Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 8: GÀ BAY CHÓ CHẠY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG NÀY TUI SỬA CHƯA CÓ XONG THỈNH ĐỪNG ĐỌC!

Rất cảm ơn Candy,Thư Thư, Chip, Thuduong045, Chipi và cả Hou-Ying, những người đã ở đây từ phút đầu tiên, có thể mọi người không còn nhớ t, nhưng t vẫn sẽ nhớ!
______________________________
_________________________________________

Bạch Hàn Phong ngay hôm sau đã đến, mang theo bốn đại đồ đệ, cũng là bốn cô nương còn lại trong số sáu nữ đồ đệ của hắn. Nam đồ đệ thì có lẽ đã bị bỏ lại Lân Linh Điện để đọc công văn, xin thắp cho mấy đứa một nén nhang.

Tỷ muội Bạch Mẫn Nghi đã đứng sẵn ở cổng lớn chờ Bạch Hàn Phong, thấy hắn không chỉ đưa tam đồ đệ San San đến mà ngay cả ba đứa kia cũng dắt tới luôn nhịn không được phải nhếch môi cười mỉa mai.

Thật mẹ nó tận tâm.

"Chúng đệ tử bái kiến nhị vị Tôn nữ, Tôn nữ sớm an."

Bốn đại đồ đệ so với Cửu Ngũ và Thi Ý quy củ hơn nhiều, trước hết tiến lên hành lễ với hai nàng, hành lễ xong liền ngoan ngoãn đứng một bên cho người trên nói chuyện.

Bạch Tuyết Nghi đối với lễ nghi không chút sơ sót của các tiểu bối chỉ biết cười mỉm mà cảm thán.

Thật gồng.

Gồng y hệt sư phụ của bọn nó vậy, không chút giả trân nào hết, đúng là thầy giỏi trò tài.

"Ta tưởng huynh chỉ đưa mỗi San San đến, không ngờ cả Nhược Y, Nghê Tiếu lẫn Dĩnh Tư cũng đều dẫn theo." Bạch Mẫn Nghi cầm khăn tay điệu đà che nửa miệng, ý tứ châm chọc hướng Bạch Hàn Phong nói.

Bạch Hàn Phong liếc nàng một cái cũng không có, bình tĩnh đem vẻ mặt băng sơn nghiêm túc của bản thân ra đối diện với muội muội, bày tỏ lòng khinh bỉ sâu sắc.

Hai tỷ muội Bạch Mẫn Nghi cũng híp mắt cười đáp lễ, dùng nụ cười thiện lương ngoan ngoãn kia gửi đến huynh trưởng mười bài văn tế với nội dung cà khịa.

Đám tiểu bối Bạch gia luôn rất thích cái trò dùng sự tâm linh tương thông mà huyết thống ban tặng để chửi rủa nhau. Người ngoài nhìn vào sẽ không thể nào biết được rằng từng ánh mắt, từng nụ cười trên những gương mặt xinh đẹp tuyệt luân kia đều mang theo một hàm ý khó mà nói thành lời.

Trúc Nhiễm thấy tỷ muội Bạch Mẫn Nghi đi lâu quá nên đích thân đi tìm, người ra đến nơi lại nhìn thấy hai nàng đang cười hiền với Bạch Hàn Phong, ngay lập tức đầu đầy dấu hỏi.

"Ba huynh muội các ngươi muốn đứng đây làm tượng đến sang năm phải không!"

Trong đầu Trúc Nhiễm hiện tại có trăm ngàn câu hỏi nhỏ đang bay vòng vòng. Hắn cảm thấy bốn đứa con của Hoa Thiên Cốt chỉ có tam nha đầu Bạch Giai Nghi còn bình thường, chứ Bạch Hàn Phong và đôi song sinh tỷ muội này thật sự có vấn đề thần kinh.

Nhìn thấy bọn nó là hắn liền đau đầu.

Bạch Hàn Phong nhìn thấy Trúc Nhiễm đơn giản chắp tay cúi người hành lễ, một câu cũng không nói người đã đi mất, để lại đám đồ đệ chơ vơ.

Trúc Nhiễm bĩu môi, Bạch Mẫn Nghi Bạch Tuyết Nghi bĩu môi, các đồ đệ thì vừa cười vừa mếu trong bất lực.

Bạch Hàn Phong đi rồi, Trúc Nhiễm nhìn bọn người Nhược Y thi lễ với hắn một cái rồi phất tay áo bỏ đi.

Hắn vội về chính điện hối lão thụ yêu nấu sữa cho Trác Tố Mạt, vì lại sắp tới giờ con nha đầu khóc nữa rồi. Bốn đứa này thêm hai nha đầu mới đến hôm qua, còn tiểu tử Chu Miên kia nữa, Bạch Hàn Phong muốn an bài ra sao hắn cũng chẳng quan tâm.

Mấy người Nhược Y theo tỷ muội Bạch Mẫn Nghi đến chỗ Chu Miên đang ở, trên đường đi không ai lên tiếng, người nào cũng có suy nghĩ riêng.

Khi đến nơi, cả Nhược Y, Nghê Tiếu lẫn San San, Dĩnh Tư đều bị sự hoành tráng của thiên điện kia dọa giật mình.

Dù đã biết trước Vân Cung xa hoa giàu có, nhưng độ chịu chơi này cũng quá khiến người ta kinh hãi. Nền lát cẩm thạch trắng, mái nhà lợp ngói lưu ly xanh, hoa văn trên tường khảm bằng phỉ thúy và linh thạch đủ loại, bên trong trướng rủ màn che, bên ngoài mây khói lượn lờ, đâu đâu cũng là kỳ hoa dị thảo hiếm có trên đời.

Ngay góc kia còn có một con gấu trúc!!!!

Bạch Tuyết Nghi nhìn bộ dạng ngạc nhiên đến trố mắt của đám tiểu bối, nhớ lại tối qua mình cũng giống bọn nó có biểu cảm y vậy. Tỷ muội nàng qua lại Vân Cung nhiều năm tuyệt đối khẳng định Vân Cung không có kiểu kiến trúc và bài trí này, đây nhất định là do Bạch Hàn Phong tự tay sắp xếp.

Ca ca hai nàng đứng trước sự đáng yêu khiến người ta chết lên chết xuống của Chu Miên liền không có miếng nghị lực nào hết.

"Nhược Y, sư phụ các ngươi có nói hắn đưa các ngươi đến đây để làm gì không?" Bạch Mẫn Nghi nhìn gương mặt mơ hồ của ba tiểu bối, không đành lòng hỏi một câu.

"Bẩm tôn nữ, sư phụ không nói qua." Nhược Y lắc đầu đúng như dự đoán của nàng.

Quả thật Bạch Hàn Phong không hề nói một câu nào hết, sáng nay hắn bảo bọn Nhược Y bỏ hết công việc trong tay đi theo hắn thì các nàng cứ vậy liền đi. San San lúc đó đang hầm một nồi canh lớn còn chưa kịp tắt lửa, giờ có khi nhà bếp cũng cháy banh xác rồi.

"Hắn không nói thì để ta tiết lộ cho, cái tên ngụy quân tử kia đưa bốn người các ngươi sang đây là để chăm sóc cho một tiểu quý nhân. Nhớ kỹ, tận tâm tận lực, làm tốt việc của mình, đừng thắc mắc cũng đừng hỏi nhiều, dốc hết tâm tư cho tiểu quý nhân là được, y do tự tay sư phụ ngươi bế về đó."

"Nhược Y hiểu rõ, tạ tôn nữ nhắc nhở."

Thân là đại đồ đệ, người đầu tiên được bước chân vào Lân Linh điện của Bạch Hàn Phong, trải qua mấy năm cơm bưng nước rót hầu hạ hắn, tâm tư của Nhược Y đương nhiên cũng tinh tế hơn người khác một chút. Dù Bạch Mẫn Nghi không nhắc nàng cũng tự nhận ra một điều rằng, tương lai sau này của các sư đệ sư muội nàng ít nhiều cũng sẽ phụ thuộc vào tiểu quý nhân ở trong kia.

Được Bạch Hàn Phong tự tay bế mang về, cái đẳng cấp này phải gọi là có một không hai trên cuộc đời. Nhược Y lờ mờ cảm thấy nếu những ngày tới bọn họ không chăm tốt tiểu quý nhân, vậy thì chuẩn bị tinh thần chờ bị sư phụ bóc lột tới chết là vừa.

Nghĩ đến đây Nhược Y không khỏi thay đám sư đệ muội vô dụng nhà mình mà lo lắng.

Điện mà Chu Miên ở gọi là Bích Quân điện, khắp nơi tre trúc xanh rờn, màu sắc chủ đạo là trắng và xanh lục vô cùng mát mẻ khoan khoái. Khung cảnh vốn dĩ hết sức tao nhã thoát tục, tự dưng lại xuất hiện thêm một con gấu trúc béo ngu si, nhìn gai cả mắt.

Sáu người liếc nhìn con gấu trúc béo đến trở mình không nổi đang hăng hái gặm trúc trong góc vườn, ai nấy cũng nói không nên lời.

Vân Cung thế lực lớn người cũng đông, tiên tỳ yêu nô nhiều không kể xiết, công việc cũng ngập đầu ngập cổ làm mãi chẳng xong, người nào người nấy đều tất bật. Bình thường các vị đại nhân ở đây đa phần không cần người hầu hạ bên cạnh, mỗi người chỉ cần một hai tiên tỳ bưng trà rót nước thêm mấy yêu nô để sai vặt nữa là đủ, trong điện không khi nào nhiều hơn mười người. Chỉ có gần đây tỷ muội Bạch Mẫn Nghi mới dọn sang vì khó hầu hạ lại thích bày bừa nên điện của hai nàng nhiều người hơn một chút, tầm mười một mười hai người gì đấy. Ngoài ra còn có Trác Tố Mạt, nàng còn nhỏ, lại mang thân phận tiểu thiếu chủ nên cũng ngoại lệ có mười tiên tỳ ngày đêm túc trực bên giường.

Nhưng tất cả đều thua xa Chu Miên, hay nói cách khác là thua xa độ chịu chơi của Bạch Hàn Phong. Hắn sắp xếp trong Kỳ Quân điện những mười bốn tiên tỳ, đang quy quy củ củ đứng thành hai hàng dài trước cửa phòng chờ sai bảo.

Tỷ muội Bạch gia nhìn hai hàng tiên tỳ kia, ôm ngực thở hơi lên liên tục.

Chu Miên dù chỉ là một đứa nhỏ phàm trần không rõ lai lịch, nhưng lại được chính tay Bạch Hàn Phong ôm trở về nên một mình chiếm lấy một điện to oạch cùng mười bốn tiên tỳ chạy việc cũng không ai dám có ý kiến.

Thật ra Bạch Hàn Phong vốn dĩ chuẩn bị cho Chu Miên mười lăm tiên tỳ. Nhưng hôm qua có một nữ tiên cảm thấy Chu Miên không xứng được bọn họ hầu hạ, tỏ chút thái độ ghét bỏ, nói dăm ba câu mỉa mai. Kết quả, nàng ta bị Cửu Ngũ đánh hai bạt tai như trời giáng, đến giờ còn đang nằm dưỡng thương.

Tỷ muội Bạch Mẫn Nghi vừa đưa người đến trước cổng điện thì nghe Thi Ý tường thuật lại màn ra oai phủ đầu xuất sắc của Cửu Ngũ, hai nàng ngất xỉu tại chỗ.

Không hổ là Cửu Ngũ, đệ tử điên nhất của Bạch Hàn Phong. Lần đầu đến Vân Cung lạ nước lạ cái ai cũng không quen không biết, vậy mà nói đánh người là thẳng tay đánh, còn đánh tới mức người ta đi không nổi.

San San tái cả mặt túm lấy Thi Ý: "Cửu Ngũ đâu rồi, sư phụ có phạt muội ấy không?"

"Không có." Thi Ý lắc đầu "Sư phụ không nói gì hết, cũng không có đánh cửu sư tỷ."

"Sao có thể?" Nghê Tiếu phủ định "Bình thường Cửu Ngũ chỉ mắng người ta mấy câu đã bị quất năm roi, lần này ra tay đánh người nghiêm trọng như thế sao sư phụ bỏ qua được?"

Bạch Hàn Phong trong mắt Nghê Tiếu là một nghiêm sư, vô cùng nghiêm, đối với cửu nha đầu càng nghiêm hơn bất cứ ai. Nói Cửu Ngũ tát người ta hai cái mà không bị hắn vả lại cái nào nàng mới không tin. Nếu là bình thường Cửu Ngũ đánh người ta hai cái thì Bạch Hàn Phong nhất định sẽ quất nha đầu ấy ít nhất mười roi.

Nhược Y nghìn hai sư muội đang rơi vào hoang mang, người vốn đã sầu lại càng thêm sầu. Mấy sư đệ muội của nàng đứa nào đứa nấy thần kinh đều thô như đá xanh, một chút tinh tế nhạy cảm đều không có, rặt một đám ngốc. Lúc nãy Bạch Mẫn Nghi đã nói gì, sư phụ đưa các nàng sang đây là để chăm sóc một tiểu quý nhân, là để chăm sóc cho cái người tên Chu Miên kia, cho nên làm gì thì làm, chỉ cần dựa trên mục đích bảo hộ cho Chu Miên thì hắn đều nhắm mắt coi như không thấy.

Cửu Ngũ tát tiên tỳ kia hai cái là để cảnh cáo nàng không được phép coi thường Chu Miên, Bạch Hàn Phong dĩ nhiên sẽ không trách phạt nó.

Tỷ muội Bạch Mẫn Nghi mấy ngày liên tục vừa thiếu ngủ vừa phải xỉu lên xỉu xuống mấy chập, chịu hết nổi rồi, xoay người đi thẳng, hai nàng thà về cho Trác Tố Mạt uống sữa còn hơn. Bốn con nha đầu đều đã đem tới nơi cho Bạch Hàn Phong rồi, hắn muốn sai bảo kiểu nào tùy hắn, đừng lật ngược Vân Cung lên là được.

Nhược Y thầm thở dài, không cần ai nói nàng cũng biết, từ bây giờ chuyện của tiểu quý nhân Chu Miên kia sẽ chuyển hết sang cho tỷ muội nàng gánh, mà trách nhiệm của đại đệ tử như nàng là nặng nề nhất.

Không sao, không sao hết, nàng là đại đệ tử của Bạch Hàn Phong, là đại sư tỷ cơ mà, mười sư đệ muội quậy phá như giặc nàng còn gánh nổi, thêm một Chu Miên không thành vấn đề. Nhược Y tự an ủi bản thân.

"Cửu Ngũ đâu?"

"Cửu sư tỷ ở trong phòng, Chu Miên tỉnh rồi, cửu sư tỷ đang đút cháo cho y."

"Chúng ta vào xem thử đi." Nghê Tiếu có chút hưng phấn, nàng vô cùng tò mò muốn xem thử Chu Miên kia có gì đặc biệt mà khiến cho vị sư phụ luôn thờ ơ của mình để tâm đến.

Nhược Y gật đầu, tỷ muội nàng có lẽ sẽ phải chiếu cố Chu Miên trong một thời gian dài, trước hết đến nhìn một cái, để Chu Miên nhớ mặt mọi người.

Thi Ý dẫn đường đưa bốn sư tỷ đi đến phòng của Chu Miên, mười bốn tiên tỳ xếp thành hai hàng ngay ngắn đi theo sau, dáng vẻ vô cùng quy củ nề nếp.

Dĩnh Tư nhìn bọn họ mấy lần, cảm thấy có một hai người nhìn hơi quen mắt, nhưng nghĩ tới lui cũng không nhớ ra được nên thôi.

Phòng ngủ của Chu Miên là căn phòng lớn nhất Bích Quân điện, ánh sáng đầy đủ, trang hoàng tinh tế, tràn ngập mùi cỏ xanh dịu mát. Mọi thứ đều xem như hết sức ổn thỏa, trừ cái giường ngủ.

Nó to một cách bất thường, lót nệm dày mấy tấc, bốn góc màn che trướng rũ, thừa sức chất lên năm sáu nam tử trưởng thành.

Chu Miên lúc này đang ngồi tựa vào thành giường ngoan ngoãn ăn từng muỗng cháo Cửu Ngũ đút cho. Tiểu tử này tay chân tròn trịa, thương tích trên người càng làm nổi bật làn da trắng mềm như bông vải mới hái, dáng vẻ rất ngoan ngoãn nhu thuận.

Y còn nhỏ, vóc dáng thấp bé, ngồi trên giường lớn chân không chạm đất còn đung đưa mấy cái, đặc biệt dễ thương. Nghê Tiếu, San San và Dĩnh Tư lớn từng đó tuổi cũng chưa thấy đứa bé nào nhỏ như vậy, nhất thời kích động đến cắn khăn tay.

Cùng lúc đó Chu Miên cũng ăn xong muỗng cháo cuối cùng, quay mặt ra nhìn mọi người, động tác hơi trúc trắc, không được tự nhiên.

Đôi mắt Chu Miên rất to, ánh mắt trong veo sạch sẽ như sương tuyết, khóe mắt và chóp mũi có lẽ vì trời lạnh mà hơi hồng lên, nom không khác gì thỏ con.

Nghê Tiếu vô cùng vô cùng muốn túm lấy y sờ một trận, mái tóc tơ đó, làn da trắng bóc đó nhất định sẽ mềm mại vô cùng.

"Đừng sợ, đây là Đại sư tỷ của ta, tỷ ấy rất hiền." Cửu Ngũ giúp y lau miệng, nhẹ giọng trấn an.

Chu Miên hướng bọn họ gật đầu xem như chào hỏi, ngoài ra không nói thêm gì khác. Nhược Y cảm thán đứa nhỏ này có hơi nhút nhát, đúng là khác xa mấy tiểu tiên tiểu yêu vừa biết bò đã giơ nanh múa vuốt của Tiên giới. Nhưng mà như vậy càng đáng yêu hơn.

Nhược Y nhẹ nhàng tiến lại gần, vì dáng người nàng tương đối cao nên cố ý khuỵu gối xuống để Chu Miên không cần phải ngước nhìn.

"Tiểu công tử mới vừa tỉnh dậy, trên người có cảm thấy khó chịu không."

Nhược Y có gương mặt trái xoan mềm mại, ngũ quan cũng mềm mỏng hiền hòa, giọng nói cũng êm tai, dễ khiến cho người ta sinh lòng cảm mến, gỡ bỏ đề phòng.

Chu Miên nhìn nàng một lúc, cuối cùng vẫn thành thật chỉ lên đầu gối, khuỷu tay, vai và lưng của mình, là những nơi có nhiều vết bầm tím và xướt xát nhất trên người y.

Ý của Chu Miên chính là, đau.

Mấy tỷ muội Nhược Y nhìn thương tích khắp người Chu Miên liền xót xa không thôi. Đứa nhỏ mới mấy tuổi sao lại bị thương thành thế này chứ? Còn chưa nói đến mấy vết thương kia không phải là do té ngã, mà là bị gậy gỗ đánh.

Dĩnh Tư nhíu chặt mày, nàng bình sinh ghét nhất loại hình vi ngược đãi trẻ con, nàng mà biết được ai đã đánh Chu Miên ra nông nỗi này nàng nhất quyết sẽ không để kẻ đó sống thoải mái.

"Để tỷ tỷ thoa thuốc
.

.

.

...

Trác Tố Mạt đang học nói,đối với Vân Cung đây là một sự kiện lớn,kiến cho toàn cung xôn xao từ trên xuống dưới,ồn ào không dứt được.

Trúc Nhiễm mới đầu làm bộ làm tịch thế thôi chứ cực kì thương yêu nàng,suốt ngày quấn quýt đứa con gái cưng này,không rời nửa bước.

Không chỉ Trúc Nhiễm,Tử Huân Thiển Hạ,Mặc Băng Tiên và Sát Thiên Mạch cũng vô cùng thích nàng,ngày nào cũng dày mặt chạy tới tranh giành với Trúc Nhiễm.

Trác Tố Mạt lúc ba tháng tuổi được Trúc Nhiễm nhận nuôi,tới bốn tháng biết ngồi,sáu tháng đã bò loạn khắp Vân Cung,tám tháng đã lẫm chẫm đi khắp nơi,chỉ mỗi biết nói là chậm chạp.

Còn vài hôm nữa là nàng tròn một tuổi rồi,nhưng vẫn chưa biết nói,Mẫn Nghi suốt ngày ngồi cạnh dạy nàng cực kì miệt mài,liên tục vận hết nội công múa mỏ cho nàng bắt chước,đến nỗi mồm miệng tê liệt phải tịnh khẩu tận mấy hôm.Nhưng nàng cũng chỉ ê a vài tiếng không nghe ra âm thanh gì cả.Mẫn Nghi tức không nói nên lời.

Giữa mọi người không biết từ đâu lại nổ ra một cuộc chiến,cạnh tranh nảy lửa ,cực kì khốc liệt,tranh đua xem ai có thể khiến Trác Tố Mạt gọi tên mình trước.

Trúc Nhiễm không cần nói cũng biết,cả ngày đều ôm lấy nàng dỗ dành nịnh hót,lùng sục khắp bốn bể tám cõi đem về hàng đống kỳ trân dị bảo cho nàng làm đồ chơi.Dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của nghĩa phụ,Trác Tố Mạt vẫn trơ ra như gỗ đá,mấy ngày công sức của Trúc Nhiễm cứ thế đi tong,nàng nhất quyết không nói.

Mấy kẻ lì lợm bên cạnh Trúc Nhiễm thì tuy rằng không ai còn 'trẻ' nhưng vẫn còn 'trâu' chán,cả một tấm gương vĩ đại của y bày trơ trơ trước mặt mà bọn họ vẫn điếc không sợ súng không chịu noi theo,dốc hết bản lĩnh ra chỉ bảo rồi mua chuộc dụ dỗ,mất cả sức lực lẫn tài lực,Trác Tố Mạt nàng một chữ cũng không thốt ra khiến bọn họ lỗ vốn trầm trọng

Dần dần mọi người đều sinh nản,cuộc tranh đua kia bắt đầu chuyển thành cuộc cá cược,một cuộc cá cược lớn,tiền đặt cược lớn vô cùng.Bọn họ cãi nhau chí chóe,thể diện một mảnh cũng không còn,danh dự và hình tượng đều đem quẳng vào Man Hoang.

Bọn họ dốc hết sức lực ra dạy dỗ,Cục cưng nửa lời cũng không hé,chuyển sang cược một trận xem nàng sẽ gọi tên ai đầu tiên.

Bọn họ chia thành hai phe,một phe đặt vào Mẫn Nghi,một phe đặt vào Tuyết Nghi,hai nha đầu tất nhiên là tự bầu cho mình rồi.

Bây giờ thì mọi người đều đang vây xung quanh nàng,Trác Tố Mạt trong hôm nay bắt buộc phải gọi được tên của ai đó trong số bọn họ,nhất là Trúc Nhiễm vì ngày mai là lễ đầy tuổi của nàng rồi.

Trúc Nhiễm đã chuẩn bị sẵn một buổi đại yến hoành tráng,rất đông khách khứa,so với hôm làm lễ phong hiệu cho nàng còn lớn hơn.Hắn nhất định phải làm cho nàng nói được trong hôm nay,ngày mai đứng trước quan khách gọi một tiếng"cha"cho hắn nở mày nở mặt.

Tử Huân Thiển Hạ,Mẫn Nghi,Tuyết Nghi thay phiên nhau ẵm bồng Trác Tố Mạt,miệng không ngừng lải nha lải nhải cốt để nàng nhìn mà bắt chước,nàng một mực cứng đầu,ngậm chặt miệng không thèm nhìn bọn họ,chọ Mẫn Nghi phát cáu

"Trác Tố Mạt!!!Ngươi có phải muốn ăn đòn mới chịu nói không??!"

Mẫn Nghi mất bình tĩnh lớn tiếng quát một trận,Trác Tố Mạt lại tỏ vẻ không hề sợ hãi,giương mắt nhìn nàng ta và Tuyết Nghi,đầy thách thức.

Mẫn Nghi tức phát hộc máu,nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Tố Mạt đánh cho một cái,Cục cưng bị đau,khóc om sòm trời đất.

"Nhị tỷ bạo lực quá!!!Không cho tỷ động vào Cục cưng nữa!!!"

Một bóng áo tím không biết từ đâu tràn vào,Trác Tố Mạt đang yên ổn trên tay Mẫn Nghi trong phút chốc bị giật đi hết sức gọn gàng.

Mọi người còn đang ngơ ngác,áo tím đã dỗ Trác Tố Mạt nín khóc.Oa,tưởng đâu ai!Hóa ra là Giai Nghi,cô con gái út mà Bạch Tử Họa cưng chiều hết mực đây mà.

"Giai Giai,sao muội lại đến đây?"

Giai Nghi chuyên tâm nựng nịu Trác Tố Mạt,một lúc sau mới ngẩng đầu lên.

Oa~~~!!!Gần một năm không gặp,Giai Nghi mười lăm tuổi càng lớn càng xinh hẳn ra,cũng không còn vẻ yếu ớt trước đây nữa,dần có dáng thiếu nữ rồi.(Hình nè😁)

"Sao tỷ lại đánh đường muội(em họ)!!!Tiểu Mạt Nhi là Cục cưng đó a!"

Bộ dạng Giai Nghi giờ giống hệt như gà mẹ trông con,mọi người đứng gần đó đều phì cười,đến hong thái như Mặc Băng Tiên cũng không nhịn nổi lấy tay che miệng.

Trúc Nhiễm nghĩ thầm trong bụng:Nha đầu này coi bộ cũng được lắm,lại bênh vực Cục cưng của hắn như thế,dễ thương hơn tỷ tỷ nó nhiều,sau này muốn gả đi cũng dễ dàng hơn hai đứa kia.

"Ai bảo nó cứng đầu cứng cổ,ta dạy mãi mà vẫn không chịu nói"

"Tỷ nạt nộ như thế ai mà thèm nghe tỷ!Cục cưng là để tỷ lớn tiếng sao?Nè nè,tỷ làm vậy là đắc tội với Đại ca nha!"

Mẫn Nghi trề môi

"Muội đừng có đem Đại ca ra hù ta,ca căn bản là không thèm nhúng tay vào chuyện này!"

Giai Nghi quắc mắt kinh bỉ,nguýt Mẫn Nghi một cái dài như con đường

"Tỷ coi thường người ta quá đáng,Tiểu Mạt Nhi là cục cưng của Đại ca!"

"Ta đánh nó ca ca cũng sẽ không đánh ta đâu,huynh ấy đâu dám!!!"

...Bốp...

Lời vừa mới dứt,một cây quạt không biết từ đâu ra,đập cái đùng lên đầu Mẫn Nghi,nàng ôm đầu,quay ngang quay ngửa lớn tiếng quát

"Ai?Ai to gan dám đánh bổn cô nương mau chường mặt ra!!!"

...Chát...

Cây quạt đó lại quất thêm phát nữa vào trán Mẫn Nghi,làm cho nàng tối tăm mặt mày.

"Muội có gan thì nói thêm câu nữa,xem ta có lột da muội hay không!"

Thanh âm hờ hững như nước,lạnh lùng đến tận xương tủy cất lên khiến Mẫn Nghi rùng mình.Mẫn Nghi thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn nàng bằng ánh mắt đưa ma,trong phút chốc sống lưng liền lạnh toát.

Thôi tiêu rồi!Ca Ca đại giá quan lâm,mà chưa chi nàng đã chọc đến hắn,hắn dễ như vậy bỏ qua cho nàng là chuyện không có khả năng,Mẫn Nghi đổ mồ hôi lạnh.

Bạch Hàn Phong tiêu sái bước đến trước mặt Mẫn Nghi,cây quạt trên tay gõ vào đầu nàng một cú nữa không nặng không nhẹ như đang cảnh cáo.

"Còn dám nói thế nữa thì về Tuyệt Tình Điện của cha mà ở!"

"Không dám nữaaaaaaaaa~~~"Nàng khổ sở kêu gào,rất không cam tâm mà âm thầm chửi rủa trong bụng:Ca ca chết tiệt,cậy thế hiếp người!Ta hận aaa~~~!!!

Trác Tố Mạt còn nhỏ không hiểu chuyện,thấy ồn ào náo nhiệt một màn trước mắt,mọi người thì cứ che miệng nén cười liền cho là vui,toét miệng cười không thấy hai mắt đâu.

Mẫn Nghi đầu đen thành một mảng.Nha đầu này cả gan cười trên sự đau khổ của nàng?Không thể tha thứ!Ca ca đi liền cho một trận mới được.

"Mạt Nhi biết nói chưa nào?"

Bạch Hàn Phong vừa nhéo cái má phúng phính của Trác Tố Mạt vừa hỏi. Nàng hôm nay thấy hắn thì đặc biệt vui vẻ,tay chân huơ lung tung,cái miệng nhỏ lại ê a không ngừng.

Trúc Nhiễm vì nàng cứ ê ê a a mãi mà vẫn không nói nên cực kì cực kì phiền lòng,lắc đầu ngán ngẩm:

"Chỉ mới ê a không ra tiếng thôi,mọi người tập cho nó cả tháng nay,vất vả như thế vẫn mà không chịu nói.Haizz,mai đã là lễ đầy tuổi rồi,cứ thế này bị người ta cười mất..."

Bạch Hàn Phong trên đầu đổ vài giọt mồ hôi.

Cái con người này hiu quạnh lâu năm mới lần đầu có con gái nên mong đợi quá nhiều rồi hay sao???Nói năng gì cũng phải từ từ mà học,con nít thôi làm gì có ai cười!Mà với thế lực của Vân Cung có người nào dám đi cười con gái bảo bối của hắn!!!

"Mặc Băng thúc thúc,mọi người đang làm gì thế!"

Giai Nghi một tay ẵm Trác Tố Mạt,tay kia túm lấy tay áo của Mặc Băng Tiên kéo kéo,hai mắt mở to đợi gắn trả lời.

Giai Nghi càng lớn càng giống Hoa Thiên Cốt,giống tới mức sắp không phân biệt nổi nữa rồi.Mặc Băng Tiên hơi thất thần,ngây người một lúc.

Giai Nghi không để ý ngoại trừ Bạch Hàn Phong ca ca của nàng và cái người đang ngơ ngẩn kia thì mọi người như một,mắt ai nấy cũng đều đều sáng quắc lên như ăn trộm

"Thúc thúc,người làm sao thế,mau trả lời!"

Giai Nghi nhìn bộ mặt vừa mới ngây ra của hắn mà cảm thấy có chút thích thú,bàn tay nhỏ bé lại kéo tay áo hắn lần nữa,giục hắn trả lời

Mặc Băng Tiên sực tỉnh,gương mặt háo hức của Giai Nghi đập vào mắt hắn,hai mắt long la long lanh chờ câu trả lời.

"À,mọi người đang cá cược."

"Cược gì thế?"

"Cược xem Tiểu Mạt Mạt sẽ gọi tên ai đầu tiên."

"Con cũng tham gia được không?"

"Được."

Đợi có bấy nhiêu,Giai Nghi hí ha hí hửng chạy lại chỗ chiếc khay lớn.Oa~~~!Ván cược này đúng là lớn thật,những món đặt cược toàn là vật quý có một không hai.

Muahahahahah!!!Chuyến này nàng lời to rồi!!!

"Ngươi thu bản mặt ghê rợn của ngươi về đi Giai Giai,đừng có nghĩ tới chuyện hốt trọn được khay đồ quý giá đó!"

Tuyết Nghi hắng giọng cảnh cáo.Ừ thì nàng cũng cùng hội yêu tiền với Giai Nghi đấy!Nhưng có cần phải biểu hiện rõ ra mặt thế này không,xem mặt của Giai Nghi đi,hai mắt thấy của còn sáng hơn cả dạ minh châu.

"Mặc kệ muội!"Giai Nghi không thèm để ý,nhìn sang Bạch Hàn Phong hỏi"Đại ca,muội cược huynh nhé!"

"Sao đại là ta?"Bạch Hàn Phong hỏi ngược lại muội muội,mày cũng không thèm nhướn lên một cái.

"Vì muội nhất định phải thắng ván này!"

Giai Nghi nháy mắt,lém lỉnh đáp lại một câu,gỡ chiếc trâm đá quý mà Bạch Tử Họa tặng cho nàng hôm sinh thần ra ném vào khay không chút do dự.

Tuyết Nghi vội vàng cản muội muội lại:"Mất chiếc trâm đó là muội ốm đòn với cha đấy!!!"

"Muội đảm bảo không mất!!!"Nàng đáp lại vô cùng tự tin.

Khóe mắt Giai Nghi ánh lên một chùm tia giảo họa,môi nhếch thành một nụ cười xảo quyệt như hồ ly,nhét Trác Tố Mạt vào tay Trúc Nhiễm

"Hết hôm nay là ván cược chấm dứt rồi,Cữu Cữu và mọi người cứ tiếp tục dạy Tiểu Mạt Nhi tập nói,không được hẵng đưa qua cho con!"

Thế là mọi người lại tiếp tục dùng hết buổi trưa để thay phiên nhau ẵm Trác Tố Mạt,dỗ dành năn nỉ nàng mở miệng gọi mình một tiếng.Tinh thần không hợp tác của nàng lại được dịp phát huy mạnh mẻ,thậm chí mấy tiếng ê a cũng im bặt.Đành chuyển nàng sang cho Giai Nghi,mọi người bỏ cuộc.

Ẵm nàng trong tay,Giai Nghi không nói không rằng,đi đến trước mặt ca ca,không có biểu hiện gì là tập cho nảng nói nhưng vẻ mặt lại cực kì đắc thắng.Trác Tố Mạt cũng chỉ biết cười mãi không thôi,cánh tay nàng không yên phận huơ loạn một lúc,tóm được vạt áo của Bạch Hàn Phong.

Giai Nghi lên tiếng:"Bạch Hàn Phong,huynh xem Tiểu Mạt Nhi đang đòi huynh ẵm kìa!"

Hắn lại gần nhìn nàng,khóe miệng hơi nhếch lên,mọi người phải lấy khăn che mũi lại tránh tình trạng mất máu oan uổng.

Trác Tố Mạt ngước lên nhìn hắn,cười lại càng tươi hơn:

"Hàn... ...Phong..."

Hắn giật mình,mọi người sững sờ,đứng như tượng.

"Mạt Nhi!"Bạch Hàn Phong khẽ gọi nàng.

"Hàn Phong"

"Ca ca,Cục cưng gọi huynh đấy!Huynh xem huynh có phước ghê chưa!"Giai Nghi lên tiếng,giọng nói mười phần đắc ý.

Rốt cuộc,phụ mất công sức cố gắng bao nhiêu lâu của mọi người như thế,tiếng đầu tiên Trác Tố Mạt gọi lại là "Hàn Phong".

Giai Nghi thắng một ván to,cực kì sung sướng ôm chiến lợi phẩm trong tay,cười rùng rợn.

Trúc Nhiễm vì nàng mà bị đả kích dữ dội,cực kì không cam tâm kéo nàng đi,dạy nàng gọi hắn một tiếng cha.

Mấy kẻ kia thua cuộc,chưng hửng vì tiếc của,rất rất không cam tâm,nhất là tỷ muội Mẫn Nghi Tuyết Nghi,thật lòng vô cùng vô cùng muốn đem Giai Nghi ra đánh cho một trận vì tội làm loạn.

Tử Huân Thiển Hạ cùng Mặc Băng Tiên cười trừ cho qua chuyện

"Dù sao Tiểu Mạt Mạt của chúng ta cũng biết nói rồi!"
_________________
____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top