Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5. Đồng Ý Kết Hôn Với Freen

Becky cả một buổi chiều đều không ra khỏi phòng khiến bà Armstrong đứng ngồi không yên. Bà không dám nói với ông Armstrong mà chỉ lặng lẽ gửi tin nhắn cho Richie.

Katia Arm___:

- Từ khi về đến nhà đã như người mất hồn.

- Mẹ có hỏi thì con bé cũng chỉ ậm ừ cho qua.

- Hôm nay con có thể về sớm một chút không?

- Mẹ thật sự rất lo.

"Bây giờ con sẽ lập tức về." Richie phản hồi ngay.

"Đi đường phải cẩn thận." Bà Armstrong tiếp tục gửi đến một tin nhắn dặn dò Richie: "Dù gấp gáp như thế nào cũng phải ưu tiên sự an toàn của bản thân đã."

"Con biết rồi ạ."

Richie liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, 4 giờ 30 phút. Chiều nay ông Armstrong có cuộc họp cổ đông lúc 4 giờ, có lẽ vẫn chưa thể kết thúc được. Anh nhấn phím gọi nội bộ, kết nối đến thẳng văn phòng của ông.

Một giọng nữ điềm đạm vang lên: "Xin chào, tôi là Mind, thư ký của Chủ tịch Armstrong."

"P'Mind, phiền chị một lúc nữa nhắn với Chủ tịch là em có việc phải về nhà trước. Chiều nay Nop sẽ đến đón ông ấy nhé." Richie vào thẳng vấn đề.

"Được. Chị sẽ chuyển lời đến Chủ tịch."

Mặc dù điện thoại nội bộ không hiển thị tên người gọi hoặc số gọi đến nhưng Mind vẫn nhận ra giọng của Richie. Richie không những là con trai của Chủ tịch, Giám đốc bộ phận tài chính của công ty mà còn là em họ của cô.

"Cảm ơn chị." Richie đang định kết thúc cuộc gọi thì bỗng nhớ ra một chuyện, vội vàng giữ máy: "Phải rồi P'Mind, hôm nay tan làm chị ghé ngang nhà một lúc được không? Chị thân với Becky, có thể an ủi con bé một chút."

Richie ngập ngừng vài giây rồi mới tiếp tục nói: "Nếu em đoán không lầm thì con bé với Kirk xảy ra chuyện rồi."

Mind ngạc nhiên nhưng vì đang ở công ty nên không tiện hỏi nhiều, cô chỉ đồng ý với lời đề nghị của Richie rồi gác máy.

...

7 giờ tối, Mind và ông Armstrong được Nop đưa về đến nhà an toàn. Richie và bà Armstrong nghe thấy tiếng động ở cửa ra vào, cùng ngẩng đầu thì đã thấy ông Armstrong thay xong giày, đang từ tốn tiến lại sô pha. Đi phía sau là Mind một thân âu phục công sở chuyên nghiệp.

"Bác khoẻ không ạ?" Mind bước thêm vài bước để gần bà Armstrong hơn, chấp hai tay chào theo lễ rồi nhẹ giọng hỏi thăm bà.

Bà Armstrong nở nụ cười: "Bác vẫn khoẻ. Cháu mau ngồi xuống đây. Không cần phải khách sáo."

"Vâng ạ." Mind ngồi xuống khoảng trống bên cạnh bà Armstrong.

Vài câu chào hỏi giữa hai người qua đi, không khí trong phòng lại trở nên nặng nề. Nhận thấy sẽ không có ai chủ động nói bất cứ điều gì, ông Armstrong đành mở lời trước: "Ở nhà đang xảy ra chuyện gì sao?"

Richie và bà Armstrong trao đổi ánh mắt. Vì Becky vẫn không chịu mở cửa nên từ lúc về nhà đến nay, Richie chưa có cơ hội nói chuyện với nàng. Tình hình thực tế như thế nào, anh cũng hoàn toàn mờ mịt.

Lúc Richie đang loay hoay không biết phải trả lời ra sao thì con rùa Becky cuối cùng cũng chịu xuất hiện.

Nàng không nhanh không chậm xuống lầu, bước thẳng về hướng sô pha, ngồi xuống bên cạnh Richie, sau đó tự rót cho mình một ly nước rồi điềm đạm uống trước ánh mắt dò xét của bốn người còn lại.

Becky đặt ly nước trong tay xuống bàn, nghịch ngợm hỏi: "Trên mặt con có gì sao?"

"Mặt em không có vấn đề, nhưng mắt của em thì có." Richie không kiêng nể đánh thẳng vào trọng tâm: "Hai mắt sưng đỏ, tròng mắt toàn là tơ máu. Cả buổi chiều đều ở trong phòng khóc đến thương tâm rồi có đúng không?"

Becky liếc anh, lại nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của bà Armstrong ở đối diện, trong lòng không khỏi có chút tự trách.

Mọi thứ giữa nàng và Kirk xem như đã kết thúc. Nếu hỏi nàng có đau lòng hay không? Câu trả lời đương nhiên là có. Ba năm sớm chiều bên nhau, cứ như vậy mà đường ai nấy đi. Dù cho lý do là gì đi chăng nữa, ít nhiều cũng để lại trong lòng nàng một vết thương thật lớn.

Nhưng khóc thì cũng đã khóc xong rồi. Vậy nên hãy để mọi thứ lắng đọng và trượt về quá khứ. Phía trước nàng còn có gia đình, có bạn bè, có nhiều việc mà nàng cần phải để tâm hơn là một kẻ phản bội.

"Con và Kirk chia tay rồi." Becky thẳng thắng nói, không có chút ý tứ giấu diếm nào.

Ông Armstrong tiếp lời nàng: "Ta đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này mà."

"Aden." Bà Armstrong sợ những lời ông định nói khiến Becky đau lòng, vội vã gọi tên ông để ngăn lại.

Ông không hài lòng nhưng vẫn thỏa hiệp, im lặng không tiếp tục trách cứ Becky.

Không khí trầm mặc lại bao trùm khắp phòng.

"Khi nào thì kết hôn ạ?"

"..."

"HẢ?"

Một câu hỏi không đầu không đuôi của Becky khiến tất cả mọi người có mặt đều ngẩn ngơ, sau đó đồng loạt thốt lên.

Bà Armstrong thấp thỏm đặt câu hỏi: "Không phải con nói đã chia tay rồi sao. Còn kết hôn thế nào được?"

"Là kết hôn với cái người lần trước ba nói, Sarocha Chankimha đấy ạ." Becky bình thản đáp lại lời bà.

Ông Armstrong nhìn nàng bằng ánh mắt không thể tin nổi: "Con đồng ý?"

Becky chỉ cười nhẹ, để lại một câu và không giải thích thêm bất cứ điều gì: "Con thấy như vậy cũng tốt mà."

"E hèm." Thái độ của nàng làm ông Armstrong có chút bất an. Ông thật lòng hy vọng Becky có thể kết hôn với Sarocha. Nhưng tình huống bây giờ lại có chút ngoài ý muốn. Ông gằn giọng, nói chuyện hoà hoãn hơn rất nhiều: "Thật ra...nếu con không muốn, thì không cần phải đồng ý."

Ông nhìn quanh một vòng, sau đó sự chú ý đặt lại lên người Becky: "Ta cũng không ép."

Becky cũng đang nhìn ông, đột nhiên có chút xúc động muốn khóc.

Mặc dù trước giờ ông luôn đối xử rất nghiêm khắc với nàng. Nhưng Becky biết ông yêu nàng hơn tất cả mọi thứ.

Ngoài mặt luôn lạnh lùng từ chối mọi yêu cầu của nàng nhưng vừa quay lưng thì đã bắt đầu âm thầm giúp nàng an bày.

Khi còn nhỏ, Becky ngây thơ nghĩ rằng mọi chuyện tốt đẹp đến được với nàng là do phép màu. Đến lúc đã thật sự trưởng thành, nàng mới nhận ra là chẳng có phép màu nào được tạo ra bởi thế lực siêu nhiên cả. Tất cả những điều tuyệt vời nàng có được đều do những người thật sự yêu thương nàng mang đến cho nàng mà thôi.

Khi từ Anh trở về, nàng bỏ ngoài tai lời can ngăn của ông Armstrong, dùng hết vốn liếng tích lũy lâu nay cùng Kirk thành lập CNP. Bản thân nàng cũng trở thành cổ đông khiêm cố vấn pháp lý cho hắn. CNP phát triển vượt bậc trong vòng nửa năm, vinh dự nằm trong top 10 những doanh nghiệp có sức ảnh hưởng lớn ở Thành phố B.

Nếu Kirk không làm những việc khiến nàng không thể tha thứ kia thì chỉ cần đợi thêm một khoảng thời gian ngắn nữa thôi, hắn đã có được nàng một cách danh chính ngôn thuận.

Đáng tiếc, hai chữ nếu như sẽ không thay đổi được bất cứ điều gì trong cuộc sống vô thường này.

Sáng nay, Becky không những chấm dứt mọi thứ với Kirk, mà còn làm cho bản thân triệt để không liên quan gì đến CNP nữa. Toàn bộ 25% cổ phần đứng tên Rebecca Patricia Armstrong đều đã được nàng hoàn tất thủ tục chuyển nhượng lại cho Kirk.

Tại sao lại phải là Kirk mà không là bất kỳ ai khác?

Bởi vì nếu số cổ phần này rơi vào tay người có dã tâm, vị trí Giám đốc điều hành của Kirk tại CNP hoàn toàn có khả năng bị đạp đổ.

Đây xem như là chút ân tình cuối cùng mà Becky dành tặng cho hắn ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top