Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1. Đề Nghị Vô Lý

Becky khó chịu bỏ lên lầu trước sự tức giận của ông Armstrong.

Trước khi cửa phòng ngủ đóng lại, nàng nghe thấy ông phàn nàn với Richie: "Thật đúng là không nên quá chiều chuộng nó mà."

Richie phát ra tiếng cười khẽ, nhanh chóng đáp lại ông: "Được rồi, được rồi. Ba đừng tức giận nữa. Đợi em ấy bình tĩnh lại con sẽ nói chuyện với em ấy có được không?"

Becky nghe đến đây thì hừ nhẹ trong lòng, âm thầm giơ lên nắm đấm: "Em mới không thèm nói chuyện với anh đâu Richie."

Nàng hậm hực bò lên giường, hồi tưởng lại những gì ông Armstrong vừa nói với mình.

"Kết hôn với một người tên là Sarocha. Trở thành cháu dâu độc nhất của gia tộc Chankimha. Mặc dù hai chân Sarocha bất tiện hơn người bình thường nhưng dung mạo tốt, tính khí tốt, gia cảnh lại tốt..."

Ông Armstrong còn nói một tràng dài sau đó nhưng Becky hoàn toàn không để lọt tai. Nàng vốn không cần biết Sarocha ưu tú đến mức nào, bởi vì nàng sẽ không đồng ý với đề nghị hoang đường này của ông.

Becky thở hắt ra một hơi đầy chán nản, đưa tay tìm kiếm điện thoại của mình. Giống như là có tâm linh tương thông, màn hình điện thoại nhấp nháy thông báo có tin nhắn mới. Becky nhìn thấy cái tên trên màn hình thì buồn bực trong lòng tiêu tan một ít. Nhanh nhẹn bấm vào đoạn chat vừa nhận được.

Kirk nhắn một tin thông báo tình hình đến nàng: "Anh về đến nhà rồi đây."

Trong buổi hẹn hò hôm nay, hai người đã cùng nhau đi ăn tối, đi dạo một lúc quanh công viên Dismaland sau đó Kirk đưa nàng về nhà. Vừa vào đến phòng khách thì nàng đã bị ông Armstrong giữ lại để nói những chuyện khiến nàng không vui vừa rồi.

"Em đang rất tức giận đây này." Becky phàn nàn qua tin nhắn.

Kirk lập tức hồi âm bằng một chiếc icon che miệng hoảng hốt, sau đó là hai tin nhắn liên tiếp gửi đến.

Kirk___:

- Có chuyện gì vậy?

- Không liên quan đến anh chứ?

Becky mân mê khoé môi, cảm thấy qua tin nhắn thì khó mà nói cho xong được. Suy nghĩ trong chốc lát, nàng nhẹ nhàng chỉnh lại tóc mái của mình, ấn vào nút video call.

Kết thúc thời gian chờ dài đằng đẵng, không ai nhấc máy và cuộc gọi tự động ngắt kết nối. Becky nhăn mi tâm, định bụng ấn gọi lại lần nữa thì có tin nhắn mới đến từ Kirk: "Xin lỗi em. Anh đang có chút việc."

Với tư duy của một người học luật, Becky bỗng nhận ra có chút không đúng lắm. Nhưng còn chưa kịp nghĩ ra vấn đề là gì thì âm thanh thông báo tin nhắn mới lại đến.

Cách nói chuyện của Kirk trở nên nghiêm túc hơn: "Có chuyện gì khiến em không vui à?"

Becky tạm quên đi những điểm bất thường vừa lóe lên trong đầu mình. Ngón tay ấn giữ nút ghi âm trên khung chat. Mang chuyện ông Armstrong bắt nàng phải kết hôn với Sarocha nói qua một lần với Kirk.

Thông báo trạng thái ở góc phải tin nhắn thoại nàng vừa gửi đi nhanh chóng chuyển thành đã xem.

Khung chat phía Kirk cứ hiện "đang soạn tin" trong khoảng thời gian rất lâu. Becky nghĩ thầm chắc là anh chàng này sẽ gửi lại cho nàng một đống câu nghi vấn hoặc phàn nàn. Dù gì thì khi nghe thấy người yêu của mình phải kết hôn với một người khác, có mấy ai có thể không nôn nóng được cơ chứ.

Kirk___: Vậy sao?

Tin nhắn hồi âm vừa tới, hàng loạt câu hỏi bật ra trong đầu Becky. Kirk dùng hơn 3 phút chỉ để soạn hai chữ vậy sao? Phản ứng của Kirk như này có phải quá bình tĩnh rồi không? Theo như tính cách của Kirk, nếu thật sự đang bận thì anh cũng sẽ dẹp sang một bên mà nói chuyện rõ ràng với nàng, chứ không phải đối diện với vấn đề này một cách thờ ơ như vậy được.

Becky gõ tin nhắn văn bản thay vì voice chat, bởi vì nàng sợ ngữ khí trong lời nói của nàng sẽ thể hiện sự tức giận: "Anh đang nghĩ là em nói đùa hay việc em có kết hôn với người khác hay không thì đối với anh cũng không quan trọng?"

Kirk___:

- Anh chỉ là đang có chút việc.

- Không thể tập trung nói chuyện với em lúc này được.

- Anh sẽ liên hệ với em sau nhé.

Ba tin nhắn liên tiếp được gửi đến và rõ ràng là Kirk đang nói dối.

Kirk nói mình đã về đến nhà vài phút trước, ở nhà thì có thể có việc gì được? Còn nếu vẫn chưa về nhà, tại sao phải gạt nàng. Hoặc thật sự đang rất bận thì anh sẽ không thể xem và trả lời tin nhắn một cách nhanh chóng như vậy.

Nhiều lúc Becky rất ghét những suy luận lý trí trong đầu mình. Chẳng hạn như lúc này đây, chính suy nghĩ của nàng đang khiến cho nàng cảm thấy rất khó chịu.

Becky soạn một chữ "được" gửi đi. Sau đó ném điện thoại sang một bên.

Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt hơn lúc nào hết. Becky chân trần bước xuống giường, mở tung cửa sổ đón nhận một làn gió mát lùa vào từ ban công.

Cốc Cốc Cốc

"Anh vào một lúc được không?" Tiếng gõ cửa và giọng của Richie từ ngoài vọng vào.

Mặc dù không mấy tình nguyện nhưng Becky vẫn mở cửa. Richie ngồi xuống bên cạnh giường nhìn nàng, im lặng không nói gì.

"Nếu anh đang định nói với em về chuyện kết hôn gì đó thì không cần thiết đâu." Becky phá vỡ bầu không khí im ắng lúc bấy giờ.

Richie tiếp tục nhìn nàng thêm một lúc. Và trước khi cô em gái yêu thích bộ môn Boxing của anh nổi nóng, Richie đã lên tiếng: "Anh không định nói về Freen. Anh muốn bàn chút chuyện về Kirk với em thôi."

"Freen lại là ai nữa đây?" Becky thắc mắc.

Nàng không phát hiện ra rằng bản thân không hề để ý đến việc Richie nhắc đến Kirk mà lại tập trung vào cái tên xa lạ khác.

"À. Bạn bè thân thiết thường gọi Sarocha là Freen." Richie vuốt vuốt cằm, ánh mắt nghiền ngẫm: "Tên nghe rất hay đúng không?"

Becky thận trọng suy ngẫm về cái tên Freen vừa nghe được từ Richie. Cảm giác có chút thân thuộc, nhưng trong hồi ức của nàng, không có ai nàng từng gặp qua có tên như vậy.

Đây là một cái tên rất đặc biệt.

"Hay chỗ nào chứ? Anh thân thiết với người ta lắm sao?" Becky cố ý dùng giọng nói khinh khỉnh để che giấu sự mất tập trung vừa rồi của bản thân.

Nàng vỗ một cái vào vai của Richie như trả đũa rồi mới nói tiếp: "Anh muốn nói gì thì nói nhanh lên đi. Chuyện liên quan đến Kirk ấy."

Richie xoa xoa vai vừa bị đánh đau, ánh mắt chuyển đến trên người của Becky dần trở nên nghiêm nghị hơn: "Em với Kirk, tiến triển đến đâu rồi?"

Becky không nghĩ sẽ nhận được loại câu hỏi này, bất ngờ cộng thêm chút xấu hổ, giọng cũng không tự chủ được mà nâng cao hơn.

"Có phải anh chê vừa rồi em đánh còn chưa đủ mạnh đúng không?" Nàng chuẩn bị tư thế sẵn sàng: "Nếu anh còn dám nói thêm một câu vô nghĩa nữa thì em sẽ lập tức cho anh biết tay."

Richie không hùa theo như mọi ngày mà chỉ nhìn nàng chăm chú. Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, Becky không tìm được điểm vui đùa nào trong mắt anh.

Nàng thu lại nắm đấm của mình, nhỏ giọng nói: "Còn có thể như thế nào được? Hẹn hò, ăn uống, đi dạo, xem phim... Chính là những chuyện mà các cặp đôi thường hay làm thôi."

Richie lập tức tiếp lời: "Nghe này. Anh nghĩ đã đến lúc nên cho em lời khuyên về mối quan hệ giữa em và Kirk. Anh biết được một số thông tin không tốt về hắn. Nếu không muốn nói là rất tệ. Người làm ăn trên thương trường, không kẻ nào ngốc cả. Những gì hắn không muốn em biết thì hắn sẽ có hàng ngàn cách để che giấu. Nhưng anh tin là em vẫn đủ tỉnh táo và lý trí để suy xét lại mọi thứ."

Richie rất ít khi dùng thái độ này để nói chuyện với nàng. Bình thường nếu không chọc cho nàng phải tức đến mức hét lên ầm ỉ thì cũng bức nàng động tay động chân với anh. Trong ký ức của Becky, lần gần nhất mà Richie nghiêm túc nói chuyện cùng nàng là khi nàng nhất quyết muốn một mình sang Anh để hoàn thành chương trình luật học.

Becky trong lòng ghi nhận những gì Richie vừa nói, ngoài mặt lại ương ngạnh khiêu khích anh: "Anh cũng là doanh nhân, vậy có phải lời của anh nói em cũng không nên tin tưởng hoàn toàn không?"

Richie lại bình thản hơn so với nàng nghĩ, có lẽ anh đang thật sự nghiêm túc trong chuyện này.

"Anh không bắt em phải tin anh. Anh chỉ muốn nhắc em nên cẩn thận."

"Em biết rồi. Em sẽ suy nghĩ kỹ." Becky cũng thôi không bỡn cợt, thành thật đối đáp với anh.

"Ừm. Vậy thì tốt." Richie đứng dậy khỏi giường, bật lại chế độ ngả ngớn, cười cười với nàng: "Anh về phòng đây. Không cần tiễn."

"Ai thèm tiễn anh chứ." Becky hậm hực ngã người xuống giường.

"Còn nữa." Giọng Richie trầm xuống: "Em nên đóng cửa sổ lại đi. Nếu không sẽ nhìn thấy thứ không nên thấy đó."

Richie nói xong thì nhanh chân chạy khỏi phòng. Anh nghe thấy âm thanh của gối đầu va chạm với cánh cửa bằng gỗ, sau đó là tiếng Becky vang vọng.

"RICHIEEEEEE..."

Richie áp tai vào cửa nghe ngóng, có tiếng Becky di chuyển sột soạt trên giường, sau đó là âm thanh đóng cửa sổ mạnh bạo từ trong phòng truyền ra.

Richie vuốt vuốt mũi, nâng môi cười tươi rói vì trò đùa đã thành công của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top