Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên Ngoại 2: Tri Kỷ một đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu ý: đây là Shinsou trong truyện của Emi, hoàn cảnh, tính cách, mọi thứ về ảnh đều khác nguyên tác.
Bạn không thích OOC thì ngưng ở đây được rồi đó.

Nội dung: cuộc đời ngắn ngủi 29 năm của Shinsou với người anh thương.

Phiên ngoại này cũng nói sơ về Dabi

______

Một đời? Một đời là bao lâu? Nhưng đối với anh và em chỉ vỏn vẹn 29 năm thanh xuân dang dở.

Cả Shinsou lẫn Izuku đều có thanh xuân quá ngắn ngủi. Có những kẻ tiếc thương vô độ, vì họ biết cả hai đã trải qua những gì, biết cuộc đời họ đến đó nên dừng lại.

Shinsou nhìn ngắm bầu trời mùa thu, mùa thu là một mùa kỳ lạ trong mắt anh, giao thoa giữa cái nắng còn nóng bỏng từ mùa hạ, lại se se lạnh cái lạnh rét run của mùa đông.

Nhìn mặt hồ nước trong công viên tĩnh lặng, thi thoảng vài chiếc lá rơi xuống làm làn nước gợn từ cơn sóng nhỏ. Shinsou băng bó lại vết thương trên tay, nhưng gương mặt lại loang lổ vết máu, vừa là của anh vừa của mấy kẻ dở hơi kia.

Anh bị bạo lực học đường... Điều đó quá dĩ nhiên với một người bị cho là tự kỷ, lập dị như anh. Không! Shinsou thật ra từng rất muốn cùng bọn họ bắt chuyện, cũng khao khát có những người bạn.

10 tuổi Shinsou biết sự đời...

Anh lớn lên với tiếng chửi rủa của cha và lời oán than của mẹ, tiếng khóc thút thít của người phụ nữ ấy in hằn trong ký ức thơ bé của anh.

Người cha vũ phu vì vài đồng tiền nát rượu, tham ăn lười làm lại hay đánh vợ. Shinsou nhớ một buổi đêm mùa thu, mẹ anh ôm anh vào lòng thủ thỉ...rằng bà không thể chịu nổi người chồng vũ phu này, rằng bà ngán ngẩm khi phải chịu đựng mọi thứ.

Rồi bà quay gót rời đi không 1 lần trở về, Shinsou tự hỏi vì sao bà ấy không mang anh theo? Chắc có lẽ bà muốn hoàn toàn tự do, hoàn toàn có cuộc sống mới.
____

14 tuổi Shinsou biết cô đơn là gì...

Một kẻ bị người khác cô lập, thi thoảng bị đem ra chế nhạo tiêu khiển. Shinsou nhẫn nhịn tất cả, một bộ mặt lạnh lùng từ đó cũng treo lên.

Họ nói rằng anh lập dị, anh tự kỷ, họ nói Shinsou đáng thương vì cha bạo hành nên mẹ bỏ cả hai cha con mà đi. Điều đó đối với bọn họ vui lắm sao?

Những năm tháng sơ trung u tối của mình, Shinsou không có ai bầu bạn...

Cho đến một ngày nọ, anh nhẫn không nổi nữa rồi, cái giọng cười bỡn cợt chế nhạo mẹ anh là loại vô trách nhiệm, những lời phỉ báng đó của tên khốn nào đó thành công làm anh tức điên lên.

Mặc kệ có bao nhiêu người, Shinsou như biến thành kẻ khác, sau đó chỉ còn tiếng tác động vật lý. Cuối cùng Shinsou bị cấm túc và bị mời cha lên làm việc.

Lão cha vâng vâng dạ dạ với giáo viên chủ nhiệm, lúc trở về lại mạnh bạo đánh vào người anh, lão cho rằng anh làm lão mất mặt. Cũng từ khi đó Shinsou nhận ra bản thân không bao giờ khóc được nữa, cũng là nước mắt anh vốn cạn khô từ lâu rồi.

______

17 tuổi Shinsou biết yêu...

Người con trai ấy tựa mùa thu êm dịu mà anh yêu thích. Người con trai ấy xinh đẹp nhưng mỏng manh như phiến lá vàng, tựa hồ chạm vào là vỡ nát.

Đôi mắt của cậu ấy phản chiếu bóng hình anh. Anh si mê đem trái tim trao trọn cho người con trai ấy. Người chịu bầu bạn với anh.

Trong con ngươi tím luôn chứa bóng đêm lần đầu quang sáng, đôi mắt luôn dõi về chàng trai tóc xanh xinh đẹp kia.

______

"Hah... Izu...ku"

"Hitoshi"

Tiếng cậu thiếu niên nỉ non gọi tên mình, anh lại càng yêu chiều cậu mà hôn lên đôi mắt anh yêu thích.

Đôi mắt mà từ lần đầu gặp đã khiến anh mê mẩn, Shinsou dời nụ hôn dần xuống môi cậu. Hạnh phúc ôm cậu vào lòng.

____

Shinsou tỉnh dậy, hóa ra là mộng tinh, ôi trời! Anh cảm thấy bản thân thật tệ mà.

18 tuổi Shinsou tan nát con tim...

Năm đó anh cầm nhánh hoa cài lên áo cưới của cậu, Shinsou cười, một nụ cười chúc phúc. Và mong cho mối tình của anh dành cho cậu mãi mãi vùi chôn...
____

Shinsou 21 tuổi... Gặp lại người anh yêu.

Trong một lần tình cờ, anh thấy cậu đứng cách đó không xa, suy nghĩ bâng quơ một hồi anh quyết định đến bắt chuyện cùng cậu.

Họ cứ thế làm bạn bè bình thường, nhưng anh biết Izuku không hạnh phúc bên cạnh Shouto như anh từng mong.

Cậu đã trưởng thành nhiều, nhưng cũng đồng nghĩa đôi mắt ấy đã rớm màu ưu thương, đã tàn phai từ lâu hương sắc tuổi trẻ.

Anh muốn ôm lấy cả rừng cây xanh ngàn nơi cậu vào lòng, nhưng đó là điều cấm kỵ.

_______

Izuku đi rồi... Cậu ấy đi rồi, đi vì bị bọn người nhẫn tâm kia ngược đãi, Izuku buông bỏ hết mọi thứ rời đi.

22 tuổi... Shinsou thấy cuộc sống thật vô vị, thế giới của anh trở lại những ngày tẻ nhạt buồn tênh.

Anh gặp Dabi...

___

Dabi cao ráo đẹp mã, nhưng tính cách hắn quái gở nếu không muốn nói hắn như bóng ma. Lúc ẩn mình lúc xuất hiện bất ngờ.

Anh ít khi nghe mọi người gọi anh ta là Touya hay Todoroki. Dabi- là cái biệt danh anh ta thích nhất.

Shinsou thầm trong lòng có người lại mong muốn cái chết đến thế sao? "Hỏa táng" Cơ đấy.

(Dabi có nghĩa là hỏa táng)

"Aa... Cậu đang yêu đúng không?"

Dabi nốc 1 ly rượu đầy, nhìn sang tên đầu tím ngồi cạnh đó, Tomura đã say hoắc từ lúc nào.

"Sao anh biết?"

"Aaaa~ cậu giống như tôi của khi đó vậy?! Ánh mắt cậu nói lên tất cả... Cậu đang đơn phương người mình không nên đơn phương đúng không..."

Shinsou nhăn mặt, anh gật đầu thừa nhận sau đó lại tiếp tục uống.

'Nói nhiều quá'

________

Shinsou làm tay sai cho Dabi, anh điều tra về chuyện nhà Todoroki, tiếc là gia đình đó quá kín tiếng. Không tra được gì, Shin thất vọng càng trở nên thất vọng.

25 tuổi họ gặp lại nhau...

Shinsou hạnh phúc vô bờ... Anh đã thông suốt. Tình yêu là thứ phép màu cũng là liều thuốc độc. Đối với anh  nó là thuốc độc khiến người ta ngấm đầy nỗi đau đớn, nhưng nếu đủ mạnh mẽ vượt qua rồi anh sẽ đón nhận cái ấm áp của sự buông bỏ.

Shinsou buông bỏ, anh lựa chọn làm bạn với cậu. 1 tình bạn đơn thuần, một tình bạn vượt lên trên tất cả.

28 tuổi Shinsou mắc bệnh lao...

Anh đã từ chối chữa trị. Có vẻ như anh không nỡ để Izuku ở lại, nhưng cũng không muốn tiếp tục sống... Anh có 1 ước mơ nhỏ, là những ngày cuối cùng của mình sẽ được Izuku chăm sóc, sẽ được an nghỉ trong vòng tay cậu trai ấy.

_______ 29 tuổi Shinsou rời đi trước.

Shinsou hoảng loạn đi tìm người. Anh sợ cậu sẽ bị hãm hại, sợ cậu sẽ bị người ta ức hiếp. Shin luôn như thế, luôn muốn bảo vệ người ấy.

"Xin lỗi Izuku... Tôi không còn lựa chọn nào khác...tôi... Tôi luôn muốn nói tôi yêu em... Nhưng đã muộn mất rồi, muộn mất 12 năm rồi"

Trong ngọn lửa nóng rực đó, Shinsou lần đầu chạm nhẹ môi lên trán cậu. 1 nụ hôn đơn thuần...

Trở về trong biển lửa, Shinsou khụy xuống ngay sau đó...

"Xin lỗi em... Tôi không muốn để em đau lòng nữa... Tôi không còn khao khát mất trong vòng tay của em nữa..."

Máu từ cổ tay loang ra sàn nhà, máu từ nụ cười của anh trượt dài xuống cằm hòa vào nước mắt.

Đêm đó Shinsou đi mãi không ngoảnh lại. Anh tựa đóa hoa hồng chưa già nhưng đã sớm héo úa tàn phai.

________

Dabi chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ chứng kiến cái chết của người mình trân trọng những 2 lần.

Năm đó tuổi đời còn trẻ, anh lặng người trước cái nắm tay cuối cùng của mối tình đầu. Lại như kẻ đã lạc mất hồn vía  nhìn đôi mắt ấy dần khép lại.

Bây giờ lại lần nữa, lại còn gần đến thế... Izuku tựa vào vai anh. Đôi mắt khép hờ, hơi thở cậu vốn yếu ớt hiện tại càng yếu ớt hơn.

Đôi môi trắng bệch ấy mỉm cười thỏa mãn, giây phút này đây cậu chẳng còn gì bận lòng. Ở đâu đó Katsuki sẽ chăm lo cho Katsuo, mai này Dabi sẽ chăm lo cho Tou và Izumi.

"Anh hai..." Izuku nhắm mắt lại thật chặt, cảm nhận hàng mi mình ươn ướt, cậu mơ về khoảng trời xa xâm, nơi cuối đường chân trời có Shinsou, có ba mẹ cậu, có đồng hoa xanh rì, có đồi cỏ lọng gió. Mọi đau đớn của cuộc đời sẽ bị tan biến.

Dabi bên cạnh biết lần này Izuku lựa chọn buông tay, Dabi hiểu được 1 điều, rằng cái chết không đáng sợ, người cận kề cái chết cũng không sợ, sợ là những người bị bỏ lại. Lần chia ly năm đó Dabi chỉ im lặng nhìn cánh tay của cô ấy đang nắm lấy tay anh dần vô lực. Nhưng bây giờ Dabi đã khóc, lệ mặn chát trào khỏi mi mắt anh cố nặn ra nụ cười trấn an.

"Anh hai ở đây, em cứ yên tâm mà ngủ một giấc đi... Vì... Em mệt rồi, đúng chứ?"

"Vâng..." Cứ nhẹ nhàng như lông hồng, sinh mệnh một con người dần dần lụi tàn, nhưng ánh đèn heo hắc giữa đêm mưa giông.

Không! Không phải Shouto- người gieo cho em yêu thương nhưng không cho em gặt hạnh phúc, không phải Katsuki- người em từng yêu, từng hận, từng tha thứ, từng ân hận vì đã rời xa hắn.

Không ai cả... Mà người đưa tiễn em đi đoạn đường cuối này là Todoroki Touya, Izuku cảm nhận được ấm áp diệu kỳ, một bàn tay ấm nóng nắm lấy tay em nhấc bổng lên.

"Tôi đến... Để đi cùng em."

Một cái nắm tay, họ dắt nhau đi đến nơi xa, nơi không còn xiềng xích của thế gian. Shinsou đã đến trong cơn mơ màng đến để đưa Izuku đi mất.

Tôi cầu mong em sẽ tìm được người yêu em, như tôi đã yêu em.

_____

Sức mạnh của sự 7 tình, tôi nghĩ mình đã đăng rồi, ngưng khi vào xem thì thấy chương này còn là bản thảo =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top