Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32. Ngọt Ngào

Freen đồng ý với lời đề nghị của Becky.

Becky cúi xuống bên cạnh Freen, vòng hai tay ra phía sau lưng cô, từ từ dùng sức. Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, cơ thể Freen rất gầy, rất nhẹ. Nàng chỉ cố một chút đã có thể dễ dàng nhấc bổng cô lên.

Freen cũng rất thành thạo với việc này, một tay cô bám vào lưng tựa ghế đá, một tay chống vào tay vịn xe lăn. Bên này dùng lực đẩy, bên kia ra sức kéo, nhẹ nhàng nâng cơ thể đến vị trí cô cần.

Còn chưa mất thời gian một phút, hai người đã vững vàng ngồi sóng vai nhau.

Becky đột nhiên cười hì hì, kề sát lại gần Freen, mập mờ nói: "Bây giờ mà em bỏ chạy, có phải chị sẽ ngồi ở đây mà khóc cả đêm không?"

"Ừm. Tất nhiên."

"Bởi vì chị không thể tự mình về nhà?"

"Không phải. Em cũng nhìn thấy năng lực của chị rồi." Ý của Freen là cô có thể tự lo cho mình rất tốt.

"Chị sợ...ừm...cái đó." Becky khua tay múa chân làm động tác doạ quỷ.

"Cũng không phải. Chị là người theo chủ nghĩa duy vật."

"Vậy thì chị khóc cái gì chứ?"

"Em đi rồi, chị sẽ nhớ em."

"Chị..." Becky ngạc nhiên mở to mắt, ban đầu là nàng muốn trêu ghẹo để xem phản ứng của Freen, sao hiện tại người ngượng ngùng lại biến thành nàng rồi.

Freen vậy mà còn mặt không đổi sắc bồi thêm một câu: "Chị thế nào?"

"Còn dám hỏi ngược lại em." Becky bày ra biểu tình nguy hiểm, bẹo má cô: "Chị mau thành thật khai báo. Là ai dạy chị nói những lời sến súa này?"

"Không có ai cả, lời chị nói đều là thật lòng."

Một câu này của Freen nói quá mức chân thành, ánh mắt Freen nhìn nàng lại chứa đựng quá nhiều tình cảm khiến Becky không tự chủ được mà bị xoáy sâu vào. Nàng dừng lại hành động ngược đãi gương mặt của Freen, sau đó vô thức làm ra một việc mà chính bản thân nàng cũng không tưởng tượng nổi.

Nàng cưỡng hôn Freen.

Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm nhẹ vào bờ môi mềm mại của Freen đã nhanh chóng rời đi.

Cổ họng Becky khô khốc, sự thảng thốt trong mắt Freen giúp nàng ý thức được hành động xấu hổ vừa rồi của mình, lỗ tai bất giác đỏ lên. Nàng buông tay khỏi má Freen, ý đồ muốn đánh bài chuồn.

Nhưng ngay tại giây tiếp theo, ánh mắt của Freen chợt thay đổi. Cô không cho nàng cơ hội để hối hận, hơi chuyển người, chế trụ gáy nàng, kéo cả hai vào một nụ hôn sâu hơn.

Hai cánh môi trúc trắc tìm đến nhau, dây dưa không dứt. Freen chiếm thế chủ động, chậm rãi di chuyển, phác hoạ từng đường nét đôi môi nàng. Becky tinh tường cảm nhận được môi trên của mình bị Freen ngậm lấy, tiếp đến là môi dưới, chiếc lưỡi đinh hương như có như không quét qua khoang miệng nàng. Becky rùng mình, kích thích chưa từng có này kéo nàng vào trầm luân, nàng bắt đầu vô thức đáp lại Freen.

Cho đến khi dưỡng khí trong buồng phổi sắp bị rút cạn, Becky mới giật mình, vội vã dứt khỏi nụ hôn.

Dục vọng trong mắt Freen dần rút đi, trở lại là một Freen điềm đạm, ôn nhu thường ngày.

Riêng Becky thì cảm thấy như nàng sắp điên mất. Nàng vậy mà lại không đẩy Freen ra.

Ông bà tổ tiên ơi. Lần này ăn phải trái cấm thật rồi. Bây giờ trong đầu nàng chỉ toàn hình ảnh nàng cùng Freen quấn quýt lúc nãy. Nói nàng không rung động, không thích thú là nói dối. Nàng còn nhiệt tình hưởng thụ như vậy...

Thần hồn nát thần tín. Becky vừa thấy Freen nhích đến gần thì đã như đụng phải lửa, một phát lùi ra thật xa.

"Chị... Chị muốn làm gì?"

"Chị giúp em."

Freen giúp nàng lau đi vết son lem trên khoé môi, còn vô cùng nghiêm túc nói: "Em ngượng ngùng?"

Becky lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, xù lông phản bác: "Em không có."

"Mặt đỏ như vậy còn nói không có."

"Thời tiết có chút nóng thôi...đúng vậy...em thấy nóng."

"Hay là do lúc nãy..."

Becky dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà nhào đến, dùng tay chặn lại những lời sắp nói của Freen. Nàng từ bỏ, nàng quả thật đấu không lại cô, chỉ đành lúng túng thừa nhận: "Được rồi. Em ngượng ngùng, rất rất ngượng ngùng được chưa."

Freen nhẹ nhàng gỡ tay của Becky ra, ngón cái xoa nhẹ trên mu bàn tay nàng vài vòng: "Không có gì phải ngượng ngùng cả."

Sau đó cô kề tay nàng đến bên môi, khẽ đặt lên đó một nụ hôn.

Dưới cái nhìn long lanh của Becky, Freen vội nghiêng người tới, hôn chụt vào môi nàng một cái, nói: "Thấy không?" Rồi lại tiếp tục hôn nàng thêm một cái, lại nói: "Chuyện này rất bình thường."

Becky bị một loạt hành động của cô chọc cười, xấu hổ gì đó đều không còn nữa.

Nàng mím môi, giả bộ tức giận: "Freen Sarocha, chị đây là đang lợi dụng cơ hội để chiếm tiện nghi của em."

"Phải không?"

"Phải."

"Vậy chị chịu thiệt một chút, để em chiếm lại tiện nghi của chị, thế nào?"

"Em không ngờ chị còn có một mặt lưu manh này."

"Cũng chỉ lưu manh với em mà thôi."

"Chị..."

Sau đó, thật ra thì cũng không còn sau đó nữa.

Bởi vì hai nhân vật chính đã bận chìm đắm trong thế giới tình yêu vừa chớm nở của họ mất rồi.

...

"CÁI GÌ?"

Becky lập tức đưa điện thoại ra xa, tránh cho màng nhĩ của mình bị Irin làm thủng. Chuyện là nàng vừa kể với cô sự việc phát sinh ở công viên tối nay. Irin vừa nghe được một chữ "hôn" thì đã kích động đến mức hét ầm lên.

"CẬU VÀ P'FREEN HÔN NHAU."

"Xuỵt, cậu nhỏ tiếng một chút."

Becky vô thức liếc nhìn cửa phòng tắm vẫn đang đóng chặt, thở phào một hơi. Mặc dù biết Freen hoàn toàn không có khả năng nghe thấy, nhưng cô vẫn nơm nớp lo sợ, cứ như kẻ gian đang làm việc xấu vậy.

Mà kể ra, tâm sự một chút chuyện hôn nhân gia đình với bạn thân, sẽ không được tính là làm việc xấu đâu nhỉ.

Ở đầu dây bên kia, Irin đã khống chế được tâm tình, nhưng giọng nói vẫn còn cao vút: "Cậu mau thành thật khai báo, ngoài hôn ra, hai người có làm chuyện gì khác không?"

"Cậu đừng có ăn nói lung tung. Bọn mình thì có thể làm gì được."

Becky mạnh miệng chống đối với Irin, nhưng thực tế từ mặt cho đến cổ nàng, không có nơi nào là không đỏ ửng. Bởi vì nàng đột nhiên hiểu rất rõ ràng "chuyện đó" mà Irin nói đến là chuyện gì.

"Làm gì mà kích động như vậy. Mình chỉ thuận miệng hỏi thôi. Được hay không thì hai người tự biết rõ." Qua điện thoại vẫn có thể nghe ra được sự hậm hực của Irin: "Còn lớn tiếng với mình."

"Xin lỗi. Do mình khẩn trương quá thôi. Xin lỗi cậu. Đừng tức giận. Hôn hôn mười cái có được không?"

Irin chấp nhận thái độ thành khẩn này của nàng: "Hừ. Tha cho cậu. Mà cậu không gọi cho mình chỉ để khoe khoang chuyện này đó chứ?"

"Đương nhiên là không phải."

"Vậy thì nói nhanh đi, mình sắp ngủ rồi."

Becky trong lòng dấy lên nghi hoặc: "Từ khi nào mà chưa đến 11 giờ đêm đã trở thành thời gian đi ngủ của cậu vậy?"

"Đừng có hỏi ngược lại mình. Mau nói chuyện của cậu đi."

Ý đồ lảng tránh rõ ràng của Irin khiến Becky không tiện đào sâu thêm. Nàng ngoan ngoãn nghe lời, quay trở lại với vấn đề của mình: "Nếu bây giờ mình trực tiếp hỏi Freen về chuyện cái chân của chị ấy, thì có quá bất lịch sự không?"

"Không." Irin khẳng định một câu cụt lủn, sau đó mới từ từ giải thích: "Cậu là vợ của chị ấy, tương lai phía trước còn phải gắn bó và chung đụng dài dài. Nếu không nói rõ ràng thì trong lòng cậu vĩnh viễn sẽ có khúc mắc. Hai người bây giờ đã tiến thêm được một bước, là tâm đầu ý hợp, chứ không phải đối tượng thích hợp nữa. Mình không sợ lời thật mất lòng, mình chỉ sợ đêm dài lắm mộng. Cái chân của chị ấy, tốt nhất là cậu nên khuyên chị ấy tiếp nhận điều trị sớm đi."

Là do nàng quá đa nghi hay Irin đã để lộ sơ hở, tại sao cô ấy vừa nói xong, Becky lại thấy có điểm không đúng.

Bảo nàng nên khuyên Freen tiếp nhận điều trị là sao?

"Đại nhân, cậu thần thông quản đại đến mức vừa gặp vài lần mà đã biết chân của Freen còn có khả năng điều trị."

Irin có hơi sững lại vài giây, không biết đang nghĩ gì, sau đó lại bình tĩnh đáp lời: "Mình đoán đó. Chân chị ấy một chút xức mẻ bên ngoài cũng không có, mình không tin là với nền y học hiện đại và tiến bộ như bây giờ mà lại không chữa được."

Becky không cố phủ nhận những gì Irin vừa nói, nhưng nàng vẫn còn một thắc mắc trong lòng: "Nếu thật sự là vậy thì sao trước giờ chị ấy không làm?"

"Cái này cậu tự đi mà hỏi chị ấy. Làm sao mình biết được."

"Cũng đúng."

Người vợ danh chính ngôn thuận là nàng đây còn chưa biết thì nàng đi hỏi Irin có ích lợi gì.

Bên phía Irin truyền đến âm thanh lộp cộp, giọng nói của cô ấy cũng nhỏ hơn so với ban đầu: "Được rồi, cậu tự giải quyết đi. Mình phải chăm sóc da rồi đi ngủ đây. Tạm biệt."

"Ò. Bye bye."

Sau đó Irin dứt khoát dập máy.

Cửa phòng tắm cũng đồng thời mở ra. Freen cùng với xe lăn của cô xuất hiện trong tầm mắt nàng.

Freen mặc váy ngủ dài màu đen, làn da trắng sáng thấp thoáng ẩn hiện, vừa tắm xong nên cả người tràn ngập hương vị thanh mát. Tóc cô vẫn còn ướt, óng ánh vài giọt như sắp rơi xuống đến nơi. Cô choàng khăn tắm trên vai, rõ ràng là chưa hề lau đầu tóc cho cẩn thận đã vội ra ngoài.

Becky vừa bước một chân xuống giường, tay đã bắt đầu lục lọi tìm kiếm. Nàng nhớ là Freen thường có thói quen sấy khô tóc rồi mới đi ngủ. Nàng nhanh chóng tìm được máy sấy ở ngăn kéo tủ đầu giường, sau đó đi về phía bàn trang điểm, cắm điện, ngồi ngay ngắn và vẫy tay với Freen: "Đến đây. Em giúp chị."

Freen khẽ "ừm" một tiếng, đẩy xe đến, quay lưng lại, ngoan ngoãn để Becky sấy tóc cho mình.

Âm thanh vù vù của máy sấy lấn át mọi tiếng động khác trong phòng. Ngón tay Becky luồng vào giữa những sợi tóc suôn dài, thỉnh thoảng còn vô tình chạm đến da đầu Freen. Mỗi lần như vậy, đầu ngón tay nàng đều truyền đến cảm giác tê dại, gãi đến cõi lòng nàng ngứa ngáy không ngừng.

Không biết cảm giác của Freen thế nào, nhưng thời khắc này, Becky cảm thấy toàn thân đều ngọt ngào như ngâm trong biển mật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top