Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngoài dự đoán, tin tức về sự thất bại của gia tộc Bách Thú trước liên minh Straw Hat- Mặt Trời- Kouzuki nhanh chóng lan rộng. Những việc làm phi pháp của gia tộc này cũng theo đó được công bố ra toàn thế giới. Và cũng chính vì vậy, ngôi vị Thất Đại Tộc của Kaido sẽ có nguy cơ bị tước bỏ.

  Sau trận chiến, các thành viên của ba gia tộc còn lại cũng nhận không ích thương tích. Những ngày gần đây, họ đều tập trung ở bệnh viện Heart thuộc sở hữu của Law để điều trị. Nhờ có sự giúp đỡ của Chopper nên tình hình cũng khả quan hơn.

  Lại nói đến Sanji, dù bị thương nhưng ngày nào cậu cũng vào bếp chuẩn bị món ăn đầy tình yêu cho các quý cô. Brook thì lúc nào cũng bị nhắc nhở vì quấy rối các cô y tá. Những người không bị thương nặng thì quay lại xử lí công việc trong gia tộc. Khổ nhất là ba người nào đó phải liên tục trả lời hầu hết cuộc gọi từ các gia tộc đồng minh.

- Ahhh~~

- Luffy này...

- Hả?

- Tôi đã bảo là có thể tự ăn được mà!

- Không được! Cậu vẫn chưa khỏi hẳn.

- Nhưng đây chỉ là trái cây thôi! Với lại tay tôi cũng chưa gãy!

Nami thở dài. Dạo này Luffy đột nhiên quan tâm cô một cách thái quá khiến cô không biết phải phản ứng thế nào.

- Ngoan nào, ahh~~

Hết cách, Nami đành phải để cậu đút. Nhưng cô đâu biết, khi đôi môi đỏ hồng mềm mại của cô lỡ chạm vào ngón tay cậu, Luffy cảm giác như có dòng điện từ tay đến khắp cơ thể. Tim đập nhanh, mặt thoáng đỏ, cậu vội rụt tay lại, xém xíu nữa là không kiềm được rồi.

- Ngọt không?

- Ngọt.

- Tốt!

- Luffy, về người muốn đâm cậu lúc đó.....

- À, hắn tên là Orochi. Nghe nói lúc trước từng giết người nhưng được Kaido bao che. Có lẽ việc đó cũng khiến hắn bị ám ảnh tâm lý.

- Cậu....giết hắn rồi?

- Hắn không xứng để tôi động tay.

Cạch!

- Nami!

- Chào Kaya!

- Đến giờ thay thuốc rồi!

- A, được! Luffy cậu ra ngoài đi nha.

Luffy gật đầu. Đang định bước ra thì cậu để ý người phía sau Kaya.

- Anh vào đây làm gì?

- Sao tôi phải trả lời cậu?- Law khoanh tay.

- Anh không được vào. Nami sắp phải thay thuốc.

- Tôi là bác sĩ của cô ấy nên có quyền.

Cậu lườm anh một hồi

- Vậy tôi cũng ở lại.

- Cậu ở lại làm gì chứ, ra ngoài đi.

- Thế sao anh ở được còn tôi thì không chứ!?

- Đầu cậu có vấn đề à, đã bảo tôi là bác sĩ!

- Bác sĩ thì sao? Như nhau cả thôi!

- Cậu...!

Đang cãi nhau nảy lửa thì cả hai bỗng cảm thấy ớn lạnh nơi sống lưng.

- Hai người.......

Luffy và Law quay lại, Nami đang nhìn họ với nụ cười thân thiện. Không hiểu sao cả hai lại không muốn đáp lại nụ cười đó chút nào, chỉ biết nuốt nước bọt một cách khó khăn.

- ĐI RA NGOÀI NGAY CHO TÔI!!!

———————————————
Bên ngoài

- Luffy.

- Jinbei hả!? Lại gia tộc nào gọi đến nữa à?- Cậu mệt mỏi.

- Không phải. Là về Kaido.

- Hắn chịu khai rồi?

Jinbei lắc đầu.

- Không sao, trước sau gì hắn cũng phải nói ra thôi. Ông vất vả rồi, nghỉ ngơi đi.

- Này Luffy cậu sao rồi!?- Usopp hỏi.

- Usopp đó à? Tớ khỏe rồi. Còn cậu?

- Còn phải hỏi sao? Ngày nào Kaya cũng chăm tớ 24/24, không khỏe mới lạ đó!

- Vậy sao.

Đang nói chuyện thì hai người thấy có một nữ y tá hớt hải chạy vào

- Cậu Chopper! Bệnh nhân Sanji lại chảy máu mũi nữa rồi!

- Cứ sơ cứu như tôi đã làm thôi.

- Nhưng lần này nhiều hơn ạ!

- Hả!? Tại sao!?

- Hình như là vì vị hôn thê của cậu ấy đến thăm.

Ngay sau đó một y tá nữa cũng chạy đến

- Cậu Chopper! Đã đến giờ thay thuốc mà vẫn không thấy bệnh nhân Zoro đâu cả!!

- Lại nữa sao trời!? Hai người này....

- Trông Chopper có vẻ bận rộn.- Luffy nói.

- Ừ, cậu ta không có thời gian nghỉ ngơi luôn đó! Đâu có giống bọn mình luôn có người chăm sóc!

- Luffyyyyy ơii!

Nghe tiếng, cả hai quay đầu lại

- Đó, vừa mới nhắc!- Usopp nói- Thôi tớ đi giúp Chopper tìm Zoro đây.

- Luffy! Hôm nay chị lại mang cơm hộp đầy tình yêu đến cho em nè!!

- Chào Luffy! Khỏe rồi đấy à?

- Chị Hancock, anh Sabo. Ủa? Anh Ace không đi cùng hai người à?

Nghe đến đây, Sabo thở dài rồi lắc đầu ngao ngán. Còn Hancock thì ngay lập tức trả lời cậu

- Để chị nói cho em nghe, thằng đó với người yêu nó giờ đang ở nhà chịu trận với ông già đấy! Ôi~ nghĩ lại thấy tội làm sao!- Cô cười đồng cảm, thêm chút mỉa mai.

- Nghe có vẻ tệ.

- Không hề đâu!- Sabo đặt tay lên vai cậu- Tên đó lúc nào cũng thích khoe người yêu trước mặt anh em nên giờ bị vậy là đáng lắm! Lát phải rủ Marco với Katakuri đi ăn mừng mới được!

- Đúng là anh em tốt.

- Được rồi, đừng nói về thằng nhóc đó nữa! Mình đi ăn thôi Luffy!

- À được. Sabo? Anh định đi đâu vậy?

- Anh đi thăm một người bạn ấy mà. Lát gặp nha!

—————————
- Nami! Cậu thế nào rồi!?

- Carina! Chị Nojiko! Hai người đến thăm em sao!?

- Đâu. Bọn chị đến xem em còn sống không- Nojiko đặt giỏ bánh lên bàn- cũng trâu bò gớm nhỉ?

- Gì hả!? Có người chị nào lại nói như vậy với em không?

- Có chị nè. Ai kêu cứ thích hỏi mấy câu dư thừa!

- Chị giận em đó à?

- Nào có, tôi còn phải lo bao việc, đâu rảnh để mà giận với hờn- Cô ngồi xuống ghế.

- Thôi mà chị Nojiko- Carina nói- Nami à, chị ấy rất lo cho cậu đó!

- Tớ biết chứ. Em xin lỗi chị Nojiko.

- Haizzz, em đó, lúc nào cũng thích làm mấy việc nguy hiểm!

- Tại lúc đó nguy quá, em chỉ nghĩ được nhiêu đó thôi.

- Chị nghe rồi đó!- Carina ngồi cạnh cô- Con gái biết yêu đúng là đáng sợ!

- Không biết chàng trai may mắn ấy là ai nhỉ?- Nojiko châm chọc.

- Còn ai nữa. Tất nhiên là.....

- Hai, hai người có thể đừng chọc em nữa được không!?

- Haha, mà thằng nhóc đó cũng được đấy!- Cô chống cằm, nhìn về phía Nami- Chị nhớ sau khi nghe xong chuyện của em, trông ánh mắt nó có vẻ quyết tâm lắm!

- Hmmm....- Nami vừa cắn miếng bánh vừa suy nghĩ. Thật tò mò.

——————————
Cạch!

- Ủa?

Tiếng động khiến người thiếu nữ tóc đen dừng lại, đôi mắt chuyển từ cuốn sách sang người đối diện, môi khẽ cong lên dịu dàng

- Lại lạc nữa à?

Cậu gãi đầu

- Không có! Chỉ là tiện đường....nên ghé thăm cô.

- Fufu, vậy sao.

- Cô thế nào rồi?

- Tôi khoẻ. Cảm ơn cậu!

Bầu không khí ngại ngùng giữa hai người tưởng như cứ kéo dài cho đến khi cơn gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào phòng. Thấy vậy, Zoro tiến đến đóng cửa lại

- Trời bắt đầu trở lạnh rồi- Cậu nhìn ra bên ngoài.

Robin nhìn cậu rồi đưa mắt xuống những ngón tay nõn nà đang mân mê trang sách.

- Ừm. Cũng sắp đến Giáng Sinh rồi nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top