Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8. Ngày Đầu Ở Nhà Vợ

Dì Mhee và Saint giúp Becky chuyển đồ xong thì rời đi, trong phòng chỉ còn lại Freen và nàng.

Freen dừng ở trước giường, chỉ tay vào tủ quần áo trong góc: "Em có ngại nếu dùng chung tủ với chị không? Nếu không quen thì chị bảo người mang thêm cái khác đến cho em."

"Không cần phiền phức như vậy, em cũng đâu có mấy bộ."

Becky dùng hành động để chứng minh những gì mình nói. Nàng kéo vali qua, mở phần cửa bên phải tủ, tay vừa chạm vào móc treo, đột nhiên nhớ đến những gì dì Mhee nói.

Nàng xoay người, hỏi Freen: "Ngược lại phải hỏi chị đó. Chị có thấy phiền không?"

"Không sao." Freen bình thản lắc đầu.

Vậy thì thật kỳ lạ, không phải chị ta không thích người khác chạm vào người hay đồ của mình hay sao. Cái này người ta gọi là *khiết phích đó. Những người có bệnh này đều sẽ không sử dụng chung bất kỳ vật dụng nào với người khác mà. Becky bắt đầu vừa xếp quần áo vừa hoài nghi những gì đã nghe được từ dì Mhee.

(*Khiết phích: Hội chứng sợ ô nhiễm và vi trùng, hay nói cách khác là ám ảnh sạch sẽ.)

Becky vật lộn với đống đồ của mình cả giờ đồng hồ, cuối cùng thì mọi thứ cũng đâu vào đấy. Nàng đưa mắt nhìn quanh một vòng, trang trí vô cùng đơn giản, chỉ duy nhất ba gam màu trắng, xám và đen.

Sự chú ý của nàng rơi vào chiếc giường ngủ thuộc loại king size siêu cấp lớn đặt ở giữa phòng. Ga trải giường, gối đầu, chăn nện cũng một màu xám nốt.

Becky bất lực đỡ trán, rốt cuộc nàng đã cưới được một "cực phẩm" gì đây. Cũng không biết cô ra khỏi phòng từ lúc nào, một câu cũng không nói với nàng.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.

Freen lặng lẽ xuất hiện trước cửa phòng, trên đùi đặt một chai nước khoáng, có vẻ là vừa mới lấy ra từ tủ lạnh. Khi Freen đến gần, Becky còn có thể nhìn thấy những vệt nước đọng trên thân chai đang thấm ướt một mảng khăn lụa của Freen.

Lòng Becky lộp bộp vài tiếng. Lén lúc mắng người ta trong khi người ta là đi lấy nước cho mình.

"Cho em." Freen dừng xe ở trước mặt, đưa chai nước cho nàng.

Becky có chút lúng túng với tình huống hiện tại, nàng nhanh tay nhận lấy chai nước, mở nắp rồi uống một ngụm thật dài. Nước mát lạnh theo cổ họng chảy dần xuống bụng, có chút sảng khoái.

"Dì Mhee đang chuẩn bị bữa tối. Em có muốn ăn gì không?" Freen hỏi nàng.

Becky không cần suy nghĩ đáp: "Cứ như bình thường là tốt rồi."

Freen gật đầu, di chuyển xe lăn của mình: "Vậy chị xuống dưới nói với dì ấy một tiếng."

"Được."

Nhìn bóng lưng Freen chậm rãi rời đi, Becky chợt nhớ ra là mình vẫn còn chưa cảm ơn cô cho đàng hoàng, vội gọi với theo: "Sarocha."

Freen dừng lại, hơi nghiêng người nhìn nàng. Becky lắc lắc chai nước trong tay, cười nói: "Cảm ơn chị."

Freen khẽ nâng khóe môi, để lại một câu "không có gì" trước khi khuất bóng sau cánh cửa.

...

Ăn tối xong cũng đã sắp 8 giờ, Becky trở về phòng, định bụng tắm rửa sạch sẽ và ngủ một giấc thật thoải mái.

Nàng theo thói quen đưa tay cởi áo khoác ngoài vất xuống giường, sau đó từ từ tháo cúc áo sơ mi. Tay vừa chạm đến nút thứ hai thì một loạt tiếng ho khan từ phòng tắm truyền ra khiến nàng giật mình dừng lại động tác.

Thật là. Quên mất hiện tại bên cạnh tuỳ thời sẽ còn có sự hiện diện của một người khác nữa.

Becky dỏng tai lắng nghe, người bên trong đã mở vòi nước, tiếng nước chảy ào ào lấn át mọi tiếng động khác trong phòng.

Hừm, cách âm của phòng tắm có vẻ không tốt cho lắm nhỉ.

Bẵng đi vài phút, tiếng nước cuối cùng cũng dừng lại. Lại qua thêm vài chục phút im lặng, Freen xuất hiện trước cửa phòng tắm. Gương mặt hơi tái nhợt, tóc mái xõa trước trán có chút ướt.

Thấy Becky đang ôm quần áo mới ngồi ở trên giường, cô khẽ nói với nàng: "Có thể vào rồi." Sau đó tránh sang một bên, tự mình đến tủ đầu giường, tìm máy sấy và bắt đầu sấy tóc.

Becky bước vào phòng tắm, mùi thơm sữa tắm Freen dùng vẫn còn lưu lại rất rõ ràng. Thanh mát, trưởng thành, không ngọt ngào như loại của nàng. Becky để ý bồn tắm trong góc được lắp thấp hơn so với bình thường, bên cạnh còn có một hệ thống nhìn như ghế nâng.

Becky chỉ nhìn qua chứ không có ý định sử dụng. Thay vì ngâm mình trong bồn tắm chật hẹp, nàng thích cảm giác được vòi sen gột rửa hơn.

Dòng nước mát lạnh xối qua, đầu tiên dừng lại ở trên vai, sau đó theo đường cong cơ thể trượt dần xuống sàn đá cẩm thạch bên dưới. Cả cơ thể Becky dần trở nên ướt đẫm.

Nàng đưa tay chạm vào vết sẹo đã mờ bên hông phải. Bà Armstrong nói vết sẹo này là do một vụ tai nạn xe cộ để lại. Nhưng tại sao lại gặp tai nạn? Tai nạn như thế nào? Becky hoàn toàn không nhớ được. Đây có lẽ là đoạn ký ức mơ hồ nhất trong nhân sinh của nàng.

Becky tắt vòi nước, nhanh chóng thay quần áo, tiếng máy sấy bên ngoài cũng đã ngừng từ lâu.

Đèn phòng vẫn sáng, Freen đang ngồi tựa lưng vào thành giường, trên tay là một quyển sách dày. Becky nheo mắt nhìn thử: Xây dựng chiến lược kinh doanh...gì gì đó.

Nàng bĩu môi.

Thì ra còn có người khác ngoài ông Armstrong thích đọc loại sách này trước khi ngủ.

Bởi vì Freen sử dụng xe lăn để di chuyển nên toàn bộ sàn trong nhà đều được lót gỗ. Becky vừa tắm xong có chút lạnh, chân trần định bước nhanh ra ngoài thì kết quả giẫm phải một thứ mềm mại. Nàng cúi đầu nhìn, một đôi dép lông nhung được đặt ngay ngắn dưới bậu cửa. Nếu nàng nhớ không lầm thì so với của Freen giống nhau như đúc. Của Freen là màu xám, còn của nàng là màu trắng mà thôi.

Trong phòng chỉ có mỗi cô và nàng, dép này nếu không chuẩn bị cho nàng thì còn cho ai. Vấn đề là không biết đã chuẩn bị từ bao giờ và do ai chuẩn bị.

Becky cũng thôi không thèm khách khí mà xỏ chân vào.

Rất ấm áp, vừa vặn vô cùng.

Becky ngồi vào bàn trang điểm, mặt gương lớn phía trước phản chiếu hình dáng của Freen. Vẫn rất xinh đẹp nhưng so với phong phạm cứng rắn và trưởng thành lúc sáng, Freen của hiện tại mang đến cảm giác mềm mại và ôn nhu hơn nhiều. Ánh mắt cô di chuyển chậm rãi trên trang sách, sau khi đọc hết một trang thì nhẹ nhàng lật mở một trang mới, miết nhẹ mép sách cho bằng phẳng rồi mới tiếp tục đọc.

Bây giờ Becky thật sự tin là Freen có thể tự chăm sóc rất tốt cho chính mình. Không những có thể tự thay quần áo, tự tắm rửa, tự đi lại...mà còn có thể tự mình trèo lên giường.

Đợi đã. Cái vấn đề giường chiếu này, nói một lúc thì lại thành ra kỳ kỳ quái quái.

Freen đột nhiên nâng mắt nhìn về phía Becky, chắc là cô cảm nhận được có người đang lén lút quan sát mình. Becky bất ngờ không kịp thu lại ánh mắt tò mò, tìm đại một đề tài để nói:

"Chị chưa ngủ à?"

Becky hỏi xong thì lập tức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, người ta ôm sách rồi mở đèn đầu giường là để ngủ chắc.

"Ừm. Chị muốn đọc thêm một lúc." Freen không lấy làm lạ, chỉ tay vào quyển sách, kiên nhẫn trả lời nàng.

Becky làm động tác mời: "Vậy chị tiếp tục đọc đi."

"Ừm."

Freen quay trở lại với quyển sách của mình. Becky cũng chú tâm làm vài bước dưỡng da cơ bản.

Lúc ngượng ngùng đã qua đi, nàng lại nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng khác.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc ở bên Freen cả đời, nhưng mối quan hệ giữa hai người không hề được xây dựng trên cơ sở tình cảm. Becky cảm thấy cuộc hôn nhân này nếu muốn tồn tại lâu dài thì ít nhất phải cần sự thẳng thắng và tôn trọng của đôi bên. Vậy nên có một số việc nên được làm rõ ngay từ đầu để tránh phiền phức không đáng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top