Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Togawa đứng lên khỏi sàn nhà và cố làm mình bận rộn với việc thu dọn sách báo và giấy tờ vung vãi khắp nhà. Không còn gì để nói nữa. Cậu nghe thấy, chứ không dám ngước mắt lên để nhìn người ta, Nozue xỏ giày và rời khỏi căn hộ. Khi tiếng lách cách của cánh cửa đóng lại, Togawa rũ rượi như tờ giấy ướt, gục xuống sàn, co đầu gối lên ngực, vùi đầu khóc nức nở. Cậu đã khóc như chưa từng khóc từ khi còn nhỏ tới giờ, nhưng không ngờ tâm trạng còn tồi tệ hơn thế nữa. Togawa nấc lên như thể trái tim đang nát vụn, như thể không có gì có thể đau hơn vậy nữa. Tại thời điểm Togawa nhận thức được những âm thanh nức nở phát ra từ miệng mình, bất giác Togawa nghe như tiếng một con thú gào rú khi bị thương.

Togawa không biết mình đã khóc bao lâu, rồi sau đó cậu ngồi co ro trên sàn nhà, trống rỗng, vô hồn.

Tiếp theo đó là những suy nghĩ căng thẳng ùa tới. Làm thế nào cậu có thể làm điều này với Nozue? Sao cậu có thể ngốc nghếch, ích kỉ đến vậy? Tại sao lần này cậu lại nhượng bộ những ham muốn từ trong sâu thẳm lòng mình? Togawa dùng bàn tay nắm chặt đấm thật mạnh vào ngực mình như thể để bù đắp cho việc Nozue không đánh cậu. Rồi còn dùng nắm đấm nện lên đầu mình. Togawa không ngừng tự nguyền rủa chính mình.

Cuối cùng, kiệt sức, cậu lê vào phòng tắm, tắm rửa, mặc quần áo và lao vào dọn dẹp căn hộ để cố gắng ngừng suy nghĩ. Ngừng nghĩ về cuộc trò chuyện khi Nozue nói về sự trưởng thành của Togawa đã khiến anh cảm thấy như thế nào. Để thôi nghĩ về những nụ hôn, về cảm giác mềm mại của cánh môi Nozue dưới môi của cậu, hình như anh đã đáp lại nụ hôn vụng dại đó, có phải không?

Togawa dọn dẹp và sửa sang lại giường, cất hết sách và tạp chí đi, giặt giũ, dọn dẹp phòng tắm, rửa bát, dọn sạch những thực phẩm họ đã mua ra khỏi tủ lạnh, những thực phẩm không bao giờ được nấu và những bữa ăn sẽ không bao giờ chia sẻ cùng nhau…. Không, DỪNG LẠI, đừng suy nghĩ nữa… .. Nozue-san sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này nữa.

Togawa không ngừng mắng chính mình đúng là ngu ngốc - lúc đang lui cui dọn dẹp tại sao không tiện thể cất luôn điện thoại của mình. Nhưng chỉ một cuộc gọi nhỡ từ cô Ochi và một tin nhắn sau đó nói rằng cô đã rất vui khi được gặp cậu. Rồi sự im lặng từ Nozue. Togawa cố tự trấn an mình rằng Nozue chỉ là người mù mờ công nghệ nhưng cậu biết mình chỉ đang tự lừa dối mình. Sự im lặng đó nói lên rất nhiều điều đối với Togawa. Nozue đang tạo khoảng cách giữa họ, cậu cũng sẽ phải làm như vậy. Cậu phải tôn trọng anh và sự lựa chọn của anh.

Những ngày cuối tuần chìm trong tuyệt vọng, Togawa tê tâm liệt phế, sống lờ đờ như cái xác không hồn rồi thứ 2 cũng đến. Togawa biết rõ mình phải làm gì. Cậu sẽ không được làm mọi việc khó khăn hơn cho Nozue, cậu phải đưa thời gian trở lại như trước, chuyển chúng về quỹ đạo khi cậu và Nozue chỉ là cấp trên và cấp dưới, không hơn. Togawa phải cố mà quên đi những lần cùng hoạt động chống lão hóa vài tuần trước, nhốt chúng vào một góc trong tâm trí, giả vờ như chưa có gì xảy ra.

Togawa mặc quần áo chuẩn bị đến công ty, mỗi lần cái 1 cái nút trên áo sơ mi, như thể cậu đã phong kín cảm xúc của mình. Cậu đeo cà vạt vào nhìn mình trước gương, tự nói 'Togawa, mày chỉ là một cấp dưới thôi'. Togawa đeo lại chiếc mặt nạ 'Noh' của mình, một khuôn mặt lạnh băng, không chút cảm xúc.

Chiếc đồng hồ của Nozue để quên đã ám ảnh Togawa suốt cuối tuần, cậu đã lau sạch nó, nhưng không dám chạm vào nó, nhưng bây giờ cậu cầm nó lên, lướt tay qua mặt trong của dây da, tưởng tượng nó trên cổ tay Nozue, tưởng tượng đến cổ tay Nozue… KHÔNG ĐƯỢC, DỪNG LẠI, đã đến lúc dừng lại. Togawa nhét nó vào túi. Cậu đến sớm và kiểm tra để chắc chăn không có ai xung quanh, đẩy chiếc đồng hồ xuống dưới đống giấy tờ trên bàn của Nozue, giấu cho những người khác, nhưng vẫn để Nozue có thể tìm thấy. Sắp xếp xong xuôi, Togawa vùi đầu vào bận rộn với hàng tá các báo cáo.

Nozue bước vào, chào cậu buổi sáng vui vẻ, Togawa không nhìn lên, dán mắt vào bản báo cáo trước mặt, mặc dù chả nhét nổi nội dung nó vào đầu, và máy móc cất tiếng 'Chào buổi sáng' theo những cách Togawa nghĩ nghe có vẻ ổn nhất, giọng nói cố giữ bình thường nhất. Sau đó, cậu để ý thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay của Nozue, biết rằng anh đã nhìn thấy nó, nhưng anh cũng chẳng nói gì.

Vì vậy, Togawa bắt đầu ngày làm việc chăm chỉ nhất có thể, cố tỏ ra bình thường nhất có thể với Nozue, cố trao đổi với anh ở mức tối thiểu. Họ thảo luận về công việc, báo cáo, cuộc họp. Nozue có vẻ bị phân tâm, nhưng Togawa dằn xuống câu hỏi cậu thường hỏi - anh có vấn đề gì không. Thay vào đó, Togawa cư xử như một nhân viên kiểu mẫu, nhắc nhở cấp trên về các hợp đồng, cho anh thời gian để trả lời.

Khi được người ấy hỏi cậu sẽ làm gì vào bữa trưa, Togawa nói rằng cậu đã có kế hoạch ra ngoài ăn trưa với các đồng nghiệp (cậu không nói dối, cậu đã lên kế hoạch từ sớm, rủ rê họ từ trước để đảm bảo rằng cậu có lý do chính đáng). Togawa tránh rời khỏi bàn làm việc của mình khi Nozue đứng gần đó, tránh dõi mắt tìm kiếm anh như thói quen thường ngày. Togawa thấy tối kia Nozue đã rời đi sớm vì có cuộc hẹn cô Kirishima và tự hỏi họ sẽ nói về việc gì. Rồi họ sẽ đi ăn tối cùng nhau à? Togawa cố kìm nén những suy nghĩ tò mò đó.

Mỗi lần Togawa từ chối Nozue rằng cậu không thể làm việc này việc kia, như ăn trưa, họp mặt, cậu đều nhanh chóng quay đi, không dám đối mặt với anh, không muốn xem phản ứng của người kia. Nhưng khi cậu nghĩ Nozue không nhìn mình, cậu lại lén nhìn người ta, bắt gặp cái nhìn ngược lại khiến trái tim cậu loạn nhịp một lần nữa. Togawa ước mình chưa bao giờ gợi ý hoạt động chống lão hóa, rằng họ chưa bao giờ sa đà vào tình bạn này. Mọi chuyện đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều để cậu bớt lưu luyến Nozue, khi họ chỉ đơn giản là đồng nghiệp làm việc cùng nhau. Bây giờ chính cậu đã làm nó rối tung lên.

Thứ sáu lại đến và họ sẽ đi ăn với toàn team để ăn mừng mới ký được một hợp đồng gần đây. Nozue cũng đang tham dự, và xuất hiện sau những người còn lại. Togawa đã cố tình chui vào một góc đang ở cuối bàn và không có chỗ trống bên cạnh.

Buổi tối hôm đó là một mớ hỗn độn của các sự kiện và cảm xúc - nghe tin Nozue đang chuyển sang bộ phận khác, đưa anh xuống taxi, một cú vấp ngã - cảm nhận sức nặng của anh trong vòng tay mình, chạy theo để đưa cho anh một chiếc ô, nghe Nozue gọi tên mình, trong con hẻm vắng, nhận lời tỏ tình bất ngờ từ Nozue, chạm trán giữa hai người, một nụ hôn phớt qua, cùng cười, tâm tình nhẹ nhõm …….
…………………………………
Họ cắm đầu chạy, rồi lao vội vào một chiếc taxi. 'Giờ đến nhà anh hay nhà của em?' Togawa hỏi.

'Nhà anh' Nozue nói, 'anh có thể tưởng tượng tình trạng nhà của em hiện giờ và tủ lạnh trống không, không có gì ăn.'

Togawa cười toe toét, 'Thực ra em đã dọn nhà rất ngăn nắp,...hì nhưng nhớ lại lần dọn nhà tốc độ 2 phút, mắc cỡ ghê". Togawa nhớ lại cậu đã dọn sạch đồ trong tủ lạnh vào ngày cậu nghĩ rằng Nozue sẽ không bao giờ đặt chân đến chỗ của mình nữa. Togawa đã không mua sắm gì cho tủ lành kể từ ngày đó.

Đề cập tới thức ăn có nghĩa là Nozue sẽ nấu ăn? Bữa tối hay bữa sáng?

Togawa cởi áo khoác của mình trải nó phủ kín chỗ ngồi giữa họ và sau đó kéo tay Nozue xuống dưới áo khoác và đan các ngón tay của họ để đảm bảo người lái xe không thể nhìn thấy. Cậu khẽ gõ gõ mu bàn tay của Nozue như đánh morse một loại mật mã gì, trong khi người kia cũng nhẹ nhàng vuốt ve bằng ngón tay cái của mình. Những vòng tròn nhỏ ngày càng lớn dần rồi lướt qua lòng bàn tay của Togawa. Phần đệm ngón tay cái, móng tay cào vào phần nhạy cảm bên trong lòng bàn tay. Thi thoảng một trong hai người họ sẽ siết chặt tay người kia. Mỗi cái vuốt ve như một tia điện và Togawa không thể nhớ mình đã tập trung vào cái chạm nhẹ nhàng, gần như vô tội từ khi nào. Tâm trí cậu tập trung vào bàn tay và ngón tay của họ, cậu phải cắn môi và nhìn chằm chằm ra cửa sổ cố gắng để cảm xúc không bùng nổ vì niềm sung sướng tột độ.

Họ về đến căn hộ của Nozue, Togawa trả tiền vì nhớ lại Nozue đã trả tiền xe vào đêm hôm đó. Nozue mở khóa cửa và họ bước vào, cứ thế cởi giày dép bừa bãi dưới sàn chả buồn xếp gọn, vất luôn cả túi xách nơi hành lang.

Nozue đi trước và cởi bỏ chiếc áo vest của mình, treo nó lên. Anh đứng quay lưng về phía Togawa, tần ngần đột nhiên không biết mình phải làm gì tiếp theo. Togawa tiến lên phía sau Nozue và vòng tay trái qua eo của người đàn ông thấp bé hơn, tay phải luồn vào trong áo gilê, phủ tay lên ngực anh. Togawa có thể cảm thấy hơi nóng của làn da, và khuôn ngực phập phồng qua lớp vải của chiếc áo sơ mi. Togawa nhẹ nhàng kéo Nozue vào ngực mình, cùng lúc đó Nozue cũng lấy tay mình nắm lấy bàn tay Togawa đang đặt trên ngực mình và dựa vào người cậu. Cậu có thể cảm thấy trái tim Nozue đang đập dưới bàn tay của mình và cậu cho rằng người kia cũng có thể cảm thấy trái tim cậu đang đập mãnh liệt sau lưng của Nozue.

Togawa cúi đầu xuống thì thầm vào tai Nozue. 'Không có gì phải vội vàng. Chúng ta còn nhiều thời gian bên nhau mà. Chúng ta sẽ cùng nhau trải nghiệm mọi thứ Nozue-san nhé". 

Nozue khẽ hỏi 'Anh hôn em có được không?'

Togawa siết chặt vòng tay hơn. Nozue hiểu đó như một lời đồng ý. Khi anh quay mặt về phía cậu, anh đẩy nhẹ Togawa để lưng cậu dựa vào tường rồi đưa một tay lên đan vào tóc và kéo nhẹ đầu Togawa về phía mình. Togawa rất thích khi thấy Nozue chủ động như vậy. Togawa sung sướng phối hợp khi đầu mình được người cậu thương kéo xuống, đồng thời đặt một tay lên hông Nozue, tay còn lại đưa lên cổ Nozue. Togawa lướt ngón tay cái của mình dọc theo đường viền khuôn hàm của Nozue và sử dụng ngón trỏ để khám phá tai anh, bóng mờ trên những đường cong và sự mềm mại của vành tai. Môi họ chạm nhau, lúc đầu dịu dàng, e ấp tìm kiếm. Khi miệng Nozue mở ra, cậu nhân cơ hội luồn lưỡi vào miệng Nozue. Hậu vị bia ấm, nhẹ. Cậu khám phá miệng Nozue, để nghe anh phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ. Tiếng rên mê người đánh thẳng vào não Togawa và cậu muốn nghe nhiều hơn, cậu muốn Nozue bạo dạn hơn. Cậu mút môi dưới của Nozue, cậu đã mong muốn điều này từ rất lâu rồi, tới nỗi cậu không nhớ là từ khi nào nữa. Nụ hôn hòa hợp giữa 2 người thật ngọt ngào, không, nó còn nồng đượm hơn những gì Togawa đã từng tưởng tượng. Nozue nắm chặt tóc cậu, và anh lại rên rỉ lớn hơn. Togawa cười, ngấu nghiến môi Nozue rồi hôn sâu hơn.

Togawa dời tay ra khỏi hông Nozue và bắt đầu cởi chiếc cà vạt của người kia, khi nó bị nới lỏng, cậu tháo hẳn nó ra thả nó xuống sàn và bắt đầu xử lý hàng nút áo sơ mi. Togawa cởi sơ mi lộ nửa ngực Nozue - cậu rời khỏi miệng Nozue di chuyển môi xuống cổ và yết hầu Nozue. Togawa hết hôn rồi mút, thưởng thức tiếng thở hổn hển của Nozue, miệng anh vô thức mở ra. Togawa hôn nhẹ lên cổ Nozue, 'Chỗ này có cái nốt ruồi, anh có biết không?' cậu thì thào, hơi thở gấp gáp phả vào cổ người kia.

"Anh biết chứ,..hức…!' Giọng Nozue mơ màng như thể anh đang ở xa hàng dặm.

'Vâng, và nó khiến em muốn phát điên.'

Togawa cởi áo ghi lê của Nozue ra và kéo áo sơ mi ra khỏi quần. Cậu đưa một tay lần bên trong áo sơ mi của Nozue, đưa nó lên ngang hông, lên lưng và đưa qua phần cứng của xương quai xanh. Cậu cảm thấy Nozue rùng mình.

'Togawa…'

'Hừm' Cậu ngẩng đầu lên và nhìn Nozue. Chúa ơi, anh ấy thật đẹp. Ngực anh phập phồng, miệng đỏ bừng, mắt nhắm nghiền và hơi thở nặng trĩu. Nozue dựa vào cậu và trán họ chạm nhau.

Togawa…'

'Sao ạ?' Togawa hỏi. Trong phút chốc cậu lo sợ tự hỏi liệu Nozue có đang suy nghĩ lại, có thay đổi ý định, rằng mớ cảm xúc hỗn độn buổi tối hôm nay đều là một sai lầm lớn.

Nozue ngẩng đầu lên, 'Anh hạnh phúc lắm. Anh không thể tin được… '

"Không thể tin được điều gì anh Nozue?"

'Điều này có thật không? Em có thật sự thích anh không?'

'Anh vẫn nghi ngờ điều này à?' Togawa rất ngạc nhiên. 'Nozue, em đã thích anh từ rất lâu rồi'.

'Chúng ta có thể chậm lại chút được không? Anh đang cố gắng điều chỉnh thích nghi. Tất cả chỉ là…”. Anh quờ quạng tay làm ra cử chỉ mơ hồ. Togawa bắt lấy tay anh và đưa lên môi hôn vào lòng bàn tay Nozue. Togawa nhớ lại cách cậu phải khuyến khích Nozue ăn bánh kếp lần đầu tiên. Trạng thái tự nhiên của Nozue là không bao giờ liều mạng lao vào bất cứ điều gì. Lời thú nhận tối nay đã là một bước tiến vượt bậc của anh rồi. Togawa thực sự không thể ngờ rằng tình cảm đơn phương ngỡ như vô vọng của mình đã thay đổi từ lời tỏ tình ấy. Togawa mong muốn làm cho Nozue cảm thấy thoải mái trong tình yêu này.

'Vậy giờ anh muốn làm gì?

"Anh muốn đi tắm rồi thay đồ" Nozue nói. 'Anh muốn thoát ra khỏi bộ đồ công sở này'

Togawa cũng trầm giọng trả lời 'Em cũng  muốn giúp anh thoát khỏi bộ đồ đó'. Bình thường Togawa trả lời rất thẳng thừng, nhưng, bằng cách nào đó, cậu biết bây giờ là chưa thích hợp. Thay vào đó, cậu tập trung giữ sự kiên nhẫn của mình.

'Vậy anh có muốn em rời đi tối nay không?' Togawa hỏi xong hy vọng, thực sự hy vọng câu trả lời sẽ là không, nhưng cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để cho người kia không gian và thời gian mà anh cần.

Nozue nhìn thẳng vào mắt cậu 'Không. Để anh tìm cho em một cái gì đó để mặc, nó có thể hơi nhỏ ……. '

"Cái gì cũng được anh", Togawa miễn cưỡng bỏ tay ra khỏi áo sơ mi của Nozue và để Nozue rời đi. Anh thu thập một số quần áo và đưa một xấp cho Togawa, mang xấp kia vào phòng tắm.

Togawa ngồi phịch xuống ghế sô pha, ôm đống quần áo trong lòng. Cậu quay đầu lại và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Togawa nghe thấy tiếng nước chảy và tưởng tượng dòng nước chảy qua vai Nozue …… Khung cảnh dòng nước mơn trớn qua làn da Nozue thật là gợi tình. Cậu không chắc mình có thể chịu đựng được không. Togawa đang tự tranh luận với mình về việc cậu nói với Nozue rằng mình sẽ rời đi, cậu không muốn anh nghĩ rằng cậu đang kiếm cớ từ chối mình. Nói đúng hơn, Togawa đến chết cũng không muốn rời đi. Cậu muốn ôm Nozue, chạm vào anh, dành thời gian bên anh.

Nozue bước ra từ phòng tắm, mặc quần pijama mềm, áo phông, khăn quấn cổ, đầu tóc còn ẩm. Hơi thở của Togawa nghẹn lại trong cổ họng. Trông anh mềm mại hơn, dễ thương hơn, đẹp đẽ hơn hình ảnh thường thấy ở công sở. "Tới lượt em đó. Có khăn sạch ở trong nhà tắm".

Togawa nhanh chóng tắm rửa và mặc bộ quần áo Nozue đã đưa cho cậu - quần thì ngắn, áo phông oversize đủ dài và đủ rộng. Cậu quay lại phòng khách và thấy Nozue đã bày sẵn đồ ăn nhẹ và bia. Anh bắt chéo chân trên ghế sô pha, tay quét điện thoại.

'Em tắm nhanh ghê'

"Không có gì để giữ em ở đó, em muốn trở lại với anh mà".

Nozue bặm môi một cái rồi cười toe toét 'Thanh niên nghiêm túc dữ', anh đùa.

'Nhưng sự thật là vậy mà' Togawa đáp lại một cách nghiêm túc. Cậu ngồi trên sàn phía đối diện bàn và với lấy một cốc bia. Nozue đã úp điện thoại xuống bàn.

'Ồ.' Togawa nhướng mày khi thấy điều đó. 'Muốn quay lại với anh, nhưng không muốn ngồi bên cạnh anh à?' anh lại nửa đùa nửa thật với nụ cười thường trực trên môi.

Togawa không đợi thêm một lời mời nào nữa, nhanh chóng phốc lên ghế sô pha trong một giây và kéo Nozue vào lòng, áp vào ngực mình và dí mũi sát vào gáy anh. Cậu cảm thấy Nozue thoải mái dựa vào mình. Togawa bắt đầu hôn nhẹ lên cổ anh, vòng qua nốt ruồi, anh hôn lại, rồi liếm nhẹ.

'Togawa?'

'Huhmm?'

'Tối hôm đó em đến đưa anh về tận nhà….'

'Huhmm?'

'Đêm đó, em có lén hôn anh đúng không? Em có biết đó gọi là quấy rối tình dục không? '

Togawa dừng lại, miệng đang rà khắp cổ Nozue tự nhiên bất động. Togawa thoáng lo không biết Nozue có thực sự tức giận với mình không? Cậu ngẩng đầu lên, xoay người muốn nhoài xuống sàn quỳ sấp trong tư thế dogeza. Tay Nozue siết chặt lấy cậu.

'Em đang làm gì đấy? Em muốn đi đâu?'

"Xin lỗi Nozue-san, em sẽ xin lỗi đàng hoàng. Để em quỳ xuống xin lỗi anh nha".

Lúc đó Nozue quay đầu lại và cười. 'Togawa, em cúi đầu trước anh vậy là đủ rồi đó. Anh chỉ tò mò, và muốn ghẹo em thôi ……. Tuy nhiên, nếu em không tiếp tục… anh có thể sẽ hơi khó chịu đó". Anh quay lại và nhướng một bên chân mày.

Togawa nghĩ "anh ấy dễ thương quá đi".

"Vậy anh cho phép em nhé Nozue", Togawa hào hứng nói và leo lại trên sofa, áp miệng mình vào cổ Nozue còn nhiệt tình hơn vừa nãy. Togawa tham lam hít hà mùi dầu gội của Nozue, mùi sữa tắm trên người anh, bên dưới là mùi hương nguyên thủy của chính anh. Cậu luồn một tay vào bên dưới chiếc áo phông và kéo nó lên khỏi bụng người kia.

'Em muốn kiểm tra sự thiếu hụt cơ bắp của anh hả?" Nozue hỏi.

'Nozue ơi, em sẽ giúp anh tập plank. Hãy nhớ rằng, anh cần phải tăng cường sức chịu đựng của mình để sinh tồn và tăng khả năng quan hệ tình dục… .. '

'Togawa!'

"Sao ạ? Anh định bên em thật lâu dài mà - ít nhất tới 80 tuổi, anh nhớ không? '

'Em đúng là hết thuốc chữa.'

'Chỉ tại anh,...anh rất, rất sexy …….' cậu lướt tay lên trên ngực Nozue, khảy nhẹ vào điểm đỏ hồng. Nozue thở gấp. Togawa cười toe toét.

Nozue quay đầu để bắt lấy môi dưới của Togawa giữa hai hàm răng của mình, và say mê mút. “ Hmm” , Togawa nghĩ “anh phải học nhanh đi”. Cậu sẽ thực hiện tất cả những màn tấn công nho nhỏ này, sẽ chậm rãi tiến công và đôi khi sẽ rút lui một chút để anh thích nghi dần. Cậu đã đợi một thời gian dài và sẽ không  nôn nóng thổi bay nó bằng cách tấn công quá nhanh. Nozue bắt lấy miệng cậu và luồn lưỡi vào.  m thanh duy nhất trong phòng là tiếng thở của họ. 

Cuối cùng họ tách ra để hít thở, lần nữa chạm trán. Thở hổn hển, mệt mỏi… Togawa nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Cậu nhận ra mình đang run rẩy.

Nozue lại dựa vào cậu, rúc sâu vào lồng ngực cậu. Anh thở dài.

Họ ngồi như vậy một lúc. Togawa lại ghé miệng vào cổ Nozue và hôn nhẹ nhàng, cười khúc khích ……

Đôi khi Nozue ngáp nhẹ, 'Ồ, kỹ thuật hôn của em chán dữ vậy à?' Togawa châm biếm.

"Không, nhưng anh là ông chú già rồi nên anh buồn ngủ khủng khiếp"

Togawa nâng niu khuôn mặt của Nozue trong tay mình, "Anh không có già, anh còn rất xinh đẹp nữa, em luôn muốn ở bên anh"

Nozue đỏ mặt "Thôi đi. Em toàn nói ngọt, làm anh ngại muốn chết".

'Vậy anh ngủ đi. Futon của em đâu? '

Nozue nhìn cậu. 'Anh nghĩ chúng ta sẽ ngủ chung giường? Bộ em không muốn hả ……. '

Togawa đảo mắt, 'Anh còn phải hỏi sao? Anh nói anh buồn ngủ rồi, em còn sợ anh đuổi em ra xa ấy chứ… '

'Anh đành liều thử xem sao'

Họ di chuyển đến giường và Nozue lăn vào bên trong, Togawa vén chiếc áo phông lên đầu và cởi nó ra thả nó xuống sàn. Nozue thấy thế liền ý kiến 'Mới thôi, khoan coi nhà của anh như nhà của em chứ, anh rên rỉ "và tại sao em lại cởi đồ?'

'Nóng quá mà' Togawa lẩm bẩm.

"Anh biết em đang nóng toàn thân mà" Nozue châm biếm.

Togawa nhìn thấy mắt Nozue di chuyển đến ngực mình và miệng anh tạo thành hình chữ 'O', nhưng không có âm thanh nào phát ra.

'Thích những gì anh thấy không?' cậu nhếch mép cười.

Bàn tay Nozue vươn ra khỏi chăn, lướt qua ngực cậu, những đầu ngón tay mềm mại và nhẹ nhàng. 'Tại sao có cái vết này thế này?" Togawa liếc nhìn xuống dưới, cậu đã quên mất vết bầm tím to bằng nắm tay trên ngực mình, tuy không còn nham nhở dọa người như trước, nhưng vẫn còn khá rõ ràng. Nozue nhìn cậu, Togawa cố gắng đọc biểu cảm của anh, đau đớn, thương hại hay buồn bã?

'Em tự hành hạ chính mình vào sáng hôm đó hả?' Giọng anh mềm mại, thì thầm. Những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve theo hình dạng vết bầm khiến cậu rùng mình. Rồi giọng Nozue chắc nịch và nhuốm màu giận dữ, 'Đừng bao giờ, đừng bao giờ làm bất cứ điều gì như thế nữa. Đừng bao giờ làm tổn thương chính mình'. Người đàn ông lớn tuổi cất giọng ấm ức. 'Lại đây'.

Togawa leo lên giường, cậu cảm thấy vòng tay của Nozue ôm lấy mình, kéo cậu sát vào cơ thể ấm áp của người kia. Đầu cậu đặt trên ngực Nozue, cằm anh đặt trên đầu Togawa. Cảm giác ấm áp, an toàn, thoải mái. Togawa ham muốn người này bằng mọi cách có thể, nhưng hiện tại, thế là đủ. Cậu vòng tay quanh Nozue, hôn vào dưới cằm anh và nhắm mắt lại.

https://archiveofourown.org/works/41070810?view_adult=true

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top