Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị Voldemort chỉ đích danh trước mặt mọi người, đây chính là dấu hiệu của sự nổi tiếng a, ai lại dám cùng Voldemort đối nghịch chứ. Vì vậy mãi đến khi kết thúc Biên Bá Hiền càng thêm bất an, nhất là ở góc kia Phác Xán Liệt đang âm thầm nhìn cậu.

Ánh mắt của Phác Xán Liệt giống như đang nói, "Tớ biết mà, tiểu bạc hà là bởi vì tớ mà bị phân tâm, aha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Bởi vì cậu mới là lạ í!

Phồng má, vẻ mặt đầy oán khí trừng mắt Lộc Hàm đang cùng đám chị em gái cười mờ ám vào cậu.

Lộc Hàm rút tờ giấy bị vò nát trong tay Biện Bạch Hiền ném vào thùng rác, "Diễn mấy thứ oán giận vẫn là Khánh Tú thích hợp hơn, cậu hả, mắt quá nhỏ, có mở to cỡ nào cũng phí công thôi."

Tiếp theo nhanh nhẹn rời đi, tránh được cây bút bị Biên Bá Hiền đang tức giận ném tới.

"Anh cút đi!"

Phác Xán Liệt dựa vào tường ngoài phòng họp đã lâu, nhóm người bác sĩ y tá mặc áo blouse lần lượt rời khỏi tầm mắt hắn, Phác Xán Liệt đều mỉm cười chào hỏi. Đợi cho mọi người đi hết mới thấy vật nhỏ kia lề mề bước ra.

Vật nhỏ rất xảo quyệt, hai con ngươi đậu đen xoay tròn lóe lên đầy 'âm mưu', lòng bàn chân như được trét mỡ muốn bỏ chạy. Nhưng mà con sói đuôi to đã đợi lâu như vậy sao có thể để vật nhỏ thực hiện kế hoạch được chứ.

Ỷ vào cánh tay dài chỉ cần duỗi thẳng ra đã nắm được cái cổ của vật nhỏ kéo về. Vật nhỏ đương nhiên không an phận để hắn kéo, tứ chi giãy dụa, nhưng như thế nào cũng không đánh được người kéo mình lại, dùng sức cũng giãy dụa không ra.

Cuối cùng đành phải gục đầu, thất vọng quay lại phồng mang trợn má nhìn Phác Xán Liệt còn đang xách cổ áo của mình.

【Tiểu bạc hà muốn đi đâu vậy?】

Không muốn để ý tới cậu. . . . . . .

【Vừa rồi phân tâm là bởi vì tớ hả?】

Không nhìn thấy ông đây không muốn nói chuyện với cậu à?

【Nhăn mũi cắn ngón tay đều đáng yêu ghê, tiểu bạc hà là đang cố ý hấp dẫn tớ sao?】

Mới không có mới không có! Phân tâm không phải bởi vì cậu, cắn ngón tay cũng không phải hấp dẫn cậu!

Phác Xán Liệt cười trêu ghẹo, cúi đầu lại tiếp tục gõ chữ. Trong lòng Biên Bá Hiền sớm đã nhảy lên vài cái lúc Phác Xán Liệt đang viết giấy, lúc này ngẩng đầu thấy trên mặt người kia có mảng hồng hồng, không thấy miếng băng dán vết thương.

"Này, băng dán vết thương của cậu đâu?"

"?"

【Lúc rửa mặt bị rớt.】

"Bị rớt mà còn không biết dán miếng khác hả!"

Phác Xán Liệt nháy mắt khôi phục lại bộ dáng vô tội, tay cũng không còn xách cổ áo của Biên Bá Hiền nữa. Tùy ý để Biên Bá Hiền nghiêm mặt lôi mình tới phòng nghỉ, hì hì, sẽ không nói cho cậu biết là tớ cố ý tháo ra đâu.

Biên Bá Hiền đưa nhiên có nghĩ tới việc Phác Xán Liệt tự ý tháo ra, nhưng mặc kệ có phải hay không, cậu cũng sẽ tự mình dán lại cho hắn, dù sao cũng bởi vì cậu mà hắn mới bị thương.

"Tốt lắm."

Biên Bá Hiền lần nữa cẩn thận dán miếng băng màu vàng nghệ lên miệng vết thương, lấy ra thêm mấy miếng nhìn ngày sản xuất trên bao, xác định hạn sử dụng còn hơn một năm mới đặt vào tay Phác Xán Liệt.

"Nhớ rõ phải đổi, đừng để lâu quá, nếu không bị thối cho xem."

Phác Xán Liệt đưa tay chạm vào miếng băng trên miệng vết thương, liên tiếp gật đầu, ừ, tiểu bạc hà nói cái gì cũng đúng hết.

"Lúc tắm rửa phải chú ý, nếu có bị ướt thì phải đổi ngay. Lớn như thế rồi mà không biết tự mình xử lý vết thương hả?"

Đúng đúng đúng, tiểu bạc hà nói cái gì cũng đúng.

"Này, Phác Xán Liệt, cậu trưng ra bộ mặt ngu làm gì!"

Đúng đúng đúng. . . Phi. . . . . .

"Biên Bá Hiền!"

Đô Khánh Tú bưng hai hộp cơm đi vào, "Được rồi, phòng nghỉ công cộng đã trở thành nơi căn cứ hẹn hò bí mật của hai người."

"Miệng chó không phun được điều hay, hẹn hò cái lông!"

"Ờ ờ ờ, tớ làm người tốt đem hai phần cơm chiều cho cậu vẫn là tớ sai rồi!"

Nghe nói có cơm chiều, ánh mắt Biên Bá Hiền đều sáng, chân chó chạy lại nhận lấy, trả cho Đô Khánh Tú cái ôm thật chặt. Đương nhiên là bị Phác Xán Liệt nắm gáy cổ kéo về.

"À còn nữa, thuốc của Phác Xán Liệt cũng có đem tới, tớ nghĩ hai người còn muốn mật ngọt thật lâu, phải không?"

Đô Khánh Tú nháy mắt với Biên Bá Hiền, ý vị thâm trường nở nụ cười.

". . . . . Cửa bên kia, không tiễn."

Biên Bá Hiền mở cà mên ra, lập tức ngốc lăng, mặt khổ sở cười không được mà khóc cũng không xong. Hộp đầu toàn là màu và mùi vi, còn bỏ thêm phần trứng hấp màu vàng óng ánh, nhưng vấn đề chính là ở chỗ đồ ăn, có thịt bằm trộn bắp và dưa chuột.

Biên Bá Hiền không ăn dưa chuột, tên Đô Khánh Tú vô liêm sỉ chơi chung nhiều năm còn không biết sao.

Cầm đũa lên xếp, đặt bên này một đôi bên kia một đôi, gắp một đũa cơm bỏ vào miệng. Phác Xán Liệt thấy người bên kia sắc mặt không được tốt, tự nhiên là biết có nguyên nhân.

Đưa tay lấy cái hộp trước mặt Biên Bá Hiền kéo qua phía mình, vùi đầu bắt đầu chọn dưa chuột.

"Phác. . . . . Phác Xán Liệt?"

Nhìn trên đỉnh đầu người kia xuất hiện cái vòng, Biên Bá Hiền thấy mình bị hút vào rồi. Tình huống hiện tại nên hình dung thế nào đây? Mặt trời chiều ngã về phía tây, sáng rực xuyên qua tấm kính thủy tinh chiếu rọi lên mặt bàn không hề nóng. Bên kia bàn có người cao to đang cẩn thận gắp từng miếng dưa chuột trong hộp, cứ ngây người nhìn vẻ mặt phức tạp của người đó.

Có một câu nói rất hay, giống như một bình năm vị, chua ngọt mặn cay đắng, ngũ vị tạp trần. Như nửa bình nước lắc lư liều mạng muốn giữ nó, nhưng mặt nước bên trong hết lần này tới lần khác không đứng yên. Nhìn Phác Xán Liệt một đũa lại một đũa kẹp chặt, không thể đè nén liền cảm thấy trong lòng ấm áp.

Có một người nguyện ý đem thức ăn bạn không thích gắp ra, người đó nhất định là yêu bạn.

Như vậy xem ra, hắn nói câu yêu bạn, hẳn có thể tin được.

Nhưng bởi vì thế này mà trong đầu Biên Bá Hiền càng thêm rối. Lúc hồi phục lại tinh thần thì Phác Xán Liệt đang quơ quơ tay trước mặt cậu.

"A? Ừm. . . . cảm ơn."

Nhìn dưa chuột trong bát của mình ít đi, thịt bằm cũng nhiều hơn, nghĩ đến Phác Xán Liệt chia cho mình. Rõ ràng là một bữa cơm ngon miệng lại nhạt như nước ốc.

Từ cái bữa tối dùng chung với Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền càng lúc càng né tránh hắn hơn. Không phải sợ, chỉ là có cái gì đó nghĩ muốn rõ ràng hơn thôi.

Nhưng người nọ giống như sóng radio tới đâu đều có thể bắt sóng Biên Bá Hiền, đi làm thì chắn ở cửa, tan làm lại ngăn đón trên đường, nói khoa trương hơn chút thì không chừng phòng kế bên trong WC cũng chính là Phác Xán Liệt.

Nghĩ bệnh cảm mạo của người này tốt rồi nên y tá cũng không ngăn hắn chạy khắp nơi, nhưng mà không rõ vì sao vẫn cứ như trước không nói lời nào, giọng nói thật sự bị thương nghiêm trọng vậy sao?

Hôm nay theo thường lệ Biên Bá Hiền phải đến quầy y tá để xem số liệu đo nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân lại thấy Phác Xán Liệt đứng ngay chỗ đó, lập tức muốn xoay người bỏ đi. Nhưng mà nghĩ nghĩ người đã thay bộ đồ bệnh nhân thành tây trang phẳng phiu vừa khít cứ như được may riêng cho hắn, ngay cả cái đầu nắp nồi cũng đã thành mái tóc lượn sóng. Lúc này đây thành thật mang đôi giày da như tổng tài.

Phác Xán Liệt biến đổi thành người mạnh mẽ cường tráng lên không ít, nhíu mày nắm chặt bút đến nỗi xương tay đều hiện rõ, viết viết cái gì đó.

Chữ kia, khẳng định rất dễ nhìn.

Biên Bá Hiền bỗng nhiên cứ trầm tư như vậy.

"Cậu. . . . Đây là. . . . Mặc thành như vậy. . . ."

Phác Xán Liệt nghe tiếng ngẩng đầu lên, vẻ mặt cao quý lãnh diễm chớp mắt như có điện nhìn Biên Bá Hiền. Trong lòng Biên Bá Hiền lộp bộp mấy cái, theo bản năng nuốt nước miếng, trong đầu chỉ có bốn chữ. . . đẹp trai tàn bạo.

"Xin chào bác sĩ Biên, anh ta đến đây làm giấy xuất viện, đây là. . . ."

Nửa câu sau của y tá trưởng Biên Bá Hiền không hề nghe rõ, cậu chỉ biết, thì ra Phác Xán Liệt cũng chỉ là bệnh nhân sớm hay muộn cũng phải khỏi, sớm hay muộn cũng phải rời khỏi chỗ này.

Vốn là nên vỗ tay hoan hô, tai họa này cuối cùng không cần gặp lại nữa. Ai có thể nói cho tôi biết, cảm giác mất mác này là xảy ra chuyện gì?

Biên Bá Hiền vô thức nhìn chằm chằm vào tờ giấy y tá trưởng đưa qua, máy móc lật từng trang từng trang, tiếp đó là một đôi giày da bóng lưỡng đập vào tầm mắt, là mùi hương đặc biệt trên người Phác Xán Liệt.

Trong khoảng thời gian ngắn này tay chân luống cuống, nên là xoay người đi hay bảo trì bộ dáng lúc này? Ngẩng đầu lên biết nói gì cho tốt đây, đã lâu không gặp?

Còn chưa đợi Biên Bá Hiền ra quyết định thì có một bàn tay to rơi xuống đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu. Biên Bá Hiền thấy mình nhất định điên rồi mới có thể thấy động tác này quá sức ôn nhu.

"Động tay động chân làm gì, chúng ta quen thân lắm chắc?"

Biên Bá Hiền vung tay của Phác Xán Liệt ra, trái lại hắn cười rất mất tự nhiên, không để lộ hàm răng như mọi thường. Cái này rất có lực sát thương được không? Biên Bá Hiền mơ hồ có thể nghe thấy hai người y tá phía sau xù xì.

Nói đúng rồi mà, công thụ đang trao đổi bằng mắt đó. . . Oa, tiểu công nhìn tiểu thụ siêu ôn nhu. . . ôi trời ơi, hạnh phúc chết mất. . .

Chờ xem đi, thế giới này sớm hay muộn gì cũng toàn là hủ nữ.

【Tớ không ở đây tiểu bạc hà đừng quá nhớ tớ nha.】

"Ai mà nhớ cậu, cậu nên đi sớm mới đúng, chiếm hết một cái giường."

Biên Bá Hiền than thở hai câu, lạ là Phác Xán liệt cũng không phản bác, xoay người tiếp tục điền giấy tờ. Biên Bá Hiền nhìn đôi giày da của hắn, khống chế không được muốn nhìn sườn mặt của hắn. Kỳ quái chính là, tại sao phải như kẻ trộm nhìn hắn chứ, kinh hồn bạt vía, sợ hắn phát hiện.

【Tiểu bạc hà muốn nhìn thì cứ nhìn, chứ đừng lén lút nhìn người đàn ông của mình mà sợ tiêu tiền.】

Có muốn cũng không muốn, trên mặt người này lộ rõ vẻ khẳng định cái loại 'Tớ biết cậu suy nghĩ cái gì' mà tươi cười. Biên Bá Hiền trực tiếp quăng cái bệnh lịch vào hắn.

"Người đàn ông của ai chứ, người nào yêu hả, dù sao không phải tôi."

【Tiểu bạc hà đỏ mặt cái gì?】

"Biến, Phác Xán Liệt cậu thử gọi tôi là tiểu bạc hà nữa coi, coi tôi có liều mạng với cậu không."

Phác Xán Liệt một phen đem vật nhỏ xù lông đang giương nanh múa vuốt ấn vào lòng hắn, siết chặt cánh tay không an phận của người kia, vuốt đầu vài cái rồi vỗ lưng vài cái.

Thật sự chỉ muốn im lặng ôm một chút, đơn thuần chỉ là ôm, không cần lâu cũng không cần chặt, chỉ muốn tới gần cậu một chút, gần cậu một chút thôi.

Biên Bá Hiền tựa vào lòng ngực Phác Xán Liệt, cảm thụ độ ấm trên ngực của hắn truyền đến mặt mình. Hết thảy mọi phiền muộn như yên lặng, cái ôm của Phác Xán Liệt đều có tác dụng như vậy. Gần đây cùng cậu ta ngây thơ diễn kịch, cái gì mà anh hung cứu mỹ nhân, cái gì mà trời chiều cùng nhau ăn cơm, đều máu chó đến không tưởng, nhưng mà cố tình, dù cho phòng tuyến ở mình ngày càng tan chảy.

Giống như lúc này đây.

Việc đẩy ra cũng là chuyện thường, hay là vẫn có sức chống cự, nhưng lại tham luyến cái ôm ấm áp cùng mùi hương mát lạnh này. Ôm một chút thôi, đơn thuần chỉ ôm một chút. Dù sao lần sau gặp nhau không biết tới lúc nào.

Nghĩ như thế mũi bỗng dưng ê ẩm, kim đậu đậu đều đổ ào xuống. Cảm thấy ủy khuất, cái gì chứ, chỉ ôm thôi mà, Phác Xán Liệt.

Cái gì cũng không nói rõ ràng, cứ liều lĩnh làm phiền người khác với những lời tình tự cùng hành động kích thích tôi, lúc này đây lại là cái ôm.

Vốn chỉ là chia tay, không cần phải kịch liệt như thế, đương nhiên, Biên Bá Hiền không chờ mong gì cả, chỉ là ngày càng phân không rõ tâm ý của Phác Xán Liệt, cũng càng không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì.

Biên Bá Hiền thật vất vả mới kiểm soát được cảm xúc của mình, do dự muốn đưa tay ôm lấy hắn, Phác Xán Liệt đã buông lỏng tay, còn thuận tay trượt vào túi áo lấy di động của cậu.

Này, cái tên xấu xa này, không thể an phận một lần hay sao?

"Này, Phác Xán Liệt! Cậu lấy di động của tôi làm gì! Mau trả lại đây!"

Thế nhưng Phác Xán Liệt duỗi thẳng cánh tay giống như đòn bẩy hẹn giờ, mặc cho Biên Bá Hiền với tay như người sắp chết đuối đoạt lại.

Không phải là chân dài thôi sao? Không phải tay cũng dài thôi à? Có gì hơn người chứ! Có cái gì mà phải kiêu ngạo.

Biên Bá Hiền xoa eo căm tức nhìn hắn cầm di động của mình muốn làm gì thì làm, hắn mới không biết giải mã khóa di động đâu!

Ngón tay của Phác Xán Liệt gõ cộp cộp trên màn hình rất nhiều, lập tức giơ lên trước mặt Biên Bá Hiền cho cậu coi mấy dòng chữ trên đó.

[Để lại số điện thoại của Xán Xán cho tiểu bạc hà, cho nên không cần do dự đến quấy rầy tớ.]

Biên Bá Hiền liếc mắt khó nhịn được nhìn cái tên lưu manh này, tức giận lấy lại di động.

"Có bệnh hả, gọi điện thoại cậu có thể nói sao?"

Phác Xán Liệt lấy di động của mình ra, [gửi tin nhắn cũng được mà, tiểu bạc hà nhắn tin nhất định năm giây sau tớ sẽ trả lời lại.]

"Ai để ý tới cậu!"

Biên Bá Hiền nhìn thoáng qua tên liên lạc, nickname là tiểu Xán Xán, lại còn nhe răng ra tự sướng, nhất thời một trận buồn nôn.

[Cậu có xóa số cũng không sao, nhưng mà điện thoại và tin nhắn của tớ nhất định phải nhận.]

"Mẹ có nói, điện thoại của người lạ không được nghe."

Biên Bá Hiền làm trò trước mặt Phác Xán Liệt, chìa ngón tay cắt bỏ chữ 'Tiểu Xán Xán', có chút đắc ý dào dạt. Như mong muốn thấy được Phác Xán Liệt cau mày, nhưng không thấy thoải mái hay thản nhiên. Lại ẩn ẩn bất an cùng hối hận là chuyện gì đã xảy ra, làm cách nhất đao lưỡng đoạn là rõ ràng nhất.

[Cần tớ thể hiện hành động thân mật để cho cả bệnh viện này thấy chúng ta có phải là người xa lạ hay không?]

Hiển nhiên hành động của Biên Bá Hiền có chút chọc tức Phác Xán Liệt, hắn không phải Phật sẽ không nổi nóng. Cố gắng tới gần lại bị đẩy ra, khó tránh khỏi thẹn quá hóa giận.

Nhưng mà, làm như thế giống như là còn thích cậu.

Biên Bá Hiền thấy cái tên có chiều cao ưu thế nghiêm mặt đi tới, không tự giác thụt lùi. Cậu tin Phác Xán Liệt không có mặt mũi không có da, cái gì cũng làm được. Hắn đến là có thể đi, bản thân còn đần độn gì nữa.

"Cậu, cậu rốt cuộc có đi không!"

Vừa dứt lại di động rung lên. Một dãy số quen thuộc nhưng xa lạ gửi tin nhắnđến, [cậu có thể quậy phá nhưng nhớ là phải về nhà. Tạm thời thả tiểu bạc hà hoang dã vài ngày, sớm hay muộn sẽ bắt cậu về.]

Này này này, tiểu bạc hà hoang dã là cái quái gì chứ! Không cần tùy tiện thêm mấy từ vậy đâu!

Vừa ngẩng đầu đã thấy tên kia đi xa. Chớp chớp mắt, lại nhìn tin nhắn điện thoại, trong đầu đều là Phác Xán Liệt ném quả bóng màu đỏ xen trắng hô to một tiếng 'Đi thôi, tinh linh cầu!'. Bất tri bất giác lưu lại dãy số đó, bất tri bất giác liền đem nickname đổi thành 'Phác Xán Trí'. . .

"Bác sĩ Biên bác sĩ Biên?"

"Hở? Sao hả y tá trưởng?"

Y tá nữ ở bệnh viện này rất có thể chớp mắt là biết tất cả, mới vừa rồi không có người thấy, thế sao mà lúc này toàn bộ đều có mặt ở đây. Trong ánh mắt đều lóe ra nhiều chuyện tò mò, tốc độ như bắn hỏi cái này cái kia.

"Ô hô, tôi cùng cậu ta, tôi với Phác Xán Liệt không quen!. . . . Chỉ là bạn bè, gặp nhau vài lần. . . . Tôi làm gì biết cậu ta tự dưng ôm tôi!. . . . Ôi, não mấy người thủng lớn quá. . ."

Nói ra thì phụ nữ chính là sinh vật đáng sợ nhất.

Lại đến phiên Biên Bá Hiền trực ban đêm, lần này không có tên nào đó đến phá rối. Thuận tay bật radio di động, kinh ngạc khi phát hiện ra Mr.Park đã trở lại.

". . . .Nhận được rất nhiều lời quan tâm ân cần hỏi thăm từ các bạn nghe đài, Park tiên sinh ở nơi này bày tỏ cảm tạ tới mọi người. Bất quá chỉ là cảm mạo bình thường, bây giờ cũng đã khỏi rồi. Vậy thì hôm nay chúng ta bắt đầu với kiss and hug. . ."

Quả nhiên giọng nói của Park tiên sinh nghe là hay nhất, âm sắc trầm thấp uyển chuyển có thể đi vào lòng người. Hai bên tâm thất của tim ngàn quay trăm chuyển, còn bị từng đợt sóng vỗ vào.

Thật sự là một loại âm thanh có thể phá lệ mọi nhạy cảm và đau buồn, Biên Bá Hiền nghĩ lúc trước Phác Xán Liệt cũng giống như thế, giọng nói cực kì mê người.

Nhưng mà thích hắn cũng không phải vì vẻ bề ngoài. . . . . .

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top