Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: NGHIỆP CHƯỚNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sửa chương 5, hoàn thành!
________
________________________

Như đã nói, Bạch Hàn Phong vì quá sợ hãi hai muội muội mà quyết tâm bỏ nhà đi.

Vốn dĩ hắn là muốn chạy khỏi Trường Lưu một thời gian dài, vừa trốn hai tổ tông kia vừa tranh thủ vân du tứ hải, nhưng chưa được bao lâu đã bị Bạch Tử Họa tróc nã về. Với lý do công việc trong phái chất thành đống không ai chăm lo, Bạch Hàn Phong muốn hay không muốn cũng đều phải về ngay lập tức.

Bạch Hàn Phong dĩ nhiên không muốn, xoay người định chạy nhưng không kịp thoáy, bị Bạch Tử Họa dùng dây trói quấn bốn năm vòng lôi về nhà.

Cha con hai người giằng co qua lại kịch liệt một lúc, kết quả Bạch Hàn Phong chịu thua ở lại xử lý công việc tồn đọng, nhưng hắn quyết liệt yêu cầu được sắp xếp nơi ở khác, hắn chết đi sống lại cũng không muốn ở Tuyệt Tình Điện nữa.

"Vì sao nhất quyết muốn đi?"

"Nếu còn không đi thì con trai của cha sẽ vì mỗi đêm gặp ác mộng mà chết sớm."

"Hai đứa nó là muội muội ruột của ngươi, ngươi có cần nói gay gắt như vậy không."

"Thứ lỗi cho nhi tử nói thẳng, ngay cả người thân kinh bách chiến như cha còn không chịu đựng nỗi hai con yêu nữ đó mà chạy ra sau núi bế quan, nhi tử của cha cũng đành hết cách. Hài nhi không chạy, người và mẫu thân sẽ mất con trai!"

"..."

Kết thúc đàm phán, Bạch Hàn Phong chẳng dám nán lại lâu rồi dọn đến chỗ ở mới. Bạch Tử Họa tặng cho hắn một thiên điện, so với Tuyệt Tình Điện còn to lớn hơn, linh khí lượn lờ, bốn mùa đầy đủ, vô cùng lý tưởng.

Vốn dĩ tưởng rằng sau khi dọn nhà hắn sẽ được sống bình yên, nhưnh hình như hai chữ này không có duyên với Bạch Hàn Phong.

Bạch Mẫn Nghi và Bạch Tuyết Nghi vô cùng kiên nhẫn đeo bám làm phiền hắn, một giây cũng không bỏ qua, dọa "bình yên" của hắn sợ chết khiếp, một mạch chạy luôn không ngoảnh đầu lại.

Vì đề phòng hai tổ tông chạy đến làm phiền mình mà Bạch Hàn Phong đã dốc sức giăng một rừng kết giới dày đặc xung quanh điện, biến nơi đó thành khu vực bất khả xâm phạm, không cho phép ai bước vào. Nhưng có lẽ kiếp trước đại công tử nhà họ Bạch ở ác, nghiệp nặng nên trời không chiếu cố hắn. Hắn đã dùng hết bản lĩnh để trốn rồi mà vẫn bị hai muội muội của mình đào ra bằng được.

Kết giới mà hắn đổ mồ hôi giăng lên, Bạch Mẫn Nghi búng tay một cái liền rụng hết toàn bộ.

Bạch Mẫn Nghi cái gì cũng giỏi, nhưng giỏi nhất vẫn là mấy trò bẻ khóa giải kết giới. Kết giới của Bạch Hàn Phong nàng chỉ cần nháy mắt là giải được, nhưng kết giới do nàng lập thì không ai giải nổi.

Đối với tài năng thiên phú này của muội muội, vị huynh trưởng siêu cấp lợi hại như hắn cũng phải giơ cờ đầu hàng, lắc đầu bó tay.

Điện mới xây của Bạch Hàn Phong hai tỷ muội nàng đi ra đi vào hằng ngày giống như đi chợ, càng ngày càng có xu hướng ăn dầm nằm dề, tự động xem chỗ này như cái động trú thân, mỗi khi gây họa bị phụ thân trách mắng đều chạy đến đây trốn.

Bạch Hàn Phong chỉ còn biết bế quan để trốn tránh sự đời.

Hôm nay là Bạch Hàn Phong xuất quan sau ba tháng tu luyện, hắn vừa bước ra khỏi tĩnh thất đã bị cảnh tượng trước mặt dọa cho suýt tẩu hỏa nhập ma, chết lặng nhìn thiên điện của bản thân biến thành một mảnh phế tích.

Thật muốn quay lại tiếp tục bế quan, không nhìn nổi nữa.

"Chào mừng ca ca xuất quan trở về!!!" Bạch Mẫn Nghi thấy hắn liền toét miệng cười cực kì vô tội, khiến Bạch Hàn Phong phải liên tục niệm chú không đánh người.

"Lâu quá không thấy huynh xuất quan, muội cứ tưởng đâu huynh tẩu hỏa nhập ma chết luôn trong núi rồi chứ. Thì ra vẫn còn sống khỏe!" Bạch Tuyết Nghi nói một câu đầy tình cảm, thong thả nhìn sắc mặt như muốn giết người của Bạch Hàn Phong.

Giận trắng cả người!

Mặc dù không thể đánh nhưng quyền hạn của một huynh trưởng vẫn cho phép Bạch Hàn Phong tiến tới, mỗi tay xách tai một đứa, xách cho cả hai không ngừng hét toáng cả lên.

"Đau quá đại ca, huynh dám động thủ với ta, ta mách mẫu thân, mách Đường Bảo tỷ tỷ mắng chết huynh!"

Hai tổ tông không biết kiêng dè hét ầm lên, giọng nói trong như ngọc thường ngày trở nên the thé chói tai vô cùng, nghe muốn xuất huyết màng nhĩ.

Bạch Hàn Phong không chút thương xót cũng chẳng sợ hãi, tiếp tục tăng lực tay, mặt không biểu cảm nghe tiếng thét kinh thiên động địa của hai muội muội, đến khi cả hai thét không nổi mới chịu thả ra.

"Ta cho hai ngươi thời gian một nén nhang, nhanh chóng dọn sạch chỗ này cho ta, dọn không sạch đừng trách người làm ca ca như ta độc ác."

Bạch Hàn Phong dứt lời liền lạnh lùng bỏ ra ngoài. Bạch Mẫn Nghi trong lòng không phục nói với theo

"Ca ca đúng là con trai ruột của cha, hai người đều ác độc như nhau, đều không biết thương hoa tiếc ngọc!!!"

Bạch Tuyết Nghi khóc không ra tiếng nhìn vành tai bị nhéo đỏ ửng của mình, dù không phục tới đâu vẫn phải xắn tay áo dọn dẹp bãi chiến trường mà cả hai bày ra.

Bạch Hàn Phong một khi đã nổi nóng lên không khác gì Tu La tái thế cả. Hai nàng thường ngày ỷ thân phận là muội muội cửa hắn nên đùa giỡn có chút quá trớn thôi, chứ chọc giận hắn vẫn là không nên. Hắn nhịn hai nàng nhiều lắm rồi, còn không biết sống chết mà chọc ghẹo nữa thì chắc phẳi ăn vài nhát kiếm mất.

.

.

.

Bạch Hàn Phong không chậm bước nào gấp gáp chạy tới Tuyệt Tình Điện, nhất quyết phải làm cho Bạch Tử Họa đến mang hai con nha đầu kia về.

Chào đón hắn là một khuôn mặt đen sì tràn đầy lửa giận.

"Mẫu thân, phụ thân có chuyện gì?"

Hoa Thiên Cốt nhún vai khúc khích cười, lắc đầu không nói, sắc mặt Bạch Tử Họa lại càng đen thêm mấy phần.

Hắn thấy mẫu thân không trả lời trong lòng có chút thắc mắc, không khỏi nghĩ đến trường hợp hai nha đầu đó lại làm gì chọc giận phụ thân.

Đường Bảo và U Nhược túm lấy hắn, kéo ra ngoài vườn hoa, vừa cười vừa kể lại.

*Đêm hôm qua*

Bạch Mẫn Nghi Bạch Tuyết Nghi vừa mới chơi ở Vân Cung về, cứ đi đi lại trước bàn ăn mà không chịu ngồi xuống ăn cho tử tế.

Đường Bảo sợ hai nàng chọc giận Bạch Tử Họa, có lòng tốt nhắc nhở, U Nhược còn định kéo hai nàng ngồi xuống.

"A Mẫn, A Tuyết mau ngồi xuống ăn cho tử tế, đừng chọc phụ thân muội nổi giận."

Nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã thấy hai nàng chạy nhào tới trước mặt Bạch Tử Họa, mặt rõ nghiêm túc hỏi

"Cha! Cữu cữu nói mẹ là do cha nuôi từ nhỏ tới lớn, vậy cha có phải là cha nuôi của mẹ không? Con có nên gọi cha là ngoại tổ* không? Hay con phải gọi mẹ là tỷ tỷ?"

"Còn nữa cha! Đông Phương thúc thúc nói cha là sư phụ của mẹ, vậy con có nên giống như U Nhược tỷ tỷ kêu cha bằng sư tổ không? Hay con phải gọi mẹ là sư tỷ?"

Bạch Mẫn Nghi hỏi một câu, Bạch Tuyết Nghi hỏi một câu, ba người kia ôm bụng nén cười, còn mặt Bạch Tử Họa ngay lập tức tràn ngập màu sắc, không nói không rằng xách người ném sang chỗ Bạch Hàn Phong cho khuất mắt.

.

.

.

Đường Bảo và U Nhược kể xong lại không kiềm được cười nắc nẻ, còn Bạch Hàn Phong khô lời.

Hai tổ tông đó thật là giỏi, đi ra ngoài học xấu thì thôi đi, còn học được cái kiểu ăn nói cà khịa này nữa chứ.

Trúc Nhiễm với Đông Phương Úc Khanh cũng thật là, thân là bề trên lại chơi trò bỉ ổi, đảm bảo là hai người đó dạy Bạch Mẫn Nghi và Bạch Tuyết Nghi chứ không ai vào đây hết.

Bạch Tử Họa phen này giận to, chắc cũng không có ý định cho hai tổ tông đó quay về Tuyệt Tình Điện đâu.

Hết đường thoát thật rồi...

Bất hạnh quá...

Tuy đường cùng nhưng Bạch Hàn Phong vẫn không muốn từ bỏ sớm như vậy, hắn ôm theo hy vọng đi tìm Lạc Thập Nhất với hy vọng đem hai con nha đầu phiền phức này gửi cho y.

Hắn không ngờ tới vừa gặp mặt Lạc Thập Nhất, y lại lôi một cuộn giấy dài như sớ tế sao quẳng cho hắn rồi ngự phong biến mất cực nhanh, cái bóng cũng không kịp thấy.

Cuộn giấy chi chít chữ, chữ nào chữ nấy đều nhỏ như kiến bò, ghi toàn những tội lỗi mà hai tổ tông đã gây ra trong ba tháng hắn bế quan tu luyện.

Khỏi còn khả năng thoát được hai tổ tông nữa, Bạch Hàn Phong rầu rĩ như đưa ma, ngoài mặt vẫn lạnh tanh, tiêu sái ngự phong bay mất.

Trở về đến nơi, hai tổ tông biết thân biết thân biết phận đấu không lại ca ca đã ngoan ngoãn dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài điện.

"Ca ca độc ác! Điện của huynh rộng như vậy lại bắt bọn ta dọn hết!" Bạch Mẫn Nghi nhìn thấy hắn trở về liền ai oán kêu lên.

"Huynh độc ác như vậy sau này sẽ giống như lời mẹ nói, huynh sẽ ế vợ, ế tới già ế tới chết luôn cũng sẽ không ai thèm huynh!" Bạch Tuyết Nghi không thua kém cũng gầm lên.

Bạch Hàn Phong cốc vào đầu mỗi người một cái

"Đã ăn nhờ ở đậu còn không biết điều, hai người các ngươi nói chủ nhà thậm tệ như vậy đêm nay muốn ra sân ngủ phải không."

Hai nàng lập tức im ngay không dám nói thêm, tối nay tốt nhất nên ở yên trong điện của đại ca cho an toàn. Thò đầu ra ngoài không biết tay chân có ngứa ngáy rồi gây thêm họa gì nữa không nguy hiểm lắm.

Im ngay đối với hai tổ tông này thì vô cùng dễ nhưng im luôn lại là một thái cực hoàn toàn trái ngược. Chưa được mấy phút sau hai cái miệng nhỏ lại liếng thoắng không ngừng.

"Ca ca, điện của huynh còn chưa có tên, ta đặt tên cho nó đi được không?"

"Đúng rồi điện của cha, của sư thúc sư bá, ngay cả điện của đám đệ tử ở cũng có tên đàng hoàng, điện của huynh không thể không có tên!"

"Huynh đặt tên gì bây giờ, hay bọn ta giúp huynh nha!!!"

Mặc kệ hai nàng háo hức nhiệt tình, Bạch Hàn Phong lãnh đạm như đây không phải chuyện của hắn, vô cùng hờ hững trả lời

"Đặt đại là Kính Hoa điện là được rồi."

"Không được, đặt đại là sao? Chẳng có chút tâm tư gì cả!" Bạch Tuyết Nghi nhíu mày chê bai.

"Nè nè nè khoan đã khoan đã, Kính Hoa? Hàm ý trong này là gì, sao nghe nó hơi quen quen?" Bạch Mẫn Nghi cao giọng.

"Đó là bộ kiếm pháp trước đây phụ thân truyền cho mẫu thân, tên là Kính Hoa Thủy Nguyệt"

"Kính Hoa Thủy Nguyệt?"

"Cái gì mà hoa trong gương trăng trong nước, liên quan gì tới cái điện này của huynh?"

"Đột nhiên nhớ tới, đặt đại."

Hai tổ tông câm nín.

"Huynh có phải là do cha mẹ sinh ra không? Hai người họ việc gì cũng đặt tâm tư, còn huynh làm gì cũng thấy như cho có hết."

"Mẹ nói không sai thật, tính nết của huynh như thế này tương lai đường tình duyên chắc chắn sẽ hẩm hiu."

Không chỉ có mình Bạch Hàn Phong cảm thấy muội muội không tốt đẹp gì, mà hai tỷ muội Bạch Mẫn Nghi cũng không thấy huynh trưởng có gì hay ho.

Lời của Hoa Thiên Cốt quanh quẩn bên tai hai nàng từ bé đến lớn, lúc nào cũng nói Bạch Hàn Phong là loại mặt nước đá khó ưa, tính tình lại qua loa, không hiểu tâm ý nữ tử. Nàng nói người như Bạch Hàn Phong có ma nó mới thèm, khiến cho hai tổ tông nghĩ như vậy thật, đối với tình duyên của huynh trưởng thấp thỏm ngày đêm.

"Ca, không phải ta nói huynh tệ hại. Gương mặt này của huynh đẹp thì có đẹp đó, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy uy nghiêm như cha, không gần gũi như Đông Phương thúc thúc cũng chẳng được phong hoa tuyệt đại như Sát bá bá. Huynh cứ thế này muốn cưới vợ khó vô cùng." Bạch Mẫn Nghi chê hai không tiếc lời.

"Nữ nhân thời nay tiêu chuẩn cao lắm, ham đẹp thì đúng là có ham, nhưng đẹp thôi thì cũng chẳng ăn thua gì, phải tâm lý nữa. Huynh cứ bắt chước cha làm cao đi, cuối đời thành người già neo đơn đừng có mà hối hận!" Bạch Tuyết Nghi ngó trên ngó dưới, nguýt dài cảnh cáo.

Bạch Hàn Phong nhếch môi cười khẩy, đối với chỉ trích của muội muội hoàn toàn không có chút để tâm.

"Các ngươi tự lo thân mình đi, chuyện mình chưa xong lại muốn quản ta? Không ngại cho hai ngươi biết, ta không có ý định thành thân."

"Điêu ngôn xảo ngữ. Đừng quên là trước đây cha chúng ta cũng từng tuyên bố một lòng vì tu hành, vứt bỏ thất tình lục dục. Kết quả thì sao, nếu cha mà làm được những gì cha nói thì tỷ muội ta, cả huynh nữa đều là quỷ, không phải người. "

"Ta là ta, phụ thân là phụ thân. Phụ thân nói được làm không được, nhưng ta thì chưa chắc. Chuyện của ta ta tự biết tính toán, không phiền hai người các ngươi nhọc lòng."

Bạch Hàn Phong đáp vô cùng tự tin, một chút do dự cũng không có.

Từ ngày hai tổ tông sinh ra là hắn đã xác định kiếp này vô duyên với ái tình rồi. Bởi vì nữ nhi quá đáng sợ, hắn nuôi không được, cũng chiều không nổi, sớm từ bỏ thì hơn.

Bạch Mẫn Nghi vẻ mặt như viết lên câu 'ta tin huynh mới lạ', nheo mắt một cái nhìn hắn. Bạch Tuyết Nghi thì cười một tiếng lạnh hết sống lưng, cũng nhìn hắn trân trân, chắc chắn không dễ gì bỏ qua.

Bạch Hàn Phong cảm thấy nguy hiểm ập tới, sững người nhận ra bản thân không nhúc nhích được.

Hai con nha đầu đáng chết, dám hạ chú hắn.

"Huynh có nói được làm không được như cha hay không,muội thử rồi sẽ biết thôi."

"Hai ngươi định làm gì? Thả ta ra."

"Xem thứ cần xem thôi, huynh không chết đâu khỏi cần sợ, ta đâu có ăn thịt huynh được."

"Thịt của huynh ăn cũng không có ngon đâu."

Bach Mẫn Nghi,Bạch Tuyết Nghi phối hợp bắt quyết niệm chú, lòng bàn tay xuất hiện dấu ấn hình mặt trăng, mặt trời lồng vào nhau tỏa ánh sáng màu tím chói lọi, tai bàn tay mang ấn chú đồng loạt áp vào trán của Bạch Hàn Phong.

Trước mắt tối đen, Bạch Hàn Phong mất đi ý thức.

Khi mở mắt ra, hắn cảm nhận được dường như mình đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng lại không thể nhớ ra cũng không thể hình dung.

Bàn tay của Bach Mẫn Nghi và Bạch Tuyết Nghi đã sớm bỏ ra. Hai nàng vai kề vai, ở phía đối diện thẫn thờ nhìn hắn.

"Vốn dĩ định giúp huynh xem thử tương lai huynh ra sao,nhưng thần thức của huynh phản ứng dữ quá, hại ta suýt chút nữa bị tẩu hỏa nhập ma."

"Ai bảo hai người các ngươi nhiều chuyện."

Đầu có hơi đau, Bạch Hàn Phong day day thái dương, không biết hai nha đầu kia đi vào thần thức của hắn có quậy phá gì trong đó không mà hắn thấy đầu óc không được tỉnh táo, có chút gì đó hơi kì quái nhưng không giải thích được kì quái ở chỗ nào.

Hắn cũng hơi tò mò một chút.

"Chui cả vào thần thức của ta mà dò xét. Nói đi, đã thấy gì ở trong đó!"

"Thiên cơ bất khả lộ."

"Ngươi mà cũng nể mặt thiên cơ à?"

"Lần này đặc biệt, thật sự không nói được."

Bạch Mẫn Nghi nói xong liền im lặng, một lúc sau mới hỏi

"Sau này huynh có muốn nhận đồ đệ không đại ca?"

"Ta đang có ý định. Công việc quá nhiều, cần có người ở bên giúp đỡ."

"Vậy tranh thủ nhận sớm chút đi. Tiết lộ một chút, nhóm đệ tử sắp tới nhập môn rất khá đó, lúc đó huynh đếm xem, vừa mắt ai liền chọn, càng nhiều càng tốt."

"Được thôi, ta cũng không phải cha thích ôm đồm. Đông đúc một chút cũng tốt, có thể san sẻ bớt công việc cho ta."

Hai tổ tông nói mấy câu lại tiếp tục im lặng, ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài, thở dài đầy tâm sự.

Trạng thái này thật lạ lẫm, từ khi sinh ra đến nay song sinh tỷ muội của Bạch gia chưa bao giờ có biểu cảm bất lực này.

Theo hướng ánh mắt của hai nha đầu Bạch Hàn Phong nhìn ra sân.

Đêm mùa hè mát mẻ yên tĩnh, đom đóm nhiều như sao trời.

Những chấm sáng nho nhỏ lập lòe bay trong không trung, đậu trên nhành cây, đậu trên phiến lá, đậu trên đài hoa, khung cảnh tuy giản dị nhưng cũng đẹp đến mê người.

Bạch Hàn Phong thấy cảnh dù đẹp nhưng vẫn có chút chưa được trọn vẹn, dường như đã thiếu mất một cái gì đó.

Bạch Mẫn Nghi nhìn hắn, đôi mắt màu hồng ngọc cụp xuống, tia sáng trong mắt lấp lánh bay nhảy, giọng nói lảnh lót như trẻ con cất lên

"Đại ca, cảnh tượng này đối với bọn ta đã là đẹp đến mức không gì sảnh nổi, nhưng với huynh thì vẫn chưa thực sự trọn vẹn, thứ quan trọng nhất đã thiếu mất rồi..."

Bạch Hàn Phong thoáng giật mình, hai tổ tông bình thường không tim không phổi, hôm nay bỗng dưng lại trở nên triết lý, văn chương đến lạ lùng.

"Nếu có một ngày, huynh nhìn thấy đom đóm ở nơi này trở nên đẹp đến mức không dời nổi mắt, đến mức khắc sâu vào tim, không xóa đi được thì huynh cố nhớ câu nói hôm nay của bọn ta nhé!"

Đôi mắt màu xanh ngọc của Bạch Tuyết Nghi long lanh như mặt biển lúc chièu tà, giọng nói nhẹ tênh

"Nói gì?"

Hai đôi mắt chuyển hướng nhìn vào nhau,khuôn mặt vẫn tươi cười,ngô nghê như con nít,có điều ánh mắt biến đổi,mang theo một cảm xúc rất phức tạp. Bạch Hàn Phong cũng nhất thời không hiểu nổi cảm xúc trong mắt hai nha đầu đó là gì.

"Huynh nhẹ tay thôi, đừng vì mất bình tĩnh mà mang tiếng ác hết kiếp."

Lời nói của hai tiểu nha đầu tựa như đang nói giỡn, nhưng lại mang theo sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có.

Mà Bạch Hàn Phong nghe xong cũng không hiểu gì hết, văn vở!

"Đại ca, ở đây nhiều đom đóm như vậy, gọi là Lân Linh Điện đi!"

Bạch Mẫn Nghi cười tít mắt đề nghị một cái tên. Không đợi Bạch Hàn Phong đồng ý, Bạch Tuyết Nghi vung tay, tấm bảng vốn để trống ở lối vào hiện lên ba chữ 'Lân Linh Điện'.

Lân Linh nghe hay hơn Kính Hoa nhiều, mặc dù hơi trẻ con sến súa nhưng Bạch Hàn Phong cảm thấy cũng không tồi, nên để mặc hai tổ tông quyết định.

Đom đóm vẫn bay đầy ngoài sân, mà hắn thì không có hứng thú ra đuổi bắt chúng nên là quyết đoán xoay người vào trong, đi ngủ sớm tránh phiền phức.

Bóng hắn vừa khuất khỏi tầm nhìn, hai hàng mi dài kia đã cụp xuống, gương mặt xinh đẹp nhăn cả lại, nghiến răng lầm bầm

"Nghiệp chướng! Thật sự là nghiệp chướng! Lại nói huynh không giống cha nữa đi, còn không phải đều vì tình mà điên sao."

"Cũng may bình thường đã mặc sẵn áo đen, đến lúc đó có đọa tiên cũng sẽ không làm cho người ta ngạc nhiên đến chết."
__________
__________________________

Chương sau tiểu mỹ thụ của tôi vẫn chưa thể lên sàn, thật bi thương!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top