Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5:

Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng. Trong khi mọi người đã ngồi vào bàn đông đủ thì ba người mói thủng thẳng bước lại, bên cạnh Chấn Vũ còn một ghế trống, và cạnh Vỹ Quang còn hai ghế sát nhau, Dịch Phong nhanh chân bước lại gần Chấn Vũ nhưng ngay lúc đó Thiên Vũ đã nhảy ngang vào, liếc mắt nhìn cậu cười ranh mãnh:
“Thua rồi nhé! Thiếu Cung là của ta. Chỗ của cậu ở kia kìa”.
“Cậu…”- Dịch Phong vỗ vỗ liên hồi vào vai tiểu Vũ: “Được lắm!”
“Hì hì… Không phải cảm ơn đâu nhé!”
Mọi người trong đoàn làm phim nhìn hai người chọc nhau mà bụm miệng cười vui vẻ. Vỹ Quang liền vẫy tay:
“Qua đây đi nào Đình Đình, Phong Phong, còn nguyên chỗ cho hai đứa luôn đây!”
Từ lúc bước ra từ phòng tắm Phong Phong không hề giám nhìn thẳng vào mặt Vỹ Đình, cứ nhìn là cậu nghĩ ngay tới giấc mơ quái quỷ lúc tối và nó khiến cậu trở nên lúng túng đến buồn cười. Vỹ Đình thì vẫn giữ nét mặt tươi tỉnh của mình nhưng chẳng ai có thể biết anh đang nghĩ gì ở trong cái đầu nổi loạn kia. Cả buổi Dịch Phong chỉ cúi cổ ăn phần ăn của mình mà không nói câu gì với mọi người, ai cũng cảm thấy có điều gì đó khác lạ nhưng không giám hỏi, chỉ liếc mắt với nhau đầy ẩn ý và nhìn vào nét mặt đắc ý của tiểu Vũ mà đoán già đoán non. Dương Mịch đột nhiên lên tiếng:
“Vỹ Đình, hôm qua em có gặp chị Trác Nghiên!Chúc mừng hai người nhé!”
“Chúc mừng gì vậy?”–Trịnh Sảng dừng ăn,  nghiêng đầu sang Dương Mịch tò mò hỏi.
“À thì chị ấy bảo hai người sẽ cưới nhau vào cuối năm nay.”Dương Mịch đáp lời đủ để mọi người cùng nghe thấy thông báo một cách nhẹ nhàng nhất.
Dịch Phong đột ngột để tuột đôi đũa đang ăn khỏi tay mình, nhìn lên ngơ ngác. Vỹ Đình cười tươi:
“Chỉ là dự định thôi mà!”
“Ồ, cũng đến lúc để cho mọi người ăn kẹo được rồi đấy!”- Trương Trí Nghiêu phụ họa.
“Có cần Thiên Vũ và Dịch Phong phù rể không? Hai nhóc quỷ quái đó có vẻ hợp đấy!”- Đạo diễn Tuấn Văn chen vào một câu đùa nhưng đủ làm cho ai đó giật mình.
“Bây giờ đã là tháng mười một rồi mà, cuối năm là lúc nào nữa thế hả?”- Chấn Vũ nói ngay vào thời gian càng khiến cho mọi người háo hức.
Riêng Phong Phong thì không có ý kiến gì, nhìn thấy vẻ mặt thất thần của cậu, Vỹ Đình khẽ hẵng giọng:
“Thôi nào mọi người, chuyện này để sau hãy bàn, hôm nay là ngày quay cuối rồi, tập trung chuyên môn đã chứ nhỉ?”
“Ái chà…Đại sư huynh thật là tinh tế mà!”- Tiểu Vũ nghịch ngợm chen vào cuộc chuyện, lúc nãy đến giờ cậu đang để ý đến sắc mặt của Dịch Phong, thấy cậu ấy càng lúc càng trở nên khổ sở.
Thường ngày Thiên Vũ nghịch ngợm thế thôi nhưng thực ra cậu lại là người rất hay để ý tới tiểu tiết, nhạy cảm nhận ra nhiều thứ đang diễn ra xung quanh mình kể cả cảm xúc của người khác. Cậu hay trêu chọc Dịch Phong vì cậu chỉ muốn Phong Phong cảm thấy bớt cô đơn một chút khi gặp những điều không vui mà thôi. Và tiểu Vũ cũng muốn được nghe từ chính miệng Dịch Phong nói ra một câu nói thật lòng nhất cho tình cảm của cậu ấy lúc này.Nhưng dường như chuyện đó là mong muốn quá xa vời của cậu.
Phong Phong như sực tỉnh sau một lúc ngẩn ngơ, khẽ cười gượng góp vui vào cuộc chuyện của mọi người, và tuyệt nhiên cậu không ăn thêm một miếng thức ăn nào nữa. Vỹ Đình quàng tay qua vai cậu rồi ghé vào tai nói nhỏ:
“Đừng để ý tới mọi người!”
“…”- Phong Phong im lặng, liếc nhìn ánh mắt của anh và bỗng nhiên cậu cảm thấy lạc lõng.


“ Khi còn nhỏ chúng ta mỗi ngày đều ở cùng nhau, thật sự không nghĩ đến vị tiểu sư đệ này tương lai lại trở thành một người đội trời đạp đất, thân mang trách nhiệm nặng nề của kiếm hiệp.”
“Đệ cũng chưa từng nghĩ đến, đệ tưởng rằng đệ sẽ mãi ở lại Thiên Dung thành.”
“Lần trước khi đệ trở về Thiên Dung thành rốt cuộc sư tôn đã dạy đệ những gì, ta nơm nớp lo sợ thật sự đệ và Thiếu Cung ngọc nát đá tan.”
“Sư huynh, lần này huynh hãy tin tưởng đệ, sư tôn sẽ không hại đệ đâu.”
“Sư huynh vẫn luôn tin tưởng đệ, vẫn luôn tự tin về đệ.”
“Thật không ngờ lần này Lan Sinh lại kiên trì đến vậy, đợi đến Bồng Lai rồi đệ sẽ bảo vệ tốt cho cậu ấy!”
“Nó đã trưởng thành rồi, có thể tự bảo vệ cho bản thân, đệ yên tâm đi, nó sẽ không làm vướng chân đệ đâu!”
“Thật đáng quý.”
“Người ta lo lắng không phải là nó, người ta lo lắng là đệ, ta không muốn đệ bị thương…”
…  Chỉ là những lời hội thoại được biên kịch viết ra nhưng khi nói ra những điều ấy, Vỹ Đình cảm thấy như nó xuất phát từ tận đáy lòng mình, cảm xúc nó đến rất tự nhiên chứ không cần phải gồng mình để tìm kiếm.
Dịch Phong cảm thấy ánh mắt anh rất chân thành, có phải vì anh diễn quá giỏi hay là nó thực sự là tình cảm của anh muốn nói ra.Phong Phong cũng không biết đang nghĩ gì trong đầu nữa.
Thiên Vũ đứng chăm chú nhìn phân cảnh của hai người đang diễn, khẽ mỉm cười.
Có những chuyện không phải lúc nào cũng cần có người thấu hiểu, tự bản thân mình cảm thấy quan tâm ai đó đã là quá đủ rồi thì cũng không nhất thiết phải buộc người ta ở bên cạnh mình.Chỉ là lúc này cảm giác hạnh phúc tràn đầy và ngọt ngào quá đỗi chỉ khiến ta muốn nhắm mắt lại và tận hưởng nó, không quan tâm ngày mai sẽ ra sao, trước đây có như thế nào.Chỉ là một chút yêu thương nhưng đủ khiến người ta trở nên mạnh mẽ.
“Có thứ tình cảm như thế này sao?”- Dịch Phong tự vấn bản thân mình- “Thôi thì tùy duyên vậy!Điều gì đến sẽ đến thôi.”
Phong Phong hướng ánh mắt mình về phía xa xăm, một cảm giác rất giống tình yêu len vào ngực trái thổn thức và nhung nhớ lạ kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top