Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52. So Tài

Bởi vì quán ăn ở khá gần, lúc đầu năm người đã thảo luận và quyết định không lái xe đến. Hiện tại đã cơm no rượu say, muốn trở về R&U cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài cuốc bộ.

Lúc đi ngang qua sân vận động cộng đồng của Trường trung học nghệ thuật C, Irin lại nổi hứng muốn vào trong khám phá.

Gọi là sân vận động cộng đồng bởi vì nó được xây dựng bên ngoài khuôn viên trường học. Trung học nghệ thuật C tuy có làm rào chắn, còn cử cả người trông coi nhưng sẽ không khóa cổng sân sau giờ tan tầm. 

Nói một cách nôm na là bất cứ lúc nào có nhu cầu, cư dân hay học sinh ở khu vực xung quanh đều có thể thoải mái sử dụng. Miễn là không vì mục đích sai trái hoặc gây hư hao, mất mát tài sản là được.

Irin nhanh nhẹn ra hiệu xin phép với bác bảo vệ trực gần đó và nhận được cái gật đầu thân thiện. Cô vui vẻ kéo tay Noey chạy vào trong, dừng lại ở trước tủ để các loại thiết bị, dụng cụ thể thao.

"Cái này thế nào?" Irin cầm lên một trái bóng rổ, huýt vai Noey: "Chị có biết chơi không?"

Noey vuốt ngược mái tóc ngắn ra sau đầu, cười đầy kiêu ngạo: "Chị cũng không muốn khoe khoang đâu. Nhưng mà chị đây từng là đội trưởng đội bóng rổ của Trường đại học y khoa thành phố B đó."

Irin bĩu môi, rất có đạo lý nói: "Cách tốt nhất để chứng minh lời nói chính là dùng hành động."

"Đến đi." Noey kéo Becky về phía mình, lần lượt chỉ tay về phía Khun Sam và Freen, thành thục phân phó: "Chị với Becky một đội, em và Samanan tổng một đội, còn Freen chịu trách nhiệm làm trọng tài. Một hiệp liền quyết định thắng thua. Được chứ?"

"Không được. Mình cũng có thể chơi." Freen đương nhiên là phản đối ngay lời đề nghị này. Cô đặc biệt không muốn người khác xem mình như một kẻ tàn tật yếu đuối.

Tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía chân Freen, điều này càng làm sự bất mãn trong lòng Freen dâng cao. Không biết là do vô tình hay cố ý, khóe môi đang khẽ nhếch của Khun Sam lại rơi vào tầm mắt cô. Bao nhiêu ấm ức, dồn nén của Freen bắt đầu lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Freen khó chịu, mạnh bạo giật lấy quả bóng trên tay Irin đưa đến trước mặt Khun Sam: "Samanan tổng, cô không ngại nếu chúng ta cùng đấu một trận chứ?"

Khum Sam từ từ nhận lấy bóng, lăn nó một vòng trên tay, nụ cười trước sau vẫn chưa hề tắt: "Rất hân hạnh."

...

Freen và Khun Sam quả không hổ là đối thủ cân tài cân sức. Cho dù là trên thương trường hay đấu trường thể thao thì vẫn rất khó để cả hai phân định thắng bại.

Phút thứ chín của hiệp đấu đã qua đi, tỷ số hiện là 15 đều. Khun Sam đang có cơ hội ghi điểm, cô cố gắng quan sát, di chuyển, lách người ném bóng nhưng không may thất bại. Quyền kiểm soát bóng liền thuộc về Freen.

Thời gian bây giờ chỉ còn được tính bằng đơn vị vài chục giây. Nếu Freen có thể tận dụng thành công quả cuối này thì cô sẽ là người giành chiến thắng.

Nhưng khách quan mà nói, sức khoẻ của Freen đã có dấu hiệu bất ổn. Noey chú ý thấy bước chân của cô đang dần trở nên khập khiễng. Mặc dù Freen đi giày thể thao đế bằng nhưng tác động lực ở cường độ cao vẫn sẽ khiến cơ bắp chân và khớp gối của cô chịu ảnh hưởng.

Chân của Freen tuy hồi phục, nhưng chưa hồi phục tốt, và sẽ không bao giờ có thể hồi phục ở mức tốt nhất được. Đây là thực tế mà cô bắt buộc phải chấp nhận.

Không phải tự nhiên Freen chỉ đi một chuyến công tác đơn thuần lại phải mang theo cả bác sĩ riêng. Vốn dĩ chính là Noey đã đặt ra điều kiện với cô như vậy. Để được phép chạy đến một nơi xa xôi như Hàn Quốc thì...

Một là đưa Noey theo cùng, hai là chẳng đi đâu cả.

Và Freen miễn cưỡng lựa chọn vế đầu tiên.

Ngay từ những ngày đầu đặt chân đến đây, thời tiết khắc nghiệt đã khiến Freen phải chịu khổ không ít. Mỗi buổi tối, Noey đều sẽ kiểm tra lại tình trạng chân của Freen sau một ngày dài vận động. Nếu có bất cứ dấu hiệu bất thường nào thì Freen sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo đề xuất của Noey. Thậm chí trong tình huống xấu nhất, Noey có thể yêu cầu cô thu xếp trở lại Thái tiếp nhận trị liệu ngay lập tức.

Lúc nãy Noey có ý không cho Freen tham gia thi đấu là cũng bởi vì lo lắng cho cái chân của cô. Nhưng mà nhìn đi, trăm phần trăm là bị Khun Sam khích đến mất lý trí rồi. Giờ mà có đến mười Noey thì cũng chưa chắc cản được cô ấy.

Quay lại với diễn biến của trận đấu.

Freen trên sân đang hừng hực khí thế. Cô tính toán tất cả mọi thứ, dồn trọng tâm vào chân phải, chuẩn bị lấy đà để xoay người, bứt tốc vượt qua từ bên trái Khun Sam, ném bóng và ghi điểm. Nhưng tiếc là chỉ một giây sau khi nhún người xuống, chân của Freen đã không đủ sức trụ vững. Cô cứ như một cái cây đã bị chặt đứt rễ, thẳng tắp lao vào Khun Sam. Khun Sam bị bất ngờ, cơ thể không kịp phản ứng, chỉ loạng choạng được vài bước rồi vô lực cùng Freen ngã ngửa ra sàn. 

Quả bóng trượt khỏi tay Freen, lăn vào một góc và nằm trơ trọi ở đấy.

Noey, Irin và cả Becky đều bị một màn này dọa cho sợ hết hồn. Noey là người đầu tiên phản ứng lại, nhanh chóng chạy đến đỡ hai người. Thấy Freen đứng lên có chút khó khăn, Khun Sam cũng khom người giúp Noey một tay, miệng không quên hỏi lời quan tâm: "Không sao chứ?"

Becky vội vàng đến nơi, điều đầu tiên nàng làm chính là tức giận chất vấn Freen: "Chị điên rồi đúng không? Chỉ vì muốn giành chiến thắng mà bất chấp tất cả như vậy."

"Chị không cố ý đẩy cô ấy. Chỉ là chân của chị..." Freen sợ Becky hiểu lầm cô chơi xấu Khun Sam, mặc kệ sự đau buốt đang lan tỏa mà cực lực phân trần. Nhưng Becky rõ ràng là không muốn nghe, lời của Freen bị nàng cắt ngang bằng một tràng dài.

"Chân của chị thì làm sao? Lúc đầu mọi người đã bảo chị đừng chơi. Nhưng chị có nghe không? Là chị tự tin vào sức khoẻ của bản thân, tự vỗ ngực nói mình có thể. Giờ xảy ra chuyện thì lại định lấy lý do chân mình không tốt ra để giải thích. Ai muốn nghe chị giải thích kiểu đó chứ?"

"Chị..." Freen ậm ờ một hồi lâu, cuối cùng chỉ khô khốc thốt ra được hai từ: "Xin lỗi."

Thú thật, cô rất ghét khi phải luôn nói hai từ "xin lỗi" này với nàng.

Irin nhìn bộ dạng khép nép của Freen rất đáng thương, nhịn không được lôi kéo tay áo Becky, hy vọng có thể làm nàng bình tĩnh lại. Dù gì thì căn nguyên cốt lõi cũng đều do bọn cô bài ra để khiêu khích Freen trước. Nếu như đổi ngược lại là cô, nhiều khi cô sẽ còn phản ứng quá mức hơn như thế này nhiều đấy chứ.

Bất ngờ là Becky thật sự thôi không mắng Freen mà nâng tay chỉ lần lượt vào Irin, Noey và Khun Sam: "Còn cậu, chị và cả chị nữa. Đừng tưởng là em không biết mọi người đang giở trò gì."

Nàng nên trách Khun Sam lắm trò hay trách Freen quá ngu ngốc. Cái bẫy thô sơ và vụng về như thế, đến cả nàng nhìn qua còn không dám tin, vậy mà cô cũng có thể dại dột đâm đầu vào.

Becky càng nghĩ càng cảm thấy cạn lời. Nàng hung hăng phát tiết xong liền tức giận bỏ đi.

Ba người vừa được nhắc đích danh khẽ mím môi, không hẹn mà cùng lén lút nhìn nhau.

Freen muốn đuổi theo Becky nhưng đã bị Irin giữ lại: "P'Freen, căn hộ của cậu ấy ở ngay gần đây thôi, chị đừng lo lắng. Ngược lại, em có chuyện này cần phải nói rõ với chị."

Sau đó sân vận động liền diễn ra một cảnh tượng vô cùng quỷ dị. Ánh đèn vàng nhạt hắt lên hình bóng của bốn người đang ngồi tụ lại dưới chân trụ chống lưới. Mặt bọn họ hướng vào nhau, chính giữa họ đặt quả bóng rổ vô tri vô giác. Giữa không gian vắng lặng buổi đêm, tiếng ếch nhái, tiếng côn trùng râm ran càng như được khuếch đại thêm. Câu chuyện như có như không của họ cũng thấp thoáng lẻn vào trong từng cơn gió lạnh.

Nhỏ giọng một hồi, Irin mới cất tiếng nói rõ ràng hơn: "Mọi chuyện chính là như vậy đó ạ. Giữa Khun Sam và Becky không có gì ngoài mối quan hệ chị em thân thiết. Tất cả những gì chị thấy chỉ là kế hoạch của tụi em thôi."

Freen nghe xong thì ngẩn người mất một lúc. Sau khi tiêu hoá được vấn đề, cô chợt thấy buồn cười vì hành động ghen tuông mất kiểm soát mấy hôm nay của mình. Freen chậm chạp ngước mắt, cái nhìn vui vẻ của Khun Sam xoáy sâu vào tâm trạng ai oán của cô. Freen đột nhiên có chút cộc cằn bày tỏ: "Samanan tổng, cô chơi tôi một vố đau thật."

"Sarocha tổng đừng như vậy. Tôi chỉ là có lòng tốt muốn giúp đỡ, cô không được ghi thù đấy."

Ánh mắt hai người chạm nhau. Freen không nhìn thấy bất kỳ địch ý hay sự dối trá nào trong mắt Khun Sam. Cô đột nhiên lại nghĩ đến câu nói kinh điển "không đánh không quen biết" trong các bộ tiểu thuyết mạng. So ra thì, tình cảnh giữa cô và Khun Sam bây giờ cũng khá giống.

Freen còn đang lạc trong dòng suy nghĩ mênh mông thì chợt nghe Khun Sam tiếp tục cho ý kiến: "Nói đi thì phải nói lại, nếu không phải do đối tượng lần này quá đặc biệt thì Sarocha tổng sao có thể buông bỏ phòng bị một cách dễ dàng như vậy. Thử đổi lại là một người khác hay sự việc khác, chưa chắc diễn xuất vụng về của tôi đã qua mắt được cô."

Freen không tìm được lý do để phản bác lại mấy lời này của Khun Sam, đành nở một nụ cười bất đắc dĩ. Cũng không biết Becky đã trở thành điểm yếu của cô từ bao giờ. Phàm làm việc liên quan đến nàng, cô đều tay chân luống cuống, đầu óc mụ mị.

Chẳng giống cô tí nào.

Khun Sam không nhận được câu trả lời từ Freen, mạnh dạn vỗ vỗ vai cô, đặt một câu hỏi: "Cô có từng nghĩ, hiện tại thứ Becky cần nhất là gì không?"

Irin bên cạnh không đợi Freen trả lời đã nói chen vào: "Kể cả là người bản lĩnh hay cứng cỏi thế nào đi chăng nữa thì cũng phải có lúc phạm sai lầm. Quan trọng là bản thân có tự nhìn nhận và biết sửa đổi hay không. P'Freen, Becky không phải là không thể tha thứ cho chị. Chỉ là có một số việc xảy ra ở hiện tại khiến cậu ấy cứ phải cân nhắc về sự thẳng thắn của chị."

"Ý em là sao?" Freen cau mày, cô dám dùng cả tính mạng để thề là cô không làm chuyện gì có lỗi với Becky cả.

Irin chú ý đến biểu hiện bất ngờ của Freen, tin là cô thật sự không liên quan đến vụ chụp lén gần đây. Vậy nên Irin đã cẩn thận kể lại ngọn nguồn chuyện có kẻ nặc danh gửi hình ảnh qua SMS cho Becky với mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top