Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 18

Thái tử nhìn Dịch Phong, khẽ mỉm cười, trong lòng bất giác vui vẻ.  Tam hoàng tử bước lại gần Dịch Phong, khẽ bẹo má Dịch Phong cưng nựng như với một cô nương, tiểu tử lập tức tròn mắt, gạt tay Quý Hiển ra:
“Sao ngài lại tự tiện như vậy?”
Tam hoàng tử cười thích thú, trên tay vẫn cầm một ly rượu đầy:
“Mèo con, ngươi bớt hung hãn một chút có được không?”
“Không được! Ngài lúc nào cũng thế! Ta có phải đồ chơi đâu.”
“Ngươi lúc nào cũng cau có thế?”
“Tại ngài thô lỗ!”
Tam hoàng tử không những không tức giận mà lại càng vui vẻ.
Thái tử nhìn thấy ánh nhìn của Quý Hiển dành cho Dịch Phong thân thiết đến lạ, bỗng nhiên trong lòng thấy không thoải mái. Ngài nhìn tam hoàng tử rồi khẽ nói:
“Đệ ấy, suốt ngày trêu chọc người khác thôi, bao nhiêu con mắt đang nhìn đệ kìa.”
Quý Hiển kéo tay Dịch Phong khiến cả người cậu đổ về phía mình, tam hoàng tử vẫn cứ thích thú cười tươi nhìn Vỹ Đình rồi nói:
“Đệ không quan tâm!”
Dịch Phong cố gắng không để lộ rằng mình bị thương, chỉ khẽ đẩy Quý Hiển ra:
“Ngài lo mà thưởng rượu nghe nhạc đi kìa.”
“Ta thích ở đây hơn.”
“Vậy thì ngài cứ ở đây, ta đi làm chút việc.”
Thái tử nhìn Dịch Phong, ngạc nhiên:
“Việc gì? Hôm nay thư phòng cũng chẳng có việc gì, ngươi cứ ở đó.”
“Thái tử…”
Rồi Vỹ Đình quay sang Quý Hiển:
“Đệ qua mời rượu đoàn sứ thần một chút, ra dáng hoàng tử một chút đi, chỉ giỏi nghịch phá.”
Tam hoàng tử khẽ gật đầu:
“Đệ biết rồi!”
Nhị Hoàng tử nhìn Dịch Phong không rời mắt, trong lòng có khó chịu nhưng không hề bộc lộ ra mặt, ngài khẽ uống hết một ly rượu. Tùy tùng bên cạnh khẽ thì thầm điều gì đó với nhị hoàng tử khiến lông mày người nhíu lại có chút giận dữ. Dịch Phong liếc nhìn một cái, tiểu tử mỉm cười ẩn ý.
Tiểu thư Nguyệt Uyển có chút lo lắng, chốc chốc cẩn thận nhìn về phía Triệu tướng quân nhưng nàng thấy Triệu tướng quân vẫn rất bình thản.
Đột nhiên không khí bên ngoài ồn ã, một tốp lính chạy vội vã, có người vào bẩm báo, khuôn mặt lo lắng:
“Có thích khách! Hộ giá Hoàng thượng.”
Bữa tiệc trở nên lộn xộn, chỉ có Nhị hoàng tử khẽ nhếch miệng cười. Thái tử vội vàng cùng với nhóm lính đi ra ngoài, Dịch Phong cùng Triệu tướng quân cũng lập tức theo sau. Triệu Tướng quân vừa đi vừa cẩn thận nhắc nhở Dịch Phong:
“Đừng làm chuyện ngốc nghếch.”
Dịch Phong chỉ khẽ cười một cái rồi gật đầu.
Có người trong đoàn sứ thần bị giết hại. Khi Thái tử cùng tốp lính đuổi theo tên thích khách, Dịch Phong nhìn thấy từ phía ngách tường, một tên cầm phi tiêu phóng thẳng về phía thái tử. Dịch Phong lập tức chạy lên chắn cho Vỹ Đình, chiếc phi tiêu cắm thẳng vào một bên hông Dịch Phong. Thái tử không biết chuyện gì xảy ra, liền hỏi:
“Sao lại chạy lên đây?”
Dịch Phong chỉ nhíu mày:
“Không…không có gì.”
Vỹ Đình vẫn tiếp tục đuổi theo thích khách. Triệu tướng quân đặt tay lên vai Dịch Phong, lo lắng:
“Đệ quay về đi!”
“Không được!”
“Cố chấp! Xem chút ta phạt đệ thế nào.”
Dịch Phong rút mạnh chiếc phi tiêu ra khỏi người mình, cắn răng chịu đựng.
Cho tới khi Thái tử đã bắt được thích khách, tên thích khách liền tự vẫn ngay trước mặt ngài. Chuyện phức tạp là đoàn sứ thần có người mất mạng vì thích khách, nước Ấn Bình sẽ có cớ để lời ra tiếng vào. Sự hào hảo giữa các nước đôi lúc lại mong manh đến không ngờ.
Thái tử quay trở về, diện kiến Hoàng thượng. Tạ lỗi vì không thu được kết quả như ý, cũng may không có chuyện gì xảy ra với Hoàng thượng.
Nhị hoàng tử nhìn Vỹ Đình một lượt, thấy không có chút thương tích nào, trong lòng đã thấy không vừa ý, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lo lắng:
“Thái tử đích thân đi như vậy, quả thực khiến chúng đệ hổ thẹn.”
“Đó là trách nhiệm, nhị đệ quá lời!”
Hoàng đế có chút suy tư rồi nói:
“Vỹ Đình, con nói xem chuyện này ta nên xử lí thế nào?”
“Nhi thần sẽ điều tra rõ ràng, việc quan trọng bây giờ là phải có kết quả cho nước Ấn Bình, họ sẽ rất tức giận nếu ta không có kết quả vừa ý!”
“Ta cho con một ngày để giải quyết mọi việc!”
Nhị hoàng tử cười thầm: “Cho cả tháng cũng chưa chắc tìm ra được gì!”


Dịch Phong cùng Triệu tướng quân đợi bên ngoài. Đến lúc thấy Thái tử bước ra, Dịch Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Vết thương trở nên nặng hơn vì tiểu tử phải chạy cả buổi, mồ hôi vã ra trên trán. Dịch Phong đột ngột ngất đi, Triệu tướng quân lập tức đỡ lấy Dịch Phong trước ánh mắt ngạc nhiên ngỡ ngàng của Vỹ Đình.
Triệu tướng quân bế Dịch Phong lên tay, cúi đầu chào Thái tử rồi đưa Dịch Phong đi một mạch. Thái tử cũng lập tức đi theo, Đặng An cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đến khi Triệu tướng quân cẩn thận đặt Dịch Phong lên giường, thái tử mới hỏi:
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tiểu tử này đỡ cho ngài một phi tiêu, ngày hôm nay bị trúng đến hai lần rồi.”
“Bao giờ? Sao ta không biết?”
“Lúc ngài đuổi theo thích khách!”
Vỹ Đình ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt Dịch Phong lấm tấm mồ hôi.
“Tại sao tiểu tử này lại ngốc đến vậy?”
Thái tử cũng không còn tâm trí để thắc mắc sao đột nhiên Triệu tướng quân lại thân thiết với Dịch Phong như thế. Người nói với Đặng An:
“Truyền thái y!”
Triệu tướng quân lập tức ngăn lại:
“Chuyện này không được.”
Thái tử ngạc nhiên:
“Sao đột nhiên hôm nay ngươi lại can thiệp vào cả chuyện này.”
“Không thể để người khác biết Dịch Phong bị thương được. Thần có thuốc, để thần đi lấy về!”
“Tại sao?”
“Chuyện này thần sẽ bẩm báo với điện hạ sau!”
Thái tử lo lắng nhìn Dịch Phong.
“Vậy ngươi nhanh lên!”
Triệu tướng quân đưa thuốc về, ngài khẽ xin phép:
“Để thần làm việc này, thái tử có thể về nghỉ ngơi rồi!”
“Để ta làm!”
Đặng An đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém. Triệu tướng quân ngập ngừng:
“Chuyện này…”
“Các ngươi lui cả đi!”
Khi tất cả đã ra ngoài,  Thái tử cẩn thận cởi bỏ y phục của Dịch Phong. Vết thương trên tay và một bên hông lộ ra. Vỹ Đình nhíu mày:
“Cái tên này, sao cứ làm chuyện ngốc nghếch đến thế này chứ.”
Thái tử cẩn thận chùi vết thương cho Dịch Phong rồi bôi thuốc lên. Khi chạm vào bên hông Dịch Phong, người đột nhiên có cảm giác bị thứ gì đó mê hoặc. Thân hình của tiểu tử hiện ra trước mặt ngài không một mảnh vải che.
Vỹ Đình giật mình, tự trấn an:
“Đừng nghĩ!”
Thái tử băng bó cho Dịch Phong xong, liền mặc lại y phục cho tiểu tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top