Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: TRƯỞNG TỬ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua như nước chảy, vụ cá cược chấn động nhân tâm của Đông Phương Úc Khanh và Bạch Tử Họa mới đó mà đã kết thúc được gần chục năm.

Mắt của Hoa Thiên Cốt đã được chữa lành, ngũ giác xem như đã khôi phục hoàn toàn, cơ thể tuy vẫn còn yếu nhưng nhờ Bạch Tử Họa dốc lòng chăm sóc và ngoài ra có thêm vài xe thuốc bổ của Sát Thiên Mạch đắp vào, miễn cưỡng xem như khỏe mạnh bình thường.

Còn về cái hiệp ước hai năm mà nàng đặt ra với Bạch Tử Họa thì. . . Thôi, hãy quên nó đi. Tính thời gian cũng đã hết hạn mấy năm rồi, mà nói hết hạn thực tế cũng có hơi oan ức.

Bạch Tử Họa đã nói đó, nàng tuyên bố không ăn hắn, chẳng lẽ hắn cũng nhịn luôn mà không động vào nàng?

Làm gì có cái chuyện đấy! Một đêm hắc nguyệt phong cao không rõ là đêm nào, cửa phòng cửa Trường Lưu phu nhân âm thầm bị mở ra.

Không phải, là quang minh chính đại bị mở ra, Tôn thượng vào phòng của phu nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chúng ta không có gì lén lút ở đây hết.

Cho nên là, hiệp ước quân, sống chưa được mấy ngày đã chết tức tưởi, quan trọng hơn nữa là tất cả mọi người đều vui mừng trên cái chết của ngài, thật sự quá bất hạnh, quá đau lòng.

Một phần cũng tại Hoa Thiên Cốt, nhiều năm như vậy rồi nàng vẫn là không cưỡng lại nổi nhan sắc của Bạch Tử Họa. Hayc nhìn vào gương mặt băng sơn xinh đẹp kia đi, đổi lại là ngươi ngươi nhịn nổi không?

Đương nhiên là không rồi!

Có trách thì trách Hoa Thiên Cốt nàng tại sao chỉ là một nữ nhi thiếu nghị lực trước cái đẹp như bao nữ nhi bình thường khác, mà không phải Như Lai Phật Tổ.

Chuyện cũng đã thành chuyện cũ, bỏ qua một bên. Chỉ biết vì bản thân không cưỡng lại nổi dung mạo của Bạch Tử Họa nên nàng hiện tại đang phải đau eo nhức lưng ôm một cái hụng to vượt mặt, bao nhiêu công sức giảm cân giữ dáng trước đây cũng tan thành mây khói.

Hoa si nhan sắc để lại hậu quả là nàng, mang thai ăn uống vô độ cũng là nàng, tăng cân mất dáng cũng là do nàng, giận ngược lại Bạch Tử Họa, cũng là nàng.

Người bình thường mang thai mười tháng, còn cái thai của Hoa Thiên Cốt những ba năm vẫn chẳng thấy động tĩnh. Nhiều khi nàng nghĩ vẩn vơ còn hoài nghi có phải mình mang thai Na Tra rồi không? Sao đứa nhỏ của nàng cứ ở lỳ trong bụng mãi thế?

Tử Huân Thiển Hạ thì nói có lẽ do nàng là Thần, Bạch Tử Họa lại là Thượng Tiên cho nên con của hai người sẽ có chút không giống với những đứa trẻ thông thường. Đông Phương Úc Khanh cũng đã nói không có vấn đề gì, đứa nhỏ chừng nào muốn chui ra sẽ tự chui, nàng có gấp cũng không có tác dụng.

Nhưng mà có thể không gấp sao? Mang cái bụng to tướng mấy năm liền, lưng của nàng cũng sắp gãy đến nơi, còn phải chịu đến bao giờ nữa???

Đám đệ Trường Lưu từ lúc biết Hoa Thiên Cốt có thai đã hào hứng, ba năm qua không có động tĩnh gì cũng vẫn hào hứng như ngày đầu tiên, còn đặt cả một sòng cá cược bên dưới xem con của nàng là con trai hay con gái đây.

Hoa Thiên Cốt biết nghe đến hai chữ cá cược, cảm giác ớn lạnh sống lưng.

Cá cược? Lại dính tớ hai chữ cá cược nữa ư? Không thể chấp nhận nổi!!!

Ngay cả lão già khó tính Ma Nghiêm nghe tin rất vui vẻ vì Trường Lưu sắp có người thừa kế, cho nên lão mắt nhắm mắt mở dung túng cho cái sòng cá cược phi pháp của đám đệ tử bên dưới, còn len lén đặt thêm một phần, cược con trai.

Người ngoài đã rộn ràng như vậy thì Bạch Tử Họa sao có thể thua kém. Hắn tuy không mừng rỡ đến nhảy cẫng lên, nhưng ít nhiều cũng vì sự xuất hiện của tiểu bảo bối mà cười nhiều hơn trước, bấy nhiêu thôi đã đủ khiến thiên hạ loá hết cả mắt.

Ngày tháng cầm tù của Hoa Thiên Cốt từ đó cũng bắt đầu. Bạch Tử Họa lấy lý do dưỡng thai giam nàng trên Tuyệt Tình Điện cả ba năm nay, một bước cũng không cho ra ngoài. Quá đáng hơn là hắn lại không cho nàng tiếp xúc với người khác, cách ly nàng khỏi mấy vị bằng hữu. Sát tỷ tỷ, Đông Phương, Trúc Nhiễm, Lãng Ca Ca và hằng hà sa số những người thuộc giới tính nam khác đều bị hắn đá văng khỏi tầm mắt của nàng, muốn thăm hỏi cũng không thăm được.

Đến U Nhược và Đường Bảo cũng suýt chút bị đá đi, nàng dốc hết bản lĩnh ra xin xỏ làm nũng khóc lóc rất lâu Bạch Tử Họa mới miễn cưỡng đồng ý không đuổi hai đứa nó khỏi Tuyệt Tình Điện nữa.

Hoa Thiên Cốt không mong gì hơn là đứa con này mau chóng chào đời, một ngày nó còn chưa ra đời thì mẫu thân của nó lại bị cầm tù thêm một ngày. Nàng cũng không biết mình còn chịu nổi được bao lâu.

Mang thai đã khổ, mang thai mà còn gặp mùa hè lại càng khổ không kể hết. Thơi tiết cứ hầm hập bức bối, nắng nóng chói chang thi nhau đổ xuống, không khí khô hanh cực kì khó chịu, có dùng bao nhiêu băng cũng không mát nổi.

Ngoài việc ngủ cho hết mùa hè chờ sang thu thì Hoa Thiên Cốt không muốn làm gì khác. Nhưng muốn ngủ là một chuyện, ngủ có được hay không là chuyện khác rồi, không khí nóng bức khiến nàng trằn trọc mãi không yên. Bạch Tử Họa mấy hôm gần đây không ở cùng nàng, Trường Lưu không biết từ đâu chui ra một núi công việc làm hắn bận tối tăm mặt mũi, đến thời gian ngẩng mặt lên còn không có nên muốn về nhà với nàng là thực sự là việc lực bất tòng tâm.

Hoa Thiên Cốt cũng không bất mãn gì, còn nghĩ thầm không có hắn ở bên càng thoải mái hơn, ít ra sẽ không có người suốt ngày cằn nhằn nàng, nói cái này không nên cái kia không được, có thể tự do hơn đôi chút.

Dạo gần đây thân thể Hoa Thiên Cốt trở nên càng nặng nề hơn, không làm gì cũng thấy mệt, cả ngày chỉ muốn ngủ, trời nóng nên đến ăn cũng lười, không có khẩu vị.

"Sư phụ, đừng suốt ngày ngủ như thế không tốt đâu!" U Nhược thấy nàng lười biếng ngả người trên ghế mãi cũng không ổn, chạy lại chỗ nàng liếng thoắng "U Nhược dìu người đi dạo, trời cũng tắt nắng rồi, đi nhiều đến khi sinh cũng dễ hơn!"

Con bé kéo nàng ngồi dậy, trời về chiều, nắng cũng tắt rồi , bớt oi ả hơn hẳn lúc trưa. Hoa Thiên Cốt không tình nguyện, chật vật chống hông ngồi dậy, U Nhược ở sát bên đìu đỡ, hai người đi dạo từng bước chậm chạp trong vườn hoa.

"Sư phụ,người nghĩ tiểu bảo bảo trong bụng người là sư đệ hay sư muội?" QMắt U Nhược ánh lên vẻ háo hức, chăm chăm nhìn bụng nàng, con bé nôn ngày tiểu sư muội(cũng có thể là sư đệ) của nó xuất thế suốt ba năm nay, so với Bạch Tử Họa còn muốn nóng ruột hơn.

"Con trai con gái đều được, Sư phụ nói chỉ cần là con của ta với chàng thì đều thương cả. Có điều ta thích con gái hơn, áo bông nhỏ tri kỷ, nghĩ thôi cũng đã thấy đáng yêu." Hoa Thiên Cốt mỉm cười, nhớ lại lời Bạch Tử Họa nói với nàng hôm trước. Không ngờ có ngày một kẻ khô khan như hắn cũng nói được mấy câu ngọt đến bùi tai.

"Đường Bảo đâu rồi? Mấy hôm nay không thấy nó tới thăm ta?" Một bên người trống trải khiến nàng chợt nhớ ra Đường Bảo. Bình thường hai đứa luôn đi cùng nhau, Đường Bảo cũng thích bám dính lấy nàng, nhưng gần đâg lại chẳng thấy bóng dáng.

"Cái con sâu ấy đang bận rồi ạ. Đều là nhờ người."

"Sao lại tại ta?"

"Người cho Thập Nhất Sư bá cơ hội tiếp cận muội ấy, muội ấy không chịu liền bị Sư bá đeo bám, chịu không nổi nên biến thành sâu trốn mất rồi.

Hoa Thiên Cốt nghe xong, vừa muốn khóc vừa muốn cười.

Thập Nhất Sư huynh, huynh đúng là cái đồ vô dụng, không phải chỉ là lấy lòng một đứa bé con thôi sao, bao năm trời vẫn chẳng có chút tiến triển nào. Còn con nhóc Đường Bảo giận cũng thật dai, người ta đã xuống nước đến thế rồi còn không chịu xiêu lòng tha thứ. Quả nhiên là con ruột của nàng, cứng đầu cứng cổ chẳng ai bằng.

U Nhược cẩn thận dìu nàng từng bước, hai sư đồ thong dong đi dạo, huyên tha huyên thuyên không ngừng, không khí rất vui vẻ hài hòa.

Lúc này Hoa Thiên Cốt mới có dịp nhìn U Nhược kỹ hơn, U Nhược đã lớn thêm nhiều lắm, dáng người cũng phổng phao hơn nhưng vẫn duy trì bộ dáng mười lăm tuổi. Nàng không kiềm được vướn tay nhéo cái má phúng phính của con bé

"Con chỉ lo nói về Đường Bảo và Thập Nhất Sư huynh, còn con, Tiểu Nguyệt với con ra sao rồi? Dạo này im hơi lặng tiếng như vậy không phải xảy ra chuyện đó chứ?"

Mặt U Nhược phút chốc sa sầm,môi chu ra nhọn hoắt dài tám thước, nó giận dỗi

"Đừng nhắc đến chàng!!!"

Hoa Thiên Cốt che miệng cười, nghĩ chắc năm phần mười là lại đang giận dỗi nhau nữa đây.

"Sao? Tiểu Nguyệt ăn hiếp con? Hay là con ăn hiếp đệ ấy làm đệ ấy giận rồi?"

U Nhược giậm chân, cái miệng nhỏ xinh chu ra không ngừng tố cáo với nàng

"Chàng ấy căn bản không quan tâm con, chỉ biết có tu hành tu hành, đã lơ con hơn nửa năm rồi. Sư phụ người có biết chàng ấy nói gì không? Chàng nói là còn phải tu đạo thêm mấy trăm năm nữa, bảo con chờ được thì chờ, làm cho con tức chết!"

Hoa Thiên Cốt lắc đầu bó tay, ba đứa nhỏ của nàng đứa này cố chấp hơn đứa kia ,đứa kia cố chấp hơn đứa nọ,chẳng biết tới bao giờ mới yên ấm hòa thuận mà yên bề gia thất được. Sắp tới còn có thêm một đứa nữa, tương lai xem chừng sẽ nhộn nhịp không thôi.

Nhìn vẻ mặt tổng hợp giữa ấm ức,bực bội và giận dỗi của U Nhược, Hoa Thiên Cốt phì cười,con bé giậm chân bành bạch phản đối, bộ dạng tức giận đùng đùng trông vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Hoa Thiên Cốt cười chảy cả bước mắt, không thể dừng lại, cười tới lúc cảm thấy bụng nhói đau.

U Nhược cũng cảm thấy nàng không ổn, bụng dưới co thắt từng cơn váy bị chất lỏng thấm ướt khiến Hoa Thiên Cốt rất nhanh nhận ra.

Đã đến lúc phải sinh rồi.

Nàng trượt khỏi cánh tay đỡ mình của U Nhược, ngã xuống nằm trên đất, đau đớn khiến tiếng la không kiềm nổi thoát khỏi miệng.

U Nhược hoảng hồn hoảng vía, cố gắng trấn định bản thân, trước hết gọi thêm vài đệ tử đến đỡ Hoa Thiên Cốt dậy, dùng tốc độ nhanh nhất bay đến Y Dược Các, còn nó lại chạy hết tốc lực đến chỗ Bạch Tử Họa.

"Tôn Thượng...Sư phụ sinh rồi..."

U Nhược chạy như bay vào chính điện, vừa thở dốc vừa nói không ra lời, Ma Nghiêm Sênh Tiêu Mặc đang ở đó còn chưa kịp định thần đã không thấy bóng dáng Bạch Tử Họa đâu nữa.

Hắn lao đến Y Dược Các như chớp giật, U Nhược chưa kịp thở lấy hơi liền vội vã đuổi theo

"Tôn Thượng chờ con nữa!!!!"
_________________
_________________________

Chỉnh sửa chương thứ nhất, hoàn thành, thêm cả mấy trăm chữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top