Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 30

Ra chap mới nhé mem :)))

Công chúa Mộc Vân lại nhấp một ngụm trà.
"Ngài đã thẳng thắn như thế thì ta không có lý gì lại cố chấp theo đuổi."
Thái tử Vỹ Đình hơi bối rối.
"Ta xin lỗi."
Công chúa cười nhạt, khẽ lắc đầu:
"Ngài đâu có lỗi gì!"
Thực ra Mộc Vân là một người cá tính nhưng cũng rất tự trọng. Sẽ có rất nhiều người cố chấp theo đuổi đến cùng, nhưng nàng hiểu rằng đoạt được thứ mình không nên có thì cũng chẳng mang lại cho nàng hạnh phúc.
Thái tử vẫn điềm tĩnh, khuôn mặt anh tuấn của Ngài vẫn khiến Mộc Vân rung động như những ngày đầu cô gặp. Thái tử mỉm cười.
"Chỗ ta sẽ vẫn luôn rộng cửa chào đón công chúa tới thăm bất cứ lúc nào."
...
Dịch Phong ngồi dựa lưng vào chiếc cột lớn, mắt đăm chiêu nhìn về phía chiếc hồ . Tam hoàng tử đứng một bên, tay vừa phe phẩy chiếc quạt vừa nói.
"Ngươi nói xem, tại sao giữa biển người, mỗi chúng ta lại chỉ có tình cảm với một người."
"Ngài hỏi lạ, không lẽ ngài muốn có cảm xúc với nhiều người?"
Quý Hiển cười nhạt:
"Giống như Phụ hoàng ta vậy, bao nhiêu cung tần mỹ nữ..."
Dịch Phong vỗ vào vai Tam hoàng tử:
"Vậy thì ngài cứ làm thế đi, nạp nhiều phi vào, rồi đến cả tên của họ cũng không nhớ hết."
"Ta chỉ nói vậy thôi, chứ ta đâu phải kiểu nam nhân thấy ai cũng có thể rung động."
Dịch Phong nghịch ngợm giành lấy chiếc quạt trên tay Quý Hiển:
"Ngài mà không phải kiểu ấy sao? Ta lại hiểu ngài quá đấy!"
Quý Hiển cố gắng giành lại chiếc quạt từ Dịch Phong, cười lớn.
"Ta đâu có như vậy, ta chỉ có cảm tình với mỗi một mình ngươi thôi."
Dịch Phong khựng lại một chút trước câu nói của tam hoàng tử.
"Ngài cứ nói gì đâu."
Tam hoàng tử đổi giọng, vẻ mặt nghiêm túc của ngài khiến Dịch Phong bối rối.
"Ta nói thật!"
Dịch Phong nhìn thẳng vào mắt Quý Hiển, cậu lập tức nói để xóa đi không gian không thoải mái ở xung quanh mình.
"Ta cũng thế, ở bên cạnh Ngài ta chưa từng cảm thấy buồn chán, ngài giống như một người bạn tri kỷ của ta vậy."
"Chỉ vậy thôi sao?"
Dịch Phong cười thật tươi, ánh mắt trong veo nhìn thấu tâm can của Tam hoàng tử.
"Ta nói điều này, Ngài lại bảo ta thích trèo cao đấy."
"Nói ta nghe xem!"
"Ta luôn cảm giác ngài giống như huynh đệ của mình vậy. Ta có được phép nói thế không?"
Quý Hiển tất nhiên là mong đợi câu trả lời khác hơn thế từ Dịch Phong nhưng ngài vẫn mỉm cười vui vẻ.
"Cảm ơn ngươi, tiểu tử."
Dịch Phong lắc đầu.
"Đừng cảm ơn ta, ta tổn thọ mất!"
Quý Hiển cười giòn tan:
"Ta lại lo ngươi sống thọ quá đấy."
"Ngài..., đúng là không có chút tốt đẹp nào."

...
Dịch Phong đang quét dọn ngoài sân thì thấy công chúa Mộc Vân đi tới. Cậu tính tránh mặt nhưng không còn kịp nữa. Dịch Phong không biết nên trả lời thế nào nếu như Mộc Vân hỏi về chuyện sở thích của Thái tử. Khi Dịch Phong chưa kịp lên tiếng thì Mộc Vân đã nói.
"Ta lại muốn nhờ ngươi một việc!"
Dịch Phong có chút lúng túng đáp lại.
"Chuyện...Chuyện gì thưa công chúa điện hạ."
Ánh mắt Mộc Vân nhìn Dịch Phong trở nên đượm buồn.
"Lần này ta tới đây để từ biệt."
Dịch Phong ngạc nhiên tột độ.
"Sao lại từ biệt?"
Mộc Vân đưa lên trước mặt Dịch Phong một chiếc hộp gỗ. Nàng chậm rãi ngắm nhìn nó như lần cuối cùng nàng còn được trông thấy nó vậy.
"Ta muốn ngươi chuyển giúp ta món quà này cho Thái tử."
Dịch Phong đang tò mò về chuyện gì đang diễn ra, tay cầm chiếc hộp.
"Tại sao công chúa không đưa tận tay cho ngài ấy?"
"Ta đến đây là để từ biệt, sau này chưa chắc có gặp lại nhau hay không, ngươi đưa cho Thái tử giùm ta chứ?"
"Ta sẽ đưa, nhưng mà..."
Mộc Vân cố gắng nở một nụ cười.
"Vậy ta đi trước!"
Dịch Phong không hiểu chuyện gì đang diễn ra giữa công chúa Mộc Vân và Thái tử, nhưng đột nhiên trong lòng cậu cảm thấy nhẹ nhõm len vào.
Khi thái tử đi công việc về đã thấy chiếc hộp gỗ được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn. Ngài khá tò mò về nó. Ngay khi ngài chạm tay vào, Dịch Phong bước ra từ phía trong những kệ sách lớn.
"Là món quà của công chúa Mộc Vân gửi tặng ngài."
"Của nàng ta sao? Nàng ấy đi đâu rồi?"
Dịch Phong chỉ trỏ.
"Xem ngài kìa, chưa gì đã cuống cả lên thế kia. Ngài đuổi theo nàng ấy đi, chắc vẫn còn kịp đấy! Nàng ấy đến để từ biệt."
"Từ biệt sao?"
"Ngài đi vẫn còn kịp đấy."
Thái tử chưa mở vội chiếc hộp, ngài lập tức bước về phía cửa lớn. Dịch Phong nhìn theo rồi quay lưng bước vào, cậu lẩm bẩm.
"Biết ngay mà...Biết ngay mà! Xem thái độ sốt sắng của ngài ấy kìa..."
Vừa nói dứt lời, đột nhiên từ phía sau lưng cánh tay Thái tử vòng ôm lấy cậu. Giọng nói ôn nhu điềm tĩnh của Vỹ Đình phả bên vành tai Dịch Phong khiến tai cậu ửng đỏ.
"Ngươi không muốn ta đi đúng không?"
"Ta..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top