Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Liddell

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ouch", một tiếng kêu vang lên trong thư viện, node xoa xoa chán của mình sau khi đập đầu vào cạnh bàn trong khi ngủ gật.

Node ngẩn người, cảm giác đau dần dịu đi khi cô tỉnh táo trở lại, ngoái nhìn về cánh cửa trắng ở đầu kia của thư viện rồi lại nhìn lên những kệ đuốc được đặt trên nó. Cả mười ngọn đuốc đều đang phát sáng, điềm báo cho hồi kết đang tới gần, mà dù có là cái kết hay không cũng chẳng quan trọng, trong một vòng lặp thì điểm đầu và điểm cuối đều vô nghĩa như nhau.

"Chào", một tiếng kêu sắc bén và chói tai vụt qua tai Node, cô biết nó là gì, quá quen là đằng khác.

Một cô gái tóc vàng mắt xanh đang nhìn chằm chằm vào cô, và đã luôn như vậy, qua hàng ngàn năm trong vòng lặp vô tận này nhưng lần này có gì đó khang khác trong cô gái đó và Node để ý điều đó nhưng rõ ràng việc đề cập đến nó bà chọc giận "Kẻ chủ mưu" này là một ý tưởng tồi.

Alice quay người, bước qua cánh cửa trắng và bắt đầu chờ đợi người hùng của cô ta, Grimm tới để giải cứu cô ấy.

...

"Dinah", Node lẩm bẩm trong miệng, cảm giác quen thuộc làm Node trở nên bớt căng thẳng hơn.

"Có một điều tôi phải nói cho cô biết, Thỏ Trắng, tôi chưa từng nói chuyện với Grimm bất cứ lần nào trong vòng lặp này, anh ta cũng không cố gắng tương tác với tôi nữa", giọng nói mềm mại phát ra từ người phía sau Node.

Dinah, hay còn được biết đến là Mèo Cheshire bước ra từ hư vô, phong thái điềm đạm và bàng quan biến mất khi cô gặp Node.

"Không sao cả, cứ tiếp tục như bình thường đi", một cách lạnh lùng, Node ra lệnh cho Cheshire.

Con mèo quá quen với việc này, nhanh chóng bước tới cánh cửa trắng và tiến vào, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng của nó để ngăn cản Grimm một lần nữa.

Sau khi cánh cửa trắng đóng lại, Node thở phào một hơi trước khi bắt đầu nhâm nhi tách trà nóng, một thói quen cũ từ quê nhà của cô, một nơi xa thật xa.

Node bỗng nghĩ lại về cái ngày mà cô đem những thắc mắc của mình và hỏi Mabel.

"Một quyết định sai lầm", Node nghĩ.

Sau khi Mabel tra hỏi Node về nguồn gốc của cái tên, cô ta chỉ đơn giản là... trở nên kỳ quái hơn ? Hầm ngục hỗn loạn, "khu vườn" nếu nói một cách lịch sự của cô ta gần như biến mất sau ngày hôm đó, trở thành "hư vô" như chủ nhân của nó và cũng đồng thời giải phóng một số Cổ Thần không may bị Mabel giam trong đó sau khi họ được mời tới Wonderland, khu vườn của The Crawling One.

Trong khi lạc lõng giữa những dòng suy tư, Node còn chẳng để tâm tới sự trở lại của Grimm và việc anh ta đang ở ngay trước mặt cô.

"Tôi đã thấy một cô gái tóc vàng theo sau bởi một con mèo ở cánh cửa màu tr-", trước khi Node kịp nói hết câu, một bàn tay đã cắt ngang cô.

Moros đứng ở bên cạnh Grimm, đặt ngón tay lên miệng ra dấu im lặng.

"Tôi mệt rồi", Grimm nói.

Node nghĩ rằng cô biết thứ này, nó từng xảy ra khi Grimm thu thập đủ các cổ tích và rồi anh ta sẽ bỏ rơi Alice, một trong số ít những cái kết mà Node còn có thể ghi nhớ là nó và cô cũng nhớ luôn cả câu thoại tiếp theo mình nên nói là gì.

Và một lần nữa, Moros lại làm Node lặng đi khi mà cô ta, bằng một cách nào đó, đang thật sự tồn tại trong Thư viện Giấc mơ và thì thầm gì đó vào tai Grimm.

"Đừng bất ngờ như vậy, nó sẽ không để ý tới nơi này sau khi đã chui vào cái lồng chim kia đâu", Moros nói, nhoẻn miệng cười, một nụ cười rộng nhưng quái dị vì chẳng có cái răng nào cả, ở đó chỉ có một khoảng trống đen kịt như thể bên trong thứ đó trống rỗng vậy.

"Grimm ? Anh có thấy nó không ?", Node đứng bật dậy, chỉ tay vào Moros trong khi nói với Grimm.

Grimm nhìn về phía Node rồi lại nhìn về Moros ở hướng chỉ tay của Node trước khi lại quay về nhìn cô. Có lẽ anh ta cũng bất ngờ vì Node thấy được thứ mà đáng ra chẳng gì hơn là một tác phẩm từ trí tưởng tượng của Grimm.

"Một số kẻ có thể nhìn thấy được bản chất của sự căm ghét và vì vậy, nhìn thấy được ta, tuy rằng nó phần nhiều dựa vào sự cho phép của ta", Moros cười khúc khích khi giải thích.

Một khoảng lặng xảy ra giữa cả ba, cảm giác bồn chồn vì nhận ra rằng những gì họ biết về Moros là quá ít.

Node thở dài, sự thật rằng Grimm và Moros đã tiếp xúc trong suốt quãng thời gian qua làm cô lo lắng nhưng mà cô thậm chí còn chẳng biết mình lo vì điều gì nữa, rằng việc vòng lặp này sẽ kéo dài mãi mãi và người cô yêu sẽ mãi chìm trong thống khổ hay sự thật rằng một ngày nào đó anh ta sẽ tỉnh dậy và bỏ cô lại ? Thật khó để che dấu những suy nghĩ ích kỷ đó.

"Đến lúc rồi", Moros đứng dậy, nhìn về hướng của cánh cửa trắng.

Grimm gật đầu, anh ta đứng dậy, chuyển nốt đống linh hồn còn lại vào cơ thể trước khi bước vào khoảng không phía sau cánh cửa, bắt đầu của hồi kết.

Moros không rời đi, ngược lại, nó ngồi im một chỗ và nhìn chằm chằm vào Node.

"Ngươi không định đi theo anh ấy à ?", bị hối thúc bằng không khí gượng gạo, Node hỏi.

"Bước vào đó thì ta sẽ hoàn toàn lộ tẩy trước The Crawling One và khá chắc rằng cô ta sẽ tẩy não Grimm và búng ta ra khỏi tâm trí của anh ta như một con ký sinh trùng", Moros đáp lại, vẫn nhìn chằm chằm vào Node.

...

Một khoảng thời gian nữa lại trôi qua, Moros đứng dậy, đến gần với Node hơn.

"Còn nhớ Winterbell chứ ?"

Node nhìn về phía Moros, cố gắng lảng tránh, cô biết việc nói dối là không hiệu quả vì Moros, bằng một cách quái đản nào đó sở hữu một lượng kiến thức đáng kinh ngạc thông qua những lần trò chuyện trước đó của họ.

"Ngươi ích kỷ, ngu ngốc và chẳng gì hơn là một kẻ phản bội", Moros tiếp tục sau khi không nhận được câu trả lời từ Node.

...

Một giọng nói dịu dàng lại truyền vào tai Grimm, câu hỏi chỉ đơn giản là:

<Alice là gì của bạn ?>

<em gái>

<con gái>

<mẹ>

Grimm cảm thấy thứ này thật quen thuộc nhưng không lựa chọn nào mà anb muốn cả vì lần này Grimm nhớ... Grimm nhớ về một cái tên, một hồi ức xưa cũng của một trong tám linh hồn bên trong anh.

"Alice Liddell"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#blacksoul