Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#11

Oda mở cánh cửa tủ bếp, lấy gói cà phê cất trong tủ. Đổ đầy cà phê vào chiếc lọ để trên bếp và cho một ít vào máy pha cà phê, anh cất lại gói cà phê đã được buộc kĩ vào tủ. Máy pha cà phê kêu lên những tiếng è è, thoáng chốc mà mùi hương thơm lừng của thức uống màu đen đắng nghét đã tràn ngập khắp căn hộ bé nhỏ của anh. Oda rót cà phê ra hai chiếc ly, một ly bỏ ít đường và một ly gấp đôi lượng đường, cho anh và Dazai.

Anh đặt một ly cà phê lên chiếc tủ cạnh giường, từ từ nhấm nháp ly còn lại, nhìn Dazai với mái tóc ướt sũng đang ngồi trên giường. 'Trông giống như con mèo với bộ lông chưa khô vậy', anh thầm nghĩ.

Chẳng là, hôm nay đang trên đường từ chỗ của bọn trẻ trở về, anh vô tình thấy Dazai trôi lững lờ trên dòng sông Yokohama, chưa để anh kịp tìm cách, cơ thể của gã đã từ từ dạt vào bờ. Đương lúc anh kéo gã lên, Dazai chợt nhỏm dậy, hơi bĩu môi.

"Thế là vẫn chưa chết được."

Rồi khi nhìn thấy anh, hai mắt gã ngay lập tức sáng lên. Gã nhoẻn cười, một nụ cười trông lạc lõng giữa khung cảnh đầy sức sống của mùa xuân xung quanh.

"Odasaku đến đón tôi đấy à? Tôi cũng vừa định nếu như lần này không thành công, tôi sẽ đến bar Lupin để gặp anh đấy, thể nào anh cũng tới đó đêm nay!"

"Ừ, đúng là tôi có ý định ghé nơi đó tối nay thật. Nhưng trước tiên cậu nên ghé chỗ tôi làm khô người đi đã."

Và kết quả là, Dazai đang ngồi trên chiếc giường quen thuộc trong căn hộ cậu đã tấp qua nhiều lần khi bị thương, với chiếc khăn bông trên tóc, vận trên người bộ quần áo vừa vặn chẳng biết đã có sẵn từ khi nào. Thấy Dazai không có ý định lau khô tóc, anh đặt ly cà phê xuống, tiến lại gần đặt tay lên khăn bông. Gã không phản kháng gì, anh thở dài, dùng khăn bông nhẹ xoa cho ráo mái tóc nâu bông xù. Dazai nhắm hờ mắt, tựa nhẹ vào những cái xoa đầu nhằm mục đích làm khô tóc mình.

"Xong rồi đấy."

Oda nói khi tóc Dazai đã có vẻ khô ráo. Đã vào xuân nhưng tiết trời vẫn còn khá lạnh, những cơn gió cuối đông dường như vẫn còn lưu luyến phố phường rộn rã. Gã mở mắt, hơi thu người lại trong vô thức vì lạnh. Anh đưa ly cà phê vẫn còn âm ấm cho gã, gã đón lấy, nhấp một ngụm làm ấm người.

"Cậu có muốn ăn gì đó không?"

Dazai gõ gõ cằm ra vẻ đăm chiêu như suy nghĩ việc gì hệ trọng lắm, đoạn gã quay sang anh, mỉm cười.

"Thôi, tôi đoán hôm nay Ango sẽ mang đến một món ngon lắm, chúng ta ăn ké cậu ta đi."

Oda phì cười.

"Ừ, thế cũng được."

Anh vừa thưởng thức ly cà phê của mình, vừa quan sát Dazai ôm ly cà phê vào lòng, đôi mắt như một chiếc bình thủy tinh màu nâu trống rỗng, xinh đẹp nhưng mong manh, khiến người ta cảm thấy thiếu hụt cái gì đó. Nhưng nếu như tò mò mà bước vào tìm kiếm thì sẽ bị sự trống rỗng kéo xuống hố đen tận cùng, lạc trong bóng tối.

Thế nhưng anh vẫn muốn vươn tay chạm đến đáy mắt ấy, trái tim ấy để hút hết những thứ tăm tối ra ngoài, và nhét vào chiếc bình thủy tinh rỗng những ngôi sao lấp lánh.

Khi Dazai uống xong, anh dọn hai chiếc ly đem rửa rồi úp lên kệ chén để ráo. Anh nhìn đồng hồ, thoáng chốc mà đã hơn tám giờ tối. Nhìn chiếc áo khoác vest đen của Dazai đã được hong khô, anh vơ lấy rồi tiến lại khoác lên vai gã.

"Chúng ta đến bar Lupin bây giờ thôi nhỉ?"

Dazai chỉ chờ có thế, nhảy phốc xuống giường rồi cùng Oda ra ngoài.

Đường phố mùa xuân tấp nập người qua kẻ lại. Chẳng vì dịp gì đặc biệt cả, chỉ là mùa xuân đã đến, có lẽ ai cũng thấy nao nao, cần phải sắm này sửa kia, tân trang nhà cửa, xe cộ hay thứ gì đó để đón một năm mới sắp tới. Đối với Dazai, mùa xuân chẳng phải là dịp gì đặc biệt. Con người nếu đã chẳng có nổi khát vọng sống thì dù có nhìn thẳng vào sự sống đang đâm chồi ngay trước mắt trong tiết trời mùa xuân thế này cũng chỉ thấy được sự lụi tàn mà thôi.

Đến một ngã ba đường nọ, khi dừng lại vì đèn đỏ, Dazai nhíu mày nhìn dòng người qua lại đông đúc tấp nập. Ừ thì mấy cái chuyện luồn lách qua đám đông này không phải việc gì khó, nhưng luồn qua đám đông mà vẫn không mất dấu, đi kề với Odasaku thì có hơi phức tạp một chút. Dazai cúi xuống nhìn chằm chằm vào mũi giày đen bóng của mình, tựa cánh tay mình sát vào tay anh.

Khi đèn giao thông dành cho người qua đường chuyển sang màu xanh, Dazai vừa định cất bước thì một bàn tay to lớn, ấm áp nắm lấy đôi tay gã. Đôi bàn tay sần những nốt chai vì thói quen cầm súng, cọ vào da tay gã, nghe nhồn nhột, thinh thích. Dazai còn đang ngơ ngẩn ngạc nhiên trước hơi ấm truyền lên từ lòng bàn tay thì Oda đã cất bước, kéo gã theo cùng. Dazai bước gộp hai bước làm một để sánh ngang vai với anh, rồi từ từ bước chậm lại cùng một nhịp, cùng anh lách len qua dòng người đông như mắc cửi. Không rõ là vì lí do gì, Dazai Osamu không biết, nhưng phần ngực trái vốn trống rỗng, nặng nề của gã bỗng run lên đập thình thịch. Còn Oda thì đang tự hỏi rằng, gió xuân đã về lúc nào mà lồng ngực anh bỗng ấm đến lạ, ấm đến cả hai mang tai.

Qua khỏi ngã ba đông người, Dazai có hơi hụt hẫng. Không còn đông người nữa thì đâu có cần phải nắm tay nhau làm gì, và Dazai chẳng rõ tại sao mình lại cảm thấy chơi vơi đến thế khi tưởng tượng bàn tay anh sẽ thôi không nắm lấy tay mình nữa. Lần đầu tiên, gã cảm thấy tay mình lạnh đến như thế nào, và gã khao khát được lại gần một ngọn lửa để mà sưởi ấm những ngón tay giá buốt ấy, tỉ như ngọn lửa trong mắt anh, trong tay anh.

Ấy thế nhưng gã sớm nhận ra sự hụt hẫng chênh vênh vô cớ ấy chỉ là tưởng tượng viển vông của gã. Dù đã ra khỏi đám đông, tay anh vẫn cứ nắm trọn tay gã, siết chặt, chẳng rời lấy một giây. Không những thế, giữa tiết trời đầu xuân vẫn còn lạnh giá, anh đưa những ngón tay đang ôm lấy nhau vào trong túi áo khoác, kéo gã sát vào bên cạnh mình. Mải nhìn hai bàn tay nằm gọn ghẽ trong túi áo khoác và hai cánh tay dán sát vào nhau, Dazai chẳng màng để ý đến cơn râm ran chạy dọc cơ thể và gò má hây hây nóng bừng của bản thân, và dạ dày như có hàng ngàn con bướm vỗ cánh loạn nhịp cùng nhau bay lên.

Nếu không tính lúc đi qua đám đông vừa nãy, vậy bây giờ có tính là đang nắm tay nhau không?

Dazai không cần biết, cũng không muốn nghĩ nữa. Giờ đây chỉ cần tay trong tay là đủ, chỉ thế mà thôi.

Ừ, chỉ cần thế mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top