Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Cố để che đậy sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Cố để che đậy sự thật

Thành phố New York

Tối thứ sáu

"Này mẹ, bánh pizza có ở đây chưa vậy?" Nila hỏi.

"Chưa đâu Nila." Tea đáp.

Tea và bọn trẻ đang ở phòng khách. Nila và Atem đang chơi đấu bài quái vật và cố gắng chơi trò chơi đó. Tea ngồi trên ghế băng đọc 1 quyển sách có tựa đề là "niềm kiêu hãnh và thành kiến" và cũng liếc qua nhìn vài cái vào bọn trẻ khi chúng đang chơi.

'Chúng trông giống cha của chúng qúa. Tôi thật sự đã không làm gì để chúng chơi trò đấu bài quái vật ' Tea nghĩ.

Hồi ức

Tea và bọn trẻ đang ở trong thành phố mua sắm. Vâng giống như cửa sổ mua sắm hơn. Tea và bọn trẻ đang đi vào cửa hang tìm trang phục và ngay về phía bên phải là không có gì khác hơn là cửa hàng trò chơi đầy ấp những món đồ chơi.

"Này thưa mẹ, chúng con có thễ vào cửa hàng trò chơi không?" Atem hỏi.

"Vâng, chúng con có thể không?" Nila hỏi.

"Được rồi, chỉ là đừng rời khỏi cửa hàng và mẹ sẽ ở cửa hàng trang phục này nếu con cần mẹ hoặc là sẳn sàng rời đi thì cứ nói nhe." Tea đáp Cô chỉ tay về phía trước mình. Cô trông bọn trẻ bước vào cửa hàng trò chơi.

Hồi ức kết thúc.

"Được rồi. Đến lượt của em đấy." Atem mạnh mẽ nói.

"Ờ." Nila đáp.

'Cho đến lúc này đã một tuần kể từ khi chúng tôi ra đi và chúng có vẻ chơi trò chơi giỏi thật.' Tea nghĩ.

"Ha ha, anh lấy Phù Thủy đen của em ra này." Atem la lên. Nó nhảy lên nhảy xuống với niềm vui.

"Ngồi xuống đi Atem. Trận đấu này vẫn chưa kết thúc và em vẫn còn 2500 điểm gốc mà." Nila nói.

'Tôi thật sự phản đối chúng vướng vào trò chơi này nhưng chúng sẽ không rời khỏi cửa hàng trò chơi trừ phi chúng có được trò chơi.' Tea nghĩ. Cô dựa vào ghế dài và đặt quyển sách xuống vật phủ đang mở.

Hồi ức

Hmm Tôi tự hỏi điều gì khiến chúng lâu quá vậy. Tea nghĩ. Cô nhìn xuống đồng hồ đeo tay. 'Gì vậy 1 giờ rồi à?' Ôi chao, chúng chưa bao giờ ở lâu trong cửa hàng như thế. Tôi nên đi đến đó.' Tea nghĩ. Cô xách 3 túi quần áo và hướng về cửa hàng trò chơi. Cô vào trong cửa hàng và thấy trò đấu bài quái vật và quái vật đấu bài ngục tối.

'Ồ. Không, nơi này tràn đầy mọi thứ về Trò chơi đấu bài quái vật.' Tea nghĩ.

"Này, thưa mẹ. Nhìn xem chúng con tìm thấy gì này. Chúng con có thể lấy những lá bài này không, xin mẹ đấy." Atem và Nila van nài.

Hồi ức kết thúc

Tôi nhớ rằng sau đó tôi bảo nó là không và à có sự trao đổi tranh cãi cho đến khi tôi đầu hàng.' Tea nghĩ.

"Này mẹ, chuông reo kìa." Atem lên tiếng.

"Ừ." Tea đáp. Cô đặt cuốn sách vào bàn và chổm dậy đi đến cánh cửa. 'Làm sao mà tôi có thể bảo chúng rằng ồ không chúng là những đứa con của Atem mà.' Tea nghĩ. Cô đi đến cánh cửa và mở cửa.

Ở phòng khách Nila và Atem nhìn mẹ chúng rời khỏi phòng.

"Anh có chắc là chúng ta nên hỏi ở đây không?" Nila thì thầm hỏi.

"Ừ, chúng ta đều muốn biết, đúng không?" Atem đáp.

Nila nhìn xuống và rồi nhìn lên anh trai. "Đúng." Cô nói. Cô gật đầu nhanh.

Tea đưa cho người chuyển hàng 19 đô la cho việc chuyển hàng rồi đóng cửa lại.

"Này, các con, bánh pizza ở đây rồi!" Tea la lớn.

Cô bước vào nhà bếp và lấy 3 cái dĩa tử tủ có ngăn kéo.

"Mọi người vào nhà bếp nhe!" Tea kêu lên.

Atem và Nila bước vào nhà bếp. Tea chỉnh sửa lại cái cái dĩa và đặt hai lát pizza vào dĩa của chúng. Cô quay đi cắt miếng bánh pizza của chính mình.

"Này thưa mẹ, có bất cứ chuyện gì xảy ra cho cha của chúng con sao?" Atem hỏi và Nila cũng vậy.

Trong cơn bất thình lình, Tea vô ý cắt vào ngón tay mình

"Ôi da." Cô kêu lên.

Cô đến chậu rửa bát rửa ngón tay.

"Atem con có thể kiểm tra xem có vết máu nào trên bánh pizza không. Nếu có thì vứt nó đi và Nila có thể lấy băng tay ra từ căn buồng." Tea nói.

Cả Atem và Nila đều ngật đầu. Atem kiểm tra bánh piza và sàn nhà xem có bất cứ vết máu nào không trong khi Nila rời khỏi phòng.

Ai Cập

Tối thứ năm

"Kaiba bảo rằng hắn sẽ đến đây sớm bằng máy bay phản lực của hắn." Ishizu nói.

"Cám ơn tất cả ba người vì giúp ta." Atem nói.

"Không có gì. Sau tất cả thì Kaiba đâu muốn ngôn từ nào phát ra về việc hắn có một thành viên gia đình khác mà hắn chưa bao giờ giúp đỡ chứ." Marik cười tự mãn nói.

Atem, Mana và Mahad cười với Odion, Ishizu và Marik. Có tiếng máy bay đáp xuống. Cánh cửa mở ra và Mokuba ở đó chào đón mọi người.

"Kaiba đâu?" Ishizu hòi.

"Trên máy bay, tất nhiên là anh ấy không muốn ở lâu rồi." Mokuba nói.

"Ờ, tôi đoán rằng đây là tạm biệt." Ishizu nói.

"Vâng và cám ơn vì sự giúp đỡ của ngươi." Atem nói.

"Là vinh dự khi phục vụ ngài, thưa Pharaong." Ishizu đáp khi cô cúi đầu cùng với Odion và Marik. Atem, Mana và Mahad đi vào máy bay phản lực.

Kaiba ngồi vào chỗ điều khiển máy bay và sau đó Mokuba bước vào ngồi cạnh anh trai. Mokuba vừa mới cắt tóc và đã trở nên cao hơn đến vai Kaiba. Kaiba gần như không thay đổi gì cả. Atem, Mana, Mahad vào phòng điều khiển. Đôi mắt Mana và Mahad mở to với sự ngạc nhiên trong khi đôi mắt Atem vẫn giữ vẻ lạnh lùng và bình tĩnh.

"Ngươi chỉ là may mắn vì ta ở gần Ai Cập và đến thành phố Domino để kí vài hợp đồng thôi, Yugi à." (Chú thích: Kaiba vẫn xem Atem là Yugi như trước ^^) Kaiba nói.

Mahad sắp đánh Kaiba (Chú thích: đúng là cận thần trung thành mà ^^) nhưng Atem ngăn lại. "Mặc kệ đi Mahad." Atem thì thầm nói.

Atem, Mana và Mahad rời khỏi phòng điều khiển. "Anh đi đâu vậy Seto?" Mokuba hỏi.

"Đi tìm Tea và đi giải quyết những hợp đồng ở thành phố Domino." Kaiba đáp.

'Không, phải cám ơn Ishizu vì ta phải đưa Yugi và hai người bạn của hắn đi cùng và ta bị bắt buột là phải giúp hắn tìm và đưa Tea trở về bằng không thì Ishizu sẽ lan truyền việc Yugi và ta là anh em họ mất thôi.' Kaiba nghĩ.

"Chúng ta sẽ không đến thành phố Domino cho đến sáng sớm. Em nên tiếp tục chỉ dẫn mọi người phòng của họ rồi tự mình nghỉ ngơi đi." Kaiba nói.

"Thế còn anh? Anh không thể lái xe suốt buổi tối này mà." Mokuba nói.

"Sẽ không vấn đề gì khi anh cài đặt chế độ lái thủ công nếu anh buồn ngủ." Kaiba đáp,

Mokuba chỉ gật đầu rồi rời khỏi phòng điều khiển.

Thành phồ New York

Tea quấn băng ngón tay. Vết cắt không quá sâu và sẽ lành trong vài ngày. Nila đặt bánh pizza cho Tea trên dĩa và để nó gần nơi Tea đang ngồi.

"Này, thưa mẹ. Chúng con muốn biết việc gì xảy ra cho cha của chúng con." Atem nói. Nó tảng lờ đôi mắt cảnh báo của Nila.

Tea nhìn lên hai đứa con rồi thở hổn hển. 'Tôi không thể bảo với chúng việc gì xảy ra. Chúng sẽ ghét tôi nếu chúng biết. Tôi phải nghĩ ra lời bào chữa.' Tea nghĩ.

"Sao các con muốn biết vậy?" Tea hỏi.

"À, chúng con chú ý thấy rằng hầu như mọi người ở trong trường chúng con điều có 1 người cha và chúng con tò mò." Nila nói.

'Tôi nên làm công việc ở nhà cho chúng hay gì đó.' Tea nghĩ.

"Các con còn quá trẻ. Mẹ sẽ giải thích khi các con lớn hơn." Tea nói.

'Hi vọng lúc đó tôi có thể nghĩ ra thứ gì đó.' Tea nghĩ.

"Không, thưa mẹ. Chúng con muốn biết ngay lúc này." Atem nói.

Tea bắt đầu đổ mồ hôi hột khi cô nhìn vào Atem.

'Tôi biết ánh nhìn này. Đó là gương mặt khi cha chúng biểu hiện khi anh ấy chơ đấu bài.' Tea nghĩ.

Tea nghĩ thở dài và hít vào hơi thở sâu. Tea lắc đầu.

"Không. Cả hai con vẫn chưa sẳn sàng." Tea nói.

"Xin mẹ mà." Atem đáp.

Tea tiếp tục lắc đầu.

"Thế thì nói với chúng con một điều nào đó về cha chúng con rồi mẹ có thể kể cho chúng con biết khi chúng con lên 12 tuổi chứ." Nila nói.

Tea ngưng lắc đầu rồi cô nhìn lên bọn trẻ.

"Được rồi. Một thứ à để xem. Cha chúng con là người đâú bài giỏi nhất trên thế giới. Anh ấy hầu như không bao giờ thua trận và can đảm." Tea nói.

Atem và Nila đều há hốc mồm. "Cha thích chơi đấu bài quái vật sao?" Atem hỏi.

"Ừ, anh ấy là giỏi nhất." Tea đáp.

"Có bất cứ điều gì xảy ra cho cha của con sao?" Atem hỏi.

"Mẹ tin là chúng ta có cuộc thương lượng phải không và cả hai con nên ăn hết bánh pizza và sau đó đánh răng và đi ngủ đi." Tea đáp.

"Dạ." Atem nói.

'À, tôi hi vọng việc đó sẽ giữ chúng hài lòng vào lúc này.' Tea nghĩ

Buổi tối

Trong máy bay phản lực

Tea, em đã cố rời khỏi ta nhưng ta đang đến với em và những đứa con của chúng ta. Em sẽ không thể rời khỏi ta dễ dàng như thế được.' Tea nghĩ.

Một lát sau anh chìm vào giấc ngủ trong một căn phòng trong máy bay phản lực. Mahad và Mana có giường riêng của họ ở gần đó và cũng đi ngủ sớm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top