Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23. Đụng Độ Tra Nam Và Tiện Nữ

Irin thật sự cùng chị họ của cô ấy về nước. Sáng sớm hôm nay đáp chuyến bay đầu tiên từ Seoul đến Băng Cốc đã lập tức hẹn Becky tan tầm cùng đến SM để hàn huyên. SM là một trong những Public House nổi tiếng nhất nhì thành phố. Không gian cổ điển, âm nhạc sâu lắng, chất lượng đồ ăn thức uống thì khỏi phải bàn cãi. Trước đây Becky cũng từng ghé qua vài lần, ấn tượng không tồi.

"Bảo bối à. Nhớ cậu chết mất." Irin vừa lớn tiếng nói, vừa ôm hôn khắp mặt Becky.

Becky chịu không nổi sự nhiệt tình này, đưa tay chặn lại môi của cô ấy, giọng bất lực: "Được rồi, được rồi. Có thể bỏ mình ra trước không?"

Irin bị Becky xô đẩy vô cùng uỷ khuất, giả vờ chấm nước mắt, mếu máo nói: "Cậu vậy mà lại ghét bỏ mình."

"Xuỳ. Cậu mau cút."

"Hahaha. Không đùa nữa, đến đây."

Một màn cửu biệt trùng phùng được hai người diễn đến mức gà bay chó sủa cuối cùng cũng kết thúc. Irin cười vui vẻ, kéo tay Becky đến bàn của họ.

Vừa ngồi xuống bàn, Becky lại muốn mắng người lần nữa. Tạm thời không bàn đến việc vừa gặp mặt đã ôm hôn thắm thiết khi nãy thì đồ xấu xa Irin cũng đã phạm phải một lỗi lầm vô cùng lớn.

Cô ấy vậy mà lại không nói gì với nàng, lén lút dẫn theo một người khác. Còn dõng dạc ngồi trước mặt nàng nói: "Giới thiệu với cậu, chị họ xinh đẹp tài giỏi của mình, Samanan Anuntrakul."

Irin vừa dứt lời, một bàn tay thon dài đã đưa đến trước mặt Becky, giọng nói ấm áp cũng cùng lúc vang lên: "Mọi người thường gọi chị là Khun Sam. Rất vui được gặp em."

Becky cười, theo phép lịch sự bắt lấy tay Khum Sam, tự thân giới thiệu đôi chút: "Em là Rebecca Armstrong, chị cứ gọi em là Becky."

"Hân hạnh."

"Hân hạnh."

"Phụt." Irin nhìn một màn chào hỏi bên này không khỏi phì cười, trêu chọc nói: "Hai người làm gì mà cứ như đối tác gặp nhau trên bàn đàm phán vậy. Thoải mái chút đi. Hôm nay mình đưa chị ấy đến đây là để..."

"Becky tiểu thư. Trùng hợp thật đấy." Tiếng của Nita cắt ngang câu nói còn dang dở của Irin.

Becky nhận ra giọng của cô ta, chỉ cau mày chứ không đáp lại. Irin bị cướp lời, tức giận trừng mắt nhìn vị khách không mời mà đến kia. Nita và một người khác đứng trước bàn, trịch thượng nhìn xuống. Khun Sam không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ ngồi im quan sát, không có ý định tham gia vào.

Không khí phút chốc trở nên trầm mặc.

Cuối cùng cô gái đi bên cạnh Nita là người có phản ứng đầu tiên. Cô ta thấy tình huống có vẻ đã đi đúng hướng, giả bộ nhỏ giọng tò mò: "Cậu quen bọn họ à?"

Nita lập tức đanh giọng trả lời: "Tất nhiên rồi. Đây là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn ARM đấy. Hôm trước mình và Kirk còn cùng nhau đến dự tiệc của ARM mà."

Sau đó cô ta đắc ý quay sang nói với Becky: "Đúng không Becky tiểu thư?"

Becky vốn dĩ không định để ý, nhưng Nita lại cứ cắn lấy nàng không buông, còn cố tình đem Kirk ra để khiêu khích nàng. Irin đang có ý định đứng lên bị Becky chặn lại. Becky nhìn cô ấy mỉm cười, ý bảo để nàng tự xử lý. Irin hiểu ý, hậm hực ngồi yên, nhưng ánh mắt như thiên đao vạn hoả kia đã phản ánh nội tâm vẫn đang cáu kỉnh của cô nàng.

Becky ngẩng đầu, trước tiên là nhìn qua cô bạn của Nita, sau đó mới nhìn thẳng vào mắt ả, thờ ơ nói: "Nita tiểu thư khách sáo quá rồi. Tôi vẫn nghĩ với quan hệ của chúng ta, nếu có vô tình gặp nhau ở bên ngoài thì cũng không nhất thiết phải chào hỏi. Không ngờ Nita tiểu thư lại cất công đến tận đây."

Becky tạm thời dừng lại, Nita vẫn còn chưa hiểu xong hàm ý trong lời nói của nàng, ngu ngốc cười tiếp lời: "Không vấn đề gì. Chuyện nên làm thôi."

Becky cười như không cười, tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt ả: "Lời chào hỏi vừa rồi của cô tôi nhận. Hiện tại tôi không có thời gian để nói chuyện phiếm, không biết có thể cảm phiền Nita tiểu thư và bạn cô rời đi hay không?"

"Cô." Nita ngượng chín mặt, run run chỉ vào Becky. Ả không nghĩ đến việc Becky lại thẳng thắn mở miệng đuổi người như vậy.

Irin không kiêng nể gì, hả hê cười vào mặt Nita. Khum Sam ngồi một bên khẽ nâng khoé môi, trong lòng âm thầm tán thưởng "cô gái nhỏ này, tài ăn nói quả nhiên lợi hại."

Nita sau một giây thất thố liền lập tức lấy lại bộ dáng đoan trang, cười cười quỷ dị. Cô ta không tin Becky còn có thể vô tâm vô phế với những lời cô ta sắp nói: "Tôi cũng không hy vọng sẽ gặp cô làm gì. Chẳng qua là hôm nay Kirk đến đây để gặp đối tác, anh ấy không yên tâm khi để mẹ con tôi ở nhà một mình nên cứ nằng nặc đòi đưa tôi đến đây, còn sợ tôi buồn chán mà mời cả Jenn theo cùng."

"Đúng vậy, Chanapan tổng thật sự rất yêu thương cậu." Jenn còn sợ chưa đủ sức gây chiến, lặng lẽ bồi thêm một câu: "Đứa bé này cũng thật là có phúc."

Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức đổ dồn vào chiếc bụng đã có chút nhô lên của Nita. Đây chính là "kết tinh tình yêu" giữa cô ả và Kirk. Một tình yêu vụng trộm, trơ trẽn và đáng khinh bỉ.

Nita nhìn đến ánh mắt tối sầm của Becky, cảm giác chiến thắng tràn ngập khắp cơ thể. Cô ta vờ như vừa nhớ ra điều gì quan trọng lắm, giọng hốt hoảng nói với Jenn: "Chết rồi. Chúng ta đi lâu như vậy vẫn chưa trở về, Kirk sẽ lo lắng lắm đấy."

Jenn phối hợp với ả vỗ đầu một cái, nhưng chưa kịp nói gì thì một giọng nam giới khác đã vang lên: "Hai người ở đây làm gì vậy? Anh còn tưởng đã có chuyện không hay xảy ra."

Nhắc tào tháo, tào tháo liền tới.

Người mà Becky không muốn gặp nhất lại xuất hiện. Becky thật muốn biết hôm nay nàng ra đường có phải đã giẫm trúng thứ gì ô uế hay không? Tại sao phiền phức cứ liên tục kéo nhau đến vậy.

Nita thì ngược lại, hai mắt sáng rực, choàng tay, tựa đầu vào vai Kirk, nũng nịu cáo trạng: "Gặp người quen liền muốn lịch sự chào hỏi một chút. Nhưng hình như người ta không mấy hoan nghênh em."

"Là ai vậy?" Kirk đảo mắt một vòng, nhưng bởi vì Becky ngồi xoay lưng về phía hắn nên hắn không nhìn thấy nàng.

"Anh cũng biết đấy."

"Vậy sao?"

Kirk nhìn lại một lần nữa, nhưng hắn nhìn thấy chỉ có hai người là Khun Sam và Irin. Hắn và bọn họ quả thật không quen không biết.

Nita thở dài, bộ dạng thất vọng, uỷ uỷ khuất khuất: "Thôi bỏ đi. Chắc là anh cũng không muốn nhìn thấy cô ấy đâu."

"Vậy à. Vậy chúng ta về thôi."

"Dạ."

Becky đỡ trán, màn kịch ân ái này khiến cô cảm thấy thật buồn nôn. Irin thì đã nhịn không nỗi nữa, đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt Kirk: "Đồ tra nam chết tiệc. Anh đi mà quản cho tốt mẹ của con mình đi."

Kirk có chút mờ mịt. Trên lối đi ngoại trừ hắn, Nita và Jenn ra thì không có ai khác.

Tra nam?

Hai từ này chắc không phải dùng để chỉ Nita và Jenn rồi. Vậy thì chỉ còn lại một đối tượng có khả năng được nhắc đến.

Rốt cuộc cô gái này là ai?

Sao cô ấy lại mắng hắn?

Mặt mũi của một thằng đàn ông không cho phép hắn bỏ qua vụ này, nhưng thân phận chủ tịch CNP của hắn nhắc nhở hắn phải biết tiết chế. Hắn mỉm cười, lịch sự hướng Irin hỏi: "Xin lỗi. Cô có phải là nhìn nhầm người rồi không?"

"Nhầm lẫn cái rắm. Người lão nương đây muốn mắng chính là anh đấy, Kirk Kunathip Chanapan." Irin không hề cho hắn chút thể diện, đáp trả gay gắt.

Bị gọi đúng cả họ lẫn tên với thái độ nhục mạ như vậy, tâm trạng bối rối lúc đầu của Kirk đã không còn, thay vào đó là bừng bừng lửa giận.

"Cô là ai?"

"Chuyện đó anh không cần quan tâm. Anh chỉ cần lập tức mang người phụ nữ lẳng lơ này cút xa khỏi chúng tôi là được. Làm ơn, bảo cô ấy trước khi ra đường thì nhớ phải đánh răng cho thật sạch. Kẻo lại nói ra mấy câu mất vệ sinh, không khéo còn mất luôn cả mặt mũi."

Không khí vốn đã căng thẳng bị câu nói này của Irin đẩy lên đỉnh điểm. Nếu không phải đều là người có chút thân phận, nói không chừng một giây trước hai bên đã lao vào đánh nhau rồi cũng nên. Còn nữa, nếu ánh mắt mà có thể giết người thì không biết bọn họ đã chết qua bao nhiêu lần.

Nhưng cũng không thể trách Irin bốc đồng được. Vốn dĩ chuyện giữa Kirk, Becky và Nita cô ấy là người rõ ràng nhất. Hơn ai hết, cô ấy yêu thương, quan tâm và luôn ủng hộ Becky hết mình. Ban đầu Nita đến đây gây chuyện, ả nói nhăng nói cuội thế nào cô ấy cũng có thể nhịn. Nhưng Kirk và Nita cùng ở đây, ở trước mặt Becky chơi trò anh anh em em, ân ân ái ái.

Thật xin lỗi.

Đừng nói là Becky, tô cơm chó này đến cả cô ấy cũng nuốt không trôi. Vì vậy chỉ còn cách là một cước đạp cho đổ nát.

Khun Sam lúc này đã nhận ra được dấu hiệu quá khích của Irin, từ phía sau kéo lấy góc áo của cô, đợi đến khi nhận được sự chú ý từ Irin, mới nhẹ giọng nói: "Em bình tĩnh chút."

"Hừ."

Irin hừ lạnh một tiếng, ngồi phịch xuống ghế, địch ý trong mắt vẫn chưa rút đi.

Rõ ràng cuộc chiến này là bởi vì nàng mà khơi màu, vậy nên Becky quyết định không tiếp tục ngồi yên nữa. Nàng uyển chuyển đứng lên, kéo thẳng vạt áo có chút nhàu nhĩ rồi mới xoay người đối diện với Kirk và Nita.

Đồng tử của Kirk co rút dữ dội, lời đến bên môi cũng lập tức bị chặn lại. Hắn không ngờ người quen trong miệng Nita lại là nàng.

"Chanapan tổng, Nita tiểu thư, đều đã là người trưởng thành rồi, đừng làm nhau khó xử nữa được không? Nita tiểu thư có thể không biết, nhưng Chanapan tổng không lẽ còn chưa hiểu tính cách của tôi."

Giọng Becky vẫn đều đều, không chút ý tứ nhượng bộ nào: "Cũng tốt, sẵn đây nói rõ một lần, tất cả chúng ta đều dễ chịu. Tôi và Kirk Kunathip Chanapan đã kết thúc rồi, tôi một chút cũng không muốn dính líu đến anh ta. Nita tiểu thư nếu thích thì có thể làm gì tùy ý, nhưng đừng chạy đến trước mặt tôi giở trò nữa. Như vậy rất khiến người ta chán ghét có biết không?"

Và không đợi Nita trả lời, Becky đã tiếp tục nói: "Anh, cô và cả đứa bé này, tránh xa tôi được bao nhiêu thì cứ tránh đi. Tôi không hề ngưỡng mộ, cũng không có ghen tị, không cần phải khoe khoang hay chọc tức tôi làm gì. Rồi có cần tôi nhắc cho các người biết họ của tôi không? Tôi khuyên chân thành, đừng có đụng đến tôi. Thật đấy. Bởi vì các người đụng đến tôi rồi, hậu quả các người sẽ gánh không nổi."

Từng câu từng chữ, càng về sau càng trở nên lạnh lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top