấy tôi không? "
Tôi mắt nhấm nhưng miệng thì nói thều thào :
" Nước... nước.... "
" Cậu nói gì? " Tronie ghé sát tai vào tôi nói một cách khó khăn :
" Nước... nước "
Sau đó tôi thấy môi mình lúc đầu khô cằn bây giờ đã được trơn tru trở lại. Tôi từ từ mở mắt ra, xung quanh vẫn vậy một màu trắng xóa đến đáng sợ. Tôi thấy nguyên cái bản mặt to đùng kề gần sát mắt tôi. Tôi ho sụ sụ. Tronie đi kiếm bác sĩ thì tôi loáng thoáng nghe được là cơ thể tôi do bị suy nhược cơ thể cộng thêm mới phẫu thuật nên vậy chứ không nghiêm trọng lắm. Còn riêng tôi cơ thể thì nóng như lửa mà không khí bên ngoài thì lạnh như băng tôi cố kéo cái mền lên thì lại có người giựt cái mền ra chỗ khác tôi nằm trèo queo lạnh giá, người thì đau nhất không thể nhấc người lên được vết phẫu thuật thì vẫn cứ i ỉ đau. Không hiểu sao mà đầu cứ nhức nhức.

2 ngày sau :
Vào một buổi sáng trong lành tôi cuối cùng cũng tỉnh sau 2 ngày ngủ không biết trời trăng mây gió gì hết. Tôi ngồi dậy đầu tóc bù xù như ổ quạ mắt thì xụp xuống tay thì vô nước biển thật sự chứ lúc này không dám nhìn mình trong gương. Phòng tôi nằm là phòng VIP nên mới thức thì việc đầu tiên tôi làm là đi toilet cái đã mà đang định đi thì từ đâu trong toilet xuất hiện một người đang bước ra hoảng hốt tưởng ai thì có một giọng nói trầm ấm vang lên :
" Mình nè "
Hóa ra là Jun nãy giờ làm tôi hết hồn tôi thở phào nhẹ nhõm. Jun hỏi :
" Cuối cùng cũng tỉnh rồi à? "
" Tớ ngủ bao lâu rồi? "
" 2 ngày rồi đó "
" Sao lâu vậy? "
" Ừa mà tỉnh lại là mừng rồi cậu có thấy đói không? Lát nữa S.T vô tớ nói S.T mua đồ ăn vô cho cậu "
" Tớ không ăn nổi đâu cậu kêu S.T đem sữa vô được rồi "
" Ok "
Tôi vịnh vài cây gậy truyền nước biển kế bên từ từ bước vào toilet, mới đó mà đã hai ngày đúng là nhanh thiệt, tôi lấy bàn chải có sẵn với một tuýp kem đánh răng nhỏ kèm theo lấy ra đánh xoẹt xoẹt ngủ thì thôi chứ tỉnh dậy mà bộ dạng này thì thật không chịu nổi, nhìn mình phản chiếu trong gương mà tim tôi không khỏi đau lên từng đợt :
" Sao mình xấu quá vậy phải tút lại nhan sắt thôi chứ bộ dạng này danh hiệu hotboy của mình sẽ tiêu tan hết mất thôi "
Đánh răng, thay đồ xong thì tôi lấy nước hất tóc lên nhẹ nhàng khoe rõ đường rạch khi cắt undercut tóc hôm bữa mới nhuộm lại màu trắng mà bây giờ nhìn xơ quá chắc sau khi xuất viện phải đến salon làm tóc lại với đổi màu tóc mới được kiểu này để cũng khá lâu rồi. Lần trước để màu bạc được một thời gian thì lại thấy không hợp với mình nữa tôi liền đổi sang trắng giờ lại cảm thấy trắng quá đơn điệu nên chắc tôi sẽ nhuộm lại màu khác. Sau khi hoàn thành xong vệ sinh cá nhân thì tôi đi ra ngoài, đi về phái giường ngó xung quanh chẳng thấy Jun đâu về phái giường thì có mảnh giấy nói là đi ra ngoài có xíu việc tôi lấy điện thoại để trên kệ cạnh giường bật Facebook lên coi với một người đẹp như tôi thì đương nhiên lượt follows trên Facebook cao là điều không khỏi ngạc nhiên, phát hiện thấy lâu lắm rồi không đăng hình tôi chuyển camera qua chụp liền, cười tươi hết sức có thể. Đăng lên Facebook với một dòng trạng thái :
" Sau hai ngày ngủ liên miên thì hôm nay đã khỏe hơn và tự cảm thấy xấu quá đi. Mọi người thấy kiểu tóc nào mới hợp với Isaac nè? :(( "
Đăng được 1 phút thì lượt like và comment đến liên tục mọi người hỏi tôi có sao không? Hỏi tôi khỏe chưa? Những comment tương tự khiến tôi cảm thấy ấm lòng mọi người nói tóc trắng hợp với tôi cũng có người nói tôi nên thử sức phong cách quậy phá với màu tóc đỏ, thấy tóc đỏ cũng hay hay nệ tôi quyết định sau khi xuất viện sẽ đi nhuộm tóc đỏ. Đang ngồi đọc comment thì ở phía cửa một sự ồn ào đẩy cửa vào. Đó là Will, S.T và Tronie. S.T quăng bịch sữa lên giường tôi rồi hỏi :
" Người anh em khỏe chưa? "
Tôi cười nói :
" Ổn rồi "
" Hôm bữa thấy cậu vậy tớ lo lắm " Will nói lí nhí trong miệng
" Có sao đâu bây giờ tớ khỏe rồi nè " tôi rạng rỡ trả lời
Tronie loay hoay một hồi rồi hỏi :
" Ủa Jun đâu rồi? Không phải cậu ấy ở đây với cậu sao? "
" À lúc nãy vó việc gì đó nên cậu ấy đi ra ngoài rồi chắc lát nữa về á "
Đang nói chuyện rôm rả thì daddy bước vào cười hỏi :
" Tỉnh rồi hả con? "
" Dạ "
" Hên là phẫu thuật sớm đó không thôi là có chuyện rồi bây giờ con thấy trong người sao rồi? "
" Dạ cũng ổn rồi daddy nhưng chỗ mới mổ còn hơi đau với thay con cũng đau " tôi dơ tay đang truyền nước biển nói.
" Để daddy sẽ tăng lượng thuốc giảm đau cho con. Nếu như khôi phục tốt thì có thể tuần sau con được xuất viện đó "
" Dạ vậy có gì khi nào xuất viện thì daddy cứ nói con mà daddy không nói chuyện này với ba mẹ con chứ? "
" Đương nhiên rồi. Thôi con nghỉ ngơi đi daddy đi coi bệnh nhân khác đây có gì lát daddy sẽ nói cô y tá tăng thêm liều thuốc giảm đau cho con "
" Dạ daddy đi cẩn thận "
Tôi chào daddy ba đứa kia cũng chào theo. Sau khi daddy đi thì Will bước lên đặt tay vào vai tôi nói :
" Cảm ơn cậu đã cho tớ biết thế nào là tình bạn là sự tha thứ bây giờ tớ không còn cảm giác đó nữa cảm ơn cậu "
Tôi khẽ cười nói :
" Gặp được mấy cậu đó đã là món quà lớn nhất của tớ rồi "
Tôi vừa dứt câu thì Jun bước vào cầm trên tay một bịch đồ ăn, dơ lên mỉm cười :
" Ăn nào "
Đó là một buổi chiều tháng ba một buổi chiều bình thường đối với mọi người nhưng là buổi chiều không bao giờ quên được của năm người trẻ tuổi chúng tôi.

End chap 8
Mấy bạn cho mình biết ý kiến nha <3 love all <3 dạo này bận học quá nên không ra chap thường xuyên nhưng đảm bảo mỗi tuần vẫn sẽ có chap nha 💓 love all 💓 cho mình biết ý kiến nhé 💙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: