Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2. Tình Cảm Giữa Becky và Kirk

Richie trở lại phòng mình, nụ cười trên môi dần tắt. Anh nhìn vào màn hình điện thoại vừa nhấp nháy sáng. Là hình ảnh mới được gửi đến từ Nop.

Nop___:

- Em nghĩ không cần phải theo họ nữa đâu. Một người đàn ông và một người phụ nữ trưởng thành cùng âu yếm nhau vào khách sạn sau khi đã chếch choáng say. Chắc không phải là để cùng bàn chuyện công việc đâu đúng không?

Nop nhắn một tin dài ngoằng kèm theo hình ảnh được gửi đến trước đó.

Trong ảnh, Kirk đang vui vẻ khoác vai một cô gái ăn mặc gợi cảm. Cả hai đứng trước quầy lễ tân, chắc là đang làm thủ tục nhận phòng. Cô gái thỉnh thoảng quay sang nhìn Kirk bằng nụ cười quyến rũ.

Richie___:

- Ừm.

- Cậu trở về đi.

- Vất vả rồi.

- Ngày mai không cần phải đến đón tôi.

- Cộng thêm một ngày phép cho tháng này. Đây là phần thưởng.

Richie gửi liên tục 5 tin nhắn cho cậu trợ lý của mình. Hy vọng sẽ đẩy được những hình ảnh chói mắt này ra khỏi khung chat.

Nop lập tức phản hồi lại anh hai chữ "yes Sir", kèm theo icon mèo bụng bự Ami bắn tim bốn phía.

Richie thoát khỏi Line, khoá màn hình rồi đặt điện thoại xuống sofa. Bên ngoài cửa sổ đang mở, những tán cây xào xạc đung đưa theo làn gió.

Anh phát hiện ra Kirk mập mờ ở bên ngoài với người phụ nữ khác. Anh đã không nói với Becky mà chỉ im lặng theo dõi mấy ngày nay.

Mặc dù Becky của anh rất mạnh mẽ và lý trí nhưng dù sao cũng chỉ là một cô bé mới lớn. Kirk ở bên cạnh nàng ba năm, từ Anh trở lại Thái Lan. Tình cảm của cả hai có thể chưa đến mức khắc cốt ghi tâm nhưng cũng không lạnh nhạt như nước.

Richie tin việc Becky phát hiện ra mọi việc chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ sợ đến lúc đó, đứa em anh nâng niu trong vòng tay sẽ phải chịu một chút thiệt thòi rồi.

Richie nghĩ rồi lại nghĩ, khẽ thở ra một hơi thật dài.

...

Sau khi Richie rời khỏi, căn phòng trở lại dáng vẻ tịch mịch. Becky nằm một mình ở trên giường, hồi tưởng lại khoảng thời gian từ lúc vừa quen biết với Kirk.

Đó là đầu năm thứ ba nàng theo học tại Đại học S.

"Này Becky, hôm nay CLB bóng rổ trường ta sẽ đấu giao hữu với đội của Đại học Durlin đấy." Cô bạn May ở bên cạnh nói nhỏ vào tai Becky.

"Ừm."

Becky vẫn tập trung vào trang sách trước mặt, khẽ ừm một tiếng báo hiệu nàng đã nghe thấy. Gần đây bài tập và tiểu luận của nàng ngày càng nhiều. Ngoại trừ thời gian lên lớp và đến căn tin để lấp đầy chiếc bụng trống rỗng, Becky hầu như đều vùi đầu ở thư viện.

"Cậu ừm cái gì mà ừm." May rõ ràng không hài lòng với phản ứng của Becky, trực tiếp nói ra ý đồ của cô: "Hôm nay cậu đi xem cùng mình đi."

Becky ngẩng đầu, ngạc nhiên với lời đề nghị của May: "Bình thường cậu đều không có hứng thú với mấy hoạt động thể thao phí hơi tốn sức này mà?"

"Lần này thì khác." May ghé sát vào tai của Becky hơn: "Lần này đội trưởng của đội bóng cũng sẽ tham gia thi đấu."

Becky lại càng mờ mịt hơn: "Ai cơ?"

Hai mắt May lập tức phát ra ánh sáng lấp lánh: "Chính là soái ca của Khoa quản trị doanh nghiệp đấy, Kirk Kunathip Chanapan."

"Không phải cậu có bạn trai rồi à?"

Thấy Becky đặt cho mình một câu hỏi với gương mặt ngơ ngác, May cũng không muốn phí sức giải thích với nàng nữa. Cô duỗi tay nâng cằm Becky: "Tóm lại là cậu phải đi với mình. Đến nơi rồi sẽ biết."

6 giờ chiều, Becky bất lực bị May vừa lôi vừa kéo từ thư viện đến sân bóng rổ.

Nàng nhìn quanh một vòng, trên khán đài đã chật kín chỗ ngồi, toàn người là người.

Mặc dù Becky cũng rất yêu thích những trò thể thao vận động, nhưng không khí nơi đây vẫn có chút ngoài sức chịu đựng của nàng. Âm thanh huyên náo và vô số hình ảnh vụt qua trước mắt kích thích thị giác và thính giác của nàng cực mạnh. Becky lập tức có ý định rút lui. Nhưng May đã nhận ra phản ứng chau mày của nàng, vòng tay càng dùng sức hơn.

"Dù gì cũng đã đến nơi rồi. Cậu ở lại xem một lúc đi. Nếu lát nữa vẫn không thấy có gì hấp dẫn. Mình sẽ trở về ký túc xá cùng cậu."

"Được rồi. Mình chỉ đang định tìm chỗ nào vắng vẻ một chút thôi."

Becky từ bỏ việc chạy trốn, vừa nói vừa nhìn quanh khán đài một vòng. Cuối cùng lựa chọn 2 ghế đôi đặt sát tường bên trái, trông khá tách biệt với những dãy còn lại.

Đúng 6 giờ 15 phút, trong tiếng giới thiệu hào hứng của MC, thành viên hai đội thi đấu lần lượt tiến ra khu vực giữa sân. May ngồi bên cạnh không ngừng kéo góc áo của nàng.

"Có nhìn thấy không. Chính là cái người đi đầu tiên đấy."

"Hả?" Becky khó hiểu trước sự phấn khích của May: "Cậu đang nói Phillip sao?"

"Cậu thật là. Mình nói người đi phía trước Phillip cơ, Kirk Kunathip Chanapan ấy."

Becky nhìn theo hướng tay của May. Một chàng trai dáng người cao ráo, miệng nở nụ cười thật tự tin đang bắt tay với đội trưởng của đội bạn. Bây giờ Becky mới để ý đến cái tên mà May đã nhắc đi nhắc lại với mình, Kirk Kunathip Chanapan.

Nếu Becky đoán không lầm thì ra anh chàng này cũng là du học sinh đến từ Thái Lan như nàng.

Sau đó thì May và bạn trai của cô nàng - Phillip đã sắp xếp cho Becky và Kirk vài cuộc gặp gỡ ở căn tin sau giờ nghỉ trưa.

Kirk là một chàng thanh niên điển trai, trưởng thành và lịch thiệp. Người yêu thích anh nếu xếp thành hàng dài thì chắc có thể đứng được vài vòng quanh sân trường cũng nên. Kirk và Phillip đều là sinh viên năm cuối, một người là đội trưởng còn một người là đội phó CLB bóng rổ của trường.

Xuất phát điểm của Kirk không tốt bằng những cậu ấm cô chiêu ở đây. Cha anh là giảng viên đại học trong nước còn mẹ là y tá ở một bệnh viện huyện gần nhà. Kirk được vào học tại ngôi trường có học phí thuộc hàng đắt đỏ này thông qua một suất học bổng du học toàn phần.

Có thể là nhờ vậy nên Becky mới có nhiều thiện cảm và sau này đã chấp nhận mở lòng với anh.

Becky nhớ là mình đã nhận lời tỏ tình của Kirk vào đêm Giáng sinh. Kể từ khi họ quen biết nhau, chắc hẳn cũng phải được hơn bốn tháng.

Sau khi đã trở thành người yêu, Kirk càng quan tâm, chiều chuộng và chăm sóc cho nàng nhiều hơn. Mọi lúc, mọi nơi, mọi việc, dù yêu cầu có khó hay dễ thì hình như chỉ cần là Becky muốn, Kirk đều sẽ vô điều kiện mà chấp nhận.

Còn nhớ một lần, nàng bị cảm đến mức phải nghỉ ốm ở phòng ký túc xá cả một ngày dài. Nhiệt độ cơ thể cứ liên tục thay đổi giữa nóng và lạnh khiến nàng khó chịu gần chết.

Kirk túc trực ở bên cạnh nàng không rời. Anh liên tục giúp nàng thay nước và chườm nóng nhưng tình hình vẫn không thuyên giảm. Anh sợ đến mức tay chân run cầm cập, cứ luôn miệng ai oán, cái gì mà: "Lỡ như mãi mà không hạ sốt, lỡ như tuyết không ngừng rơi thì có muốn đi bệnh viện cũng không được, lỡ như nóng quá khiến em ngốc luôn thì anh biết phải làm sao..."

Becky vừa thấy cảm động vừa buồn cười. Anh chàng này từ khi nào mà lại trở nên thiếu quyết đoán, lo được lo mất như vậy.

Nhưng cũng chính nhờ vậy mà Becky nhận ra tấm chân tình của anh dành cho mình, càng một lòng trân trọng đoạn tình cảm này giữa hai người hơn.

Sau khi tốt nghiệp, Kirk không trở về Thái mà quyết định ở lại Anh, vừa làm vừa tiếp tục học lên bậc thạc sĩ.

Đợi đến khi Becky cầm được tấm bằng Cử nhân Luật hồi đầu năm nay, anh mới tất tả hoàn thành luận văn, bảo vệ thành công luận văn, vinh dự nhận bằng thạc sĩ loại giỏi và cùng nàng thu xếp về nước.

Suốt khoảng thời gian này, Kirk vẫn cứ như vậy, cứ luôn ở bên cạnh để chăm sóc và che chở cho nàng.

Nếu nhìn vào mối quan hệ của cả hai, thật sự không tìm ra được điểm nào là không hoà hợp. Thậm chí trên đường ra sân bay để tiễn nàng và Kirk, May còn khăng khăng nói: "Khi nào kết hôn thì phải gửi thiệp mời cho tớ. Cho dù là đang ở Anh xa xôi, tớ cũng nhất định sẽ có mặt để chúc phúc cho hai người."

...

Trở lại với thực tại, Becky bỗng nhiên cảm thấy thật trống rỗng. Những lời Richie vừa nói như một cái gai đâm vào trong lòng nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top