Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ngoại truyện 1: 84 lá thư gửi em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công việc anh hùng bận rộn khiến Shouto vác tấm thân mệt mỏi về căn hộ của mình. Đêm nay là Giáng Sinh, bên ngoài tuyết rơi lả tả, tiếng chuông Giáng Sinh vui tai phát ra ở mọi ngóc ngách của thành phố London nhộn nhịp đầy những cây thông trang trí đẹp mắt.

Anh cầm 1 tách cacao nóng để giữ ấm tay, dựa vào lan can tầng hai ngắm nhìn đường phố đông đúc. Mấy năm rồi anh chưa được sum vầy bên gia đình, chưa được nghe tiếng quan tâm của người thân, bạn bè.

Shouto may mắn được liên ban anh hùng nhìn trúng để chuyển dời nơi làm việc giao lưu học hỏi nên anh buộc phải rời khỏi Nhật Bản năm 19 tuổi để sang trời Tây làm việc. Dù ban đầu có khó khăn nhưng anh đã nhanh chóng làm quen với nó.

Shouto đôi mắt đượm vài tia ưu sầu cho cuộc sống tẻ nhạt hiện tại của mình. Anh nhớ nhà quá đi mất, nhưng chẳng phải cuối tháng này là mãn thời hạn của công tác sao? Đột nhiên lại có chút lưu luyến, kì lạ thật.

Shouto nhìn lên bầu trời đêm tĩnh lặng, chỉ có tuyết rơi lả tả. Giống như ngày hôm ấy vậy, cái ngày anh nói tiếng chia xa quê hương để bắt đầu cuộc hành trình 7 năm này.

Shouto có một mối tình đẹp cũng là cái cớ để anh từ chối vô số lời tỏ tình, luôn là "tôi đã có người yêu rồi", không phải với bất cứ cô gái ngoại quốc nào, người anh yêu ở Nhật Bản cơ lại còn là bạn thân thời cấp 3, là con trai.

Mối quan hệ này của họ cũng không quá là lạ lẫm ở xã hội hiện tại. Anh và cậu yêu nhau đơn giản lắm. Cái thuở mà cả hai còn cùng nhau đến lớp, đôi mắt hai màu xanh ngọc xám khói luôn luôn hướng về một cậu trai xinh đẹp ấm áp như năng mùa xuân. Cậu ấy là người anh yêu nhất cuộc đời này Midoriya Izuku.

Cái bóng dáng xanh xanh tựa rừng sâu ấy lúc nào cũng dẫn anh ra khỏi bóng tối ám ảnh quá khứ rồi chữa lành những vết thương tâm lý của linh hồn yếu đuối này. Shouto trân trọng mối tình của họ, đơn giản chỉ cần là cậu thì anh đã hạnh phúc rồi.

Anh càng siết chặt chiếc ly trong tay, phải chi đây là bàn tay của người yêu anh thì tốt biết mấy, nó cũng ấm áp như vậy đó, chỉ là không có chút cảm giác quan tâm mà anh cần.

Shouto đi vào nhà, anh lấy giấy và bút bắt đầu viết những dòng tâm tư lên lá thư tay, những lá thư này đều được anh viết mỗi tháng 1 lần, nó là toàn bộ nỗi nhớ nhung của anh dành cho người thương. Sao anh không nhắn tin hay gọi điện nhỉ? Tại anh thích như vậy đó, bởi anh biết dù nhắn tin hay gọi điện người đó cũng không trả lời được đâu.

Công việc anh hùng không dễ dàng, có thể mai này anh hi sinh để bảo vệ người dân, làm tròn trách nhiệm của bản thân. Nên anh còn thở, còn đủ khả năng viết bức thư thứ 84 này là đã may mắn lắm rồi. Đã viết suốt 7 năm qua nhưng anh chưa bao giờ nhận được lá thư hồi âm nào từ người yêu cả.

_________

Một đêm giá rét, gió thổi từng cơn lạnh buốt. Choàng sơ sài lên cổ chiếc khăn len màu nâu đỏ ấm áp, Izuku khoác bên ngoài chiếc áo khoác dày, đôi tay lạnh xoa xoa rồi lại cho vào túi.

Cậu đến công viên, dưới ánh đèn mờ bên công viên thân ảnh một chàng trai có mái tóc hai màu nổi bật đang đứng đợi cậu.

"Tớ đến rồi đây! Cậu đợi tớ có lâu không?!"

"Tớ cũng vừa mới đến."

Shouto mặc áo len cao cổ, bên ngoài là cái áo khoác dài được cậu tặng vào đầu mùa đông. Xem ra anh cũng thích nó, trông rất hợp.

Cả hai nắm tay nhau đi trên con phố tuyết bay, lễ Giáng sinh mà, mọi người đều tất bật trở về để cùng gia đình ăn 1 bữa ngon lành đầy ấm áp. Anh và cậu đi khắp nơi, gặp được vài ông già Nô-en nhận được vài hộp quà nhỏ có mấy viên kẹo ngọt ngào.

Buổi hẹn hò này rất khác, cả hai chả nói gì nhiều nhưng bàn tay lại nắm lấy nhau ngày càng chặt đến khi Izuku chua xót nở nụ cười gượng gạo.

"Đêm cuối rồi nhỉ..."

"Ừ..."

Một khoảng im lặng, cả hai ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên đường. Shouto chu đáo phủi phủi lớp tuyết trên băng ghế rồi ngồi xuống 1 lúc để có hơi ấm sau đó mới cho Izuku ngồi vào.

Đêm nay bọn họ chia xa...

"Bảy năm thôi mà... Em đợi được"

Shouto ngạc nhiên lần đầu Izuku xưng hô ngọt ngào với anh, cậu vốn hay ngại nên rất ít khi.

"Nếu em không thể đợi nổi... Có thể đi trước một bước mà, lập 1 tổ ấm nhỏ..."

Shouto chưa kịp nói xong thì Izuku đã đặt nhẹ lên môi anh một nụ hôn, những lời anh muốn nói đều nuốt ngược vào trong.

Izuku cười, nụ cười dịu dàng đó nhưng nước mắt bắt đầu tràn khỏi khóe rồi. Anh cũng thấy lòng mình nhói lên, cơ thể run rẩy vì sợ hãi phải chia xa.

"Em sẽ đợi... Dù bao lâu em cũng sẽ đợi. Shouto không được xem thường em."

"Được... Anh không xem thường Izuku, anh tin em mà, luôn như vậy."

Cứ thế mà họ tận hưởng giây phút bên nhau lần cuối này đến khi gió buổi đêm càng trở lạnh, anh đưa Izuku về gần đến nhà của cậu, giây phút chia tay đã đến. Trước lúc rời đi nụ cười động viên tươi rói nhuốm màu nước mắt của cậu làm anh không kiềm nổi mà ngấn lệ, ôm chặt nhau lần cuối anh rời đi.

Anh không dám nhìn lại, sợ bản thân sẽ không nỡ, sẽ đau lòng mà không dám rời đi nữa. Đôi vai run run tay anh đưa lên khóe mắt lau nhẹ đi vài giọt nước mắt, lần này ra đi anh ngàn vạn lần cũng không thể ngờ người anh thương lại không giữ lời.

Trông bóng anh khuất dần trong màng tuyết bay, cánh tay vẫy chào anh dần hạ xuống, nước mắt của nụ cười dần tắt đi cậu suy sụp ngồi xuống, thật sự không nỡ xa anh mà.

_________

Shouto lần này quyết định sẽ tự thân mình gửi bức thư thứ 84 này cho Izuku. Anh gói lá thư mỏng manh vào phong bì rồi cho vào hành lí.

Anh ngắm nhìn căn phòng lần cuối nơi anh sống mấy năm nay, nở nụ cười nhẹ anh đống lại cánh cửa ấy rồi mang chìa khóa trả cho chủ nhân của căn nhà, nghe vài lời chúc bảo trọng của bà ấy anh gật đầu nói lời tạm biệt.

Sau một chuyến bay dài, anh cuối cùng đã đặt những bước chân đầu tiên lên mảnh đất quê hương mà anh đi xa đã 7 năm ròng rã. Mẹ và chị gái đứng đó đợi anh, trao nhau những cái ôm nhung nhớ những lời hỏi thăm vô cùng hoài niệm khiến Shouto xúc động mà hạnh phúc.

Nhưng cuối cùng người anh mong nhất vẫn không đến...

"Em thật là vô trách nhiệm đó Izuku... Đến đón anh mà em cũng không thèm đến, anh đi 7 năm để em đợi lâu như vậy chắc là giận anh lắm."

Shouto đến nhà cậu, căn nhà nhỏ ấm cúng, nhưng cửa lại đống sầm, cũng không có dấu hiệu có người ở nhà.

Anh đặt lá thư cuối cùng anh viết ở London vào hòm, lá thư nhét không vừa, phải! toàn bộ số thư anh viết cho cậu đều nằm yên trong hòm thư lạnh lẽo chưa bao giờ được mở ra.

Shouto rời đi, anh đến một cửa hàng hoa tươi, cô nhân viên đứng tuổi nhìn anh thì biết là chàng trai ở tuổi này mua hoa phần lớn chỉ để tặng người yêu.

"Cậu mua hoa tặng người yêu đúng không?"

"A... À" Shouto hơi bối rối nhưng anh cũng gật đầu. Trông mặt người phụ nữ tươi như mấy đóa hoa để trên kệ, bà hỏi anh người anh yêu thích hoa gì, dì ấy sẽ giúp anh chuẩn bị 1 bó hoa thật đẹp.

Shouto suy nghĩ 1 hồi, Izuku vốn thích hoa cúc họa mi, cậu bảo nó dễ trồng lại xinh đẹp thuần khiết, cũng từng ước mơ trồng 1 vườn hoa cúc trong sân nhà cùng người cậu yêu thương nhất ngày ngày ngắm nhìn nó.

"Dạ không cần đâu, dì lấy cho cháu 1 cành hoa hồng trắng đi ạ."

Izuku chắc không vui khi anh không mua loài hoa cậu yêu thích, nhưng không sao cậu giận thì anh sẽ dỗ mà.

Người phụ nữ khó hiểu sao chỉ là 1 cành hoa hồng trắng? Nhưng đột nhiên hiểu ra, đôi mắt đượm buồn lựa cành hoa hồng trắng đẹp nhất trao qua tay anh. Anh định trả tiền thì nhận lại là cái gật đầu của người phụ nữ.

Shouto được dì ấy cho không nhánh hoa hồng trắng xinh đẹp nhất trong cửa hàng, dì còn tỉ mỉ tỉa gai cẩn thận để anh có thể cầm dễ dàng. Anh rời khỏi đó gieo những bước chân nặng nề dần đến nơi anh sợ nhất trên cuộc đời này. Không khí âm u của bầu trời xám xịt sắp mưa giông

"Anh đã về rồi đây. Em tệ lắm đó!hứa là sẽ đợi anh về mà, sao anh về lại không thấy em đến đón mừng anh? Em là đồ đáng ghét, đồ thất hứa nên anh sẽ không tặng hoa cúc em thích nhất cho em đâu."

Đôi mắt trĩu nặng sớm đã nhòe đi tầm nhìn, tay Shouto run rẩy đặt đóa hoa hồng trắng xuống bia đá lạnh lẽo khắc tên người anh yêu. Vẫn cái tên đó vẫn nụ cười đó đều được bia đá nơi nghĩa trang tang thương này lưu giữ.

"Izuku..."

Shouto quỳ rạp xuống trước bia đá đầu tựa vào phiến đá lạnh lẽo tàn khốc đó mà không ngừng khóc. Anh đã khóc rất nhiều như để thỏa mãn nỗi đau của anh cho cậu khi anh biết lần chia ly 7 năm trước là chia ly vĩnh hằng. Sau khi anh đi không lâu cậu đã hi sinh khi làm nhiệm vụ giải cứu một khu chung cư chìm trong biển lửa sáng rực một bầu trời đêm.

Người anh hùng ấy đã bỏ ngoài tai tất cả mà lao vào biển lửa cứu hai đứa trẻ đang khóc gọi mẹ. Cậu nghĩ rằng bản thân mình mất đi đổi lấy sự sống cho hai sinh linh xem như là không thiệt đi.

Nhưng cậu sao biết rằng tin tức cậu hi sinh trong biển lửa đến tai 1 kẻ ở trời Tây xa xôi đã như ngàn vạn con dao giết chết tâm tư ai kia rồi. Cậu mất đi cũng giết chết đi trái tim vốn lạnh lẽo cằn cỗi vừa được sưởi ấm chưa bao lâu.

"Ngày anh đi ta đều đôi chín, sao ngày anh về em vẫn chưa đôi mươi?"

____end___

Đây như 1 món quà nhỏ để mọi người đọc giải trí trong mùa thi cử ấy :3 cảm ơn mọi người đã đợi thi xong tui côm bách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top