Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời từ tác giả: Rất nhiều thứ quan trọng trong chương này! Đọc kĩ nhé :)


Buổi sáng tiếp theo bắt đầu muộn một chút hơn bình thường - hậu quả không may của việc thức quá khuya đêm hôm trước. May mắn thay, vì hình thức can thiệp nào đó của thánh thần, đã kì diệu ban cho cô nhiều thời gian ngủ nướng, hơn là phải thức vào giờ quen của mình.

Và cô thức dậy trong một tâm trạng sảng khoái, vẫn còn cao trào sau khi được Ruby ghé qua đêm hôm trước. Một bằng chứng cho tâm trạng tốt của cô là việc cô nhận ra mình hạnh phúc ngâm nga khi đang dọn giường sáng nay - chính chiếc giường Ruby đã nhảy lên tối qua.

Cảm xúc khao khát vẫn còn đó - được đặt vững xung quanh con tim cô - nhưng ít ra cô cũng có thể điều khiển nó, để vui sướng về việc đã xảy ra và trông mong những gì ( sau cùng ) sẽ đến. Nếu cô chỉ kiên nhẫn thêm một chút, cô sẽ được gặp lại Ruby.

Một lợi ích thêm vào nữa, cô hết sức hài lòng với những thay đổi cô làm trên tờ giấy của Ruby tối qua. Cô không thể chờ để biết cô gái nhận điểm gì, bởi vì nó nên chắc chắn là điểm 'A.' Nếu nó không phải điểm 'A,' cô có lẽ cần tìm tên của giáo sư dạy khóa đó...

Sau khi dọn giường, cô chuẩn bị bản thân cho ngày như thường lệ - đi tắm, chải tóc mình, chọn ra một bộ đồ đẹp và mong là thoải mái phần nào...rất nhiều nỗ lực dùng trong một ngày mà cô không có kế hoạch.

Nhưng đó là cuộc đời của cô.

Cô có thể tiếp tục đọc quyển sách mình định đọc tối qua và xem coi liệu nó có thật sự quá nhàm chán để theo dõi hay liệu sự hiện diện của Ruby hấp dẫn hơn nhiều.

Khi cô bắt đầu đường đi của mình xuống cầu thang đến nhà bếp để yêu cầu món gì đó cho bữa sáng, cửa trước mở ra và cha cô cố ý đi sải bước vào trong. Xét từ bộ dạng của ông, ông chắc đã không về nhà cả buổi tối qua - vẫn còn bận đồ hôm qua và rất cần cạo câu.

Nhưng, cạo sạch hay không, cử chỉ không-vô lí của ông bảo rằng ông có công việc sáng nay.

Theo lẽ thường, cha cô có hai chế độ. Có chế độ 'người cha', mặt ông đối xử cô như một đứa trẻ - đề nghị tặng cô những con ngựa con và búp bê đắt tiền từ Atlas. Và có chế độ 'công việc', mặt ông đối xử cô không gì hơn là một quân cờ - với trái tim lạnh lùng tính toán của một người doanh nhân đưa ra những lựa chọn dựa trên tiền bạc thay vì cảm xúc.

Thiệt tình, cô chẳng thích phiên bản nào của người đàn ông mấy, nhưng chế độ công việc luôn khó đối phó hơn một chút.

''Weiss, cha cần con đi ăn trưa với thị trưởng mới được bầu của chúng ta. Cha hứa bên văn phòng ông ta một buổi gặp mặt với một người nhà Schnee, không hứa là người nào.''

Ông không hề ngừng các hành động của mình lại trong lúc ra lệnh, cởi áo khoác ở cửa trước và ném nó cho một quản gia xuất hiện một cách diệu kỳ để chụp lấy nó trước khi nó rơi xuống đất.

Phản ứng đầu tiên của cô là hỏi tại sao - tại sao cô lại là người được cử đi ăn trưa với một trong những quan chức quyền lực nhất của Vale?

May mắn thay, cô đã học được cách ngăn chặn mấy câu hỏi dễ đoán như thế vuột khỏi miệng cô. Nếu cô tập trung thêm suy nghĩ vào nó, cô đã biết chính xác lý do tại sao.

Cuộc tranh cử gần đây nhất đã gây ra tranh cãi rất nhiều và kết quả được bàn luận bởi tất cả mọi người ở Vale. Quan trọng nhất, người thắng cuộc đã có một vi phạm nghiêm trọng trong phép tắc là không liên lạc cha cô trực tiếp vào đêm thông báo.

Vị thị trưởng mới được bầu luôn luôn gọi người đứng đầu nhà Schnee để cảm ơn họ vì sự ủng hộ của họ, dù cho họ có thật sự nhận được chúng hay không. Bởi việc không gọi, ngài thị trưởng mới đã ám chỉ rằng ông ấy không cần hay muốn sự hỗ trợ từ họ.

Máu đã chảy trong nước đêm hôm đó. ..nhưng giờ cha cô đang dằn mặt sức mạnh chính trị của ông ấy để đáp trả lại.

Gửi con gái mình đến buổi hẹn ăn trưa sẽ là một cú tát thẳng mặt - một thông điệp rõ ràng là giờ chính phủ mới sẽ phải làm việc gấp đôi để nhận được sự tín nhiệm của gia đình cô.

Cô biết nhiều, nhiều hơn là đi tranh cãi với việc vô nghĩa này. Trong nhà này, lời cha cô là luật. Kể cả mẹ cô cũng không dám chất vấn quyết định của ông.

"Khi nào?"

"Mai. Jezebel sẽ email con mọi thứ."

Và thế là, cha cô vượt qua cô trên đường về phòng ngủ của mình, 'công việc' của họ hẳn đã xong. Không có câu 'chào buổi sáng' hay 'con thế nào?' hay 'có kế hoạch gì hôm nay không?' được tìm thấy ở đâu cả.

Chính những lúc như thế cô mới nhận ra rằng cuộc đời của cô không thuộc về chính mình biết bao nhiêu. Sao sự giống nhau của tự do và độc lập không gì hơn là một ảo ảnh - một ảo tưởng có thể bị tước đoạt khỏi cô mà không báo trước.

Nó là cuộc sống cô bị buộc phải chấp nhận từ rất lâu rồi.

Đưa đôi mắt mình khỏi bức tường cô đang ngây ra nhìn chằm chằm vài giây phút trước, cô bắt đầu đường đi của mình đến thư viện - quyết định tạm thời quên đi thức ăn trong nỗ lực cảm nhận dấu vết nào của Ruby có thể vẫn còn sót lại trong căn phòng đó.

Ngài thị trưởng chắc chắn sẽ nhận một cú sốc vào ngày mai khi cô đến thay cho vị trí cha cô. Người đàn ông chắc muốn bàn chuyện làm ăn nào đó, đó là điều cuối cùng mà cô muốn làm.

Suy cho cùng, cô chẳng nắm giữ quyền lực trong các chiến dịch kinh doanh của gia đình họ. Không phải do cô không có khả năng...Cô khá tự tin rằng mình có thể điều hướng các dòng chảy kia nếu được cho cơ hội. Tuy nhiên cô không phải là người chọn điều hành công ty sau cha mình - trách nhiệm lãnh đạo luôn được đặt đơn độc lên người nam trong gia đình.

Đây chỉ là một lý do khác tại sao việc cô gả cưới với Cardin lại rất quan trọng. Hiện thời, gia đình cô không có người thừa kế cho tập đoàn - cỗ máy in tiền khủng khiếp mà biết bao người đàn ông sẵn sàng hạ thủ nhau để có cơ hội vận hành. Không có con trai, thì không có một người thừa kế rõ ràng trừ phi cô kết hôn.

Tiếng chuông làm cô giật mình ngay lúc cô băng qua những cánh cửa ở thư viện - tiếng ồn phá vỡ sự im lặng trong căn phòng yên tĩnh, khổng lồ. Liếc nhìn màn hình, cô ngay lập tức trở nên lo lắng khi thấy cái tên hiển thị ở đó.

Tại sao Ruby lại gọi quá sớm cho cô vào một ngày thường trong tuần?

"Alo? Ruby?"

Thật khó để gạt đi sự lo lắng khỏi giọng mình khi cô đứng ngay bên trong cửa thư viện, lông mày nhíu lại lúc cô vắt óc suy nghĩ những lí do khả thi cho cuộc gọi.

"Chào Weiss! Cậu thấy sao rồi?"

Giọng nói vui vẻ và tỉnh táo hơn cô nghĩ, nhưng vẫn chưa có câu trả lời cho câu hỏi tại sao cô lại nhận được một cuộc gọi thay vì tin nhắn 'chào buổi sáng' thường lệ của họ.

''Tốt...cậu có ổn không?'' cô nhấn mạnh.

''Ừ, sao vậy? Tớ nghe không ổn ư?''

''Không, tớ chỉ...tớ chỉ tò mò thôi.''

Cô đỏ mặt khi Ruby cười, giờ biết rằng cô gái gọi chỉ để nói chuyện với cô - không phải tình huống nguy cấp hay ẩn ý kèm theo. Và, vì lí do nào đó, sự nhận thức đó lấp đầy lòng cô với những con bươm bướm khó giải.

''Giường tớ thậtttt không thoải mái so với của cậu!'' cô gái than thở, hình ảnh một gương mặt dễ thương, đang bĩu môi liền hiện lên trong đầu Weiss.

''Nào, bất cứ lúc nào cậu cũng được chào đón đến giường của tớ.''

Lời nói đã thoát khỏi miệng cô trước khi cô nhận ra nó nghe thế nào - não cô đã quá bận hình dung cảnh Ruby bĩu môi để biểu lộ lời bình luận như điều không gì hơn là một lời đề nghị thân thiện.

''Tớ-ý tớ là, cậu có thể ở đó và tớ sẽ - tớ sẽ ở một trong những phòng khách,'' cô cố che đậy nhanh, đôi má cô dần ấm lên trong sự xấu hổ vô cùng.

Nhưng Ruby đã cười đến mức choáng váng trước lời đề nghị.

''Nghe như cậu mới mời tớ lên giường cậu vậy, Weiss!'' cô gái tóc nâu xoay sở nói ra giữa những tiếng cười.

Thật may họ đang nói chuyện qua điện thoại bây giờ, không thì Ruby chắc đã thấy mặt cô trong màu đỏ đậm nhất nó từng có.

''Tớ, um...''

Cô hắng giọng, không biết mình có thể nói gì để làm cho tình huống này đỡ hơn chút nào. Rồi cô nhớ ra lí do tại sao Ruby không bao giờ gọi cô sớm thế này.

''Chờ đã, không phải đáng lẽ sáng nay cậu phải ở trong lớp sao?''

Lời đáp lại ngay lập tức cắt đi tiếng cười của cô gái.

''Thì...cậu thấy đó...''

''Ruby Rose. Cậu biết là mình không nên bỏ giờ học mà.''

Bằng cách nào đó cô thành công trong việc giữ giọng mình nghiêm khắc trong lúc đang cười - hình dung cô gái tóc nâu đang loay hoay bởi sự quở trách đột ngột.

''Nhưng tớ hoàn thành rất nhiều bài hôm qua đến mức tớ cảm thấy không muốn đi! Và mọi người thi thoảng cũng bỏ qua mà - nó đâu phải chuyện to tát!''

''Nó sẽ thành chuyện to tát khi chị cậu nhét cậu vào thùng rác nữa đấy.''

Ruby cười phá lên, với Weiss mau chóng làm theo khi cô không còn có thể giữ một thái độ nghiêm túc.

''Chúa ơi, tớ không thể tin chị ấy nói cho cậu điều đó...''

''Tớ rất mừng vì cậu ấy đã làm vậy,'' cô phản hồi với một nụ cười, gợi nhớ lại Yang đã tài tình kể lại câu chuyện nhỏ đó thế nào.

Cuộc trò chuyện của họ chuyển thành một vài giây im lặng dễ chịu - cả hai người họ cười như những kẻ ngốc vào điện thoại của mình.

''Dù sao thìììì...tớ đang tự hỏiii liệu cậu có muốn đi ăn tối cùng tớ đêm nay,'' Ruby tiếp tục không lâu sau. ''Có một chỗ bán taco trông béo ngậy cùng thứ mà, nhìn như một bức tượng gấu phô trương, rất lớn ở trước. Tớ đã luôn muốn thử nó, nhưng Yang cứ nói 'chỉ có thứ duy nhất trên thế giới đáng bệnh như vậy vì ăn.' Dù câu đó có nghĩa gì đi nữa...''

Có quá nhiều thứ để xử lí trong vài câu mà Ruby vừa mới truyền đạt theo cách của cô ấy - quá nhiều câu hỏi để hỏi...và để tránh...cô quyết định tập trung trước vào thứ liên quan nhất.

''Gấu phô trương? Như...một con gấu bông hay một con gấu thật?''

''Một con gấu bông!''

''Tớ nghĩ chúng ta có những định nghĩa khác nhau về 'phô trương'...''

Ruby giải tỏa thành tiếng cười lớn hơn trước lời bình luận.

''Nhưng một con gấu thật sẽ phô trương ư?''

''Những con gấu thật rất phô trương,'' cô thẳng thắn đáp lại, cười toe toét khi Ruby cười lớn hơn nữa.

''Được rồi, được rồi, thế nó chỉ là một bức tượng gấu, bình thường, không phô trương,'' cô gái tóc nâu cuối cùng cũng nói sau khi bình tĩnh lại . ''Nhưng cậu sẽ đi cùng tớ chứ? Làm ơnnn?''

Chỗ bán taco béo ngậy với một bức tượng gấu phô trương, to lớn - thứ rất có thể là nơi sinh ra của thức ăn độc hại - là một cách tồi tệ để buôn bán của một nhà hàng.

Nhưng...chỗ bán taco béo ngậy, tượng gấu phô trương, thức ăn độc hại, và một cô gái tóc nâu đầy nhiệt huyết nào đó...

''Được thôi, tớ sẽ đi,'' cô trả lời, cho Ruby thoát ra tiếng reo vui mừng lớn của mình trước khi tiếp tục. ''Nhưng, nếu nó trông quá khả nghi, tớ sẽ không ăn gì đâu.''

''Đủ công bằng!'' Ruby tán thành ngay lập tức. ''Muốn gặp tớ ở đây khoảng sáu giờ không?''

''Chắc chắn rồi.''

''Được! Cậu chắc chắn sẽ không hối hận đâu, Weiss! Tớ sẽ gặp cậu sau!''

''Tớ hẳn hi vọng là không...hẹn sớm gặp lại cậu.''

Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn thiết bị khoảng vài giây với một nụ cười nhỏ, tự hỏi chính xác mình đã đưa bản thân vào chuyện gì lần này.

Bữa tối không xa lắm...được rồi, thực tế nó cách xa cả một ngày...nhưng cô sẽ được gặp lại Ruby. Điều mà không bao giờ là một điều xấu trong phạm trù cô lo ngại.

Nhìn xung quanh thư viện, cô mất một giây để nhớ ra mình đến đây vì thứ gì. Chỉ khi cô tìm thấy quyển sách bị bỏ đi nằm trên cái bàn cô mới nhớ nhiệm vụ của mình. Nhanh chóng thu thập món đồ, cô bắt đầu đường đi của mình ra khỏi căn phòng.

Sách trong tay, cô quyết định bây giờ mình mới có thể ăn thứ gì đó - tâm trạng cô được nâng lên đáng kể bởi kế hoạch bữa tối của cô cùng Ruby.

Thầm ngâm nga với bản thân, cô đi lối sau tới nhà bếp - lối đi quanh qua phòng ăn. Đặt quyển sách lên bàn để đọc trong bữa ăn của mình, cô đi về phía cánh cửa đối diện để tìm một trong những nhân viên bếp.

Và, như một vận xui đến, mẹ cô bước qua chính cánh cửa đó khi cô bước tới nó.

Trông thấy người đàn bà lập tức dừng giai điệu hạnh phúc cô đang ngâm nga khi cô cúi đầu mình trong tôn kính.

''Chào buổi sáng,'' cô nói, buộc giọng mình thoát ra rõ ràng và quả quyết để không bị mắng.

Nhận lại không gì hơn là một cái gật đầu cộc lốc trong phản hồi, cô tiếp tục bước đi trong khi người đàn bà vào chỗ ngồi thường lệ của mình ở bàn ăn, nhấm nháp ly cà phê nóng hổi được giữ trong tay bà ấy.

Không có vẻ như mẹ cô đã ngủ nhiều tối qua, tuy nhiên điều đó chẳng đáng bận tâm mấy đối với cô. Thật ra, cô sẽ chẳng quan tâm chút nào nếu như người đàn bà không thể chớp mắt ngủ - cô giận đến mức đó bởi vì cách mẹ cô đã coi thường Ruby tối qua.

Có lẽ bản tính vô tư và trẻ con của Ruby không được lòng một người chỉ tập trung vào diện mạo, nhưng cô gái đã là một vị khách trong nhà họ. Hoàn toàn không có lí do nào để thô lỗ cả.

''Weiss.''

Cô dừng lại lúc nghe tên mình, buộc một nụ cười trên đôi môi mình trước khi từ từ quay đầu lại.

''Chúng ta sẽ ăn tối sớm đêm nay nhằm hỗ trợ cho cuộc gặp kinh doanh...của cha con.''

''Oh, thật ra con đã có kế hoạch cho bữa tối,'' cô trả lời, thở phào nhẹ nhõm vì mình sẽ bỏ qua một bữa ăn căng thẳng khác giữa cha mẹ cô. ''Xin hãy ăn mà không có con.''

Tiếp tục đi tới cửa nhà bếp, cô chóng cho rằng bữa sáng không khả thi cho hôm nay. Nhưng, ngay trước khi cô được tự do và không vướng bận, mẹ cô lại lên tiếng.

''Hi vọng là không phải với đứa con gái mẹ gặp tối qua.''

Đáng lẽ cô nên tiếp tục bước đi. Đáng lẽ cô nên chạy qua cánh cửa vào nhà bếp.

Và nếu lời bình luận đã hướng về ai khác, cô đã làm thế.

Nhưng cô phạm sai lầm hết sức lớn thay vào đó - quay lại hướng người đàn bà để đối đầu.

''Có gì sai với Ruby?''

Cô quan sát khi mẹ cô lướt một ngón tay đã được cắt tỉa cẩn thận dọc theo mép cốc cà phê của bà ấy, tỏ vẻ đắm chìm trong suy nghĩ về câu trả lời sắp tới.

''Thì, con bé có vẻ là một cô gái...rất...kỳ hoặc. Nhưng ở dưới con nhiều.''

''Tại sao? Tại vì cô ấy không đến từ tiền bạc?''

''Làm ơn đi...con bé đến trường đại học Vale? Nó còn thậm chí không giả vờ có tiền,'' mẹ cô khinh mệt trả lời. '' Con bé phù hợp trở thành người giúp việc hơn là người quen của con.''

Người đàn bà đã có thể nói điều tương tự về bất kì ai khác...theo nghĩa đen là bất kì ai khác trên thế giới, và cô sẽ không thể quan tâm hơn. Nhưng mẹ cô chọn Ruby. Trong tất cả những người, Ruby.

Có lẽ nó do cơn giận còn sót lại vì cách mẹ cô bất lịch sự đêm qua, có lẽ nó do cơn oán giận vì người duy nhất cô thật sự thích dành thời gian cùng lại bị xem thường theo hướng này.

''Ai quan tâm nếu cô ấy không có tiền? Cô ấy là người tốt hơn bất cứ ai khác mà con biết,'' cô đáp trả lại, máu cô bắt đầu sôi lên.

''Phải rồi, bởi vì là người tốt sẽ trở nên rất hữu dụng...''

''Nó sẽ như vậy!''

Người đàn bà đảo mắt mình, hướng về lại cốc cà phê của mình như thể Weiss tự dưng không còn thú vị nữa.

''Con thì biết gì - con vẫn còn là một đứa trẻ.''

Cô nổi giận trước lời sỉ nhục, cảm thấy sự thù oán dồn thêm nữa vào trong lồng ngực mình đối với người ngồi trước mặt.

''Trong trường hợp mẹ chưa nhận ra, mẹ à, con trưởng thành hơn mẹ công nhận cho đấy!'' cô mạnh miệng nói, giọng nói ở vài mức lớn hơn bình thường.

Giọng điệu làm cho người đàn bà tức giận đứng dậy, gửi chiếc ghế lùi ngược lại qua mặt sàn trong cơn thúc dục của mình.

''Con coi chừng giọng điệu của mình khi con nói chuyện với mẹ!'' mẹ cô hét thẳng vào mặt cô, đẩy lùi một ngón tay chỉ vào ngực cô trước khi quay mặt đi lẩm bẩm, ''Con đã luôn là một đứa trẻ vô ơn...''

''Vâng, thế thì, xin lỗi con không ngoan ngoãn như Winter.''

Ngay khi lời nói thoát khỏi miệng cô, cô biết chúng là một sai lầm.

Và cái tát lớn tiếng đánh vào mặt cô một giây sau đã khẳng định điều đó cho cô, buộc cô hướng mặt xuống đất trong khi gần như khiến cô mất thăng bằng.

Cô chẳng hề dám đưa tay lên chạm vào phần má đang đau điếng, nó ngày càng nóng lên dần qua từng giây. Cô từ chối cho mẹ cô một chút thỏa mãn rằng bà ấy đã thành công trong việc làm tổn thương cô. Mặc dù đôi mắt cô ngoan cố chứa đầy nước mắt, cô trừng mắt lại người đàn bà với lượng cảm xúc ít nhất có thể.

"Sao con dám nói chị con như vậy," mẹ cô nói rít lên, sự lạnh lùng của chính người đàn bà, đôi mắt xanh bắt đầu ẩm nước mắt đầy giận dữ. "Chị ấy gấp đôi một Schnee mà con có thể ao ước."

Với một cái hít nhẹ, mẹ cô thẳng người, nghiêng đầu mình lên khi liếc xuống Weiss trong sự miệt thị thuần khiết.

"Mẹ ước rằng chị con còn ở đây thay vì con."

Nói xong, người phụ nữ bước ra khỏi phòng, bỏ cô đóng băng xuống mặt sàn phòng ăn, thở hổn hển không đều trong khi tim cô đập mạnh trong tai mình. Giây phút cô còn lại một mình cặp mắt cô mới đong đầy những giọt nước mắt, lập tức chảy xuống đôi má lúc cô cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Cô luôn biết mẹ mình cảm thấy như vậy...cô có thể thấy nó trong những ánh nhìn của người đàn bà đôi khi cho cô...nhưng bằng cách nào đó, biết nó là sự thật và nghe nó được nói lên là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

Nhưng tại sao nó lại đau đến dường này?

Cô sẽ là người đầu tiên thừa nhận rằng cô khó lòng ưa nổi người đàn bà mạo danh hình tượng người mẹ mình. Nhưng...điều đó không hề thay đổi thực tế rằng người đó là...ừ, mẹ của cô.

Cuối xuống sàn nhà, cô úp mặt vào trong lòng bàn tay mình, cẩn thận không chạm vào phần má vẫn còn đang nhói của mình.

Tại sao nó có cảm giác như tim cô vừa bị xé ra khỏi lồng ngực cô? Cô đã thề với chính mình rằng cô sẽ không bao giờ để lời lẽ của người đàn bà đó làm tổn thương cô...rằng cô sẽ không bao giờ cho phép bất cứ thứ gì vượt qua bức tường chắn cô dựng lên quanh trái tim mình...

Winter...

Winter đã hợp với vai người kế thừa hoàn hảo - hư hỏng, tự phụ, ích kỉ, thánh đức hơn người...cô gái ấy chẳng mong muốn gì hơn là việc lớn lên giống như mẹ của họ. Người chị cả của cô đã bắt nạt cô suốt từ khi họ còn nhỏ...và mọi chuyện ngày càng tệ hơn khi Winter đổ bệnh.

Tuy nhiên, dù Winter đã rất tệ, điều đó không hạ thấp vai trò của cô ta là chị gái của Weiss...và hiển nhiên cô ta sẽ là người kế thừa cho 'ngai vàng' mang danh Schnee. Nếu như Winter không qua đời...nghĩa vụ mang danh gia đình sẽ được ban cho cô ta thay vì Weiss.

Winter sẽ cưới Cardin thay cô.

Luôn luôn có một con đường bí ẩn trôi nổi phía sau tâm trí cô - thứ mà đã bị đóng vào cái ngày Winter chết. Nó là con đường muôn vàn khả năng - nơi cha mẹ cô rất có thể không quan tâm cô làm gì với đời mình, nơi họ không quan tâm đến người cô sẽ cưới...

Ruby...cô cần gặp Ruby, ngay bây giờ.

Đứng dậy, cô gần như chạy tới cửa trước - nắm lấy cái áo khoác đầu tiên tay mình chạm được trong tủ quần áo ở đại sảnh trước khi vội ra ngoài, lập tức được chào đón bởi một cơn gió khắc nghiệt của không khí đông lạnh. Không để tâm, cô bước xuống những bậc thang trước trong chớp mắt.

Cô thấy miễn cưỡng để đi đến Ruby trong cơn giá lạnh này. Và cô sẽ làm thế nếu như James không chạy ra khỏi căn nhà đằng sau cô và mở cửa xe cho cô trước khi cô thậm chí có thể bước qua nó.

"Làm ơn đưa tôi đến chỗ Ruby," cô thì thầm, che mặt mình khỏi tầm nhìn của anh ta nhằm che dấu những giọt nước mắt vẫn còn đang chảy đều.

Ở trong xe, cô liền rút ra điện thoại của mình và gọi số điện thoại duy nhất cô thuộc nằm lòng - người duy nhất có thể khiến cô cảm thấy đỡ hơn trong giờ phút này.

"Chào Weiss!"

Nghe tiếng cô gái cho phép cô hít một hơi thật sâu, ngăn giọng nói của mình khỏi run rẩy nhằm tránh làm cô gái tóc nâu lo lắng.

"N-này Ruby...tớ ghé qua có sao không?"

"Dĩ nhiên rồi! Mi casa est tu casa! Hay...cái gì đó tương tự...trời ạ, tớ dở tiếng mấy ngoại ngữ quá.''

Đôi môi cô mỉm thành một nụ cười nhỏ khi Ruby cười hả hê hết mình.

"Dù sao thì, khi nào cậu đến đây?"

"Chỉ trong vài phút nữa - đã vào trong xe," cô trả lời, cầu nguyện rằng việc đó vẫn ổn. Nó thường không phải là cách cư xử tốt để đến mà không báo trước.

"Hoàn hảo! Oh - Chắc tớ nên dọn dẹp, nhỉ?" cô gái hỏi thế vào. Cô có thể tưởng tượng Ruby nhìn thứ rất có thể là đống quần áo hay chén đĩa rải rác xung quanh căn hộ.

"Không," cô trả lời nhanh, không muốn Ruby trải qua thêm bất kì rắc rối nào chỉ vì cô. "Cậu không cần phải dọn gì cả. Tớ chỉ...muốn đi chơi chung thôi."

Cô chỉ cần Ruby có mặt ở đó.


[Naki: Chỉ thật quá đau lòng để dịch chương này ( xin lỗi Winter )... Cảm xúc như của cả hai gộp lại. Argh... Nhân tiện mình xin báo trước luôn, sắp đến sự kiện Giáng sinh trong FGO, mình có thể sẽ phải đăng chậm lại để cày.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top