Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51. Kế Khích Tướng

Phải qua thêm một lúc lâu nữa, Noey mới chân chính hiểu được hàm ý trong lời nói của Irin.

Chuyện là Khun Sam đang muốn dùng chính bản thân mình làm mồi nhử để thúc đẩy tình cảm giữa hai người Freen-Beck. Theo như nguyên văn những gì Khun Sam nói là: nếu không có sự cạnh tranh thì sẽ không có sự phát triển. Nếu không đột nhiên xuất hiện một người được coi là tình địch, người có thể mang Becky rời xa Freen bất cứ lúc nào thì cô ấy sẽ không cảm thấy sợ hãi hay gấp rút. Dựa theo cái tính cứng đầu của Becky và thái độ nhúng nhường của Freen, cho dù có qua thêm vài năm nữa cũng sẽ chẳng có bước tiến đột phá nào cả.

Thay vì chờ đợi tuyết tự tan chảy, Khun Sam quyết định bật lửa lên mà đun nóng nó cho nhanh.

Noey nghe xong thì không khỏi gật gù cảm thán: "Cũng may Khun Sam không thật sự xem Freen là đối thủ. Hai cái người này mà đấu với nhau một trận, kết cục chỉ có thể là một kẻ chột, một người què thôi."

"Đúng vậy, nghĩ thôi em đã thấy đáng sợ rồi." Irin rùng mình tán thành.

Thân là em họ của Khun Sam, Irin thừa hiểu cô hành sự có bao nhiêu tính toán và thủ đoạn. Riêng việc vừa nhìn đã đoán đúng hơn 90% tình huống, sau đó tương kế tựu kế giăng một cái bẫy cho Freen nhảy vào cũng đã đủ chứng minh Khun Sam nhạy bén ra sao. Irin dù cho có không cam tâm thì cũng phải cúi đầu khâm phục cô sát đất. Nếu lúc nãy Khun Sam không tự mình nói thật, có khi tất cả người xem đều đã bị lừa.

Freen ở bên kia cắm xong hoa thì cũng là lúc Khun Sam bên này hoàn tất công việc rửa trái cây.

Freen đặt bình hoa lên kệ, đột ngột ho khan hai tiếng. Becky khẽ nhíu mày nhưng đã nhanh chóng khôi phục gương mặt không cảm xúc, bâng quơ nói: "Không khỏe thì về đi."

Becky không hướng về một đối tượng cụ thể nào nhưng mọi người đều biết nàng đang nói đến ai. Freen hớn hở ra mặt, đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại Becky chủ động nói chuyện với cô. Mặc dù không đường đường chính chính, nhưng vẫn khiến Freen vui đến mở cờ trong bụng.

Freen bước thêm hai bước rồi dừng lại. Cô muốn rút ngắn khoảng cách với Becky, đồng thời cũng ý thức về việc phải giữ một khoảng cách nhất định với nàng. Freen biết Becky vẫn chưa tha thứ cho cô. Những lời nghe như quan tâm cô này chẳng qua chỉ là xuất phát từ bản tính lương thiện của nàng. Đổi lại là một người khác, có thể Becky cũng sẽ nhẹ nhàng mà khuyên nhủ như vậy. Nếu như chưa có sự cho phép của nàng mà cô dám làm ra những chuyện quá phận, nàng khẳng định sẽ tránh cô càng ngày càng xa.

Nhân sinh, không nên nhất chính là được một tấc lại muốn tiến một thước.

Nhân sinh, vẫn nên nhẫn một chút cho sóng yên gió lặng, lùi một bước để biển rộng trời cao.

Tam quan của Freen rất có chừng mực, thứ cô am hiểu nhất hẳn là: biết đâu là đủ.

Freen hướng thẳng về phía Becky, đem niềm hân hoan trong lòng biến thành câu hỏi: "Em đang lo lắng cho chị sao?"

Becky liếc nhìn cô, cười như không cười: "Chị cũng quá đề cao mình rồi đó. Tôi chỉ không muốn chị ở đây lây bệnh cho người khác. Huống hồ tôi cũng không muốn nhìn thấy chị cho lắm. Hiểu không?"

Freen không đáp lời Becky bởi vì cổ họng cô bây giờ đang nghẹn cứng. Cô cố không tỏ thái độ khó chịu, kiên nhẫn nói: "Chị rất khoẻ mạnh, em yên tâm."

Sau đó Freen giả vờ xoay người dọn dẹp đống cành và lá Tulip thừa.

Vừa cúi người, nụ cười trên môi Freen trở nên nhạt toẹt, sắc mặt vô cùng khó coi. Những lời tổn thương này, Freen mỗi lần nghe thấy là một lần tâm can đau đớn. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với tất cả sự ai oán từ Becky, nhưng đôi lúc Freen vẫn có cảm giác phòng tuyến của bản thân sắp sửa sụp đổ.

Một Becky luôn lạnh lùng khi đối diện với cô. Một Becky luôn dùng lời cay nghiệt để đáp lại lời cô khiến Freen cảm thấy rất xa lạ. Cô thật sự vẫn không có cách nào để tiếp thu cái loại ngược đãi ngày qua ngày này mãi được.

Chỉ một giây trước khi Freen để lại cho nàng chiếc bóng lưng tất bật, Becky nhìn thấy sự thống khổ trong mắt cô.

Chính Becky cũng không biết bản thân đang bị làm sao nữa. Rõ ràng điều nàng không muốn nhất là tổn thương Freen. Vậy mà hết lần này đến lần khác, vì muốn trả đũa những lần nói dối trước đó của Freen mà nói lời khó nghe với cô.

Sau đó khi nhìn Freen ẩn nhẫn chịu đựng một mình thì liền sinh ra ân hận, chua xót. Becky thật muốn khóc. Không biết cái vòng luẩn quẩn yêu-hận này phải đến bao giờ mới kết thúc được đây.

Trong lúc Freen và Becky đều chìm đắm trong nỗi niềm khắc khoải riêng thì có ba con người rảnh rỗi đang tụ họp bày mưu tính kế.

...

Becky ngồi khoanh tay trên ghế gỗ. Bên trái nàng là Freen, bên phải là Khun Sam, đối diện là cặp đôi Noey và Irin đang thảo luận việc gọi món.

Vừa cách thời gian R&U đóng cửa chưa lâu mà cả năm người đã có mặt chễm chệ tại một quán ăn truyền thống không quá sang trọng, nằm trên trục đường chính song song với tiệm cà phê của các nàng. Cũng không hiểu sao Becky lại đồng ý với lời dụ dỗ, kèm thêm chút đe dọa từ Irin để đến với bữa tối đầy quỷ dị thế này nữa.

Freen và Khun Sam ở trong trạng thái không mấy hoà nhã, mà nói đúng hơn là Freen luôn cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Khun Sam đối với Becky. Khun Sam thì hay rồi, không những không thấy khó chịu mà ngược lại còn có những hành xử lạ lùng hơn so với thường ngày. Cứ chốc chốc là cô lại quay sang quan tâm, ân cần hỏi han Becky đủ thứ. Và dĩ nhiên, mỗi lần Becky trả lời đều sẽ nhận được cái nhìn đầy bi ai của Freen.

Becky thật sự bị hai người làm cho đau hết cả đầu. Tâm tình chênh vênh như ngồi thuyền trên đầu sóng.

"Tạm thời cứ vậy đi ạ." Irin kết thúc công cuộc "đi chợ" của mình, mỉm cười trả lại menu cho phục vụ. Vị nữ phục vụ vâng vâng dạ dạ đầy thân thiện rồi nhanh chóng rời đi.

Bàn ăn phút chốc lại rơi vào bầu không khí kỳ quái.

Irin híp mắt, hết nhìn gương mặt trầm lặng của Freen rồi lại nhìn đến bộ dạng dửng dưng của Khun Sam, vờ ho khan vài tiếng, sau đó khơi gợi nói: "Mọi người đã từng ăn Dồi sụn nướng bao giờ chưa? Nghe nói món đó ở chỗ này được xem là số một trong khu vực đấy. Em vừa gọi cho mỗi người một phần để cảm nhận. Mau mau nói cảm ơn em đi."

Đáp lại Irin đầu tiên chắc chắn là vị bác sĩ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh cô rồi.

Nhưng ngoại trừ cảm ơn, Noey còn có thêm một vài nhận xét dưới góc nhìn y học. Cô nói rất nhiều, rất nhiều những thuật ngữ chuyên ngành. Chung quy lại chính là nhắc nhở mọi người rằng ăn quá nhiều đồ nướng, đồ dầu mỡ sẽ không tốt cho sức khỏe.

Irin nghe xong bĩu môi: "Ngủ không được quá trễ, uống nước không được quá ngọt, ăn đồ không được quá dầu mỡ... Cuộc sống của chị, nói thật là ngoài em ra, thì quá vô vị.

"Ha..." Becky đột nhiên nhớ ra cuộc đối thoại với Irin vào hai năm trước. Là cái đêm mà nàng kể với cô về buổi hẹn hò giữa nàng và Freen. Khi đó hai người có đá động một chút về vấn đề thời gian đi ngủ của Irin thay đổi. Irin còn cố ý đánh trống lảng, ném ngược lại vấn đề cho nàng. Bây giờ Becky có thời gian cẩn thận nghĩ lại thì thấy mọi việc đã rõ.

Becky thâm thuý nhìn Irin, trêu chọc nói: "Thì ra, có người từ lâu đã rơi vào giới nghiêm."

Irin lập tức xua tay, lắc đầu ngoầy ngoậy: "Gì chứ? Mình không biết đâu. Cậu đừng có nói bậy."

"Mình đã nói gì đâu." Becky nhìn biểu cảm rối rắm của cô, tay chống cằm, buồn cười cảm thán: "Cậu mà cũng có lúc ngượng ngùng."

Irin lập tức giơ cao nắm đấm nhỏ, mặt làm ra vẻ hung ác hết mức có thể: "Đừng có ức hiếp mình. Cậu tưởng là mình đánh không lại cậu hả?"

"Chuyện này là đương nhiên, cậu không cần phải thắc mắc."

Irin kéo tay Noey: "Hiện tại mình còn có đồng minh."

Becky cũng không chịu thua, thuận tay câu lấy người bên phải: "Mình cũng có."

Trong lòng Irin lộp bộp, muốn ngăn Becky lại nhưng không kịp. Bàn tay đang nắm tay Noey của Irin khẽ run, cẩn trọng đá mắt nhìn Freen. 

Freen giữ tư thế ngồi tiêu chuẩn, đầu hơi nghiêng sang phải, mắt nhìn chằm chằm vào Becky đang ôm cổ Khun Sam. Gương mặt thoáng nét đượm buồn nhưng không có dấu hiệu của việc quá kích động.

Irin âm thầm nuốt nước bọt đang không ngừng tiết ra của chính mình, dùng ánh nhìn để trao đổi với Noey: "Kế hoạch hình như đi hơi lệch so với quỹ đạo rồi thì phải. P'Freen thế này là thật sự đang bình tĩnh, hay giả vờ bình tĩnh vậy? Chị ấy sẽ không bị chúng ta chọc cho phát điên lên chứ?"

Noey trấn an Irin bằng cách siết nhẹ nắm tay, âm thầm ra hiệu cho cô đừng nói thêm bất cứ điều gì.

Đúng lúc này, đồ ăn của năm người được phục vụ lần lượt mang đến. Nào là Canh bò cay nấu kim chi, Dồi sụn nướng, Miến trộn hải sản, Gà rút xương chiên giòn, Kimbap chiên xù... Tóm lại là chất đầy một bàn hội tụ đủ sắc, hương, vị.

Mắt của tất cả mọi người đều sáng lên, sự ngượng ngùng hay xấu hổ gì trước đó cũng đều bị mỹ thực trước mắt đánh sập.

Irin thoả mãn tận hưởng sự chăm sóc đến từ Noey. Món gì cần gắp thì sẽ có người gắp giúp, cái gì cần lấy thì sẽ có người lấy giúp. Đồ ăn dính bên khoé miệng cũng không cần thiết phải tự mình động tay chùi.

Miễn bàn cãi, chiến dịch thồn cẩu lương cho đồng đội thành công ngoài mong đợi.

Trong khi Becky còn bận rộn đấu mắt với Irin thì một chiếc cánh gà giòn tan đã được Khun Sam đặt ngay ngắn vào chén nàng. Becky ban đầu có chút kinh ngạc, bởi vì trước giờ Khun Sam chưa từng làm vậy. Nhưng sau đó nàng vẫn không câu nệ mà thưởng thức một cách vô tư.

Thôi thì cứ đơn giản nghĩ là do Khun Sam thuận tay. Dù gì thì đĩa gà cũng ở ngay trước mặt chị ấy.

Hành động gắp và tiếp nhận hết sức tự nhiên này lại giống như một mảnh tàn tro nóng bỏng rơi vào trong mắt Freen. Cô cũng nâng tay gắp một miếng dồi sụn nướng, muốn đặt nó vào chén Becky, nhưng đột nhiên cô lại không dám.

Cô sợ.

Sợ lỡ như Becky buông lời từ chối, chút tường thành mục rỗng mà cô cố gắng xây dựng trong lòng cuối cùng cũng sẽ sụp đổ.

Freen bần thần, chuyển hướng đưa miếng dồi sụn vào miệng, trệu trạo nhai nhưng chỉ cảm thấy mọi thứ nhạt toẹt. Nếu miễn cưỡng phải đánh giá một chút về mùi vị thì cô chỉ có thể định nghĩa nó bằng hai từ - đắng chát.

Một bàn năm người, bốn người đều vui vẻ cười đùa ăn uống. Riêng có một người tuy luôn giữ nét mặt bình thản, nhưng nội tâm đã bắt đầu dậy sóng liên hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top