Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34. Tai Nạn

Becky ẩn nhẫn ngồi trên xe, thi thoảng lại đảo mắt một vòng. Ngoại trừ những xung đột căng thẳng lúc ban đầu thì mấy tên này gần như không có chút ý tứ phòng bị nào đối với nàng.

Tên tài xế vẫn tập trung vào công việc lái xe. Tên ngồi ở ghế phụ tựa đầu vào cửa kính, gật gù không biết đã ngủ hay còn thức. Pohn ở bên cạnh liên tục lục lọi túi xách của nàng, chắc là hắn đang hy vọng sẽ kiếm thêm được một ít đồ giá trị trong đó.

Có lẽ trong mắt bọn chúng, nàng chẳng qua chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm, không hề có sức uy hiếp.

Xe rời khỏi con hẻm nhỏ và trở lại với quốc lộ, người đi đường cũng xuất hiện ngày một nhiều hơn. Trong đầu Becky âm thầm vạch ra một kế hoạch - lợi dụng lúc bọn chúng đang không chú ý này, bất ngờ mở cửa xe và lăn ra ngoài. Tốc độ xe hiện không quá nhanh nên mặc dù sẽ có chút trầy xước nhưng về cơ bản là vẫn được an toàn. Bên ngoài nhiều người như vậy, tin chắc là bọn chúng cũng không dám tiếp tục manh động.

Becky âm thầm mò tay đến nút unlock trên cửa xe, nhẹ nhàng bấm, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất giật kéo chốt khoá cửa, đẩy mạnh.

Kết quả cạch một tiếng, cửa xe vẫn nằm im bất động, không hề có chút xê dịch nào. 

Đầu óc Becky ong ong, nàng quên mất một việc, nếu tài xế đã lock từ bản điều khiển trên buồng lái thì nàng có ấn nút unlock ở cửa cũng bằng không.

Pohn bị hành động đột ngột của Becky làm cho đứng hình mất mấy giây, sau đó hắn nhận ra được ý đồ của nàng, mắt bắt đầu hằn lên tia máu dữ tợn, miệng không ngớt lầm bầm mấy câu tục tỉu: "Mẹ mày. Muốn chơi lắm đúng không? Ông giúp mày toại nguyện."

Becky không suy nghĩ được nhiều nữa, bản năng tự vệ đã chi phối hoàn toàn hành động tiếp theo của nàng.

Được ăn cả, ngã thì về không.

Nàng chồm người, lách qua khoảng trống giữa ghế lái và ghế phụ lái, chộp lấy bàn tay đang đặt trên vô lăng của tên đàn em.

Pohn từ phía sau vồ lấy nàng, ngực va vào lưng tựa của ghế trước đau điếng khiến hắn điên tiết. Hắn giật ngược cổ áo sơ mi của nàng lên, lôi kéo thô bạo. Nút áo đầu tiên cũng đã không chịu được nữa mà đứt phăng.

Becky phản kháng càng ngày càng quyết liệt. Nàng bám lấy tài xế, cố gắng chạm đến bàn đạp phanh trong góc phải. Nàng chỉ cần dừng được xe lại, ấn nút unlock trên bảng điều khiển, mở cửa xe thoát ra ngoài là mọi việc sẽ xong.

Nhưng mà nói thì dễ, làm thì khó. Trước sự ngăn cản của ba tên đàn ông to khoẻ, mọi việc Becky nghĩ trong đầu đều không thể thực hiện được.

Cuối cùng sau một hồi giằng co đến mệt lã, Pohn thành công kéo được Becky trở lại ghế sau.

Vốn dĩ là Becky và tên tài xế còn đang một phải một trái giành giật nhau chiếc vô lăng, sức lực tập trung trên tay cả hai đều rất lớn. Khi Becky đột ngột bị kéo ra, thế cân bằng lập tức bị phá vỡ. Tên tài xế bất ngờ không kịp thu lại cú vặn vô lăng hết mức của mình, cả chiếc xe đều nghiêng ngả lao vụt sang bên.

Becky nghe thấy tiếng còi xe réo inh ỏi, nghe thấy tiếng động va chạm thật lớn, nghe thấy tiếng rên khẽ của Pohn từ phía sau.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Becky lại nhìn thấy cánh đồng hoa Tulip quen thuộc trong những giấc mơ của nàng. Bầu trời vẫn xanh biết, sóng biển vẫn vỗ rì rào, đàn hải âu vẫn lượn lờ trên không, mùi thơm dịu nhẹ của những đoá hoa vẫn còn vấn vương nơi cánh mũi.

Becky nhắm mắt, mỉm cười chờ đợi.

Nhưng lần này, không có ai xuất hiện và gọi tên nàng cả.

Becky thảng thốt quay đầu, Freen quả nhiên không có ở đó. Nàng bắt đầu thấy sợ hãi, ba bước thành hai điên cuồng chạy vào khoảng không vô định trước mặt. Càng chạy lại càng vô vọng, càng chạy lại càng không biết đâu là điểm dừng.

Nước mắt Becky rơi xuống, cảm giác thiếu dưỡng khí đè nén nơi lồng ngực ép nàng phải dừng lại. Ánh mặt trời lại trở nên gay gắt, bóng của nàng đổ trên mặt đất trông thật thê lương. Becky dùng hai tay ôm lấy đầu, luồn tay vào giữa những sợi tóc và siết chặt.

Có thứ gì đó trong đầu nàng đang rục rịch muốn phá kén chui ra ngoài.

Tất cả những cảm xúc trong lòng nàng vỡ oà, hóa thành một tiếng gọi "FREEN" tê tâm liệt phế, sau đó nàng liền mệt mỏi để mặc cho bản thân ngã xuống.

Đột nhiên, từ đỉnh đầu truyền đến tiếng gọi dịu dàng mà nàng luôn mong ngóng.

"Beck, đừng sợ, chị ở đây."

...

Người đi đường chỉ kịp thấy một chiếc SUV màu bạc mất lái loạng choạng vài vòng, sau đó ngoạch hẳn sang làn đường ngược chiều bên cạnh. Cùng lúc đó, một chiếc xe tải chở đầy hàng hóa đang băng đến với tốc độ rất nhanh.

Cũng may vào thời khắc quyết định sống chết, tài xế xe tải đã nỗ lực dừng xe thành công. Chiếc SUV vụt qua trước đầu xe tải, sau đó đâm sầm vào một gốc cây ven đường.

Khói bụi bốc lên nghi ngút.

Có người nhanh chóng chạy đến giúp đỡ tìm người bị nạn, có người bình tĩnh bấm số gọi cho cấp cứu, cũng có người chỉ thờ ơ đứng đó, không muốn can thiệp cũng không muốn bỏ qua cơ hội quan sát vụ tai nạn thảm khốc này.

Mà ở trong chiếc SUV sờn cũ kia, túi khí không hề bật, hay nói thẳng ra là hoàn toàn không được trang bị. Kính chắn gió sau cú va chạm đã vỡ tan tành, mảnh vụn vương vãi khắp nơi. Tài xế cả người đầy máu đang mềm oặt gục trên vô lăng. Chàng trai ngồi ở ghế phụ bị hất tung ra ngoài, nửa người tựa vào cabin bất động.

Ở ghế sau, một cô gái quần áo xộc xệch đang nghiêng đầu tựa vào thành ghế. Một người đàn ông cũng đồng dạng bất tỉnh đang nặng nề đè cả cơ thể lên người cô. Đầu cả hai đều có vết thương chảy máu.

Khi cảnh sát đưa được cả bốn người ra ngoài, xác định tài xế và thanh niên ngồi ở ghế trước đã tử vong, cô gái và chàng trai còn lại nhanh chóng được đưa đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu.

Sau quá trình nỗ lực giải cứu dài đằng đẵng, tình hình giao thông hỗn loạn và nhốn nháo trước đó đã dần được kiểm soát.

...

Freen lao ra khỏi phòng trước con mắt ngỡ ngàng của Song và Saint.

Saint không lập tức đuổi theo Freen mà đã nán lại, giải thích với Song một chút, viện cớ sức khoẻ của Freen không tốt, đề nghị sẽ gửi lại lịch hẹn cho Song sau rồi mới hối hả rời đi. Sự bình tĩnh và kỹ năng ứng phó tuyệt vời trước những sự cố bất ngờ thế này của Saint chính là một trong những lý do giúp anh trở thành cánh tay đắc lực của Freen trong suốt một thời gian dài.

Saint phải chạy liền một mạch thì mới đuổi kịp một người đi lại bất tiện như Freen. Cô vẫn còn đang đợi trước cửa thang máy, tay cầm điện thoại không ngừng cố gắng liên lạc với ai đó. Sau một hồi chuông chờ kéo dài, chỉ còn lại âm thanh khô khốc của tổng đài viên vang lên.

Freen phát điên đấm mạnh vào tấm chắn bằng kim loại trước mặt, xương mu bàn tay hiện lên vết ửng đỏ và bắt đầu tê rần. Cái xe lăn chết tiệt này đã khiến cô mất rất nhiều thời gian, cô không thể di chuyển bằng thang bộ, chỉ có thể chờ đợi thang máy trong nôn nóng.

Bộ dạng thất thố này của Freen giúp Saint nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Anh biết ý, chỉ im lặng bồi ở bên cạnh, cật lực giúp Freen làm những gì cô muốn, không dám nói bất cứ lời thừa thãi nào.

Thang máy dừng ở tầng 3, cửa phòng pháp lý đang mở lớn, Mind lo lắng đi đi lại lại bên trong. Vừa thấy Freen tiến vào liền như gặp được cứu tin, sốt sắng hỏi: "Thế nào? Liên hệ với em ấy được không?"

"Chị nói hôm nay Becky không đi làm?"

Saint đứng ở giữa, nghe được cùng lúc hai câu hỏi từ Mind và Freen. Tuy nội dung khác nhau nhưng anh đã phần nào đoán được tình huống trước mắt. Becky tiểu thư, sáng sớm hôm nay vừa bắt taxi đến công ty, hiện tại đã không biết đi nơi nào rồi.

"Đúng vậy, chị đã thử gọi cho em ấy nhưng không có người nhấc máy, hết cách mới đành nhắn cho em."

Mind đáp lại câu hỏi trước đó của Freen.

Freen sa sầm sắc mặt, điện thoại trên tay chưa từng ngừng thực hiện cuộc gọi đi.

Saint mặc dù vẫn giữ được bình tĩnh nhưng cũng không biết tiếp theo nên làm gì.

Đương lúc nội tâm của cả ba người đều rối như tơ vò thì cuộc gọi bỗng chốc được kết nối. Freen không kịp đợi đầu dây bên kia nói gì, vội vội vàng vàng đi trước một bước: "Becky, em đang ở đâu vậy?"

Nhưng đáp lại cô lại là một giọng nam hoàn toàn xa lạ: "Chào cô, tôi là cảnh sát điều tra khu vực Klong, điện thoại này bị rơi lại ở hiện trường của một vụ tai nạn giao thông trên đường Khao San. Chúng tôi chưa xác định được chủ nhân của chiếc điện thoại này là ai, nhưng những người còn sống sót đã được chuyển đến bệnh viện trung ương thành phố B. Nếu cô là người nhà của chủ nhân điện thoại, hy vọng cô có thể sắp xếp đến bệnh viện để hỗ trợ công tác nhận dạng và cứu chữa khi cần thiết."

Freen đờ đẫn không tin vào tai mình, những lời của đối phương thật sự khiến cô được một phen kinh hồn bạt vía.

Cái gì mà tai nạn giao thông nghiêm trọng.

Có người bị thương còn có người đã chết.

Cảnh sát không xác định được Becky nằm ở trường hợp nào.

Cô có thể sẽ phải đến bệnh viện để chăm sóc nàng hoặc nhận dạng thi thể nàng ở nhà xác lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top