Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1: Todai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại học Todai là môt ngôi trường danh giá. Không đúng, phải là định nghĩa của một ngôi trường danh giá mới phải. Đây là nơi mà học sinh cả nước sẵn sàng học tới kiệt sức, bất chấp sức khỏe để có một suất trong trường, là nơi mà các bậc phụ huynh có thể ngẩng mặt cả đời nếu như con mình có diễm phúc trở thành sinh viên. Cũng vì vậy mà ta có câu hỏi, thế quái nào mà hai con bé đó có thể ở đây - một ngôi trường danh giá đến mức này ?

Hai con bé đó ở đây cụ thể là Kuroba Chihiro khoa truyền thông và Misaki Aoi khoa tâm lý học. Và người đặt ra hỏi không có lời giải đó chính là giáo sư Arataki:

- Sao trường Todai lại có thể loại sinh viên vô trách nhiệm như các em được kia chứ ?

Chihiro và Aoi chẳng có họ hàng ruột thịt gì nhưng là chị em chí cốt từ nhỏ. Đúng như người ta thường nói "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", hai đứa có cả tá điểm chung: lầy như nhau, ham ăn như nhau, ham chơi như nhau, liều như nhau và lười như nhau.

- Điểm chuyên cần của hai đứa... - Vị giáo sư đưa hai ngón tay lên - ...thấp thêm chút nay nữa thì kì này khỏi qua luôn đấy. Rốt cuộc, hai em đi học để làm gì vậy ?

Sau hàng loạt những câu trả lời như kiểu "tại cái sandwich gà rán sốt chanh dây dưới canteen ngon quá" và triệu chứng như sắp đột quỵ đến nơi của giáo sư Arataki, hai cô nàng cuối cùng cũng miễn cưỡng nghe về cơ hội gỡ điểm chuyên cần của mình hè này.

- Tuần sau trường ta sẽ đón một đoàn sinh viên quốc tế đến giao lưu - Giáo sư lôi ra một tập giấy từ cái tủ phía sau lưng - Trao đổi với trường ta năm nay là các đại học danh giá nhất Châu Âu, bình thường thầy sẽ không để cho bọn em đảm nhận đâu, nhưng dù sao bố mẹ Kuroba cũng có lời rồi...

Bất chấp buổi giáo huấn của thầy, Aoi và Chihiro vẫn phởn như thường ngày. Cả hau người đều không hứng thú với việc dẫn dường/ thuyết minh về trường cho người khác nghe làm gì cho cam. Nhất là Chihiro, còn chưa lo nổi thân nó kìa.

Sau một tuần chuẩn bị, cuối cùng đoàn sinh viên trao đổi cũng tới vào một sáng thứ Hai đầu tuần khá âm u, và đặc biệt âm u với Aoi - người đang kẹt với cái smartphone trên tay và Chihiro đầu dây bên kia:

- Thế giờ cụ thể là em đang ở đâu ?

- Em mà biết thì đã không phải gọi cho chị rồi. Để xem, em đang ở bên trái cái cây cổ thụ!

- Hữu ích đấy! Trường mình có cả tá cái cây cổ thụ. Thôi đươc rồi, ở yên đó, chị đi tìm.

Tắt máy, Aoi lại thở dài. Bình thường có smartphone thì đâu phải khổ đến vậy chứ. Chỉ là con bé nói rằng, tối qua đi làm nhiệm vụ đã lỡ làm hỏng chiếc điện thoại kia rồi. Quả nhiên không nên dạy người giàu cách tiêu tiền mà. Aoi vẫn luôn thắc mắc, thế quái nào một chúa tể vụng về như nó lại chưa làm bung bét bất kì phi vụ nào của bố mẹ nó kia chứ ?

~~~

Vừa tìm được Chihiro thì Aoi lại phải cùng đội dẫn đường khiêng đống hành lý vào phòng chờ kí túc xá, trong khi những người còn lại thì được ngồi trong phòng đa năng mát mẻ thưởng thức văn nghệ chào mừng. Quả là ghen tị hết sức mà bởi lẽ nhiệt độ ngoài trời bây giờ đang là 37 độ C.

- Mấy người đó không thể chờ đến mùa đông rồi hẵng sang được sao ? Mệt chết em rồi!

- Viết tâm thư lên văn phòng trường đi, có khi họ sẽ trả lời em đấy!

- Bằng cách đuổi em ra khỏi trường ạ ?

- Có lẽ

- Vậy thì em sẽ kéo chị theo.

- Ừ, chị cũng mong được kéo ra khỏi mớ hỗn độn này lắm. Giờ thì kéo nốt cái vali này vào đi, của Ray Mortander!

- HẢ?!

- Sao vậy ? - Là người thân với cô nhất, Aoi cũng phải giật mình hỏi lại chứ đừng nói đến những người còn lại trong đội.

- Không phải là người Pháp đúng không ?

- Là người Pháp mà!

- Không phải là năm ba đúng không ?

- Ờ, là năm ba đấy.

- Vậy thì em mệt quá, em vào phòng y tế đây!

Và cuộc trò chuyện vô tri chẳng chút ăn nhập nào của hai cô nàng kết thúc khi Chihiro bị tóm lại khi tính chuồn đi. Đáng lý Aoi và Chihiro sẽ về phòng đa năng sớm hơn nếu như Chihiro không nằng nặc đòi đi mượn mũ rộng vành cùng kính râm với lí do sợ nắng mà Aoi biết tỏng là con bé chỉ vừa mới bịa ra mà thôi. 

Hóa ra việc có thêm một ninja trong đội chào đón cũng chẳng thể khiến cho buổi chào đón bớt nhàm chán hơn chút nào. Hai bên chỉ cúi người chào nhau vài giây rồi leo lên xe điện đi tham quan ngay. Aoi và Chihiro phụ trách một nhóm 4 người. Hai chị em sinh đôi tóc đỏ, một cô nàng với hai cái khuyên mũi nổi bật, bên cạnh lại là cậu trai trông mờ nhạt tới bất ngờ, một anh chàng tóc bạch kim, vẫn luôn nở nụ cười thân thiện trong bộ comle trắng lịch sự và cuối cùng là một cậu tóc đen mặt mày khó ở, vừa mới lên xe đã dựa đầu vào tay, chẳng biết đã ngủ hay còn thức.

Kế hoạch ban đầu là Aoi sẽ lái xe và Chihiro sẽ là người thuyết minh nhưng đến phút chót con bé lại ăn vạ, nằng nặc đổi vị trí. Và hiện tại Aoi đang vừa bắt đầu giới thiệu trường vừa cố gắng tìm hiểu lí do khiến Chihiro bất thường từ nãy đến giờ. Nói chung buổi giới thiệu về cơ bản là suôn sẻ trừ việc đoàn sinh viên được chiêm ngưỡng đài phun nước trung tâm tận ba lần và về chậm hơn đoàn khác 10 phút đồng hồ nhờ công của tài xế Kuroba. 

Chỉ khi cả 4 người đã xuống xe và rời đi, Chihiro mới thở phào mà giải phóng bản thân khỏi mớ đồ ngụy trang kia. Khẽ vươn vai, cô bất chợt phát hiện ra một chiếc điện thoại đen vô chủ ở hàng ghế sau. Vừa với tay ra cầm lên, đằng sau đã vang lên giọng nói khinh khỉnh:

- Chịu cởi đồ rồi hả ?

Nghe giọng con trai lạ, Aoi đang ngửa cổ uống nước cũng phải quay lại, vừa vặn bắt gặp cảnh đối mặt của Chihiro và cậu trai tóc đen ban nãy. Nhưng có gì đó không đúng lắm, cậu trai kia nhìn đắc thắng bao nhiêu thì Chihiro nhìn thảm thương bấy nhiêu. Chẳng cần đợi câu trả lời, cậu ta thản nhiên bước tới chỗ Chihiro, áp sát cô nàng vào thành ghế, giật lại điện thoại trong tay:

- Cô nghĩ rằng đội cái mũ và cái kính đó lên là không ai nhận ra mình sao ? Cô coi thường ai vậy.

- Ah... haha. Tôi đâu có trốn ai đâu. Chỉ là sợ nắng chút thôi - Chihiro cười méo xẹo - Mắt anh cũng tốt thật ha.

- Cảm ơn, mắt tôi không bị mù, càng không phải não cá vàng giống ai đó.

- Tôi có phải não cá vàng đâu cơ chứ!

- Tôi có câu nào nhắc đến hai chữ Kuroba Chihiro à ? Cô tự mình chột dạ sao ?

Nhìn bộ dạng ngả ngớn của Ray, Chihiro hận không thể lao đến cho anh ta một đấm.

- Không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đấy, có thời gian thì ra cổng trường chào hỏi người ta đi!

- Người ta ?

Nhìn cái mặt ngờ nghệch kia, Ray dám chắc là cô nàng chẳng nhớ gì đâu, còn dám nói bản thân không phải não cá vàng:

- Norman Eric

- Hả ?

- Cô không nhớ sao, cái người ngồi cạnh tôi ban nãy. Norman Eric, đại thiếu gia nhà Eric.

Chihiro vừa kịp à một tiếng, người kia đã đi được một khoảng ra cổng trường. Cùng lúc ấy có điện thoại gọi tới. Là anh trai cô - Kaito.

- Em ra liền đây!

Nói đoạn cô nàng liền vọt chạy theo Ray, chỉ kịp tạm biệt Aoi, tỏ vẻ hối lỗi rằng sẽ kể mọi chuyện cho cô sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top