Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63. Du Lịch Nhóm

Khuôn viên bệnh viện đa khoa số 1 bị bóng đêm nuốt chửng. Gió mùa đông xào xạc xuyên qua những tán lá cổ thụ, lướt đi giữa những làn bụi mập mờ ẩn hiện và thổi tung mái tóc dài óng mượt của Freen.

Freen thong thả tựa lưng vào thành giường, nâng mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ánh đèn đường vàng nhạt nhấp nháy hình bóng lượn lờ của những con thiêu thân. Toà nhà cấp cứu đối diện cũng tấp nập người qua kẻ lại.

Freen hít một hơi thật sâu, lấp đầy cái không khí mát lạnh vào buồng phổi. Mất đi rồi có được là điều vô cùng trân quý. Đến nỗi Freen còn cảm thấy mình như người hạnh phúc nhất ở đây vào lúc này.

Becky mở cửa, tay xách theo một camen thức ăn và túi đựng trái cây. Nàng nhìn Freen, hơi cau mày: "Chị sẽ bị cảm lạnh đó. Mau đóng cửa sổ lại cho em."

Freen nghe lời khép cửa nhưng vẫn tranh thủ giải thích: "Chị chỉ hóng mát một chút. Ở trong phòng cả tuần rồi, rất chán."

Becky bày ra bộ dạng em cũng hết cách, hắng giọng nhắc nhở Freen: "Vết thương của chị nghiêm trọng lắm. Bác sĩ đã đặc biệt căn dặn em không được để chị vận động lung tung. Như vậy thì mới có thể nhanh chóng hồi phục."

Becky đặt đồ trên tay lên tủ đầu giường, quay đầu đã thấy biểu tình ỉu xìu của Freen. Vừa buồn cười lại vừa đáng thương. Nàng nhịn không được sáp lại gần cô an ủi: "Đừng xụ mặt nữa. Em có đem đồ ăn ngon cho chị nè. Ăn xong em giúp chị bôi thuốc. Khi nào chị khoẻ lại thì chúng ta lập tức cùng ra ngoài chơi. Được không?"

Freen cụp mắt, khoé môi như có như không cong lên. Cô thở dài một hơi, vờ như bất lực cảm thán: "Ừm. Chỉ đành vậy."

Becky mềm lòng, đầu quả tim như bị thứ gì đó đâm vào đau xót. Nàng cẩn thận áp hai tay vào má Freen, dịu dàng nâng đầu cô lên đối diện với nàng. Khoảng cách ngắn dần. Một nụ hôn mềm nhẹ như chuồn chuồn đạp nước rơi vào chóp mũi Freen.

Becky thì thầm: "Cái này...dùng để bồi thường cho chị thì có đủ không?"

Hơi thở ấm nóng của Becky vẫn còn quẩn quanh. Đầu chân mày Freen khẽ nhếch lên đầy thích thú rồi lại lập tức buông xuống rầu rĩ. 

Qua đi một lúc lâu, cô mới thấp giọng lẩm bẩm: "Cũng không phải chị thật sự muốn chạy ra ngoài. Chỉ là chị đã hứa sẽ đưa em đi biển. Nhưng với cái tình trạng này, không biết phải đến bao giờ mới thực hiện được."

Becky nghe được điệu bộ tự trách của Freen, ruột gan như thắt lại: "Không sao. Chúng ta còn rất nhiều thời gian. Với lại...ừm...em cũng chưa muốn đi lắm. Dạo này em có chút mệt."

Freen bắt được điểm mấu chốt, tủi thân nỉ non: "Cũng đều tại chị, hại em phải cực khổ chăm sóc cả ngày lẫn đêm. Chị..."

"Không phải." Becky quýnh lên vội ngắt lời Freen. Nàng biết vừa rồi mình đã lỡ lời chạm đến nỗi khổ sở, áy náy trong lòng cô.

Becky luống cuống cắn môi. Nàng không biết phải hống thế nào mới khiến Freen vui vẻ trở lại. Cuối cùng nàng dứt khoát lựa chọn dùng hành động thiết thực thay cho lời nói.

Kết quả là từ trán, mắt, gò má cho đến cằm và cả môi Freen đều lưu lại vết son hồng nhạt.

Đại mãnh lang Freen Sarocha chiếm được một bụng tiện nghi mãn nguyện cười tít mắt.

Thỏ trắng Becky ngây thơ chỉ lo dỗ dành mà không hề hay biết rằng mình vừa sảy chân rơi vào cái bẫy gian xảo của con sói kia.

...

Sau gần hai tháng được Becky tận tình săn sóc, Freen hài lòng nhận lấy cái gật đầu chứng nhận đã hoàn toàn khỏe mạnh từ bác sĩ điều trị và cô bạn Noey.

8 giờ sáng, cả bọn theo đúng hẹn có mặt trước cổng chung cư của Becky. Khun Sam duỗi tay ấn hạ cửa kính, thong thả ngồi ở ghế lái ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài. Noey và Irin ngồi ghế giữa chụm đầu nghịch gì đó trên điện thoại. Không lâu sau thì bóng dáng của Freen và Becky cũng cùng lúc xuất hiện chỗ lối ra vào thang máy.

Hai người đồng dạng mặc áo len cao cổ trắng phối với quần jean màu đen. Freen khoác áo bông dày màu xám còn của Becky thì là xanh nhạt. Dưới chân đi giày thể thao cùng loại nhưng mẫu của Freen so với Becky mới hơn vài năm.

Noey trố mắt, nhìn đến muốn soi thủng một lỗ trên người Freen. Irin bên cạnh chịu không nổi lên tiếng cười nhạo: "Hai người có cần phải sến súa như vậy không hả? Đã là thời đại nào rồi mà còn trình diễn trang phục đôi. Em chói mắt quá. Em sắp mù luôn rồi."

Freen cất vali vào cốp rồi nhanh nhẹn vòng lại khu vực cửa sau xe. Cô vươn tay kéo chốt khoá, cẩn thận che đầu cho Becky chui vào trước rồi mới ngồi vào.

Khi đã an vị ngay ngắn, Freen nâng mắt nhìn nhìn hình ảnh phản chiếu của Irin trong kính chắn gió đằng trước, không mặn không nhạt nói: "Mọi người đi hẹn hò không phải đều mặc như vậy sao? Chị thấy cũng đâu có gì to tát."

Noey quay đầu dò xét, lại phát hiện khoé môi Freen nhếch lên độ cong khác thường. Cô nhân từ không trực tiếp vạch trần mà chỉ âm thầm phỉ báng: "Xuỳ. Quả nhiên là khoái muốn chết mà còn bày đặt giả vờ giả vịt."

Irin thì ngược lại, hăng hái muốn làm cho ra lẽ: "Ở đây có mỗi hai người là đi hẹn hò chắc? Chị xem, có ai khoe khoang vậy không?"

Freen tỉnh bơ đáp: "Không phải chị khoe khoang mà do mọi người không chịu thể hiện. Chị chỉ đang hưởng thụ đặc quyền đáng có của một người vợ. Không áp bức, cũng không bóc lột ai. Em cũng có quyền làm như vậy, thậm chí nhiều hơn như vậy vẫn được. Chị hứa, tuyệt đối sẽ không phàn nàn."

"Chị..." Irin nghiến răng nghiến lợi: "Nói chuyện với chị thật tức chết mà."

Becky cười trộm trong lòng, kéo nhẹ góc áo Freen rồi chen vào hoà giải: "Được rồi, được rồi. Đừng ồn ào nữa, phiền đến mức Khun Sam không tập trung lái xe được rồi kìa."

Mọi người đồng loạt hướng mắt về phía Khun Sam, chuyện đấu khẩu cũng tạm thời bị gác lại.

Irin vỗ nhẹ vào lưng tựa ghế của cô, nghi hoặc hỏi: "Sao chị không lái đi?"

Khun Sam chầm chậm trả lời đúng một chữ: "Đợi."

"Hả?" Irin nhìn đông ngó tây, nhíu mày thắc mắc: "Đã đủ năm người trên xe rồi. Chị còn đợi ai đến nữa? Không lẽ chuyến đi này còn có người đặc biệt nào đó mà em không biết."

Vừa dứt lời, Irin lập tức giật nảy mình vì ô cửa kính bên trái cô bị gõ vang. Irin sợ hãi vỗ ngực bôm bốp, quay đầu định thua đủ với kẻ đó thì chợt sững lại. Becky ở ghế sau cũng bất ngờ đến mức tròn mắt nhìn.

Khun Sam lặng lẽ chồm người mở cửa ghế phụ lái, vẫy vẫy với cô bé vẫn đang đứng khép nép bên ngoài.

Cô bé ôm balo rụt rè di chuyển lại vị trí được Khun Sam chỉ định. Sau khi đã chui vào xe, cô bé thả balo trước ngực xuống và ngượng ngùng cúi đầu: "Chào các chị. Buổi sáng tốt lành ạ."

Becky bán tín bán nghi cất giọng hỏi: "Mon, là em hả?"

Mon lúc này mới dám nhìn về phía nàng, ngọt ngào đáp: "Dạ."

Khun Sam trầm thấp bổ sung: "Ba mẹ em ấy đều có việc phải bay về Anh. Một mình em ấy trải qua kỳ nghỉ đông sẽ không an toàn. Hơn nữa cũng chưa được đi đảo bao giờ nên chị mới đưa em ấy đi cùng."

Irin ngay tức khắc tra hỏi: "Sao chị biết rõ vậy?"

Rồi mắt cô nàng phút chốc sáng lên, âm dương quái khí trêu ghẹo: "Thảo nào dạo này có người chăm chỉ chạy đến R&U phụ giúp không công. Ây dô...còn tưởng bở là người ta thương mình...hoá ra là vì có nguyên nhân khác."

Khun Sam im lặng ấn cơ thể đỏ như cà chua của Mon xuống ghế. Giúp cô bé thắt dây an toàn xong, cô điềm nhiên thông báo: "Đến giờ xuất phát rồi. Mọi người ngồi yên nhé."

Sau đó cô không giải thích thêm bất cứ điều gì, giẫm chân ga cho xe lao về phía trước. Chiếc BMW màu trắng bạc nhanh chóng hoà vào dòng xe cộ tấp nập. Đích đến là sân bay quốc tế Incheon. Sau khoảng hơn một giờ bay, mọi người sẽ được đặt chân đến nơi dự định đến.

Chuyến du lịch nhóm lần này, tất cả sẽ cùng trải qua quãng thời gian 5 ngày 4 đêm ở nơi được mệnh danh là "Hawaii" của Hàn Quốc. Hay nó còn được biết đến rộng rãi với tên gọi Đảo thiên đường - Jeju.

Đi được một đoạn, Khun Sam cho xe dừng lại trước vạch chờ đèn đỏ. Cô hơi liếc nhìn Mon ngồi ngoan ngoãn bên ghế phó lái, tâm trạng không khỏi mềm đi. Lúc tối còn lo lắng hỏi cô kỹ năng giao tiếp đủ điều, bây giờ đã có cơ hội thực hành thì lại nhát gan ngồi im phăng phắc.

Khun Sam bất lực nhếch môi, kéo cần vào số rồi nhắc nhở: "Em nói chuẩn bị đồ ăn vặt cho mọi người mà. Có nhớ đem theo không?"

"Dạ." Mon siết vào dây an toàn trước ngực, lúng búng đáp lại: "Có ạ. Ở đây."

Cô bé lấy từ trong balo ra một hộp bánh ngọt đặt lên đùi, run run mở nắp rồi chìa xuống khu vực ghế sau: "Mọi người...đói không ạ? Em...em không biết làm. Nhưng chỗ này đều là em tự mua... Các chị...nếm thử đi ạ."

Irin phì cười, cưng chiều xoa đầu, rồi lại bẹo đến cặp má mochi của Mon, hào hứng nói: "Tiểu công chúa đáng yêu chết mất. Chị muốn mang em về nhà có được không?"

Vừa dứt câu thì lông tơ toàn thân Irin bỗng chốc dựng đứng. Cô nghịch ngợm giả bộ rùng mình, vùi về phía Noey: "Chị sờ thử trán em xem, chẳng lẽ em bị cảm rồi. Sao lại thấy không khí lạnh lẽo như vậy? Còn nữa, cái vị chua này... Thật-ê-răng."

Irin thông qua kính chiếu hậu tặng cho Khun Sam một nụ cười nửa miệng tiêu chuẩn. Khun Sam buồn bực nhưng không làm được gì đành mạnh mẽ giẫm ga cho xe tiếp tục lao đi.

Cả lộ trình hơn 20 phút sau đó, Becky và Irin không ngừng tán dóc với Mon. Cô bé cũng vì vậy mà thả lỏng hơn rất nhiều. Bầu không khí trên xe từ ngượng ngùng dần dần trở nên sôi nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top