Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 74: Tuyết (Và Những Quyết Định Thời Trang Bất Ổn Của Liên Minh)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba ơi! Ba!"

Eri nhảy tới, sự phấn khích làm sáng bừng khuôn mặt con bé khi nó mỉm cười với cậu. Cậu đáp trả nụ cười, lờ đi sự mệt mỏi trên vai và mắt mình khi cậu ngồi thẳng dậy từ tư thế khom lưng trên bàn.

"Gì thế?"

"Có tuyết rơi kìa! Trông giống y như đường mà 'Giri rắc lên món tráng miệng hôm qua và Dì Himiko nói với con rằng nó giống như mưa nhưng không có trông giống như mưa và chúng ta có thể ra ngoài chơi không baaaa?"

Một nụ cười nở rộng trên mặt cậu, những thứ trong máy tính thoáng chốc bị lãng quên khi cậu đứng dậy.

"Được chứ! Nhưng con phải mặc thêm nhiều lớp vào đấy. Ba không muốn con bị cảm đâu."

Khuôn mặt con bé sáng bừng lên, và ngay lập tức, nó nắm lấy tay cậu vào kéo cậu ra khỏi căn phòng hội nghị ngột ngạt, nhanh đến mức cậu suýt không có thời gian để đóng máy tính lại bằng một sợi Roi Đen trước khi họ đi xuống cầu thang lớn và tới sảnh vào, đi thẳng tới giá treo áo khoác và đống giày bốc lên mùi hôi chân, mùi bùn, và mùi chó ướt. Cậu không màng mặc mặc gì thêm, chỉ giúp con bé mặc vào nhiều lớp áo nhất có thể và mang vào đôi giày cậu đã tìm được ở một trong những căn phòng trong một lần giải lao khỏi dự án hiện tại của mình. Cón bé mỉm cười với cậu, hào hứng như muốn rung lên tại chỗ khi nó đợi cậu xong, gần như lập tức nắm tay cậu và kéo cậu tới lối ra phía nam. Năng lượng và sự phấn khích của con bé một phần là kết quả của việc ở gần Himiko, người đang bắt đầu có ảnh hưởng tích cực tới nó, mặc cho tình yêu của cô ấy dành cho dao và máu (dù tối hôm qua cậu đã bắt gặp Eri nhìn chằm chằm con dao trên tay Kurogiri một cách hơi mãnh liệt một chút, và cuậ đã tức thì để lại nhà bếp cho người đàn ông sương mù tiếp quản).

"Nhìn kìa!" Eri kêu lên, chỉ ra ngoài những cửa sổ lớn. Tuyết trắng sáng ngời phủ kín mặt đất lát gạch bao quanh những suối nước nóng đẹp mắt chiếm hầu hết phần phía sau biệt thự.

Cậu thậm chí còn không để ý rằng đêm qua đã có tuyết rơi, vì cậu đã đi thẳng tới căn phòng hội nghị tối om ngay khi thức dậy mà không thấy Eri đâu (con bé thích chơi với Liên minh khi cậu bận rộn). Ngay cả bây giờ vẫn thỉnh thoảng có những bông tuyết li ti rơi xuống.

Mọi thứ đều tỏa lên một thứ ánh sáng rạng rỡ, tươi tắn mặc cho những đám mây đen xám xịt che khuất hoàn toàn mặt trời. Cậu vươn tay ra, mở cửa và cảm nhận cơn gió mùa đông mát lạnh ập vào người như như máy điều hòa trong một ngày ấm áp. Không khó chịu hay được chờ mong gì, chỉ có chút bất ngờ.

Cậu hít vào, tận hưởng không khí tươi mát tràn vào phổi mình trong khi Eri cúi xuống kế bên cậu, cẩn thận chọc tay vào đống tuyết tích tụ lại ngay bên ngoài cửa kính ban công. Đôi mắt đỏ của con bé lấp lánh đầy sự hiếu kỳ khi ngón tay đeo găng của nó lướt qua đống tuyết, và cậu mỉm cười trước cảnh tượng, mắt bắt gặp những dấu chân dẫn đến chỗ...

"Dabi, quần áo anh đâu rồi?" Izuku không giấu được chút bực dọc trong giọng nói của mình khi thấy cảnh chàng trai bị bỏng nằm dài trên một chiếc ghế bãi biển, chẳng mặc gì ngoài một chiếc quần bơi nhỏ xíu, một ca nước đẹp mắt đựng thứ gì đó trên tay và cặp kính râm nằm trên gương mặt đầy ghim của anh ta.

"Chúng đi tận hưởng thời tiết rồi." Anh ta trả lời, giọng bình thản dù trông như đang đi nghỉ hè ở Bahama thay vì gần như trần truồng ở trên núi và bao quanh bởi tuyết trắng.

Chán chẳng buồn nói.

"Kệ hắn đi."

Mà, vì anh ấy thừa hưởng cơ thể và sức kháng lạnh của mẹ, nên việc anh ấy có thể chịu đựng, hay thậm chí là tận hưởng cái thời tiết này cũng là điều dễ hiểu.

Dù vậy thì anh ta vẫn trông rất kỳ cục.

"ERI!" Himiko la lên từ đâu đó trong nhà, và Izuku thở dài, bước sang một bên ngay đúng lúc cô gái tóc vàng lao vụt qua cậu và đáp thẳng mặt vào một đống tuyết. Cô ấy bật dậy trong giây lát, một cái bĩu môi trên gương mặt đỏ bừng vì lạnh.

"Cậu phải bắt lấy tui chứ!"

"Có tuyết bắt cô rồi đấy thôi." Cậu trả lời, nhẹ nhàng bế Eri lên và đặt con bé xuống một đống tuyết khá nông. Nó hét lên vui sướng, và cuộc trò chuyện của cậu với Himiko bị quên đi thay cho việc ghi nhớ vẻ mặt sung sướng thuần khiết trên mặt con bé khi nó chìm vào đống tuyết.

"'Zuku!" Himiko than vãn.

"Hửm?"

"Mọi người mặc đủ lớp quần áo chứ? Trời khá là lạnh hơn ở độ cao này, và chị không muốn ai bị cảm đâu." Magne xuất hiện, tựa người vào cánh cửa mở, má đã đỏ bừng vì lạnh.

Cậu chậm rãi quay đi, né tránh ánh mắt của người kia (như thể vậy là đủ để cứu cánh mình vậy).

"Izuku." Giọng điệu nghiêm nghị của chị ấy khiến cậu giật người, và cậu từ từ quay lại, vẫn tránh đi ánh mắt. "Chúng ta đã nói chuyện này rồi. Chỉ vì cậu có kháng lạnh không có nghĩa là cậu sẽ không mắc bệnh được. Tôi sẽ đi lấy áo khoác, và một đôi găng cho tay cậu nữa. Ở yên ở đó đấy."

"Vâng ạ." Izuku đồng ý.

Cậu chẳng thèm cự cãi. Magne thực lòng muốn những gì tốt nhất cho cậu. Hơn nữa chị ấy khi tức giận rất đáng sợ.

"Ê! Sao ai cũng ra ngoài chơi tuyết hết rồi? Ngớ ngẫn thật. Tụi bây là con nít hả? Ờ thì tụi nó đều dưới tuổi vị thành niên mà nhớ không? ...Ờ ha." Jin bất ngờ xuất hiện quấn trong một chiếc áo khoác màu nâu vàng quá cỡ mà anh ấy vấp vào nhiều lần khi đi đến chỗ Himiko, người đã tư lự bắt đầu xây người tuyết.

Những ngón tay cô ấy đỏ hỏn vì lạnh, nhưng cô dường như không để ý, gần như ngay tức thì lao vào trò chuyện với Jin khi anh ta bước đến.

---

Quá trời quá đất người tuyết.

Đệ Tứ đang khóc nức nở trong trí óc cậu khi cậu đi len lỏi qua hàng tá người tuyết đứng rải rác trên khoảng sân từng trống trải để tìm Eri, người dã bị Jin và Himiko đánh cắp trong khi Magne quấn cậu vào trong một cái áo khoác to quá cỡ mà cậu không thực sự cần.

Làm thế nào bọn họ lại có thể làm nhiều thế này trong khoảng thời gian cậu không để ý chứ? Cậu chẳng biết nữa, nhưng giờ thì cậu phải mò đường đi qua cái mê cung đầy các tác phẩm bằng tuyết với đủ thứ đáng ngờ được dùng để làm khuôn mặt trong khi Đệ Tứ khóc gì đó về lý tri và vực thẳm mà cậu không muốn động vào. Không bao giờ.

"Nhìn nè! Nhìn nè!"

"Đem cái đó ra chỗ khác! Ta đang cố thư giãn đây, đồ điên." Dabi rít lên, và môi của Izuku giật giật khi cậu nghe thấy một tiếng ùm và tiếng hai người cười ha hả.

Nhanh chân, cậu đi vòng qua người tuyết cuối cùng đang ngán đường mình – một người tuyết cao chòng nhòng, nụ cười của nó được tô đỏ và cặp mắt trông như làm từ mấy đống cỏ khô và đất – và nhìn thấy Eri. Cậu cười tươi, chạy tới chỗ con bé và bế nó lên, bay lên không trung ngay khi Dabi trồi lên trong một chùm lửa xanh và tiếng phuc nước đầy phẫn nộ. Jin và Himiko thét lên, biến mất vào trong mê cung người tuyết trong khi Izuku và Eri lơ lửng phía trên.

"Dabi, tôi đã nói gì về việc sử dụng quirk hả?" Kurogiri gọi ra từ cửa chính, như thể cảm nhận được có chuyện rắc rối. Từ chỗ cậu, Izuku có thể nhìn thấy hai bóng người rúc vào đằng sau người đàn ông sương mù, quấn trong nhiều lớp quần áo đến mức cậu chẳng thể phân biệt được đặc điểm của họ.

"Đừng làm vậy." Dabi rên lên, dập tắt ngọn lửa đang nhảy múa trên bàn tay trong khi anh ta lê ra khỏi hồ nước nóng và nằm bẹp trên bờ như một con cá voi mắc cạn.

"Đúng vậy."

Izuku cười toet toét trước tiếng rên rỉ khó chịu của Dabi, vang lên nhỏ xíu do lớp bê tông phủ tuyết mà anh ấy chọn để ập mặt xuống.

"Nào, hai người đi ra tận hưởng thời tiết đi. Mọi người có thể vào khi tôi chuẩn bị xong sô-cô-la nóng." Kurogiri tức thì đẩy hai bó quần áo ra ngoài cái lạnh và đóng cửa kính lại.

"Không công bằng chút nào!" Giọng của Tomura phát ra từ một trong hai bó đồ.

"Anh ta để Compress ở lại bên trong mà!" Spinner rít lên đổ lỗi, chĩa thứ mà Izuku cho là ngón tay về phía cửa kính với vẻ bực tức và khó chịu.

Cậu mỉm cười, đáp xuống mặt đất phủ tuyết và đặt Eri xuống. Sau đó cậu quỳ xuống trước con bé, sự tinh nghịch lấp lánh trong ánh mắt.

"Hay con đi hù họ thử đi? Nhìn này, nếu con lấy một ít tuyết và cuộn nó lại thế này..." Cậu nhanh chóng chỉ con bé làm một quả bóng tuyết, rồi biểu diễn bằng cách ném nó vào một người tuyết khá lớn. "Hiểu chứ?"

"Dạ hiểu rồi!"

---

"Ê!"

"AI VỪA NÉM ĐẤY?"

---

Hisayoshi nhìn Tomura và đồng đội của nó ném bóng tuyết lẫn nhau, một cảm giác hoài niệm quen thuộc dấy lên trong lòng. Nó là một người bạn cũ, cùng với nỗi cô đơn. Đấy là những gian khổ của quirk trường thọ.

"Sensei?"

Ông quay sang Kurogiri, người đang do dự đứng phía sau ông với một tách trà cùng đĩa đồ ngọt nhỏ trên một cái khay có thể thoải mái đặt lên đùi ông... nếu không có con mèo nằm sẵn trên đó. Ông thở dài.

"Để nó đằng kia đi."

Thuộc hạ của ông làm như được bảo, để cái khay lên một chiếc bàn gần đó và đi về phía cửa. Nhưng Kurogiri dừng lại ở ngưỡng cửa, và sự lưỡng lự đó đọng lại trên đầu lưỡi Hisayoshi, khiến ông nếm phải vị cherry tươi mát.

"Gì vậy?"

Một khoảng dừng lâu nữa.

"Không có gì, Sensei. Xinhãy thưởng thức đồ ăn."

-------------

Trích lời tác giả:

Fluff! Mọi thứ đang dần lắng xuống, nên tôi sẽ kết thúc truyện này như cách mà tôi đã bắt đầu: theo dạng snapshot những khoảnh khắc! Hầu hết là những cảnh với Liên minh mà tôi đã nghĩ tới trong khi Izuku bị nhốt ở UA, nhưng tôi sẽ có thể dọn hết mấy mạch truyện còn sót mà tôi đã thêm vào xuyên suốt (mấy cái mà tôi để ý thấy thôi). Nếu bạn chọn tiếp tục đọc, sẽ có một lời tạm biệt đặc biệt trong phần ghi chú ở chap cuối đấy! :))

Chúc một ngày/đêm tuyệt vời!

-------------

Trans:

Um... Gần 4 tháng rồi ha *núp vào một góc*

Chuyện thì tui cũng chưa làm luận văn xong đâu nhưng mà tới giai đoạn cuối rồi, nên sắp tới cũng khỏe hơn một chút (cho tới lúc bảo vệ;-;).

Cơ mà vẫn như cũ hen, khi nào chap mới tới thì nó sẽ tới, hong có lịch:3

Cảm ơn mọi người đã tiếp tục theo dõi và đón đọc truyện tui dịch! XD

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top