Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: TRÁC TỐ MẠT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đậu hè leng mấy ngày liên tục rồi, sửa mãi mà đel xong

Vì tiểu thụ khả ái, ráng lết nào tôi ơi!!!!
__________
_________________________

Tám mươi lăm năm sau đó, khi Bạch Mẫn Nghi và Bạch Tuyết Nghi vừa đủ một trăm tuổi, Hoa Thiên Cốt tiếp tục sinh cho Bạch Tử Họa thêm một tiểu nha đầu.

Bạch Hàn Phong lúc nghe tin này suýt nữa đã ngất xỉu.

Hai tổ tông Bạch Mẫn Nghi và Bạch Tuyết Nghi thì cực kì trông đợi, nôn nóng so với U Nhược và Đường Bảo chỉ có hơn chứ không có kém.

Chỉ cần tiểu tổ tông này chào đời hai nàng sẽ không phải là người nhỏ nhất nữa, nghĩ tới liền thấy vui.

Hoa Thiên Cốt mang thai mười tháng, ngày chuyển dạ mọi người đều có mặt đầy đủ, thiếu mỗi Bạch Hàn Phong.

Tám mươi lăm năm, khoảng thời gian này đã đủ để Bạch Hàn Phong leo lên ngang bằng vị trí với Lạc Thập Nhất, công việc trở nên nhiều như mây như núi, lúc nào cũng trong tình trạng bị tử tuyến(deadline đó mấy chụy(◔‿◔)) truy đuổi gắt gao, ngay cả thở cũng không thở được.

Lúc tiểu tổ tông chào đời nào có biết rằng đại ca của nó vẫn đang phải chôn chân ở thư phòng, ngập ngụa, ngoắc ngoải bơi trong một núi công văn cao chạm nóc.

Việc nhiều là vậy nhưng hắn vẫn không để ai giành mất việc đặt tên cho tiểu tổ tông. Sai hạc giấy bay từ Lân Linh Điện đến Tuyệt Tình Điện, mang cái tên hắn đã chọn đến đặt cho muội muội nhỏ nhất nhà này.

Nối tiếp hai vị tỷ tỷ, tiểu tổ tông nhà họ Bạch gọi là Bạch Giai Nghi.

'Giai' trong giai nhân, nghĩa là xinh đẹp.

Thoại bản mấy năm gần đây rất chuộng nhân vật nữ chính có chữ 'Giai' trong tên, thường thì đều là mỹ nữ xinh đẹp yểu điệu, đa tài đa nghệ lại thiện lương mềm mỏng. Bạch Hàn Phong coi như là cược lớn một ván, hắn chọn cho tiểu tổ tông cái tên này chính là để xem xem nàng lớn lên có giống nữ chính trong thoại bản được phần nào không.

Bạch Giai Nghi trưởng thành, có thể xem như là không phụ lòng hắn.

Về mặt nhan sắc Bạch Giai Nghi có thể sánh ngang hàng với hai tỷ tỷ song sinh, băng cơ ngọc cốt, khinh vân xuất tụ, đứng im một chỗ cũng đủ làm cảnh đẹp ý vui. Bạch Tử Họa yêu thương nhất là Bạch Giai Nghi, bởi vì nàng có gương mặt giống mẫu thân đến tám chín phần. Đôi mắt to linh động, đồng tử mang sắc tím nhàn nhạt như hoa tử đằng, mái tóc dài hơi gợn sóng có màu sắc tựa như một quả bồ đào phủ đầy sương sớm.
(Màu tím khói đó mấy mẹ(─‿‿─))

Hoa Thiên Cốt sinh khó, Bạch Giai Nghi vừa ra đời sức khỏe đã không tốt được bằng hai tỷ tỷ, rất hay bệnh vặt, bị Bạch Hàn Phong trêu là siêu thuốc nhỏ.

Nàng ít tuổi nhất nhà, sinh sau đẻ muộn nên được tất cả mọi người nuông chiều hết mức. Bạch Mẫn Nghi và Bạch Tuyết Nghi hai tỷ tỷ này lại còn xem nàng như trân bảo nâng niu trên tay, khiến cho cơ thể càng thêm yếu ớt.

Thể chất nàng không tốt, không có thiên phú luyện đao luyện kiếm, phép thuật cũng không tinh thông nhưng đặc biệt khéo tay, thích chế tạo nhiều loại đồ vật kỳ lạ.

Năm Bạch Giai Nghi được mười bốn tuổi thì thường xuyên mắc bệnh, cứ tầm nửa tháng lại có một lần sốt cao không hạ, toàn thân nóng rực như cục than hồng, thần trí mê mang..

Hoa Thiên Cốt chăm sóc nàng ngày đêm không ngủ, lo lắng đến mức cũng đổ bệnh theo.

Bạch Hàn Phong cũng rất quan tâm đến đến tiểu tổ tông, nhưng hắn thật sự là bận đến tối mắt tối mũi rồi, mấy tháng nay chưa hề rời khỏi thư phòng lấy một bước.

Đã mấy lần Bạch Mẫn Nghi nộ khí xung thiên, hùng hùng hổ hổ xông đến thư phòng của hắn, định bụng mắng hắn một trận đã đời vì tội không quan tâm đến tiểu muội. Nhưng khi nàng nhìn thấy tình cảnh hiện tại của hắn cũng đành ngậm miệng.

Nếu là nàng thì sẽ trực tiếp chết đi cho nhanh gọn. Một ngày mà xem bao nhiêu đó công văn không chết thì sớm muộn cũng sẽ bị điên.

Đại ca ngay cả đến thăm cũng không có thời gian, thuốc men ở Y Dược Các căn bản không hề có tác dụng nên bệnh tình của Bạch Giai Nghi chỉ biết trông đợi vào hai tỷ tỷ.

Tỷ muội Bạch Mẫn Nghi Bạch Tuyết Nghi khóa mình trong phòng ba ngày ba đêm, lăn lê bò lết với một đống y thư cơ mật mới vừa trộm về từ Tàng Thư Các, xem đến muốn hôn mê mới tìm được một vài thông tin có ích.

Hai nàng tức tốc chạy sang Lân Linh Điện, đá cửa xông vào

"Ca, huynh mau lên,ta tìm được thuốc cho Giai Giai rồi!" Bạch Mẫn Nghi thở hổn hển đưa cho hắn một tờ giấy.

"Ngươi tìm được thuốc gì?"

"Băng Lăng thảo ở Thiên Sơn, trong này có ghi Băng Lăng thảo sinh trưởng ở nơi nóng lạnh hỗn loạn, sức sống cực cao còn có công năng tự điều hòa thân nhiệt, là thần dược hạ sốt."

Không để chậm trễ một phút một giây nào, Bạch Tuyết Nghi dùng hết sức tay lôi tay kéo Bạch Hàn Hàn Phong ra cửa.

Tất nhiên là nàng lôi không nổi vị đại ca so với mình cao hơn hai cái đầu, còn bị ánh mắt của hắn nhìn đến nổi da gà.

"Ta đi rồi đống công văn này hai ngươi thay ta xem nhé."

"Huynh nằm mơ! Biết thừa những thứ này ta xem không hiểu còn cố tình kêu ta, huynh muốn cái gì?"

"Ta phải hỏi ngươi muốn cái gì mới đúng. Người có tốc độ ngự kiếm nhanh nhất Trường Lưu là hai tỷ muội ngươi, Thiên Sơn hai ngươi chỉ cần nửa ngày là đến. Giai Giai cần dược gấp, hai ngươi còn không tranh thủ thời gian đi hái, một mực chạy đến chỗ ta. Hai người các ngươi lại có âm mưu gì nữa đây?"

Ngay từ lúc hai tổ tông xách váy chạy sang Bạch Hàn Phong đã thấy có mờ ám, mặc dù không nói rõ ra được mờ ám chỗ nào, nhưng hắn cũng không định thuận theo.

Hai con tiểu yêu này từ nhỏ đến lớn thích nhất là gài bẫy hắn, bị mắc bẫy vài ba lần nên hắn đề phòng rồi, đừng có hòng giở trò.

Bạch Mẫn Nghi Bạch Tuyết Nghi nghe hắn đáp trả có chút chột dạ, biết rõ là lừa đại ca không có dễ vậy đâu, nhưng đã phóng lao đành phải theo lao, cách ứng đối vẫn còn đủ dùng.

"Ta còn không phải vì huynh sao, tam muội của huynh bệnh nặng mà huynh ngay cả cái bóng cũng không thấy, người ngoài sẽ phỉ báng huynh đến chết!"

"Từ bao giờ hai ngươi lại quan tâm miệng lưỡi thiên hạ thế? Sao ta không biết nhỉ!"

"Thì... Miệng thiên hạ ta không quản tới thì cũng phải nghĩ cho tâm trạng của Giai Giai chứ! Nó thích huynh nhất vậy mà huynh lại không thèm đếm xỉa đến nó, nó sẽ buồn đó!"

"Phải nha, tỷ muội bọn ta là đang tạo cơ hội giúp huynh biểu hiện quan tâm đến Giai Giai. Không cảm ơn thì thôi, còn nghi ngờ này nọ."

"Ngươi nghĩ ta tin ngươi được không."

Bạch Hàn Phong được mệnh danh là người không thể thuyết phục, trò mèo của hai tỷ muội song sinh căn bản không có tác dụng với hắn.

"Không tin cũng phải tin! Rốt cuộc là Giai Giai, tam muội của huynh quan trọng hay cái đống công văn chết dẫm đó quan trọng đây? Ba cái quỷ này chỉ là giấy với giấy, còn Giai Giai là người, hơn nữa còn là muội muội của huynh đó. Huynh cũng đừng có mà mong chờ cha, cha bận chăm mẹ rồi. Huynh cứ tiếp tục ở đây so miệng lưỡi nữa đi, Giai Giai mà xảy ra chuyện là ta sẽ đốt, đốt hết đốt hết mấy cái đống công văn này đốt luôn cả Lân Linh Điện của huynh, huynh tin không! Đi ngay cho ta đừng nhiều lời."

Bạch Mẫn Nghi hét lên phẫn nộ, vừa đe dọa vừa nhét cuộn giấy vào tay hắn rồi dùng hết sức đẩy người ra cửa.

Bạch Hàn Phong nhìn hai nàng với ánh mắt 'ta biết tỏng hai ngươi nghĩ gì, đừng có mà lừa ta.

"Ngày mai ta sẽ đem dược về, đã tốn công lừa ta đi một chuyến thì cố mà giấu động cơ cho kỹ vào, ta mà phát hiện hai ngươi giở trò thì liền không xong với ta đâu."

Đến khi bóng hắn khuất khỏi Lân Linh điện, hai nàng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Cũng may hắn chịu đi, hai nàng mạnh miệng thế thôi chứ cũng không có cách đốt trụi Lân Linh điện của Bạch Hàn Phong, càng không có cái gan đó.

Gần trăm năm trôi qua, tính tình của Bạch Hàn Phong biến xấu rồi, cũng không còn thương tiếc hai tỷ muội nàng nữa. Trước đây bị hai nàng chọc phá hắn chỉ có thể nhẫn nhịn chạy trốn, bây giờ thì thẳng tay cầm roi đánh hai nàng, không có miếng tình người nào luôn.

Lần này hắn biết tỏng tỷ muội nàng cố ý dụ hắn đi Thiên Sơn, vì Bạch Giai Nghi nên nhắm mắt nhắm mũi cho qua một lần. Nếu cây Băng Lăng thảo chết tiệt đó không làm nên trò trống gì Bạch Hàn Phong sẽ chẳng nương tay mà ném cả hai nàng vào nồi hầm thành thuốc.

"Này, cái Băng Lăng thảo kia là hàng thật à?" Bạch Tuyết Nghi hơi rén, tuy rằng gan hai nàng to thật nhưng chuyện hai nàng đang âm mưu lại trực tiếp động chạm đến cây roi của Bạch Hàn Phong.

"Yên tâm, hàng thật, quý giá thật, công dụng cũng là thật." Bạch Mẫn Nghi trấn an muội muội, thật ra nàng cũng chẳng nắm chắc được mười phần, nhưng làm tiên nữ là phải có lòng tin.

"Ngươi đào ở đâu ra thế?"

"Ta đến chỗ Mặc Băng Tiên trộm, hắn có hai cây, ta lấy một cây mang đến Thiên Sơn trồng."

"Tỷ muội, hảo kỳ công(つ✧ω✧)つ"

"Quá khen!(づ ̄ ³ ̄)づ"

"Mà khoan đã, hôm qua Mặc Băng Tiên mới đem cho Giai Giai một cây Băng Lăng thảo."

"???"

"Hắn có hai cây, ngươi trộm đi một cây rồi thì chỉ còn lại duy nhất một cây thôi. Băng Lăng thảo trồng năm trăm năm mới được một cây nhỏ xíu thôi đó, hai chậu Băng Lăng thảo kia mọc cả nụ hoa rồi, tính ra còn lớn tuổi hơn đại ca nữa, quý giá đến mức nào chứ, nói cho là cho được sao?"

"..."

"....Ta cảm thấy mình vừa biết được một chuyện không nên biết."

"Ta cũng vậy...."

.

.

.

Bạch Hàn Phong ngự kiếm với tốc độ kinh hoàng bay một mạch tới Thiên Sơn tìm Băng Lăng Thảo, chưa đến nửa ngày đã đến nơi.

Hơn ba tháng rồi chưa được ra ngoài, hắn cũng muốn thong thả chút để mà nhìn trời ngắm đất, nhưng bệnh tình của Bạch Giai Nghi và đống công văn chất cao như núi ở thư phòng không cho phép hắn chậm trễ.

Thiên Sơn quanh năm đều phủ một màu tuyết trắng xoá, không khí lạnh lẽo thấu xương, xung quanh chỉ có tuyết và các hồ nước bị đóng băng, không có bóng dáng của một ngọn cỏ.

Băng Lăng thảo này xem ra cũng không dễ gì tìm.

Ban đầu hắn có ý định thổi bay toàn bộ lớp tuyết trên Thiên Sơn như vậy sẽ dễ tìm hơn. Nhưng suy đi tính lại biện pháp này không ổn, lỡ đâu hắn không không chế tốt lực thổi bay mất cả Băng Lăng thảo thì sao!

Còn nữa, tội danh hủy hoại danh lam thắng cảnh, hắn gánh không nổi.

Trong lúc còn đang cân nhắn thiệt hơn thì một con Cửu Vĩ hồ bất ngờ xuất hiện trước mắt Bạch Hàn Phong, bộ lông của nó lẫn vào nền tuyết trắng xóa, đôi mắt màu vàng kim như hổ phách, giữa trán có một ấn ký đỏ tươi.

Con hồ ly này đạo hạnh cũng không tồi, tu thêm ít lâu nữa liền có thể hóa hình.

Cửu Vĩ ngậm trong miệng một nhánh cỏ xanh biếc, trong suốt như lưu ly tỏa hào quang. Bạch Hàn Phong lấy cuộn giấy mà Bạch Mẫn Nghi đưa ra đối chiếu, xác định đúng là Băng Lăng thảo cần tìm.

Bạch Hàn Phong cảm thấy may mắn vì không cần tốn công sức đi tìm nữa, thay vào đó hắn bắt đầu suy nghĩ xem nên thương lượng với Cửu Vĩ hồ để lấy Băng Lăng thảo, hay là nên giật lấy tại chỗ.

Cửu Vĩ hồ dường như thận thấy suy nghĩ không được quân tử cho lắm của Bạch Hàn Phong, nó liếc hắn một cái rồi nhanh chóng bỏ đi mất.

Một con hồ ly đầy chảnh chọe, giống hệt như hai tổ tông của hắn ở nhà.

Bách Hàn Phong xác định hắn muốn lấy nhánh Băng Lăng thảo của con cửu vĩ kia, vừa để cho bõ ghét vừa đỡ tốn công đi tìm.

Cửu Vĩ chạy trốn rất nhanh, toàn thân trắng xóa lẫn vào tuyết cho nên rất dễ mất dấu. May mắn Bạch Hàn Phong xưa nay luôn tinh mắt, không thì đã để nó chạy mất rồi.

Cữu Vĩ hồ ngậm Băng Lăng thảo chạy một sơn động, lối vào vừa nhỏ vừa thấp, Bạch Hàn Phong cao to chui vào đến chật vật, suýt thì bị kẹt. Bên trong động toàn là cột băng nhọn hoắt chỉa ra tứ phía, băng trong suốt phản chiếu ánh sáng từ bên ngoài, xinh đẹp lung linh, gọi là mỹ cảnh cũng không hề miễn cưỡng.

Cảnh tuy có đẹp, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, những cột băng bén nhọn kia nếu gặp phải một chấn động gì đó rơi xuống thì hoàn toàn có khả năng xuyên chết người.

Cuối sơn động có một dòng thác nhỏ, nước phun ra đều rất ấm áp, trong veo như ngọc, còn thoang thoảng có mùi dược thảo.

Cửu Vĩ hồ bốn chân linh hoạt phốc một tiếng nhảy lên trên một phiến băng lớn ngay cạnh dòng thác, trên phiến băng đó mọc ra một cây xanh không rõ là loại cây gì. Cây thân gỗ, lá cây màu xanh lục nhạt như lá trà non, chất lá trong suốt như thủy tinh, tỏa hương thơm thanh khiết khiến tinh thần cảm thấy rất thư thái.

Cây không thấy hoa nhưng quả rất nhiều, quả nhỏ như quả bồ đào, tròn xoe căng mọng, đủ loại màu sắc, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy vô cùng ngọt.

Bản thân cái cây kỳ lạ này đã đủ nổi bật, nhưng dưới gốc cây còn có thứ nổi bật hơn.

Một bọc chăn nho nhỏ nằm dưới gốc cây, thỉnh thoảng nhúc nhích một tí, cứ xê dịch từng chút một, đã sắp rớt khỏi bề mặt của phiến băng.

Ban đầu Bạch Hàn Phong cứ nghĩ trong bọc chăn là một động vật nhỏ nào đấy như hồ ly con, thỏ con, gấu con hay đại loại là thế. Đến khi Cửu Vĩ hồ ngậm bọc chăn đem đến trước mặt hắn, hắn mới à một tiếng.

Không phải thỏ con, mà là một tiểu nha đầu sơ sinh.

Bạch Hàn Phong đã rất lâu không nhìn thấy một đứa bé nhỏ thế này, bản năng của một người đại ca có đến ba muội muội khiến hắn cúi người xuống bế nó lên.

"Óeeeeeeeeee~~~"

Con nha đầu không biết tốt xấu, vừa nhìn thấy mặt hắn đã khóc ré, tiếng nó khóc giống hệt như tỷ muội Bạch Mẫn Nghi ngày xưa, chói tai vô cùng.

Bạch Hàn Phong kiềm chế tâm tình, cố gắng đè nén ý nghĩ vứt tiểu nha đầu đi.

Mới nãy hắn hơi nghi ngờ thôi, còn bây giờ thì chắc chắn là con Cửu Vĩ kia cố ý dụ hắn tới chỗ này.

Ở nơi băng thiên tuyết địa như Thiên Sơn một đứa bé sơ sinh không thể tự sinh tồn, nên tiểu nha đầu này tám phần là được Cửu Vĩ nuôi, chính xác hơn là dùng quả trên cây kia nuôi.

Bây giờ chắc là nuôi không nổi nữa mới dùng một nhánh Băng Lăng thảo dụ hắn tới, nhét cho hắn mang đi.

Bạch Hàn Phong đời này sợ nhất là phiền phức, không khỏi oán thầm trong lòng. Hắn không phải chỉ là đi tìm thảo dược cho Bạch Giai Nghi thôi sao? Sao tự dưng lại chui ra một tiểu nha đầu nhét vào tay hắn?

Hắn biết làm sao xử lý chứ!

Bạch Hàn Phong bất đắc dĩ phải đưa theo tiểu nha đầu vẫn còn đang khóc thét kia cùng trở về.

Dọc đường đi hắn chợt nhớ ra bé con sơ sinh phải uống sữa, bằng không nó sẽ đói bụng, bụng càng đói thì càng khóc dữ.

Phải nhanh đi tìm sữa cho nó, để nó im lặng lại.

Bạch Hàn Phong đáp bừa xuống một tòa thành ở hạ giới, nơi này không tính là quá phồn hoa nhung thứ cần có thì đều có cả, tìm một bát sữa có lẽ cũng không đến mức khó khăn.

Hắc y tiên nhân không thông báo trước đột ngột xuất hiện khiến cho bá tánh trong thành sợ ngây người, thấy tiểu nha đầu đang khóc muốn tắt tiếng trên tay hắn lại càng ngây người hơn.

"Đại thẩm, xin hỏi nơi này chỗ nào có thể mua được sữa?"

Hắn tiến đến hỏi một vị đại thẩm chừng bốn mươi tuổi mà nếu tính ra thì bà phải gọi hắn là tổ tông. Nhung hiện giờ xưng hô không quan trọng, tìm được sữa để lấp cái miệng chim non của tiểu nha đầu này mới là trọng yếu.

Đại thẩm có lẽ cả đời này chưa từng thấy qua dung mạo thần tiên đến mức này, hắn hỏi ba bốn lần bà mới run rẩy chỉ về một hướng.

Bạch Hàn Phong nói câu đa tạ liền lập tức rời đi. Chỗ đại thẩm chỉ hắn là một tiệm nhỏ bán đậu nành.

Sữa đậu nành cũng là sữa, không khác gì sữa dê hay sữa bò đâu nhỉ!

Cho nó uống đại, chắc là không chết đâu, tỷ muội Bạch Mẫn Nghi ngày xưa đều là được hắn đút mật hoa vẫn lớn lên khỏe mạnh bình thường, ngày ngày gây họa đấy thôi.

Tiệm nhỏ này thực sự nhỏ đến thảm thương, vách bồ dựng tạm bợ, trên nóc lợp bằng cỏ tranh, tuy nhiên hết sức sạch sẽ khô ráo, vách tường treo một tấm biển nhỏ ghi bốn chữ 'Đậu nành Chu ký'. Phía ngoài đặt một sọt đậu nành tươi đã lưng nửa, hạt đậu no tròn chắc mẩy, cối xay ở ngay bên cạnh còn dính ít nước và bã đậu chưa kịp lau rửa, nồi đậu nành ở bên trong sôi sùng sục. Càng đến gần mùi sữa đậu càng thơm nức mũi khiến cho tiểu nha đầu vừa giãy vừa khóc, chắc là đói đến không chịu được nữa.

Chỗ này có đậu nành có cối xay, nhưng không có bàn ghế, người bán cũng không thấy đâu.

Bạch Hàn Phong nhìn trái nhìn phải, đang phân vân không biết là có nên đứng đợi hay không thì nghe thấy một giọng nói vang lên từ sau lưng hắn

"Thần tiên ca ca, người đến mua đậu nành sao? Đậu nành hôm nay bỏ thêm lá trà, rất thơm đó."

Người lên tiếng là một tiểu tử tầm bốn năm tuổi, thấp lè tè, đứng chưa đến thắt lưng Bạch Hàn Phong, mặc xiêm y vải bông màu lam rất dày, đầu đội nón quả dưa nho nhỏ.

Tiểu tử có đôi mắt đen nhánh thật to, gương mặt chưa nhìn rõ ngũ quan nhưng có thể dự đoán được dung mạo tương lai rất thanh tú, quan trọng nhất là dáng vẻ cười ngây ngô híp cả mắt kia cực kỳ cực kỳ mềm mại đáng yêu.

Đến giọng nói non nớt còn mang hơi sữa cũng khiến cho người ta mềm cả tim.

Trẻ con ở Nhân giới không có ngũ quan sắc sảo rõ nét ngay từ khi mới sinh như ở Tiên giới, nhưng so đáng yêu thì vô địch.

Bạch Hàn Phong sống mấy trăm năm trên đời chưa từng gặp đứa nhỏ nào đáng yêu thế. Ba tiểu muội của hắn lớn cũng như nhỏ, dung mạo thì tinh xảo nhưng một chút cũng không đáng yêu, đứa nào cũng là cao thủ trong việc khóc thét. Hắn thoáng có ý nghĩ rằng, nếu Bạch Mẫn Nghi Bạch Tuyết Nghi lúc nhỏ có được một phần mười sự mềm mại khả ái giống tiểu tử này thì khi đó hắn đã không phải mỗi ngày đều đóng vai ác, dùng roi mây đánh hai nàng.

Tiểu tử kia nhìn hắn hồi lâu mà không thấy trả lời, tiến lên hai bước hỏi một lần nữa

"Thần tiên ca ca, người mua đậu nành phải không!"

"Đúng vậy tiểu bằng hữu, tiệm đậu nành này là của nhà ngươi sao?"

"Tiệm đậu nành không phải của ta, mà là của phụ thân, nhưng khi phụ thân không có mặt thì ta sẽ quản."

"Vậy tiểu bằng hữu có thể bán cho ta một ít sữa đậu không, tiểu nha đầu này đang rất đói, cần uống sữa rồi!" Bạch Hàn Phong nâng cái mặt mếu máo của tiểu nha đầu lên cho tiểu tử nhìn rõ.

Tiểu nha đầu từ lúc tiểu tử xuất hiện tiếng khóc đã bắt đầu nhỏ dần, chỉ còn thút tha thút thít một cách đáng thương, giống như là bị người ta khi dễ.

Tiểu tử nhìn tiểu nha đầu cười đến thấy răng không thấy mắt, nhanh tay lẹ chân chạy vào trong múc ra một bát sữa đậu nóng hổi thơm ngào ngạt, còn rất tận tâm mà mang thêm một chiếc muỗng nhỏ.

"Sữa đậu hôm nay bỏ thêm lá trà, còn có đường nữa."

Sữa đậu nành mà nấu chung lá trà, thảo nào lại thơm như thế. Cơ mà cách kết hợp này có hơi kỳ cục, uống vào rồi có đảm bảo tính mạng không, cái này thì không biết.

Mà có lẽ là không sao, trước đây ở cái nơi bốn bề băng tuyết như Thiên Sơn ngày ngày gặm quả mọng, tiểu nha đầu vẫn sống tốt mà, chắc sẽ không gặp chuyện chỉ vì một bát đậu nành lá trà đâu.

Bạch Hàn Phong nhận lấy bát sữa từ tay tiểu tử, cẩn thận đút từng muỗng nhỏ cho tiểu nha đầu. Tiểu nha đầu nhoáng một cái đã uống hết cả bát, bụng no liền an tĩnh lại, chép miệng vài cái, cùng với đứa nhỏ mới một khắc trước còn khóc la rần trời cứ như hai người khác nhau.

Tiểu tử chạy đến thu dọn bát, nhìn chằm chằm chằm tiểu nha đầu không chớp mắt rồi bật cười toe toét

"Muội muội xinh đẹp quá chừng!"

Từ lúc gặp mặt tiểu nha đầu cứ luôn khóc thét, trên mặt toàn nước mắt nước miếng, Bạch Hàn Phong thì chỉ nghĩ đến làm sao để nó im lặng lại nên cũng không để ý gì tới mặt mũi ra sao. Nghe tiểu tử khen hắn mới cẩn thận nhìn.

Dung mạo tiểu nha đầu không tồi chút nào, có thể so ngang ngửa với ba tổ tông ở nhà của hắn.

Mắt của tiểu nha đầu là mắt khổng tước, đồng tử màu xanh lục óng ánh, sáng rực rỡ như dạ minh châu, ánh mắt trong veo thuần khiết như phỉ thúy. Da dẻ bé con trắng mượt, mỏng manh như cánh ve, tóc tơ mềm mại, miệng nhỏ xinh xắn.

Nếu là với người khác tiểu nha đầu đã được xem là xinh đẹp tuyệt luân, bách niên nan ngộ, còn với Bạch Hàn Phong thì chỉ dừng ở mức coi cũng được mà thôi.

Song vị đệ nhất mỹ nhân Tiên giới Bạch Mẫn Nghi Bạch Tuyết Nghi hắn còn chê bai cơ mà.

Đối với Bạch Hàn Phong thì mấy tiểu nha đầu đứa nào đứa nấy cũng y hệt nhau thôi, lúc còn ẵm ngửa thì coi cũng vừa mắt lắm, đến khi lớn rồi mới lộ bản chất thật ra, tất cả đều là yêu quái.

Chả đứa nào ngoan ngoãn được như tiểu tử trước mắt này cả, bất hạnh!

"Nhìn thế thôi, lúc lớn lên sẽ xấu đi nhiều." Bạch Hàn Phong một câu ngắn gọn đánh gãy toàn bộ lời ngợi khen của tiểu tử.

Tiểu tử có vẻ hơi ngơ ngác, nó cảm thấy thần tiên ca ca trước mặt có hơi không bình thường, muội muội xinh đẹp như vậy lớn lên làm sao xấu được chứ.

Nhưng mà ca ca là người lớn, chắc sẽ không nói sai đâu.

"Thần tiên ca ca, muội muội có tên không?"

"Ta cũng không biết, nó là do ta nhặt được trên đường."

"Ca ca nhặt được ở đâu thế? Ta cũng muốn nhặt!"

"Nhặt được ở Thiên Sơn, cách đây rất xa, còn rất là lạnh, ngươi không nhặt nổi."

"Nhưng ta cũng muốn có muội muội mà."

Tiểu tử nghe thấy không thể nhặt liền phụng phịu, cặp má bánh bao cũng phồng lên, đáng yêu chết người.

Bạch Hàn Phong thực lòng muốn đem hai tổ tông sinh đôi ở nhà ra để đổi tiểu tử này về rồi. Nó ngoan như thế chắc chắn sẽ không giống hai yêu quái kia, ngày ngày chọc hắn tức chết.

"Nhặt muội muội rất khó nhưng có thể đặt tên cho muội muội. Ngươi cho nha đầu một chén sữa rồi, vậy cho nó thêm một cái tên đi!"

"Vậy có được không!"

"Sao lại không."

Bảo một đứa nhỏ bốn năm tuổi đi đặt tên cho một đứa nhỏ khác còn đang ẵm ngửa, không biết Bạch Hàn Phong đang nghĩ gì trong đầu. Có lẽ hắn cảm thấy nhân sinh nhạt nhẽo, nên mới làm vài chuyện lạ đời cho có thêm hương vị.

Tiểu tử được Bạch Hàn Phong trao trọng trách đặt tên cho muội muội thì rất cao hứng, nó nhăn cái mặt nhỏ khả ái suy nghĩ, gần một khắc sau cơ mặt giãn ra, vui vẻ reo lên

"Trác Tố Mạt."

"Tại sao lại là Trác Tố Mạt?"

"Ta nghe các đại thúc đại bá xung quanh nói rằng thành của bọn ta có ba hoa khôi nổi tiếng là Trác Nhi, Tố Nhi, Mạt Nhi. Ta chưa từng gặp ba vị tỷ tỷ ấy bao giờ, nhưng mọi người đều bảo các tỷ ấy xinh đẹp tựa thiên tiên. Ta nghĩ muội muội lớn lên có lẽ sẽ xinh đẹp bằng cả ba thiên tiên cộng lại đó!"

Lý lẽ non nớt, đơn giản của trẻ con khiến Bạch Hàn Phong muốn phì cười, nhưng nghĩ lại thì thấy cũng hợp lý quá chừng.

Thế là tiểu nha đầu có tên gọi rồi, còn là một cái tên đặc biệt lạ tai, ý nghĩa bên trong cũng hết sức cạn lời.

Thật lâu thật lâu sau này Trát Tố Mạt mới biết được thì ra ba hoa khôi Trác Nhi, Tố Nhi, Mạt Nhi là hoa khôi của Thúy Hương Các, thanh lâu nổi danh nhất tại thành đó lúc bấy giờ.

Tên của nàng, thế mà lại là sự kết hợp của ba kỹ nữ nổi danh( ̄ヘ ̄;)

.

.

.

*Ở một nơi nào đó, trong lúc Bạch Hàn Phong đang lăn lộn ở Thiên Sơn*

"Tam tỷ, sao tỷ lại bảo đại ca đi hái dược cho ta? Không phải hôm qua Mặc Băng Tiên thúc thúc đã đem Băng Lăng thảo đến rồi sao?" Bạch Giai Nghi mở to đôi mắt tím rực rỡ, dáng vẻ ngơ ngác hỏi.

Tính tuổi thì Bạch Giai Nghi đã là thiếu nữ, nàng ngồi tựa trên giường noãn ngọc, người đắp hờ một tấm chăn mỏng, mái tóc màu tím sẫm buông xõa tùy ý làm nổi bật lên làn da trắng đến có chút tái nhợt, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ mang theo vẻ yếu ớt mong manh, là một bệnh mỹ nhân điển hình.

Bạch Tuyết Nghi ngồi ở đầu giường, từ tốn vắt khăn giúp muội muội lau mặt, đôi môi cánh hoa khẽ cong lên thành một nụ cười nham hiểm

"Muội cũng thính tai lắm đấy Giai Giai, nhưng mà nghe lời ta dặn, không được nói ra chuyện Mặc Băng Tiên thúc thúc đã đem dược tới cho muội rõ chưa! Cha mà biết là ta mở cửa cho thúc ấy chắc chắn sẽ phạt ta quỳ, Mặc Băng thúc thúc của ngươi từ đây cũng bị cấm cửa luôn. Còn nữa, ngươi cũng không được phép tiết lộ cho đại ca chuyện ta và Mẫn Mẫn lừa huynh ấy đi Thiên Sơn, bằng không thì cả ba chúng ta đều chết chắc!"

"Được, ta không nói cho đại ca biết đâu, cũng không để cho cha biết, ta còn đang đợi Mặc Băng Tiên thúc thúc dẫn ta đến Nhân gian chơi mà."

"Giỏi, nghe lời sẽ có thưởng."

Bạch Tuyết Nghi hài lòng xoa đầu tiểu muội, miệng cười nhưng tâm thì khóc.

Tiểu nữ nhi mà Bạch Tử Họa yêu thương nhất vậy mà lại có xu hướng u mê Mặc Băng Tiên, kẻ thù không đội trời chung với hắn.

Nếu để Bạch Tử Họa biết được, có lẽ hắn sẽ hộc máu, sau đó phát điên.

.

.

.

Khi Bạch Hàn Phong về tới Lân Linh Điện, gương mặt đắc ý quỷ quyệt của Bạch Mẫn Nghi đã ở sẵn đó chờ hắn.

"Có tìm được không!"

"Ở đây." Bạch Hàn Phong ném nhánh Băng Lăng thảo thiên tân vạn khổ mới có được cho nàng, nàng cầm lấy chạy biến đi.

Chưa được thời gian nửa nén nhang Bạch Mẫn Nghi đã quay trở lại, bên cạnh còn có Bạch Tuyết Nghi đi cùng.

Bạch Tuyết Nghi chỉ tay vào tiểu nha đầu, hỏi hắn

"Đứa bé này ở đâu ra?"

"Trong băng động của Cửu Vĩ hồ, Cửu Vĩ hồ lấy Băng Lăng thảo ra trao đổi, bắt ta mang nó theo cùng."

"Nha đầu này tên gì? Có tên chưa?"

"Đã có, có người đặt cho. Gọi Trác Tố Mạt."

"Có hơi lạ tai nhưng nghe cũng được. Ai đặt thế?"

"Một tiểu nhân nhi vừa đáng yêu ngoan ngoãn lại hiểu chuyện."

"????"

Lần đầu tiên trong cả trăm năm nghe thấy Bạch Hàn Phong khen ngợi một ai đó, đã lại còn là một đứa trẻ, tỷ muội song sinh của Bạch gia biểu hiện sốc nói không nên lời.

Bạch Mẫn Nghi choáng váng, Bạch Tuyết Nghi lảo đảo quay cuồng, nhìn thì có vẻ hơi khoa trương nhưng vô cùng thích hợp.

"Giai Nghi sao rồi, đã khá hơn chưa?" Bạch Hàn Phong lên tiếng gọi hồn hai muội muội về.

"Giai Giai khỏe rồi, huynh không cần lo lắng. Chuyện quan trọng hơn bây giờ là Mạt nha đầu!" Bạch Mẫn Nghi xua tay.

"Huynh đưa Mạt nha đầu về Trường Lưu, huynh định giữ lại nuôi sao? Nó nhỏ như vậy, không đủ tư cách làm đệ tử, cũng không có lý do ở lại!"

Ý tứ ám chỉ trong câu nói của Bạch Tuyết Nghi rất rõ ràng.

Bạch Hàn Phong cười hiền, trò quỷ của hai tổ tông này vẫn chưa đến cái mức qua mặt được hắn đâu. Dụ hắn bỏ việc chạy tới Thiên Sơn còn chưa đủ, bây giờ lại muốn tiếp tục gài hắn bảo lãnh tiểu nha đầu này sao?

Không có cửa! Lân Linh điện của hắn nuôi một đám đệ tử như giặc đã đủ phiền rồi, chết cũng không nhận thêm ai nữa.

Trác Tố Mạt chỉ là một tiểu nha đầu chưa dứt sữa thôi, không lo thiếu chỗ để sắp xếp.

"A Mẫn, đại cửu cửu ở Vân Cung hình như vẫn còn cô độc, nha đầu này đem qua cho y nuôi dưỡng chắc không vấn đề gì đâu nhỉ!"

Đại cửu cửu trong lời Bạch Hàn Phong nói không ai khác ngoài Trúc Nhiễm, hắn một mình ở Vân Cung canh giữ đã mấy trăm năm, đã đủ chuẩn đạt được chứng nhận người già neo đơn mà huynh muội Bạch gia trao tặng.

Mang Trác Tố Mạt đưa hắn không thể bàn cãi là quyết định tốt nhất.

Tâm cơ như Bạch Tuyết Nghi cũng phải trắng cả người, chiêu này của đại ca nàng đủ độc, có thể đem toàn bộ dự tính của hai tỷ muội nàng bóp chết từ lúc còn trong trứng nước.

"Hai ngươi đem nó đi đi, lần này mà để ta biết được các ngươi lại giở trò thì đừng trách ta tại sao lại lấy roi đánh hai ngươi."

Bạch Mẫn Nghi Bạch Tuyết Nghi xanh mặt, sống cả trăm năm trên đời cây roi mây dài hai thước của Bạch Hàn Phong luôn là ám ảnh lớn nhất đời hai nàng, quất phát nào đau phát đó, vận công chống đỡ cũng vô dụng.

Nghe hắn nhắn đến roi, hai nàng hết dám giở trò, tiếc nuối mà thở dài.
_____________________
________________________________

Tạm coi như sửa xong, vì để tiểu thụ được lên sàn mà từ 3k mấy chữ lên thành 5k mấy, xợ hẽi các thứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top