Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Girls Association

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

À thì mình mò lại con acc Wattpad này sau 4 năm trời ném trong kho :)))))

Đọc lại nhiều đoạn lấn cấn quá, muốn giết bản thân 4 năm trước ghê.

Dù sao thì, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Truyện được viết theo ngôi thứ nhất từ Edogawa Conan. 

******

Ngày 14 tháng 4, ngày Valentine đen, hay còn gọi là Lễ tình nhân đen. Như tên gọi, nó là một ngày lễ siêu đen đủi, dành cho những người độc thân.   

Đáng ngạc nhiên là bầu trời Tokyo hôm nay lại rất đẹp, mây xanh và gió nhẹ. Rất thích hợp để hẹn hò, cơ mà hẹn hò vào Valentine đen thì khá là có lỗi với nhiều người. Dù sao thì ngày này cũng không phải ngày dành cho các cặp đôi yêu nhau. 

- Bé Sera mà cũng có người tỏ tình sao? 

-Tuyệt quá! Cậu đã nhận lời?

- Tớ đã thực sự sốc lắm đấy! Đương nhiên là phải từ chối rồi!

Những âm thanh cười đùa của mấy bà chị tôi, họ đang bàn gì đó về kẻ xấu số nào đó đã tỏ tình với Sera Nee-chan.

"Tên đó liều thật, dám tỏ tình với cả Sera Nee-chan!" Tôi nghĩ thầm. 

Thay vì đi chơi với tụi Ayumi hay lén hẹn hò với Ai, thì tôi lại phải ngồi chịu trận với ba bà chị "ruột" này. Đương nhiên là không phải tôi thích thú gì, dù sao thì trong một cuộc tám chuyện của phụ nữ, thì không nên có đàn ông. 

Đã thế mấy bả còn dọn cả bánh ngọt và trà ra như mở tiệc ngủ ấy. Điều đáng sợ là mấy bà chị hoàn toàn phớt lờ tôi, cứ như tôi là người vô hình vậy. Tôi lẽ ra không nên ở đây ngay từ đầu. 

- Conan có thích ai không?

-Hả? 

Sera Nee-chan đột ngột đổi chủ đề qua tôi, khỏi nói thì cũng biết tôi ngạc nhiên đến nhườn nào. Mắt tôi mở to, còn mặt ngơ ra.

Nhưng bà chị bạo lực này lại thể hiện một sự nghiêm túc nhất định khi hỏi tôi, không có vẻ gì là đang đùa giỡn.

-Em đã gặp được cô bé khiến khiến em không thể quên được chưa?

Tôi đổ cả mồ hôi trước câu hỏi bất chợt ấy, nhưng vẫn cố trấn tĩnh bản thân.

-À... không! Chuyện đó... không có!

Bà chị Sera nhăn nhó, tỏ vẻ sự khó chịu ra mặt. Có lẽ bà chị không thích câu trả lời của tôi lắm. Bả cứ nhìn tôi chằm chằm sau khi tôi đáp lời. 

-Phét! Mới bây lớn mà đã dối lòng!

Sonoko chen vào, giọng điệu tỏ vẻ ta đây. 

-Dối... dối lòng?

Bà chị khó ưa, với mái tóc đỏ nâu bồng bềnh tiếp tục nói, khuôn mặt đắc ý của bả làm tôi càng thêm bối rối hơn. 

- Trăm phần trăm là thằng nhóc đang thích cô bé Ayumi!

- Hả!??

À không! Bả đoán sai rồi! Nếu đoán sai thì đừng tỏ vẻ biết hết chứ bà chị này. 

- Không đâu! Mình nghĩ đó là Ai-chan cơ!

- CÁI GÌ!????

Tôi vô thức hét lên khi chị Ran nhắc đến Ai, dù biết trước thế nào cũng thế này nhưng tôi lại không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. 

- À! Cái con bé đó hả??

Bà Sonoko tiếp tục chen vào, lần này khuôn mặt của bả có chút bất ngờ, có lẽ bả không bao giờ nghĩ rằng tôi có thể thích một cô nàng khó chịu như thế.

- Con bé đó cứ lạnh lùng với khó chịu sao ấy! Thật khó tin là một thằng nhóc này có thể thích được con bé!

"Trời ạ! Nhỏ đó siêu nổi tiếng trong trường tôi luôn đó bà chị! Gu phụ nữ của con nít thời nay lạ ghê lắm!" 

Ran Nee-chan bắt đầu xoay người qua hướng của tôi, chị ấy nhìn thẳng vào tôi, phấn khích hỏi. 

- Thế em thích ai hả, Conan?

"Trời trời! Làm như một thằng nhóc mới lớn sẽ kể cho chị nghe về bí mật thầm kín của nó ấy!"

- Chị hỏi để làm gì ạ!?

- Chị không kể cho ai biết đâu, kể cho chị nghe đi mà! 

"Còn lâu tôi với nói bà chị biết!" Tôi nhíu mày, vừa bối rối vừa ngập ngùng. 

-Không được đâu ạ! Này là sự riêng tư cá nhân của em mà!

-Nhưng chị tò mò lắm đó!

Tôi cười gượng, hoàn toàn cạn lời với vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn hào hứng của chị Ran. Sao chị ấy có thể nghiêm túc đến thế này khi hỏi chuyện đời tư cá nhân của người khác cơ chứ. 

Dù sao thì chuyện này cũng không thể kể cho nhiều người biết được, nhất là đối với bà Sonoko. Bả mà biết thì bả lại đem chuyện này ra làm trò cười mất. 

Nhưng có lẽ mình cũng không nên đạp vào vết xe đổ của ông anh Shinichi, lão ta vì cứ hay mắc cỡ mà chối bay chối biếng. Kết quả là phải tỏ tình trong tình trạng thuốc sống dở chết dở. Rõ là tình huống tỏ tình cồng kềnh chỉ sau pha tự huỷ của ông anh Osaka. 

- Ừ thì... 

Tôi gãy má, sự ngại ngùng của tôi rất dễ nhận thấy, mặt đỏ au, không dám nhìn thẳng vào mắt của Ran Nee-chan. Vì chuyện này khó nói hơn tôi nghĩ. 

-... Em đang thích Ai ạ!

Khuôn mặt Ran đơ ra, đúng hơn là cả ba bà chị đều đơ ra. Nhưng khuôn mặt khó coi nhất chắc chắn là bà Sonoko, bả cứ đinh ninh là mình thích Ayumi mà. 

-Yay! Mình thắng rồi! Mình biết ngay mà!

Chị Ran bật cả người lên, hai tay nắm lại, hai mắt chị ấy nhắm tít lại vì vui mừng. Đương nhiên rồi, vì chị ấy đoán trúng mà. 

- CÁI..... CÁI GÌ? NHÓC THÍCH CON BÉ ẤY Á!?????    

Mặt bà chị bây giờ hốt hoảng kinh khủng, dù tôi cũng biết trước được bả sẽ như thế rồi nhưng đến mức hét lớn lên thì có hơi quá rồi. Đã tự phong ấn nhan sắc thì thôi chớ, lại còn hay biểu cảm hài hước thế này thì chả trách sao người ta cứ hay cho bà chị biệt danh "chúa hề trường Beika".

-Thì... bộ em không được thích bạn ấy ạ?

Tôi nói với giọng điệu đều đều khó chịu. 

-Vì trông mày với nó cứ như mấy đứa mới lớn ấy, trẻ con thì nên vô tư hồn nhiên chứ. 

-Nhưng như thế không phải làm cho hai em ấy trông rất hợp nhau sao, Sonoko?

-OTP cậu thắng thì cậu lại chả thấy tụi nó hợp, tớ cũng thấy OTP tớ hợp vậy. Một ông cụ non với một cô bé đáng yêu không phải rất hợp sao? 

- Cậu không thấy thôi! Ai-chan và Conan-kun lúc nào cũng đi kè kè bên nhau, và hai đứa cũng ra dáng anh chị nhất đám thám tử nhí.

-Điều đó không quan trọng, hai người quá giống nhau khó mà thành đôi lắm. 

"Này này! Sao tôi lại thành một nhân vật để hai bà chị ship sủng rồi?" Tôi cười một cách bất lực.

- Tớ lại nghĩ rằng Conan sẽ thích mấy người lớn tuổi hiền hậu hơn như Ran cơ. 

-Hả?

"Ừ mà nếu là hồi xưa thì cũng đúng!"

Sera chêm vào, không đúng lúc tý nào cả. 

Cuộc trò chuyện giờ trở nên bất ổn quá đi, muốn về nhà quá trời.  Ai đó cứu tôi với. Bằng cách nào đó mà tôi đã có thể chịu trận với ba bà chị này đến gần chiều tối. 

Bầu trời vẫn rất dễ chịu, màu đồng thau xen những đám mây ngã màu là một cảnh tượng thực sự tuyệt mĩ.

Chỉ có điều tôi phải dính với hội nhóm của các bà chị nữ sinh cao trung này. Cái tuổi mà mấy cô gái mới lớn luôn có đủ thứ chuyện trên đời để tám nhảm.

Tôi chống tay lên mặt, bắt đầu tự than thở với chính bản thân mình.

"Hầy!!!!! Nhớ Ai quá đi, mình muốn gặp cậu ấy quá trời!"










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top