Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10. Thời gian có chút thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Tia sáng loé lên sáng bừng cả căn phòng, mọi người đều theo bản năng đưa tay che bảo vệ mắt khỏi ánh sáng mạnh. Những tia sét vẫn đánh ngang trời, kêu xẹt xẹt và thỉnh thoảng có mùi khen khét. Sấm thì vẫn điên cuồng theo nhịp điệu của gió và theo đó là những vũ điệu cuồng dã của mưa. Một mùi đất ẩm ướt, không khí lạnh hơn, có những tiếng nước rơi lã chã trên sàn, có vài tiếng động khẽ và hình như có thêm một sự có mặt mới của một hình dáng. Tia sáng dần mờ nhạt và mọi người dần nhìn rõ hơn, nhận ra sự có mặt của một thành phần hoàn toàn lạ trong căn phòng. Và tất cả đều không tin vào mắt mình, France rất sửng sốt:

- ??????????????????????????????? chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy???????????

-.................................................................................. Vietnam đứng im hơn bao giờ hết, mặt không cảm xúc chỉ biết nhìn trân chối vào người lạ vừa xuất hiện.

Hai người, mỗi người một vẻ đều rất kinh ngạc, thật khác hẳn với là Scotland, người vẫn bình thản nhâm nhi chén rượu của mình và buông một câu nhẹ bẫng:

- Welcome lovely little England, nhìn em vẫn bẩn thỉu như ngày nào.

 Đôi mắt France bắt đầu chuyển động và lấy lại sự linh hoạt sau sự có mặt đột ngột này. Anh khẽ đưa tay lên trán và cười gượng gạo. Anh nhớ rất rõ hình ảnh đó, một hình ảnh mà anh không bao giờ có thể quên. Đó là hình ảnh của England lúc còn nhỏ. Một cậu bé với mái tóc vàng bết đất, quần áo lấm lem rách rưới và bện đất. Một đứa bé luôn chỉ có những ngôn từ của thù hận trong đầu và đầu lưỡi sắc nhọn. Ánh mặt luôn ngờ vực và đề phòng mọi thứ. Nó, lúc nào cũng chi chít những vết thương, những vết bầm mới và cũ cứ chồng chất nhau. Thế giới xung quanh bủa vây nó, nó phải tự mọc gai nhọn để bảo vệ chính mình và đó chính là cách nó sống: xây những bức tường trong chinsh trái tim nó. Nó không tin vào tình yêu và những điều kì lạ của chính tình yêu thế nên nó luôn khao khát. Rất mãnh liệt và thật sâu kín, nó cũng đã thử yêu thử mở lòng nhưng những gì nhận lại chỉ là những vết thương mới và nỗi đâu của những vết thương mở miệng cũ. Cách nó thể hiện tình yêu cũng thật là vụng về và kì lạ. Anh nhớ khi đó anh chỉ coi nó là một đứa bé không đáng yêu tí nào nhưng đáng thương và anh đã chìa tay giúp đỡ nó nhưng nó đã gạt phắt tay anh đi. Nhìn lại anh với ánh mắt đầy hằn học nhưng sau khi đó, anh để lại thức ăn cho nó và nó có thử sau đó chạy biến đi với khuôn mặt đỏ bừng và lời 'thank you' lí nhí. Một đứa bé kì lạ và cũng chính là tên lông-mày-sâu-róm mà anh luôn gọi, nhìn con người không là một quốc gia mang hình hài người giống như anh thôi, đã trải qua những thăng trầm trong lịch sử, mang những vết thương và dần dần thành sẹo. Chứng kiến những con người kiên trung ngã xuống, những đời người ngắn ngủi những âm vang cuộc sống của họ lại thành bài ca bất tử theo mãi với những thế hệ sau. Bóng lưng của những quốc gia mang hình hài con người thật to lớn nhưng cũng thật trống chải. Bao nhiêu cảm xúc cứ tuôn trào theo dòng cảm xúc ùa về từng đợt từng đợt như sóng vậy. Vietnam ngơ ngác và cô cũng thật bất ngờ khi đây lại là England lúc nhỏ chứ, thật là lạ, sao có thể chứ, cô có nghe về England có mấy kiểu phép thuật nhưng cô không tin lắm. Trước mắt cô là điều cô không tin có thật và cô cũng ngạc nhiên trước hình ảnh đứa bé trước mắt. Cô biết rõ là những quốc gia đều có thời gian từng làm một đứa trẻ, cô cũng thế nhưng cô không nghĩ England trông lại khổ sở thế kia.

Little England ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi nó giơ một vật sắc nhọn ra từ cái áo choàng có những lỗ lớn và cũng lấm bùn chìa ra những người lớn lạ mặt xung quanh nó và thét lên:

-Mấy người là ai? Sao ta lại ở đây? Mấy người muốn gì?

France nghe tiếng thét của đứa trẻ mà thoát ra khỏi suy nghĩ của mình và quay trở lại thực tại và anh liền cất tiếng trấn an:

-Mah mah, bỏ thứ nguy hiểm kia xuống nào, England không ai ở đây muốn làm hại cậu cả đâu!

-Bỏ vật nhọn đó xuống nào England, vật đó có thể làm cậu bị thương đó. Vietnam cũng nói theo France.

Scotland thì im lặng nhìn đứa trẻ chằm chằm như một mệnh lệnh là hãy bỏ vũ khí xuống, England nhìn thấy ánh mắt sắc của Scotland thì càng cảm thấy sợ hãi hơn, nó càng cầm chặt đuôi của vật nhọn và huơ huơ ra xung quanh như để tạo một vòng bảo vệ. Nó nhìn nháo nhác xung quanh, lông mày nó nhíu lại, ánh mặt dò xét khắp căn phòng để tìm một lối thoát. Mắt nó sáng lên khi nhìn thấy cửa thoaát và cứa sổ mở tung ra, những đợt gió xồ vào mang theo cơn mưa điên cuồng. Nó huơ huơ vật nhọn nhanh hơn và đi ngược và những bước chân của nó càng nhanh càng dồn dập. Rồi nó quay đầu lấy hết sức để chạy trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Tấm áo choàng nó dùng để bảo vệ cơ thể và phòng vệ dường như lại phản bội nó mà đã tuột xuống làm nó vấp chân, ngã xuống, vật nhọn văng khỏi tay nó và chuôi của nó cắm vào khe sàn gỗ, còn lưỡi dao sắc nhọn thì hướng lên trên sáng chói, soi rọi được ánh mắt sợ hãi của đứa trẻ đang đổ người xuống. Little England quá sợ hãi, nhắm chặt mắt vào, đợi cơn đau đến nhưng thay vào đó lại là cảm giác ấm áp, mềm mại, hơi ấm của một người, đứa trẻ đó liền mở to đôi mắt, ngơ ngác hướng tầm nhìn lên khuôn mặt của người đỡ mình. Đó là Vietnam, cô hành động thật nhanh chóng, vật nhọn đâm vào bắp tay cô, máu túa xuống đỏ ối cả cánh tay, những dòng máu nhỏ nhỏ, lan từ bắp tay xuống sàn.Cô nằm nghiêng ôm đứa nhỏ, dù một bên mặt nhăn lại vì đau đớn nhưng cô vẫn nở nụ cười ấm áp và ánh nhìn quan tâm đến đứa trẻ đang trong vòng tay cô:

- Đấy, đã bảo từ trước rồi, trẻ con không nên cầm những vật nguy hiểm, giờ thì hiểu chưa nào cậu bé!

-..................Đứa bé vẫn ngơ ngác, ngạc nhiên trước hành động của người này

France mồm há hốc, anh vẫn biết Vietnam luôn là một người phản ứng rất nhanh nhưng nhanh thế này thì thật khiến anh rất ngạc nhiên dù đây không phải là lần đầu tiên anh có cảm giác như vậy, little England thì vẫn đơ cứng trước hành động đó, anh thở dài, rồi tiến lại gần Vietnam, anh giúp cô ngồi dậy và xem vết thương.

- Lúc nào em cũng hành động thật nhanh chóng đấy , cô gái à, vết thương này cần được xem xét kĩ đó.

Vietnam cười hiền khô, đứa bé đã lấy lại được giác quan của nó và hiểu những điều đang diễn ra xung quanh, nó cất tiếng :

-Idiot, thật là ngu ngốc, ta đâu có cần ngươi tránh hộ ta vết thương đó, tránh cho ta vết thương đó thì ngươi sẽ được gì chứ, đúng là đồ ngốc.

Những lời sắc nhọn như những vết dao đó được cất ra từ giọng nói của một đứa trẻ nhuwng đầy chua chát:

Vietnam không đáp gì, cô xoa đầu nó, nó hơi giật mình, co rúm người lại, cố gắng tránh khỏi tầm với của bàn tay cô nhưng rồi khi nhìn thấy những tia ấm áp trong đôi mắt kia, cùng hơi ấm của bàn tay thì nó để yên, bất động:

- Tôi sẽ chả được gì khi tôi cứu cậu cả nhưng tôi sẽ cảm thấy nhẹ lòng khi thấy cậu không bị thương, làm sao tôi có thể đứng yên đó được chứ..... Cảm ơn France, tôi đứng dậy được rồi.

Cô nói và đỡ bàn tay đưa ra của France, cô một tay che lên chỗ bị thương và quay lại nhìn đứa bé, chạm nhẹ vào vai nó:

- Nào chàng trai trẻ, cậu còn định đứng đó đến bao giờ nào, tay cậu cũng có những vết thương cần sơ cứu đó, dù tôi không chắc có là từ con dao kia không.

Little England trông thật bối rối, nó ngạc nhiên từ những lời quan tâm và hơi ấm từ con người xa lạ có mái tóc đen dài nó chưa bao giờ nghĩ tới, nó đỏ mắt, không biết đây là sự đỏ mặt của sự xấu hổ, hổ thẹn hay là niềm hạnh phúc xa lạ mà nó luôn khao khát kiếm tìm. Rồi từ mắt nó, đôi mắt xanh trong veo bắt đầu ầng ậc nước, những giọt nước mắt cứ thể đua nhau chảy xuống. Nó khóc thành những tiếng nho nhỏ rồi dần dần thành những tiếng lớn hơn, có một chút nghẹn lại, nó cố ngăn dòng nước mắt nhưng không thể. 

Scotland người vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ, chứng kiến mọi việc, anh thở dài. Vì anh biết rõ England từ hồi nhỏ đến giờ vẫn không thay đổi ngay cả cái tính mít ướt, đến lớn vẫn bộc lộ (đặc biệt là những lúc say rượu, khóc là một chuyện nhưng bạn có thể được chiêm ngưỡng cả tháp 'Big Ben' khi England say), anh đặt li rượu xuống cạch một cái, đứng dạy, các vết nhăn quần áo xô theo khi anh bước lại gần Little England đang mít ướt, cất giọng khàn khàn:

-Thằng nhóc ngu ngốc này, ngừng khóc đi, những gì đã xảy ra dù có khóc lóc cũng chả thay đổi gì đâu, đừng trở nên dễ xúc động như thế chứ, tên nhút nhát!

Đôi lông mày anh nhíu lại, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt đang ầng ậc nước của đứa  trẻ, anh tiến lại gần nó,đưa tay về phía nó. Đứa bé sợ hãi, ánh mắt nó hoảng sợ, nó lùi lại tránh tay anh, nó tiến lại gần Vietnam, bấu víu vào tà áo cô, nhìn anh đầy sợ sệt. Nó nhận ra giọng nói này, nó sợ vì thế nó lảng tránh anh. Anh lại cười, cười một nụ cười nhạt:

- Little England, cậu bé lại đây nào, ông anh này đâu có làm hại gì cậu, cậu cần sơ cứu những vết thương kia trước khi nó nhiễm trùng đấy.

Đứa bé nhìn chòng chọc vào người đối diện vẫn đầy phòng thủ, nó nấc và những giọt nước mắt đã thưa dần.

-Phải đấy không có gì phải sợ đâu cậu bé! Vietnam nói và xoa đầu đứa bé đang ôm chân cô. Nó giật mình bước lại, nhận ra hành động vô thức lúc nãy, nó nhìn cô, ánh mắt có thay đổi. France giữ im lặng, anh đang cầm hộp sơ cứu, những lọ thuốc và bông gạc. Anh thấy không khí căng thẳng, anh nuốt nước bọt, cất tiếng vui vẻ để xóa tan đi bầu không khí này:

- Ohohohoho, thôi nào, tôi đã mang đồ cứu thương lên rồi này! Vietnam tôi phải sơ cứu cho em ngay , không thể để những giọt máu quý giá đi mất được.

Anh vừa nói, vừa dìu Vietnam vào chiếc ghế dài, anh không quên quay lại nhìn cậu bé:

-Còn cậu, chúng ta sẽ bắt đầu sau khi băng bó cho quý cô này nhé.

Vết thương không sâu lắm, máu cũng đã ngừng chảy, France đã rút vật nhọn ra, sát trùng và băng bó thật kĩ cho cô. Litlle England vẫn chăm chú nhìn. Sau khi mọi việc hoàn thành, cô quay ra Little England, mỉm cười:

-Nào cậu bé, tôi đã xong rồi đó, đến lượt cậu thôi!

Đứa bé ngẩn ngơ một lúc, rồi gật đầu, nó tiến lại gần chô Vietnam đang ngồi, rồi yên vị giữa Vietnam và France và đưa tay về phía France:

-Đừng có làm gì lạ với ta!

France nhìn cậu bé mỉm cười, vẫn cái vẻ tsundere đó, chả thay đổi tí nào. Anh cầm lấy tay đứa nhỏ, nó gầy và chằng chịt vết thương. Anh lấy bông đã tẩm thuốc, chà chà trên những vết thương, những cục bông mát mát ở bàn tay anh và da đứa nhỏ. Lòng anh tê tát theo, dù biết là một quốc gia thì ngay cả tuổi thơ cũng rất khác. Anh thở dài, đứa bé nhìn anh chăm chú, nhíu mày lại như muốn hỏi anh nghĩ gì mà thở dài. Ngước mắt nhìn đứa bé, mặt nó lấm bùn đất, người nó đầy bụi và đất đóng quánh lại, anh nhìn đứa bé với đôi mắt xanh đang ngơ ngác:

- Tôi tự hỏi là lần cuối cậu tắm cách đây bao lâu rồi? Người cậu bẩn quá, nếu để như thể thì những vết thương sẽ rất nguy hiểm. Tôi nghĩ là cậu nên tắm trước.

Little England đỏ mặt, nó vùng tay khỏi đôi bàn tay của France, chạy biến đi trước khi France tóm lại nó.

Nó chạy hết tốc lực, nhưng rồi lại bị tóm, nhấc bổng lên như một con cún tội nghiệp:

- Vẫn chưa học được bài học của mình hả tên nhóc ngu ngốc. Scotland nhíu mày nhìn đứa nhóc

-Im đi, tên tóc đỏ dị hợm, ta không muốn tắm. Little England phản ứng dữ dội, nó đá đấm trên không chung, cố gắng cắn tay Scotland nhưng không thành công vì trước khi làm điều đó thì anh đã nhấc nó đi tiến thắng vào phòng tắm. Trước khi đi , anh không quên quay lại nhìn Vietnam và France, nói những từ ngắn và rõ:

-Chuẩn bị món gì ngon cho đứa nhỏ này đi.


Tiếng đóng cửa rầm một cái, có tiếng hét của Little England, rồi tiếng nước chảy rào rào và tiếng cọ người, tiếng la hét nhỏ dần và thay vào đó là tiếng nước chảy đều đều như một bản nhạc du dương. France thở hắt ra, chống hai tay vào hông:

- Vẫn nhanh lẹ, dứt khoát và chu đáo nhuw ngày nào, nào Vietnam chúng ta cùng chuẩn bị bữa ăn cho cậu chủ nhỏ nào?

Vietnam gật đầu, theo France vào bếp, cô nghĩ thầm "Thật là một cách biểu lộ tình cảm lạ lùng". Và không lâu sau những hương thơm từ những món ăn từ bàn tay tài hoa của France lan tỏa ra. Vietnam ngắm nhìn bóng lưng của France đang ngân nga bên một nồi đang tỏa hơi nghi ngút, cô không bao giờ hết ngạc nhiên với tài nấu ăn của France, mặc dù là bảo giúp nấu ăn, nhưng cô chỉ giúp được anh qua khâu thái rau củ và phần lớn  là thời gian cô nhìn anh nấu. Cô liếc mắt nhìn đống đồ ăn trên bàn đầy mời gọi, mỗi món ăn như một tác phẩm nghệ thuật vậy. France vẫn đang say mê nấu ăn, cô chặc lưỡi thở dài: bên cạnh việc nấu ăn và chiều lòng phụ nữ thì tính biến thái lấn át tất cả, lắm tài cũng đi đôi với nhiều tật. Cô đứng dậy, bảo France:

-tôi ra ngoài xem thế nào!

-Oui

Bên ngoài, mùi hương của xà bông tắm thơm ngập cả phòng, little England đang ngồi im cho Scotland băng bó vết thương, nó mặc áo sơ mi và quần đến đầu gối. Scotland thì như từ bãi chiến trường về, mặt anh có vết càu cấu, cổ có vết cắn, quần áo thì xệch xoạc và ướt, vẫn có vài bọt xà phòng trên cổ áo của anh. Vietnam cười nhẹ, tiến tới, vuốt ve con mèo nhỏ bé đang ngủ yên lành:

-Bữa ăn đã sẵn sàng, đến lúc vào bàn rồi đó những quý ông

Cả hai người đều nhìn Vietnam, little England nghe thấy bữa ăn thì mắt nó sáng ra lấp lánh. Scotland thì không phản ứng gì, chỉ có tiếng hừ nhẹ, vì anh đã phải đối phó với đứa quỷ nhỏ này. Vietnam cười khúc khích và cô bước vào bếp ngân nga khúc nhạc nhẹ nhẹ từ một bản nhạc xưa cũ.

Một bữa ăn êm đềm sẽ diễn ra.

p/s: chap này deep ghia ~~~~~~~ chap này trôi hơi chậm :))))))), cảm nghĩ của các thím thế nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top