Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: QUÝ TỬ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sửa chương 2. Hoàn thành!
_______
_____________________

Đường Bảo bất chấp cái đuôi phiền nhiễu Lạc Thập Nhất còn đang ráo riết tìm kiếm nó, liều mạng hiện thân, dùng tốc độ nhanh nhất mà một con sâu có thể đạt được bay lên Y Dược Các.

Lạc Thập Nhất ngay tức thì phát hiện ra nó, tốc hành ngự kiếm đuổi theo.

"Đường Bảo đợi ta, muội đứng lại nghe ta nói có được không! Đường Bảo! Đường Bảo!" Hắn níu tay Đường Bảo gọi sống gọi chết, quyết tâm không buông tha.

"Huynh cút đi cho ta!!!!"

Đường Bảo đang lo lắng đến sắp khùng cả lên lại còn bị cản đường, Lạc Thập Nhất thì dai như đỉa có cố gắng vùng vẫy cách mấy cũng không thể thoát thân. Tốn bao công sức chạy được đến trước cửa cửa Sản Phòng thì tiếp tục bị níu lại.

....Bốp....

"Ta không muốn thấy huynh nữa, lăn xuống cho ta!"

Đường Bảo nộ khí xung thiên, trước bao nhiêu người đang có mặt ở đó không thèm nể nang tung một cước tặng cho Lạc Thập Nhất.

Lạc Thập Nhất một thân võ nghệ, u mê đến mức không thèm tránh né, kết quả bị đá thẳng vào mặt, máu mũi cũng chảy ra.

Ma Nghiêm đứng ngay đó, chứng kiến toàn bộ, mặt cũng đã đổi thành màu đen. Ông ta quyết đoán quay mặt đi, không nhận đứa đệ tử này nữa.

Báo ứng đây rồi, ông ta nửa đời người bạc tình, còn đứa đệ tử mà ông ta tâm đắc nhất lại là một tên lụy tình không hơn không kém, còn lụy đến không cần mặt mũi.

Một màn trước mắt khiến tâm tình những người đang đứng trước cửa Sản phòng thả lỏng ra đôi chút, ngoại trừ Bạch Tử Họa vẫn căng thẳng như cũ.

Mặc cho dáng vẻ hắn vẫn cao cao tại thượng, im lặng an tĩnh không nhiễm bụi trần thì Nho Tôn đại nhân vẫn dư sức nhìn ra bên trong nội tâm của hắn đã loạn thành một đoàn.

Sinh con là bước một chân vào Quỷ môn quan, người phàm cũng thế mà tiên nhân cũng thế, độ nguy hiểm ngang nhau. Mà so ra, tiên thai vốn có sẵn năng lực cường đại từ lúc chưa lọt lòng, khi xuất sinh còn nguy hiểm hơn so với thai nhi bình thường.

Nhi tử của Bạch Tử Họa và Hoa Thiên Cốt có thể không cường đại sao! Có khi còn mang trên người huyết thống của Thần giới, đã cường đại lại càng cường đại thêm. Cho nên có thể nói lần sinh này vô cùng nguy hiểm.

Bạch Tử Họa ôm một bụng tự trách. Hắn biết rõ nàng mang thai sinh con so với người khác nguy hiểm hơn vạn phần, đáng ra hắn không nên bỏ nàng ở Tuyệt Tình Điện một mình.

Bên trong Sản phòng,U Nhược, Vũ Thanh La cùng Tử Huân Thiển Hạ phối hợp nhau trợ sinh cho Hoa Thiên Cốt, những người không phận sự toàn bộ đuổi hết ra ngoài.

Đường Bảo bất chấp không biết có giúp ích được không vẫn xông vào nhanh như tia chớp, không ai ngăn nổi.

Hoa Thiên Cốt ở bên trong đau đớn không nhịn nổi, la hét thảm thiết. Tiếng la của nàng khiến cho bên ngoài càng thêm khẩn trương. Bạch Tử Họa gấp gáp muốn tiến vào trong, bị mọi người cản lại.

Sênh Tiêu Mặc đại nhân cũng nóng ruột không kém ai nhưng vẫn giữ điệu bộ thong thả phe phẩy cây quạt trên tay, ghé tai sư huynh nói nhỏ

"Đường Bảo là con gái của Thiên Cốt, thân phận đặc biệt nó vào trong có thể giúp Thiên Cốt yên tâm. Còn huynh mà vào trong chỉ tổ dọa chết Thanh La và U Nhược, ảnh hưởng đến nàng ấy thì sao! Còn nữa, nữ nhân sinh con đặc biệt chật vật, Thiên Cốt chắc chắn không muốn bộ dạng khó coi của mình bị huynh nhìn thấy đâu, có vào cũng sẽ bị đuổi ra thôi, huynh yên phận một chút!"

Sênh Tiêu Mặc nói không sai, Hoa Thiên Cốt rất coi trọng hình tượng của mình trong mắt Bạch Tử Họa. Bộ dạng mập mạp trước đây nàng còn không muốn cho hắn nhìn thấy cơ mà, cho nên dáng vẻ chật vật xấu xí lúc lâm bồn chắc chắn càng không muốn bị hắn thấy.

Bạch Tử Họa thoáng bình tĩnh hơn, nhưng bây giờ không đứng yên được nữa, hắn bắt đầu đi qua đi lại, đem gạch lót dưới sàn giẫm nát, đi đến các vị xung quanh váng đầu hoa mắt.

"Cái tên họ Bạch kia ngươi ngồi yên là ngươi chết phải không, đi tới đi lui làm ta chóng cả mặt!" Sát Thiên Mạch là người đầu tiên không chịu nổi, bực bội gắt lên.

Chẳng biết là được ai báo tin cho mà hắn đến nhanh đáo để, cắm cọc tại chỗ, muốn đuổi đi cũng khó.

Đông Phương Úc Khanh thì càng ngắn gọn hơn, lúc Hoa Thiên Cốt được U Nhược dìu đến Sản phòng thì hắn đã chễm chệ đứng trước cửa sớm hơn ai hết. Bạch Tử Họa bị hắn giành mất vị trí đầu, tức đến nỗi chân mày cũng chau lại, âm thầm ghi nhớ kỹ lần này.

Người đứng chờ ở trước Sản phòng đông nghẹt, ngoại trừ những người không thể thiếu đã nêu trên thì cả những người ít xuất hiện như Trúc Nhiễm cũng đều đến, không sót một ai.

Hoa Thiên Cốt kêu la hơn nửa ngày vẫn chẳng có chút động tĩnh, lòng Bạch Tử Họa nóng như lửa đốt, bên ngoài Sản phòng đã sắp không giữ nổi bình tĩnh.

Mây mù không thông báo, âm thầm từng đợt từng đợt kéo đến, im lặng giăng kín cả bầu trời.

Hoa Thiên Cốt hét tròn một ngày, giờ đã là sáng của ngày hôm sau. Thần kinh của những người bên ngoài sắp đứt mất, nàng cũng không còn sức mà kêu la.

Bạch Tử Họa không dưới bốn lần muốn đạp cửa xông vào đều bị bọn người Ma Nghiêm ngăn lại.

Trời mới biết Ma Nghiêm phải kiềm chế tới mức nào mới ngăn được ý định đánh ngất hắn luôn cho yên chuyện.

Bên trong sản phòng cũng căng thẳng so với bên ngoài chỉ có hơn không có kém. U Nhược đầu đổ đầy mồ hôi, cơ thể mệt mỏi, Đường Bảo ngồi bên giường nắm chặt tay Hoa Thiên Cốt, hai mắt ngấn nước nhìn nàng đau đến không còn hơi sức để mà kêu la.

Bao nhiêu qua, kẻ không có khái niệm về thời gian như Bạch Tử Họa lại một lần trong đời trải nghiệm cái gì gọi là một ngày dài bằng một năm.

Toàn bộ mọi người đều mặt mày méo mó, ruột gan xoắn hết cả vào nhau, nhấp nha nhấp nhổm trông về phía cửa hy vọng ngó nghiêng được chút tin tức gì đó tốt đẹp từ bên trong.

Từ đêm qua trời đã bắt đầu đổ mưa, rất nặng hạt, nhìn lên trời chỉ thấy một mảng mây dày đặc âm u, tiết trời tháng tám vì cơn mưa này mà lạnh lẽo lạ thường.

Mọi người đợi suốt một ngày một đêm, từ lúc trời còn chưa mưa đến khi mưa gần tạnh, cuối cùng cũng đợi được một tiếng khóc trẻ con mạnh mẽ như muốn xé toạc cả nóc nhà ra làm hai nửa.

Mây mù trên bầu trời bị tiếng khóc hữu lực kia thổi bay đi mất, lỗ ra bầu trời quan đãng, trong vắt như pha lê.

Mây mưa không còn, nhưng lạnh lẽo vẫn không biến mất mà càng thêm thêm đậm nét. Trường Lưu sơn bốn mùa như xuân, nay lại không báo trước mà đón một trận tuyết lớn.

Vũ Thanh La tươi cười như hoa xuân mở cửa bước ra báo tin mừng

"Chúc mừng Tôn Thượng, phu nhân sinh được một nam hài rất khỏe mạnh."

Mọi người gật gù, chỉ cần nghe cái tiếng khóc kia là đã đủ biết tiểu tử cực đó kỳ khỏe mạnh rồi, không cần phải giới thiệu.

Vũ Thanh La nói dứt câu liền nhìn thấy hai cái bóng một trắng một đỏ sượt qua người mình, lao về phía sản phòng.

Bạch Tử Họa tạm thời vứt mất phong phạm Thượng tiên, cùng Sát Thiên Mạch tranh nhau vào trước, không ai nhường ai, kẹt một nùi không thể nhúc nhích ngay cửa, hại mọi người ở phía sau cũng không thể tiến lên.

Đông Phương Úc Khanh thong thả, chậm rãi, từ từ bươc tới, đẩy cửa hông, ung dung đi vào.

Thế gian im lặng hết ba giây.

Một lần nữa Tôn Thượng lại không tranh được vị trí đầu.

Bạch Tử Họa nâng tay tặng Sát Thiên Mạch một chưởng té nhào ra đất, bản thân thì bước nhanh vào trong, quyết tâm hơn thua với Đông Phương Úc Khanh.

Mặt Ma Nghiêm đen đến không thể đen hơn nữa, thể diện của Trường Lưu coi như là mất hết.

Hoa Thiên Cốt cả người không còn tí sức lực nằm trên giường, sắc mặt trắng bệt tiều tụy, đôi môi xinh đẹp nở một nụ cười mãn nguyện. Cạnh bên nàng, Đường Bảo bế trên tay tiểu tử béo tròn quấn chăn đỏ còn đang oe oe khóc, cưng nựng như bảo bối.

"Tôn Thượng người xem mẹ Cốt Đầu giỏi chưa, là một tiểu tử trắng trẻo mập mạp đó, xem nó khóc có lực chưa này.

Đường Bảo mặt mày sáng trưng trao tiểu bảo bảo vào tay Bạch Tử Họa, cẩn thận từng chút như sợ làm đứa nhỏ bị thương.

Bế tiểu bảo bảo trên tay, trong lòng Bạch Tử Họa ngũ vị tạp trần, cảm xúc nào cũng có, hắn mà cũng được làm cha cơ đấy.

Tiểu tử nằm trên tay phụ thân dần ngừng khóc, mí mắt vốn nhắm chặt giờ lại mở ra, từng chút một lộ ra đôi mắt màu xám bạc lãnh lẽo.

Phụ tử hai người mắt đối mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng trở nên im lặng dọa người.

"Tử Họa..."

Hoa Thiên Cốt vừa mới tỉnh đã gọi tên hắn, nàng muốn nhìn hài tử, U Nhược ở bên cẩn thận đỡ nàng.

Bạch Tử Họa mang hài tử đến cho nàng bế. Vừa nhìn thấy đứa nhỏ biểu tình của nàng liền trở nên rất khó miêu tả.

"Sao thế Tiểu Cốt?"

"Thiếp mang nó trong người những ba năm, sao nó không giống thiếp một chút nào vậy..."

Nàng hài tử trên tay, chăm chú nhìn kỹ từng đường nét, khuôn mặt này lạnh như nước đá này, đôi mắt xám hờ hững lãnh đạm này toàn bộ đều đúc ra từ Bạch Tử Họa, không có lấy một điểm giống nàng.

Cái mặt như ái thiếu nợ không trả này thì cô nương nào thích nổi chứ? Sau này làm sao lấy vợ?

Hoa Thiên Cốt trong nội tâm âm thầm gào thét. Bạch Tử Họa dù không lên tiếng, nhưng đích thực cảm thấy nhi tử của mình đúng là có hơi không vừa mắt thật.

Đường Bảo và U Nhược đứng bên cạnh nhìn có cảm giác là lạ, hình như thoang thoảng nghe được mùi con ghẻ.

Mọi người từ bên ngoài kéo vào, mỗi người nhìn hài tử một cái, trước sau như một đều là tấm tắc khen tiểu tử này dung mạo quá xuất sắc, tương lai chắc chắn là một mỹ nam, hứa hẹn đẹp trai hơn cả phụ nó. Ngay cả mỹ nhân lục giới Ma Quân Sát Thiên Mạch cũng bắt đầu thấy lo cho ngôi vị đệ nhất mỹ nhân của mình, tự nhủ phen này phải về trùng tu lại nhan sắc.

Nhìn mặt xong rồi thì bắ đầu tham dự vào sự kiện quan trọng đang diễn ra đó là tìm cho tiểu bảo bảo nà họ Bạch một cái tên.

"Tôn Thượng gọi tiểu đệ là Nguyên Bảo đi nha,nha!" Đường Bảo mở to mắt háo hức nhìn Bạch Tử Họa, con sâu này cảm thấy đây là một cái tên đầy ắp tièn tài và phúc khí.

"Không được,quá giống công tử bột." Bạch Tử Họa thẳng thừng bác bỏ.

Mọi người đồng ý với hắn, Nguyên Bảo nghe y hệt như một bại gia công tử.

"Thiên Minh thì sao?" Ma Nghiêm lên tiếng.

"Không,phô trương quá rồi!" Hoa Thiên Cốt lắc đầu.

"Trach Dương nghe cũng không tồi nhỉ!" Đông Phương Úc Khanh gấp quạt.

"Còn phô trương hơn Thiên Minh." Bạch Tử Họa từ chối thẳng thừng lại còn chê bai, Đông Phương suýt thì xé nát cây quạt.

"Tôn Thượng gọi tiểu sư đệ là Gia Lượng được không?" U Nhược giơ tay phát biểu.

"Khó nghe quá!" Cả hai phu thê cùng lúc lắc đầu, U NHược khóc không ra nước mắt.

"Mộc Lâm thì sao?" Sát Thiên Mạch cũng muốn góp phần

"Muội không thích." Hoa Thiên Cốt lại không chịu.

Sát Thiên Mạch nhún vai, bé con không thích thì thôi vậy, hắn cũng không giỏi mấy vụ này.

"Đặt tên có một chữ Phong đi!" Sênh Tiêu Mặc trưng bộ dạng lười nhác, tùy tiện nêu ra ý kiến.

U Nhược chớp chớp mắt, Đường Bảo gật gù hưởng ứng, có thế mà nãy giờ nghĩ không ra.

"Bạch Phong nghe không hay, vâyj thêm một chữ đệm đi."

"Minh Phong"

"Tầm thường quá"Bạch Tử Họa lắc đầu.

"Triệu Phong"

"Chẳng có ý nghĩa gì cả"Hoa Thiên Cốt bĩu môi.

"Truy Phong"

Cả hai phu thê đều lắc đầu. Đường Bảo cùng U Nhược chê bai

"Cái tên xấu hoắc!!!"

Hội nghị đặt tên kéo dài suốt một canh giờ, ai đưa ra cái tên nào cũng bị hai phu thê nhà đó bác bỏ, không phải hai người lắc đầu thì hai đứa nhỏ phiền phức kia tìm đủ cách chê bai, mọi người mất bình tĩnh trầm trọng.

"Thiệu Phong!"

Ai đó nhanh miệng bon chen.

Hoa Thiên Cốt cảm thấy tên này không tệ, định gật đầu đồng ý thì hai đứa nhỏ kia liền nhoi lên

"Sư phụ/mẫu thân tiểu bảo bảo phải tên Hàn Phong cơ!!!"

Thế là bàn dân thiên hạ lại bắt đầu rối rắm, không biết nên chọn tên nào cho vừa ý cả bốn người đó.

Sênh Tiêu Mặc đại nhân lại lười biếng phẩy quạt

"Chọn Hàn Phong đi!"

"Thiệu Phong nghe cũng rất hay mà."

"Ta không thích Thiệu"

". . . ." Mọi người cạn lời.

Trúc Nhiễm nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng

"Hàn Phong thích hợp hơn, đứa nhỏ này cái mặt lạnh ngắt y như cha nó, chữ Hàn là quá hợp rồi."

Đường Bảo U Nhược mặt mày sáng rỡ,cực kì mong đợi câu trả lời từ hai người kia.

"Được, Hàn Phong cũng là cái tên đẹp, quyết định vậy đi, tiểu bảo bảo của chúng ta tên Bạch Hàn Phong."

Rốt cuộc Bạch Tử Họa cũng lên tiếng, hắn chọn cái tên mà hai đứa nhỏ kia đặt.

Mọi người vui vẻ trở lại chúc mừng tiểu tử có được cái tên đẹp, không ai để ý đến Hoa Thiên Cốt đang âm thầm rơi lệ.

Đã Phong lại còn Hàn? Đây là gì? Gió Bắc Cực sao? Sao lại chọn cái tên lạnh lẽo như vậy chứ, tương lai nhi tử của nàng sẽ giống phụ thân nó, bị các cô nương xa lánh mất thôi.

_______
_______________________

Quả này tôi đổi sang đam chắc rồi các mẹ ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top