Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47. Bạn Gái Của Irin Là Bạn Thân Của Freen

Irin ngồi bên cạnh thi thoảng lại liếc nhìn Becky đang cúi đầu hậm hực. Nồi lẩu nghi ngút khói trên bàn cũng đã sắp bị khí tràng của nàng làm cho nguội lạnh. Irin sợ sệt cắn chặt đũa ăn, nâng mắt tìm kiếm chút an ủi từ hai vị đối diện. Nhưng mà...

Chậc chậc...hai cái tư thế ngồi nghiêm nghị này so với đá còn cứng nhắc hơn gấp nhiều lần.

Irin trong lòng khóc không ra nước mắt. Thật sự không có ai đến và giúp cô giải thích một chút được sao?

Thần linh chứng giám, cô hoàn toàn không biết người yêu của cô - Noey Natnicha Vorrakittikun là bạn thân của Freen. Cô lại càng không biết lần đi công tác này là Noey tháp tùng Freen với tư cách bác sĩ theo dõi sức khoẻ.

Mau mau nhìn bộ dạng có thể giết người không chớp mắt hiện tại của Becky đi. Có cho cô mười lá gan cô cũng không dám làm dũng sĩ đầu sắt. Cái trò không sợ chết đi bóc vảy ngược của rồng này, xin lỗi, cô từ chối, cô không muốn chơi. Cô còn đang sợ một lát nữa Becky sẽ dìm cả cô và hai tên ngốc kia vào trong nồi lẩu.

Irin nghiến răng, đem sợ hãi của mình biến thành cơn phẫn nộ úp lên đầu Noey. Cô lần mò tìm chuẩn vị trí, lén lút ở dưới bàn đá Noey một phát thật mạnh. Noey giật mình rít lên, lập tức nhận được ánh mắt sắt lạnh như dao của cả Becky và Irin.

Trán Noey đổ đầy mồ hôi, cười hề hề gắp cho mỗi người một miếng bò đã được nhúng chín, tấm tắc khen ngợi: "Ây da, đồ ăn ở đây ngon thật. Là ai chọn chỗ vậy?"

"Là em." Irin không khách khí đưa miếng bò đến gần môi, thổi vài cái rồi cho vào miệng, nhai nhồm nhoàm.

Giận thì giận, mà ăn thì vẫn phải ăn. Đặt biệt là đồ ngon thì lại càng phải ăn cho thoả thích.

"Ừ ừ. Em ăn nhiều vào." Noey thấy cô không từ chối đồ mình gắp, vui vẻ tràn ra mặt. Cô tiếp tục dỗ dành bằng cách vớt đầy đồ ăn vào chén của Irin.

Becky vẫn ngồi im, không ăn uống cũng không trò chuyện. Tâm trạng của nàng lúc này có thể hình dung bằng hai chữ "muộn phiền". Khi nhìn thấy một Freen bằng xương bằng thịt vững vàng đứng ngay trước mắt, nàng đã rất xúc động. Nhưng ngay sau đó, cảm giác giằng co lập tức bủa vây lấy nàng.

Con tim nói với nàng rằng, Freen là điều quý giá nhất mà nàng có, vậy thì nàng còn chần chừ gì nữa mà không giữ lấy cô thật chặt. Lý trí lại phản đối một cách gay gắt, cuộc sống khó khăn lắm mới bình lặng, không cần nhất chính là sự xuất hiện của Freen.

Becky cảm tưởng như trong người đang có hai dòng điện, một nóng một lạnh, luân phiên ra vào. Nàng khó chịu đứng lên, cổ tay bị Irin nhanh chóng chộp lấy. Irin nhỏ giọng hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"

Becky trả lời với thái độ hờ hững: "Mình đi vệ sinh."

Nàng vùng khỏi tay Irin, bước thấp bước cao chạy về hướng hành lang phía sau của nhà hàng. Vừa rồi suy nghĩ quá mức hỗn loạn khiến Becky cảm thấy hít thở có chút không thông. Nàng rất cần một bầu không khí mới để cân bằng lại cảm xúc.

Becky điên cuồng rẽ trái rồi rẽ phải. Rẽ bậy bạ một hồi vậy mà lại chuẩn xác đến được nhà vệ sinh.

Becky khom người, chống hai tay vào thành bồn rửa mặt. Sau một hồi thở hổn hển, cục nghẹn ứ nơi cổ họng dần trượt xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn vào trong gương, hình ảnh phản chiếu là nàng nhưng hình như cũng không phải nàng. Nàng từ khi nào lại có dáng vẻ nhu nhược như vậy.

Không lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, kèm theo đó là mùi hương thanh lãnh quen thuộc. Becky liếc mắt nhìn, âm thanh lộc cộc vẫn không ngừng lại. Becky vô thức hạ tầm mắt xuống chân Freen.

Ha...đến cả giày cao gót cũng dám mang. Hồi phục quả thật không tệ.

"Em không sao chứ?" Freen dừng lại khi còn cách Becky một cái với tay. Đây có lẽ là câu đầu tiên mà cô nói với nàng kể từ khi gặp mặt.

Becky nhíu mày, cọc cằn đáp: "Không cần chị quan tâm. Sao chị lại biết tôi ở đây?"

"Chị đến Incheon để giải quyết việc của công ty. Noey nói muốn để chị và bạn gái cậu ấy gặp mặt nên đã dẫn chị theo cùng."

"Chị lại lừa ai." Becky rõ ràng là không tin những gì Freen nói: "Nếu không có mục đích từ đầu, chị sẽ đồng ý tham gia mấy cuộc hẹn như thế này chắc?"

"Chị..." Freen bị nói trúng tim đen nên nhất thời nghẹn họng. 

Quả thật tính tình của cô có chút u uất, mấy kiểu tụ tập bạn bè hay hẹn hò làm quen cô thường sẽ từ chối không đi. Nhưng mà Freen muốn thay bản thân giải thích cho vấn đề lần này một chút. Cô thật sự không hề cho người điều tra hay theo dõi gì Becky cả. Chuyện cô biết nàng đang ở Hàn Quốc chẳng qua chỉ là tình cờ. Mà nếu nói đúng hơn thì là do cô tự xâu chuỗi lại một số sự việc.

Noey muốn giới thiệu cô cùng bạn gái đang định cư tại Hàn của cậu ấy, mà bạn gái của cậu ấy trùng hợp lại là Irin. Giữa Becky và Irin có mối quan hệ vô cùng thân thiết, vậy thì xác suất tìm được Becky khi tìm thấy Irin là rất cao.

Freen cũng không ngờ suy đoán của cô chuẩn xác. Cô đánh đại mà lại trúng không trượt phát nào.

Freen nhấp nhẹ khoé môi, ẩn nhẫn nhìn Becky ở trong gương, chậm chạp không lên tiếng.

Đáy mắt Becky toả ra hàn khí lạnh như băng. Nàng xoay người chuẩn bị bỏ đi, trên mặt viết đúng bảy chữ: chị tránh tôi càng xa càng tốt.

Freen ngậm ngùi, cõi lòng chua xót. Người cô ngày nhớ đêm mong đang ở ngay trước mặt, nhưng nàng lại chán ghét đến mức không muốn nhìn thấy cô. Freen đã trăm ngàn lần thử tưởng tượng về khoảnh khắc cô và nàng gặp lại. Cô lúc ấy sẽ đứng trên chính đôi chân của mình, tự hào nói với nàng "em nhìn xem, chị đã làm được". Becky cũng sẽ vui mừng mà ôm chầm lấy cô, ở bên tai cô nhỏ giọng tán dương "em biết, chị trong lòng em vẫn luôn là giỏi nhất".

Nhưng mà, thực tế, có đôi khi lại rất phũ phàng.

Khi Becky chuẩn bị lướt qua người Freen, cô lấy hết sự vô sỉ tích luỹ được của bản thân chặn nàng lại, nói một câu không liên quan: "Chị rất nhớ em."

Becky dừng bước, không tỏ thái độ gì, trầm giọng nói: "Tôi muốn ra ngoài. Phiền chị tránh đường."

Freen ngoan cố, không chịu xê dịch dù là nửa phân: "Chị có rất nhiều chuyện cần phải nói với em."

"Nhưng tôi không có gì để nói với chị cả."

"Vậy em chỉ cần ở bên cạnh nghe chị nói là được."

"Đồ thần kinh."

Becky chửi đổng một câu, lách người muốn chen qua khe hở giữa Freen và cửa ra vào. Freen nhanh chân bước chéo sang phải một bước, thành công khiến cho Becky bị kẹt lại.

Trong nháy mắt, đầu óc Becky bùng lên ngọn lửa phẫn nộ. Nàng dồn hết sức lực vốn có, thẳng tay kéo mạnh Freen một cái. Freen lảo đảo dúi người về trước.

Becky thấy Freen loạng choạng thì sợ hết hồn, hối hận vì hành động không suy nghĩ vừa rồi. Nàng theo bản năng muốn đưa tay đến đỡ cô, nhưng Freen đã an toàn dừng lại trước khi được nàng chạm vào. Becky thu người, âm thầm thở ra một hơi, tim bởi vì một màn vừa rồi mà sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng vẫn là không chịu nổi việc chứng kiến Freen bị thương.

Freen sau khi giữ được thăng bằng thì đứng im đấy, không động đậy. Becky nhìn bóng lưng thẳng tắp nhưng cùng cực cô đơn của cô, lòng dậy lên một hồi sóng dao động.

Becky chần chừ, cuối cùng vẫn quyết định không nói tiếng nào, dứt khoát rời đi.

Freen mồ hôi đổ đầy trán, vểnh tai nghe ngóng tình hình của Becky. Khi xác nhận nàng thật sự đã đi rồi, cô mới vội vã chộp lấy thành bồn rửa mặt, run rẩy giữ cho thân thể không ngã xuống. Vừa rồi dùng quá nhiều sức khiến chân của cô bây giờ rất đau. Hôm nay nếu không phải đi gặp đối tác, cô nhất định sẽ không dùng đến giày cao gót làm gì. Cái chân này của cô, không thể đem ra so sánh với chân của người bình thường được. Người khác mang giày cao còn có thể vừa chạy vừa nhảy. Còn cô, đi thẳng một đường đã là quý hoá lắm rồi.

Freen gồng mình hít thở, cố gắng làm giảm bớt sự bỏng rát và căng chặt nơi bắp chân. Cô kiên nhẫn đợi một lúc lâu, cơn co thắt cuối cùng cũng dừng lại.

Noey đẩy cửa đi vào, đúng lúc bắt gặp Freen đang một mình chật vật. Cô hốt hoảng tiến lại gần, đỡ lấy Freen: "Cậu sao vậy?"

Freen trả lời bằng chất giọng khàn khàn: "Không cẩn thận nên chật chân."

Noey biết đây hoàn toàn là một lời nói dối nhưng cô không muốn vạch trần. Cô dùng chân đá tung cửa của một buồng vệ sinh đang trống, cẩn thận dìu Freen vào. Nhìn nắp bồn cầu đã được đóng sẵn, Noey không nghĩ ngợi nhiều đặt Freen xuống, khép cửa và tiện tay chốt luôn khóa trong.

"Duỗi hai chân cậu ra."

Noey cẩn thận giúp Freen tháo giày. Freen ngoan ngoãn làm theo lời hướng dẫn.

Noey dùng tay vuốt dọc theo bắp chân của Freen, sau đó dừng lại ở một phần ba quãng đường: "Có phải chỗ này rất đau không?"

Freen mím môi gật gật đầu.

Noey nhẹ tay ấn vào khu vực vừa được Freen xác nhận, lại yêu cầu cô: "Thả lỏng thêm một chút."

Freen tập trung thả lỏng toàn bộ cơ thể.

Sau một hồi tôi nói cậu làm, chân của Freen đã bắt đầu thấy dễ chịu hơn.

Noey liếc nhìn biểu cảm của Freen, một bên tiếp tục xoa bóp, một bên càm ràm: "Cậu đó, chân của cậu vừa mới hồi phục được bao lâu? Lúc chiều đã bảo là trở về khách sạn thay giày trước đi mà không nghe. Cậu gấp gáp cái gì? Bây giờ người thì cũng gặp rồi, mà cậu có làm được gì đâu. Không phải Becky vẫn tức giận đùng đùng rời đi đó sao. Còn mang theo cả Irin của mình."

Câu cuối cùng Noey nói rất nhỏ nhưng Freen lại nghe rất rõ ràng. Cô buồn cười đáp trả lại: "Cậu là đang thương xót cho tấm thân tàn của mình hay là đang phàn nàn vợ của mình vậy?"

"Không dám, cậu đánh giá lòng dũng cảm của mình quá cao rồi."

Noey dừng tay, ra hiệu cho Freen có thể mang lại giày. Freen thử cử động co duỗi ngón chân vài cái, quả nhiên không còn cảm giác đau đớn như bị chuột rút.

Và đợi đến khi hai người ra được đến bên ngoài thì ngay cả cái bóng của Becky hay Irin cũng đã không còn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top