Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 72. Căn Phòng Bí Mật

Becky im lặng ngồi bó gối trên giường lớn. Lúc vừa về đến nhà, Freen đã bị nàng nửa ép buộc nửa hăm dọa phải đi tắm nước nóng. Bản thân nàng cũng đã tranh thủ thay một bộ trang phục thoải mái.

Nhớ lại khung cảnh hoang tàn dưới tầng mà nàng không khỏi cau mày. Toàn bộ camera giám sát đều bị đập vỡ nát, tin chắc rằng băng ghi hình cũng đã bị lấy đi. Căn biệt thự này của Freen lại nằm ở khu biệt lập, phạm vi bán kính 100 mét xung quanh gần như không có người lui tới chứ đừng nói nhà ở.

Phim truyền hình thường hay có cảnh lấy được bằng chứng nhờ vào máy quay giám sát của nhà hàng xóm. Riêng trường hợp nhà của nàng và Freen thì...

Bỏ đi.

Vật chứng, coi như đã không còn.

Dì Mhee là quản gia trong nhà, dì ấy không thể ra tòa với tư cách là nhân chứng.

Cũng không hẳn là không thể, mà là làm vậy không có ý nghĩa. Chỉ riêng lời khai của dì Mhee đã bị xem là không khách quan, thì càng đừng nói chi đến chuyện dùng để biện hộ giúp nàng được.

Phương diện nhân chứng này, vòng đi vòng lại rồi cũng gần như bằng không.

Freen từ phòng tắm bước ra ngoài, nhìn đến bóng lưng ủ rủ của Becky mà âm thầm thở dài. Cô đem mái tóc còn chút ẩm ướt vuốt gọn ra sau đầu, nhẹ giọng gọi nàng: "Becky."

Gọi đến mấy lần mà Becky vẫn không có phản ứng. Freen bất lực mon men đi đến bên cạnh nàng.

Becky chỉ cảm thấy phần nệm bên cạnh lõm xuống, sau đó là âm thanh trầm ấm của Freen truyền đến bên tai: "Em lại suy nghĩ lung tung gì vậy?"

Becky chạm vào gò má có chút lạnh của Freen, bỉu môi phản bác: "Em đang tính chuyện đại sự đó."

Freen cười trêu nàng: "Tính xem làm thế nào để bù đắp cho chị?"

Đầu chân mày của Becky khẽ nhếch lên cao. Ánh mắt rực lửa của Freen làm cho nàng ngượng ngùng. Nàng vươn tay, dùng lực nhào nặn. Má Freen lập tức bị biến dạng thành nhiều hình thù vô cùng quái dị. Nhưng chỉ qua đi mấy giây, động tác của Becky chậm rãi dừng lại. Quầng thâm nơi đáy mắt Freen khiến nàng đau lòng không thôi.

Nàng buồn bã hỏi Freen: "Dì Mhee báo tin với chị sao?"

Freen lưu luyến độ ấm nơi lòng bàn tay Becky, lắc đầu: "Không có."

Sau đó không đợi Becky thắc mắc, cô đã chủ động giải thích thêm: "Chị tranh thủ hoàn thành công việc sớm hơn dự kiến. Vốn dĩ là định cho em một bất ngờ..."

Freen bỏ dở câu chuyện giữa chừng, nhưng hàm ý phía sau Becky đều hiểu. Nàng mấp máy môi, muốn nói gì đó để an ủi Freen nhưng lại phát hiện vài từ đơn giản nàng cũng không nghĩ ra được. 

Có lẽ do người nên được an ủi lúc này là nàng, chứ không phải Freen.

Một mảnh ấm áp bất ngờ phủ xuống khoé môi Becky. Chỉ thấy Freen dịu dàng rời khỏi cái hôn, rồi lại thấp giọng đề nghị: "Có muốn cùng chị đi khám phá địa phương bí mật một chút không?"

...

Hai tiếng "lạch cạch" vang lên, cánh cửa gỗ nặng nề đã được Freen nhẹ nhàng mở ra. Đây chính là căn phòng trước giờ vẫn luôn đóng kín. Becky đã từng hỏi qua Freen về nó nhưng nhận được câu trả lời rất qua loa. Thời điểm đó nàng không mấy để tâm, bây giờ nghĩ kỹ lại, căn phòng này quả là đáng nghi vô cùng.

Ánh sáng hắt vào từ hành lang chỉ đủ chiếu một vùng dưới chân nàng. Becky nheo mắt nhưng chỉ nhìn thấy một khoảng lờ mờ, vô phương xác định.

Becky chuyển hướng sự chú ý lên người Freen, nghịch ngợm đánh mắt ra hiệu: "Chị đi trước dò đường. Có nguy hiểm gì thì lập tức cảnh báo lại với em."

Freen phì cười, nhịn không được vươn tay xoa đầu nàng. Nhưng nếu Becky cẩn thận để ý thì sẽ thấy hốc mắt Freen có chút đỏ lên: "Vào thôi. Những thứ này chị đều giúp em giữ gìn rất cẩn thận."

Freen quen thuộc ấn mở công tắc đèn điện, luồng ánh sáng trắng bạc bao trùm lên mọi ngóc ngách trong phòng. Becky ngạc nhiên mở to hai mắt. Cho đến lúc này nàng mới chân chính hiểu được câu nói "giúp em giữ gìn cẩn thận" của Freen.

Bày trí trong phòng rất đơn giản. Ba mặt tường đều được lắp tủ trưng bày. Mỗi tủ lại chia thành rất nhiều ngăn nhỏ để đặt đồ lưu niệm. Giữa phòng kê một chiếc bàn gỗ, còn có rất nhiều hộp quà bên trên. Becky đảo mắt quan sát một lượt, toàn bộ đồ ở đây hầu hết đều là của nàng, hoặc đồ nàng tặng cho Freen.

Becky tiến lên trước vài bước, đầu mũi dép bông của nàng chạm vào cạnh chân bàn. Nàng nâng tay nhưng rồi đột nhiên có chút không dám động. Nàng sợ rằng chỉ cần bất cẩn chạm lung tung thì tất cả những gì nàng nhìn thấy đều sẽ vỡ vụn mất.

Freen đi theo sát ngay phía sau nàng, còn cẩn trọng đến mức không phát ra chút tiếng động.

Becky cúi người, run run chạm vào nhãn dán của một hộp quà gần với nàng nhất. Bên trên là dòng chữ viết tay nắn nót của Freen: "Becky Armstrong, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ."

Hộp quà tiếp theo viết: "Becky, Giáng sinh an lành."

Một hộp nữa lại viết: "BecBec, năm mới rồi, em nhất định phải thật khoẻ mạnh, thật hạnh phúc đấy."

Đi hết một vòng quanh bàn, hốc mắt Becky đã chua không chịu được.

Từ Giáng sinh cho đến Lễ tình nhân. Từ Sinh nhật mười tám cho đến hai mươi bốn tuổi. Từ thời khắc Tất niên cho đến Tân niên... Mỗi năm Freen đều chuẩn bị thật nhiều thật nhiều quà cho nàng. Không biết bọn chúng đều đã phải ngoan ngoãn nằm ở đây từ bao giờ, nhưng ngay đến cả một hạt bụi nhỏ Becky cũng không hề cảm nhận được. Điều đó chứng minh Freen rất thường xuyên lui tới nơi này. Chỉ là cô đến những lúc mà nàng không hề hay biết."

Tầm mắt Becky rơi vào cặp cốc thuỷ tinh được đặt ngay ngắn trên kệ gỗ. Mặc dù hình dạng vẫn nguyên vẹn nhưng không khó để nhận ra cặp cốc này là được cưỡng chế dùng keo dán lại. Một số mảnh ghép thậm chí còn không hoàn toàn khớp nhau.

Đây có thể được xem là cốc đôi mà Becky và Freen đồng dạng yêu thích. Becky còn nhớ nàng đã từng nổi điên mà đập bể nó trước mặt Freen. Vậy mà chị ấy không những không thẳng tay vứt nó đi, còn tỉ mỉ phục chế rồi giữ gìn cẩn thận như vậy.

Còn có chiếc kẹp tóc hình bướm đêm mà nàng chỉ dùng qua đúng một lần. Mấy bức tượng đất sét hình cá mập các loại mà nàng mua từ hội chợ gần trường. Hay bộ sưu tập carebear với đủ kích cỡ, màu sắc...

Tất cả, dù là lớn hay nhỏ, đều được Freen cẩn thận lưu giữ như báu vật.

Becky cứ thế để mặc cho nước mắt tuôn rơi. Mới vừa rồi còn như một tiểu hồ ly nhe nanh múa vuốt, trong phút chốc đã biến thành cô mèo nhỏ mít ướt. Nàng khó khăn ngẩng đầu đối diện với Freen, nghiêm túc chất vấn: "Nếu em không tự mình nhớ lại tất cả, có phải là chị định sẽ giấu em cả đời luôn không?"

"Ừm."

"Tại sao?"

"Bởi vì cho dù là ở quá khứ hay hiện tại, tình cảm của chị dành cho em đều không thay đổi. Cũng bởi vì cho dù em có không nhớ ra chị, em vẫn sẽ một lần nữa yêu chị như em đã từng."

Lúc Freen nói chuyện cực kỳ nghiêm túc. Trong mắt cô như có ánh mặt trời ấm áp nhất, cũng rực rỡ nhất: " Em là nỗi băn khoăn duy nhất trong lòng chị. Nơi này cũng chính là lãnh địa bất khả xâm phạm suốt mấy năm qua của chị. Giờ thì đã không còn bất kỳ bí mật nào nữa. Mọi thứ của chị đều hoàn toàn thuộc về em, chỉ một mình em."

Becky dùng sức vùi đầu vào lòng Freen, không muốn để Freen thấy cảnh mình khóc đến tê tâm liệt phế.

Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc lâu. Lặng lẽ cảm thụ sự hiện hữu của nhau trong từng giây từng phút.

Có lẽ là khóc đủ rồi, Becky đột nhiên cất tiếng gọi: "Freen Sarocha."

Freen hơi nghiêng người, muốn kiểm tra tình hình của nàng nhưng bị nàng ngăn lại. Cô chỉ đành bất đắc dĩ giữ nguyên tư thế mà đáp hai tiếng: "Chị đây."

Becky hơi cựa người, sau đó siết chặt vòng tay trên cổ Freen, giọng còn có chút nghẹn ngào: "Em muốn ở bên cạnh chị cả đời. Đến già, đến chết, vẫn bên cạnh nhau."

"Ừm. Chị cũng vậy." Lần này đến lượt Freen là người bị làm cho cảm động. Cô mỉm cười trả lời nàng nhưng nước mắt đã rưng rưng.

Lời hồi đáp tốt nhất cho tình yêu chính là tình yêu. Freen và Becky đều hiểu rõ tình cảm của mình dành cho đối phương, cũng hiểu rõ tình cảm của đối phương dành cho mình.

Lại qua thêm một hồi lâu, Becky cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện. Freen nhìn chóp mũi đỏ bừng của nàng phì cười, lập tức bị nàng đánh vào vai một cái thật kêu: "Chị cười cái gì mà cười. Còn cười nữa, tối nay chị liền đi ngủ sô pha cho em."

Freen dùng tay đẩy cằm nàng sang một bên rồi nhanh nhẹn cúi đầu, một dấu hôn đỏ tươi lập tức xuất hiện trên cổ Becky. Becky ngượng ngùng ôm lấy vị trí Freen vừa rời đi. Nàng chỉ cảm thấy cái người tên Freen này càng ngày càng không đứng đắn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top