Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 12: Tình Cảm Của Bo Eun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Màn đêm lạnh lẽo bao phủ toàn bộ thành phố Seoul, những cơn gió lạnh buốt giá thổi ào ạt trên bầu trời đêm, thành phố Seoul nhìn về đêm quả thực rất đẹp những ánh sáng của đèn lấp lánh tựa như sao trên trời nhìn từ trên cao xuống nhìn toàn bộ thành phố đang chìm trong ánh đèn yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng còi xe ô tô đang đi phía bên dưới không ngớt.

Bo Eun mở cửa phòng, nhẹ nhàng bước xuống dưới phòng khách không để cho mọi người phát hiện trên tay cô cầm điện thoại của Tae Young và một mảnh giấy màu trắng theo đó mà tiến đến phía ban công phòng khách, cô nhẹ tay đẩy cánh cửa ra làn gió buốt lạnh bên ngoài phả thẳng vào gương mặt cô, lúc này tâm trạng của Bo Eun rất nặng nề cô thực chẳng quan tâm bản thân sẽ bị cảm lạnh hay không mà chỉ quan tâm tới việc làm thế nào để cắt đứt mối duyên này giữa cô và Tae Min.

Cô tựa lưng vào lan can, bàn tay nhỏ bé chần chừ bấm từng số điện thoại trên tờ giấy, cô dừng lại ở số điện thoại cuối cùng cô xoay người đưa ánh mắt nhìn về phía xa xăm kia trong đầu cô lúc này thật sự rất hỗn loạn cô không biết mình nên làm gì, cô có nên gọi cho Tae Min không, nếu cô gọi rồi liệu Tae Min có chấp nhận buông tay cô không hay trong lòng cô có cảm thấy nặng nề không ?

Thật ra bản thân cô cũng không biết hai người đã gặp nhau vào khi nào chỉ biết khi đó chỉ vì tò mò đã vô tình bước chân vào phòng sáng tác nhạc hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là một chàng trai có gương mặt rất đẹp, từng ngón tay thon dài đang lướt qua những phím đàn một cách nhẹ nhàng những tia nắng của buổi sáng ban mai chiếu lên người cậu ấy không thể không công nhận rằng cậu ấy rất đẹp còn có tài đánh đàn tuyệt đỉnh tất cả những cô gái khác trong học viện đều rất thích cậu ấy, đều muốn ngả vào lòng cậu ấy nhưng còn cô thì không ? Tại sao cô lại không rung động ? Tại sao cô lại khác những cô gái đó như vậy

Đó cũng là câu hỏi cô luôn nhận được từ Tae Min

Tại sao ư ?

Bởi vì trong trái tim cô đã lấp đầy hình bóng của người khác mất rồi, nếu như cả đời này cô không thể đến với anh ấy thì cả đời này cô cũng sẽ không thể rung động trước bất cứ một ai kể cả một người hoàn hảo như Tae Min. Cậu ấy rất dịu dàng, bất kể khi nào cô cần cậu ấy luôn ở cạnh sẵn sàng giúp đỡ sẵn sàng vì cô mà làm mọi chuyện, những bản nhạc cô sáng tác cho học viện một phần là do Tae Min giúp đỡ nhưng những việc đó đối với cô là gánh nặng, cô luôn cảm thấy cô mắc nợ Tae Min

Cậu muốn gì nói đi, tôi không muốn mắc nợ cậu cũng không muốn cậu cả ngày cứ bám theo tôi

Cậu lạnh lùng thật đấy, mình đã nói mình không cần gì cả chỉ cần cậu đừng đuổi mình đi là được rồi, mình tự hỏi tại sao cậu lại không rung động trước mình chứ, tại sao cậu lại không chấp nhận tình cảm của mình chứ Bo Eun ?

Đơn giản thôi, tôi không yêu cậu

Rất nhiều lần tàn nhẫn với cậu, đuổi cậu đi nhưng cậu nhất quyết bám theo tôi, cậu bảo tôi phải làm sao chẳng phải tôi đã nói rồi sao tôi đã không yêu cậu thì chính là không yêu ..

Tút tút tút

Cô cuối cùng cũng đủ can đảm để gọi cho Tae Min, bên đầu dây kia vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt chỉ nghe qua cũng đủ cảm nhận được rằng cậu ấy không khỏe

''Alo ... ai vậy''

''....''

''Alo .. ai gọi vậy ..''

''...''

''Bo Eun là cậu phải không, chính là cậu phải không trả lời mình đi''

Khi Tae Min phát hiện ra người gọi chính là cô thì cô không thể biết một điều giọt nước mắt mặn chát đã rơi xuống gương mặt của một kẻ si tình, một kẻ vì cô mà trở nên điên cuồng

''Là tôi đây''

''Ha... ha mình biết là cậu mà, mình biết đó là cậu mà'' Giọng nói yếu ớt của Tae Min như một cơn sóng vang lên từng đợt sâu bên trong tâm can lại dâng đầy lên những nỗi đau dành cho người con gái đang ở đầu dây bên kia

''Tae Min, tôi sẽ không trở về Việt Nam nữa ở bên này tôi đang sống một cuộc sống rất tốt, xin cậu đừng đi tìm tôi nữa''

Tae Min cười nhạt, tim anh đang nhói đau lên những vết thương cô gây ra cho anh từng ngày từng ngày một vẫn luôn dày vò anh nhưng cô lại không biết, cô vẫn như vậy vẫn rất nhẫn tâm, lạnh lùng vậy mà tại sao anh lại không thể ghét hay hận người con gái này .. làm cách nào cũng không thể ghét cô được cho dù cô có làm anh tổn thương bao nhiêu lần đi nữa

Anh vẫn rất yêu cô, rất yêu cô

''Cậu thật sự rất tàn nhẫn,cậu không trở về Việt Nam là vì muốn tránh mặt mình sao nếu như vậy thì đừng làm nếu cậu không muốn nhìn thấy mình mình sẽ biến mất, sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa''

''Tôi không trở về Việt Nam không phải là do cậu mà là vì tôi đang phát triển sự nghiệp, Tae Min à hãy sang Mỹ đi chẳng phải cậu đã từng nói với tôi chuyến đào tạo đó rất quan trọng với cậu hay sao, chẳng phải cậu đã rất vui hay sao'' Bo Eun trùng giọng xuống

''Sang Mỹ ư ? Nó còn quan trọng nữa hay sao''

Cô nói rất đúng, việc này đối với anh từ lâu đã là một ước mơ to lớn nhưng anh lại vì cô mà sẵn sàng đạp đổ đi ước mơ của anh, không còn cô thì với anh tất cả mọi thứ sẽ chẳng còn gì nữa cả

''Nếu như cậu không nghĩ cho bản thân thì hãy nghĩ tới anh Ahn Hyun anh ấy đã vì cậu mà trả giá thế nào chẳng lẽ cậu không biết, tôi chỉ là một kẻ đứng ngoài cuộc vô tình đi vào cuộc sống của cậu còn anh ấy là tất cả của cậu là anh trai của cậu đó nghe chưa, đồ điên'' Cô cắn chặt môi, đôi mắt đã ửng đỏ lên

Tae Min im lặng không trả lời cô nhưng anh vẫn đang nghe, nghe hết mọi chuyện

''Rồi cậu sẽ gặp được người con gái cậu muốn, khi cậu từ Mỹ trở về cậu sẽ nổi tiếng cậu sẽ có tất cả mọi thứ cậu muốn, đồ vô tâm bao nhiêu năm qua cậu coi anh Ahn Hyung là gì, anh ấy còn là anh trai của cậu không''

''Vậy khi mình trở về rồi cậu sẽ quay về với mình chứ'' Tae Min yếu ớt lên tiếng hỏi cô ngay cả khi anh đã biết trước câu trả lời nhưng anh vẫn muốn hỏi cô, anh vẫn muốn cố chấp níu lại đoạn tình cảm này của cả hai người

''Không, chúng ta không thể đâu''

Tae Min gục đầu xuống, tại sao anh lại đau đến vậy, tại sao anh đã biết câu trả lời của cô rồi anh vẫn muốn cố chấp hỏi

Để làm gì, để trái tim anh đau hơn ư ?

''Vậy, Bo Eun à cậu đã gặp được người đó chưa, người mà cậu coi hơn cả sinh mạng của mình''

''Tôi đã gặp được rồi, tôi đã gặp được anh ấy rồi''

''Ông trời từ đầu đến cuối đều không cho mình thứ được gọi là hạnh phúc, bây giờ lại cướp cậu khỏi tay mình, có phải mình rất đáng thương không''

Thì ra cô đã gặp được người đó rồi đến bây giờ một chút cơ hội đối với anh cũng không còn nữa rồi

Anh chấp nhận, anh thua rồi

''Bo Eun, cậu phải thật hạnh phúc, phải thật hạnh phúc hơn mình được chứ''

''Cậu không định sang Mỹ hay sao, Tae Min''

Cô chưa nói xong đã bị lời nói dịu dàng của anh xen vào, anh nói trong nước mắt hai tay anh nắm chặt lại đến mức bật máu mới thả ra, từng hơi thở yếu đuối của anh chỉ một lần cuối anh muốn cô cảm nhận được đối với anh cô quan trọng như thế nào

''Mình gửi cho cậu rồi, bài hát mà mình đã sáng tác trong những ngày qua dành riêng cho cậu có thể sau này chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa, bài hát này chính là món quà cuối cùng mình dành cho cậu, hãy nghe đi nhé Bo Eun''

Tae Min nói lời cuối rồi cụp máy, không gian tĩnh lặng thứ duy nhất cô có thể cảm nhận được đó là tiếng tút tút bên đầu dây kia vang lên, cô cười nhạt không hiểu sao cô cảm thấy tim cô như có thứ gì đó đè nặng lên cô lê bước vào trong phòng khách, cô ngồi xuống nền đất lạnh chiếc điện thoại được cắm vào tivi

Trong tivi hiện lên hình ảnh của Tae Min cậu ấy đang cười, bàn tay thon dài lướt trên phím đàn giống hệt như lần đầu tiên hai người gặp gỡ, anh nói với cô không phải bằng tiếng việt mà là bằng tiếng hàn

''Bo Eun à, cô gái nhỏ của mình nhất định là cậu đang xem phải không''

Phía trong góc tối kia bọn cô đã thức dậy từ sau khi Bo Eun bước ra khỏi phòng, 6 người nấp sau cánh cửa phòng quan sát hết mọi chuyện, phía bên kia mọi người cũng đã dậy cùng nhau mọi chuyện bất ngờ xảy ra trước mặt nên tất cả đều không thể ngủ được, Yoongi lặng lẽ quan sát mọi chuyện không nói 1 lời anh cũng không biết cảm giác trong tim này là gì khi giọng nói của chàng trai đó phát lên

Anh ta nói bằng tiếng hàn với Bo Eun hơn nữa lại còn rất thành thạo

''Người này nói tiếng Hàn Quốc được sao'' Jung Kook quay lại hỏi các hyung nhưng không ai trả lời anh, tất cả đều chìm trong im lặng

''Bài hát này mình đã sáng tác từ lúc chúng ta còn ở chung học viện mình không nghĩ là sẽ phải rời xa cậu nhanh đến vậy nên đã không thể hát cho cậu nghe bằng tất cả tình cảm của mình nghe xong cậu đừng khóc nhé, à đúng rồi Bo Eun của mình sẽ không dễ khóc đâu nhỉ cậu rất mạnh mẽ mà, cậu có biết tên bài hát là gì không''

보고있는 남자가 있었다

''Có một người đứng nhìn''

Giọng hát của Tae Min thật sự rất hay, nó như một cơn gió luồn vào sâu trong trái tim qua lướt qua ý chí mạnh mẽ của cô, lời hát hát giống như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trong tim người nghe, bài hát này Tae Min đã tự tay viết bằng tiếng Hàn Quốc, viết về cô viết về tình cảm của anh

나는 너를 사랑해달라고하지 않는다.

그래서 나는 그것을 부정 할 수 없다.

얼마나 될 것입니까

Anh không hỏi em là có yêu anh

Cho nên em không được chối nó

Bao nhiêu lâu..cũng chẳng sao đâu

아이를 만나고 마음은 기억하지만 이유를 모른다.

마지막 운명은 부부가 서로를 찾게 만든 것입니다.

기회가 있다고 생각했지만 ... 아니 ... 나는 꿈을 꾸고 있었다.

그의 마음에 손을 넣어 듣기를 시도하면 알 수 있습니다.

너의 사랑은 평화를 이루기에 충분하다

Gặp được em thì con tim đã biết nhớ nhung chẳng hiểu vì sao

Tưởng là cuối cùng duyên số đã khiến đôi mình tìm thấy được nhau

Nghĩ rằng đã có cơ hội...nhưng không...là anh mơ thôi

Thử đặt tay lên trái tim anh lắng nghe thì em mới biết

Tình yêu anh đủ lớn đủ để xây nên bình yên

사람이 있다고 말하고 싶다.

그냥 내가 진동 할 때까지 기다려

Muốn nói rằng là có một người

Mãi một mình chờ em rung động

Cô ngồi đó, nước mắt bất chợt tuôn ra bài hát rất hay, giọng hát của Tae Min lại càng hay hơn nữa từng lời một đều rất da diết, cô biết cậu ấy đã khóc đến đoạn hát, anh muốn cô đặt tay lên trái tim anh, muốn cô cảm nhận được trái tim này đã vì cô mà trở lên điên loạn như thế nào

Cô ngồi gục xuống '' Xin lỗi cậu Tae Min''

Đến cuối cùng cô luôn mong anh được hạnh phúc

Tae Min tạm biệt

Sáng hôm sau, tất cả mọi thứ trở lại bình thường mọi người ngồi ở dưới phòng khách nhìn lên cánh cửa phòng Bo Eun vẫn chưa dậy đêm hôm qua cô đã khóc rất nhiều, bên dưới phòng khách chỉ có bọn cô ngồi đó, bọn anh đang ngồi trong phòng bếp nói chuyện gì đó rất quan trọng, Tae Young thở dài cô mân mê li nước trong lòng bàn tay, bất chợt cánh cửa mở ra Bo Eun bước xuống tâm trạng có vẻ như đã thoải mái hơn, trông thấy tất cả mọi người đang nhìn mình cô nhíu mày lên tiếng

''Mấy người nhìn gì vậy'' Bo Eun ngáp ngủ trong tay vẫn đang cầm con gấu bông nhỏ cô đến chỗ Tae Young ngồi xuống ghế, ánh mắt lười biếng nhìn Tae Young

''Cậu không sao chứ'' Hye Sun chạm tay lên mặt Bo Eun, vẻ mặt đầy lo lắng

''Hôm qua cậu đã khóc rất nhiều phải không'' Eun Song đưa nước cho cô uống

''Bo Eun à, cậu thấy sao rồi mình đi lấy thứ gì đó cho cậu ăn nhé'' Go Chin dứt lời liền phi vào trong phòng bếp khiến bọn anh giật mình dứt ra khỏi cuộc trò chuyện

''Go Chin em đang tìm gì sao ''

''Em đang tìm ... cho Bo Eun'' Go Chin mở các ngăn tủ lạnh ra lấy ra một hộp kem dâu

''Bo Eun dậy rồi sao, em ấy không sao chứ'' Nam Joon tựa lưng vào ghế nói

''Nae cậu ấy có vẻ như đã ổn hơn rồi sunbae''

Yoongi đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Bo Eun cô đang mệt mỏi tựa lưng vào ghế, cô hôm qua đã khóc rất nhiều tất cả những gì cần thấy anh cũng đã thấy hết

''Mình không sao, từ ngày hôm nay mọi thứ sẽ trở về như trước, Tae Young à chuẩn bị đi tập vũ đạo thôi'' Bo Eun vươn vai đứng dậy cô vứt con gấu bông xuống ghế bước vào phòng vệ sinh

''Mình muốn báo cho cậu tin này'' Tae Young kéo tay Bo Eun lại, nhẹ nhàng nói

''Có chuyện gì sao''

''Sáng nay Ahn Hyun đã gọi điện cho mình anh ấy nói sáng nay Tae Min đã đến trường hoàn tất hồ sơ và bay sang Mỹ học, anh ấy đã rất vui và muốn mình gửi lời cảm ơn của anh ấy đến cậu''

Bo Eun ngạc nhiên nhìn Tae Young sau đó liền nở một nụ cười, gương mặt đẹp như tranh vẽ hoàn hảo đến từng đường của cô sáng rực lên một tia hi vọng nhỏ nhoi

''Hi vọng cậu ấy sẽ sống thật hạnh phúc''

''Bo Eun à, em cảm thấy thế nào rồi'' Hoseok đi từ phòng bếp ra, ánh mắt dịu dàng nhìn cô nói

''Subaenim cảm ơn anh em đã ổn rồi, hôm qua đã làm mọi người lo lắng rồi''

Nam Joon đi tới khoác vai Bo Eun, má lúm lại hiện lên trên gương mặt anh kèm theo nụ cười vui vẻ nhìn cô

''Nếu đã vui vẻ rồi thì cười lên đi nào, Bo Eun subaenim sẽ tặng chữ kí của mình cho em''

''Thật sao, anh sẽ cho em chứ'' Bo Eun mắt sáng lên nhìn lại anh, cô đã quên mất việc xin chữ kí của tất cả các thành viên nếu như có chữ kí của tất cả mọi người nhất định sẽ ghen tị với cô mất

3 ngày của mọi người đã nhanh chóng trôi qua BTS vướng bận rất nhiều lịch trình nên họ thường xuyên không ở kí túc xá chỉ có bọn cô một mình trong kí túc xá, tập nhảy chỉ còn ngày 2 nữa thôi là PD sẽ quyết định cho tất cả mọi người ra mắt hay không đều do bài tập vũ đạo lần này, sáng mai cả lũ sẽ tới phòng thu âm để thu âm bài hát DNA

Bọn cô đã ở rất nhiều giờ trong phòng tập vũ đạo, Tae Young đã nhảy đến mức mồ hôi tuôn ra khắp cơ thể, chân tay gần như rã rời mới theo kịp vũ đạo của Hoseok sunbaenim, Bo Sun và Go Chin đang chỉ dẫn cho nhau về vũ đạo mồ hôi ướt đẫm mái tóc của Go Chin cô dường như không biết mệt là gì ánh mắt vẫn chăm chú nghe Bo Sun nói về phần nhảy của mình

Bo Sun vớ lấy chiếc khăn choàng qua chiếc cổ trắng ngần đang chảy đầy mồ hôi, cô vớ lấy chai nước lạnh uống hết một hơi. Khi âm nhạc vừa dứt cả bọn liền ngồi sụp xuống nền đất lạnh

Mỗi người cầm một chai nước uống lấy uống để, Eun Song cởi chiếc mũ đen ra lau đi mồ hôi còn vương trên tóc

'' Sáng mai chúng ta sẽ tới phòng thu âm sao'' Hye Sun đặt chai nước xuống đất, cô ngả lưng xuống nền đất lạnh

''Ừ, ngày mai là chúng ta sẽ đi thu âm sau đó sẽ tới phòng vũ đạo của công ti nhảy trước mặt tất cả mọi người, chủ tịch Bang muốn khả năng của chúng ta phải được tất cả mọi người công nhận'' Bo Eun gật đầu

''Mình mệt quá'' Ha Ra thững giọng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà

''Cố lên mọi người chúng ta sẽ làm được thôi, chỉ còn ngày mai thôi chúng ta nhất định sẽ thành công'' Tae Young đứng dậy cô để tay ra phía trước tất cả thành viên cũng bật dậy để tay mình lên tay cô

''Nhất định phải chiến thắng, vì ước mơ của chúng ta''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top