Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21. Cuối Tuần Sóng Gió

Freen dùng cả hai tay nâng cơ thể mỏi nhừ của mình dậy, cảm giác đau nhức ở đầu vẫn không giảm đi chút nào. Rượu bia đúng thật không phải là thứ gì tốt lành, lần sau cô vẫn là nên tránh đi thì hơn.

Có thể không uống, thì nhất định không uống.

Becky xoay lưng về phía cô và đang ngủ ngon lành. Cả người nàng cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ ra quả đầu nho nhỏ. Freen thử vỗ hai cái vào lớp chăn bông dày, quả nhiên Becky không hề cảm nhận được, tiếp tục say sưa nói chuyện với Chu công.

Thật đáng yêu.

Khoé môi Freen bất giác cong lên nhưng rồi nụ cười của cô chợt tắt khi nhìn đến bàn tay trái đang ở trên không trung của mình.

Trí nhớ của Freen đặc biệt tốt, những chuyện phát sinh khi say cô vẫn có thể nhớ một cách rõ ràng. Phản ứng kích động của cô đối với Becky tối qua chính là hệ quả của việc bị tấn công lúc đang ngủ xưa kia. Mặc dù sau đó cô đã chuyển sang nhà mới, uống thuốc và tiếp nhận trị liệu tâm lý nhưng vẫn không khắc phục được.

Giấc ngủ của Freen luôn rất nông. Nhìn bề ngoài cô có vẻ đang ngủ say, nhưng chỉ cần có người đến gần và chạm vào cô, cô sẽ lập tức có động tác phòng vệ.

Nếu như bình thường, cô sẽ không xem Becky là một mối nguy hiểm nhưng tối qua đầu óc cô không đủ tỉnh táo. Đây gần như là một phản xạ có điều kiện, cô không thể khống chế cũng không thể ngăn cản. Đến dì Mhee còn có lần bị cô dọa cho suýt ngất chỉ vì giúp cô chỉnh lại góc chăn.

Freen cẩn trọng nhìn Becky thêm lần nữa, sau đó từ bỏ ý định ngủ nướng như nàng, nhẹ nhàng vén chăn xuống giường.

...

Khi Becky mơ mơ màng màng tỉnh dậy, vùng nệm bên cạnh đã lạnh toát, người cũng không thấy đâu. Nàng nhỏ giọng lầm bầm: "Cuối tuần không phải đi làm. Dậy sớm như vậy làm gì chứ?"

Nàng lười biếng lăn lộn thêm mấy vòng trên giường, sau đó lại lười biếng dũi tay nhấc điện thoại, ấn sáng màn hình.

Hai mắt Becky mở to vì ngạc nhiên, hoảng hốt ngồi bật dậy.

Mẹ của tôi ơi, đã 11 giờ 05 phút, nàng ngủ một giấc liền ngủ đến hết nửa ngày.

Vội vàng rời giường làm vệ sinh cá nhân, thay một bộ quần áo chỉnh tề rồi phi thẳng xuống tầng dưới. Mặc dù việc trong nhà cũng không tới phiên nàng đảm đương, nhưng ngủ đến giờ này mới dậy, nàng cảm thấy quá mất mặt với người lớn.

Becky vừa chạy đến chỗ ngoặt cuối hành lang đã thấy Freen ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, trên tay là chiếc ipad quen thuộc. Nàng hậm hực đi đến, mặt nở nụ cười tươi như hoa, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Sao không gọi em dậy?"

"Chị..."

Freen vừa nói được một chữ thì tiếng dì Mhee đã nhanh hơn truyền đến: "BecBec, dậy rồi sao? Bữa trưa dì đã chuẩn bị xong rồi, mau ngồi xuống đi. Hôm nay dì đặc biệt làm vài món mới, vừa học được không lâu, hai đứa thưởng thức xem tay nghề như thế nào ha."

Dì Mhee vui vẻ nói một hơi rất dài, không có ý gì là trách móc hay trêu chọc nàng cả.

"Dạ." Freen và Becky cùng đồng thanh đáp lại, sau đó mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Becky hừ nhẹ một tiếng, hất cằm ra hiệu cho Freen nói tiếp lời còn dang dở, nhận lại là câu giải thích khe khẽ từ Freen: "Chị thấy em ngủ rất ngon, không nỡ đánh thức. Dù gì tối qua em cũng mệt như vậy..."

"Được rồi." Becky cắt lời Freen, mặt nóng rang: "Không trách chị nữa, không cần phải tiếp tục giải thích."

Freen khó hiểu nhìn nàng cả người đều ngượng ngùng, nghiêm túc ngẫm lại xem mình đã nói gì không đúng. Nghĩ được một lúc, mặt cô cũng bất giác đỏ lên.

Cô thừa nhận, cái câu "tối qua em mệt như vậy" này nghe rất có ý tứ.

Bây giờ thì hay rồi, không chỉ mỗi Becky, đến cả cô cũng lúng túng không thôi.

...

Ăn uống no say, Becky nằm ườn trên sofa xem phim hoạt hình.

Mèo Tom ngốc nghếch năm lần bảy lượt tính kế chú chuột nhỏ thông minh, cuối cùng nếu không phải gậy ông đập lưng ông thì cũng chính là bị Jerry chơi cho một vố nhớ đời.

Freen ở bên cạnh tay ôm máy tính bảng, mắt lâu lâu lại lén nhìn Becky đang chăm chú xem một cách thích thú. Cứ mỗi lần bắt đầu một cảnh hài hước, nàng lại vui vẻ cười đến híp cả mắt.

Phải công nhận một điều, "Tom and Jerry" chính là một trong những thước phim huyền thoại. Cho dù là gái hay trai, già hay trẻ, coi đi coi lại nhiều lần vẫn không cảm thấy chán.

Một hồi đuổi bắt qua đi, tập phim cũng đến lúc kết thúc. Becky tắt tivi, vươn vai duỗi người một cái thật sảng khoái. Freen cũng đã giải quyết xong tài liệu của hôm nay, ipad đặt gọn trên đùi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời vào thu, thời tiết tương đối dễ chịu. Cây ngô đồng trước sân nhà đang độ nở hoa. Nghe nói chủ nhà trước đây không thích sắc vàng đượm buồn của mùa thu nên đã trồng nó.

Ngô đồng là một loài cây rất đặc biệt, xanh tốt vào mùa hè, nở rộ vào mùa thu. Ngồi ở sofa phòng khách, mở cửa sổ là có thể dễ dàng nhìn thấy cả một góc trời rực lên sắc hồng thắm. Thi thoảng có một cơn gió vô tình thổi qua, cuốn bay vô số cánh hoa. Cánh hoa uốn lượn một vòng trên không trung rồi lắc lư rơi xuống đất. 

Cả một khoảng sân đều đã trải đầy những xác hoa ngô đồng từ bao giờ.

"Là do chị trồng sao?" Freen nhìn sang bên cạnh, Becky đang chăm chú nhìn vào cây ngô đồng, bâng quơ hỏi.

"Không phải chị." Rồi cảm thấy câu trả lời này vẫn chưa đủ rõ ràng, Freen lặng lẽ bổ sung thêm: "Là chủ nhà trước đây trồng."

"Ò. Vậy hoa Tulip cũng là do họ trồng?"

"Là chị trồng."

"Chị cũng thích hoa Tulip?"

"Thích."

"Cuối cùng cũng tìm ra được một điểm tương đồng giữa hai chúng ta."

Becky không hề dấu diếm sự ai oán trong lời nói của mình. Giữa nàng và cô quả thật khác nhau một trời một vực. Becky nhiệt tình, rực rỡ như ánh dương, đôi lúc còn pha chút nghịch ngợm của tuổi trẻ. Freen trưởng thành, trầm lặng, không thích thể hiện cảm xúc ra bên ngoài.

Một người lý trí nhưng bộc trực, thẳng thắn.

Một người cảm tính nhưng tâm sâu tựa biển.

Hơn một tháng chung sống vẫn chưa thấy phát sinh vấn đề gì, khả năng cao là do cả hai chưa hề thực sự bước vào cuộc sống của nhau.

Sau câu nói đùa của Becky, phòng khách lại trở nên im ắng. Chính vì vậy mà tiếng bước chân cùng tiếng gậy gỗ gõ lên nền nhà như được phóng đại hơn gấp nhiều lần. Cửa chính không biết đã được mở ra từ lúc nào, một bóng dáng cao lớn, đỉnh đạc đang từ từ ngược sáng mà đến.

Dì Mhee vụt qua trước mặt Becky, nhanh chân chạy đến đỡ lấy tay trái không cầm gậy của người kia, giọng sốt sắng: "Lão gia về từ lúc nào sao không báo với tôi một tiếng, đáng ra tôi và Freen phải đến thăm ngài, sao lại để ngài phải đích thân đến đây như vậy được."

Dì Mhee ngó nghiêng một vòng, lại hỏi: "Chin không đến cùng ngài sao?"

"Còn đang bận rộn ở ngoài xe. Có mang ít đồ bổ đến cho dì." Người đàn ông ôn tồn nói.

"Lão gia lại như vậy rồi. Bà già này thì cần bồi bổ làm gì chứ?" Dì Mhee luôn miệng nói không cần, gương mặt như có như không hiện lên nét vui vẻ.

"Dì đừng khách sáo. Cái nhà này còn phải trông cậy nhiều vào dì. Nếu không có dì, thì chắc cũng chẳng còn ra thể thống gì nữa."

"Được được. Tôi nhận. Cảm ơn lão gia."

Dì Mhee nhỏ giọng cảm ơn, sau đó dìu ông ấy đến vị trí sofa mà Freen và Becky đang ngồi, vừa đi lại vừa nói: "Lão gia đến đây ngồi một lúc nhé, đợi tôi pha cho ngài tách trà."

Khoảng cách càng ngày càng gần, Becky đã có thể nhìn rõ được người vừa đến.

Là một ông lão trung niên đã ngoài sáu hoặc thậm chí là bảy mươi tuổi. Mặc dù di chuyển có chút chậm chạp, còn cần phải chống gậy nhưng bóng lưng vẫn giữ thẳng tắp. Ngũ quan rắn rỏi, tóc hoa râm được vuốt gọn sau đầu, mày kiếm, mắt phượng, môi mỏng hơi mím chặt...

Becky bắt đầu có chút suy tư. Sao càng nhìn càng thấy giống cái người đang trầm mặc bên cạnh nàng vậy nhỉ. Nàng vô thức nhìn sang Freen, cô và ông lão hiện đang nhìn nhau không mấy thân thiện.

Qua đi vài giây, Freen cụp mắt, môi mấp máy gọi "ông nội" làm Becky sốc đến mức ngây người.

Lúc này Chankimha lão gia tử cũng đã được dì Mhee đỡ ngồi ngay ngắn xuống ghế. Becky tinh tường cảm nhận được ánh mắt sắc bén của ông đang không ngừng đánh giá trên người mình.

Nàng âm thầm nuốt nước bọt, chỉnh lại tư thế đoan trang hết mức có thể, môi kéo thành một đường cong ngọt ngào, học theo Freen chào hỏi người trước mặt: "Ông nội. Ngài khoẻ ạ."

"Ừm." Chankimha lão gia chỉ ngắn gọn đáp một câu, mắt chưa từng rời khỏi nàng.

Không khí trong phòng gần như rơi vào trạng thái đóng băng. Freen quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không nói gì. Becky trên môi vẫn giữ nụ cười, nội tâm ngột ngạt, bức rức không yên. Chankimha lão gia bình tĩnh, ung dung quan sát hai cô gái ngồi đối diện.

Freen không động, Becky không động, ông lại càng không động.

Cho đến khi tài xế của ông khệ nệ mang các thứ bước vào và được dì Mhee nhiệt tình tiếp đón. Tiếng cười nói, hỏi han của Chin và dì Mhee như một đốm lửa bùng lên giữa trời đông giá rét, sự căng thẳng ở phòng khách cũng được làm dịu đi phần nào.

Ước chừng khoảng 3 phút sau, dì Mhee đặt tách trà nóng hổi xuống trước mặt Chankimha lão gia, cười nói: "Ngài nói chuyện với bọn nhỏ, tôi đi chuẩn bị bữa tối cho mọi người."

"Không cần phiền dì. Tôi không ở lại đây lâu." Chankimha lão gia ngẩng đầu lên nhìn bà, giữ lại dáng vẻ ôn hoà lúc đầu. Sau đó ông quay sang Freen, hạ giọng trầm thấp, là hỏi nhưng lại khiến cho người nghe rất có cảm giác bị uy hiếp: "Cháu có phiền nếu nói chuyện riêng với ta một chút không? Sarocha."

...

Nửa giờ sau, Freen run rẩy đẩy xe đến bên cạnh tủ trang điểm trong phòng ngủ. Cô nhìn khuôn mặt đỏ ửng của chính mình trong gương, bật cười chua xót.

Lúc ở thư phòng, cô và Chankimha lão gia không ngừng tranh cãi qua lại, ông ấy nhịn không được nữa, đã tát cô một cái.

Một cái tát này, tát rất dứt khoát, má trái của cô hiện giờ vẫn còn đau rát không thôi. Ấy vậy mà lão gia tử vẫn còn bày ra bộ mặt bất mãn, tức giận đùng đùng cùng Chin rời đi. Thậm chí Becky đang loay hoay ở ngoài vườn có chào ông một tiếng, ông cũng không thèm đoái hoài đến.

Freen ngồi một mình ngẩn người. Quá khứ, hiện tại đan xen trong đầu cô như một thước phim. Chân thực đến nổi khiến Freen hoảng hốt.

Rốt cuộc cô đã làm gì, đã được gì và sẽ còn lại gì đây?

Âm thanh lách cách mở cửa vang lên, theo sau là Becky mặt mũi có chút lấm lem vì mồ hôi.

Thấy Freen thẫn thờ trong phòng, đầu tiên nàng có chút giật mình, sau đó bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, quan tâm hỏi: "Chị làm sao vậy?"

Freen đối diện với ánh mắt trong veo của nàng, gượng nở một nụ cười: "Chị vừa cãi nhau với ông nội. Cũng xem như là thắng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top